Trói Buộc Linh Hồn

Chương 50: Vấn vương


Đọc truyện Trói Buộc Linh Hồn – Chương 50: Vấn vương

Vù! Vù! Vù!

Xoẹt!

Nhìn Nghiêm Thần và Vệ Tường Lâm biến mất trong trận pháp, ai ấy cũng đều mang một nỗi niềm riêng mà rời khỏi khu trung tâm đầm lầy Sương trắng.

Khi ra khỏi khu vực trung tâm, người của Thất Sát điện đồng loạt tản ra nhường lối cho mọi người.

“Xú tiểu tử!” Lam Phượng Khuynh hằng học khó chịu với Nạp Lan Doanh Chính. “Chỉ vì ngươi mà trong sạch của bảo bối nhà ta đều mất hết.”

Mọi người đang đi kém chút vấp ngã. Rất tốt, cha con nhà này thật biết cách đưa người ta từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác mà. Do đó, hàng trăm con mắt đồng loạt hướng về Lam Phượng Khuynh và Nạp Lan Doanh Chính.

“Đế Lam đại nhân, ta…”

“Ngươi lợi dụng bảo bối nhà ta khi đó mới sáu tuổi còn trẻ người non dạ ngây thơ không hiểu sự đời mà tiếp cận nó…”

Ầm đùng!


Mây đen sấm chớp hiện đầy trên đầu của những người đang vây xem. Cơ mặt của họ cứ giật giật liên tục nhìn buồn cười vô cùng.

“Là ngươi khiến bảo bối ngây ngô trong sáng đáng yêu của nhà ta trở nên sầu lụy bi thương không sức sống…”

Ngây ngô trong sáng?

Sầu lụy bi thương?

Nghiêm Luân nôn mửa trong lòng. Tỷ ấy mà ngây ngô trong sáng thì trên đời này chẳng còn ai đen tối nham hiểm nữa đâu. Còn có tam phụ thân, mấy năm qua tỷ tỷ sống rất vui vẻ a, vô tư vô lo đi lịch luyện khắp nơi, ngoại trừ việc sát niệm thì đào đâu ra thảm thương như ngài nói chứ?

“Năm xưa ngươi còn làm bảo bối nhà ta tổn thương sâu sắc.” Mặc dù ta cũng chẳng biết ngươi đã làm gì khiến con bé ghi nợ nhiều tới vậy. Tuy nhiên chắc chắn là ngươi sai!

“…” Nạp Lan Doanh Chính thật sự không biết phải nói gì nữa. Đế Lam đại nhân, ngài không cần đổi trắng thay đen như vậy có được không?

“Luân nhi, con đến Nam Hà quốc một chuyến đi.” Lam Phượng Khuynh không thèm nếm xỉa gì tới Nạp Lan Doanh Chính nữa mà quay sang nói với cô con gái còn lại của mình.

Nghiêm Luân nghe yêu cầu có chút không phản ứng kịp. Nhưng ngay sau đó hiểu được ý của tam phụ thân nhà mình nên nàng lập tức trả lời: “Dạ, phụ thân, con sẽ không làm ngài thất vọng.”

Lam Phượng Khuynh gật đầu, “Vậy ta và Thanh Hàn về trước, nếu không người khác lại bàn ra tán vào chúng ta thân là Quý quân mà suốt ngày cứ rời khỏi hoàng cung, không hiểu phép tắc.”

Mọi người triệt để đen mặt. Ai dám bàn tán về ngài? Còn có, khuôn phép ở Đông Ly, Nam Hà và một số quốc gia khác rất thoáng trong chuyện quy tắc cho nam nhân sau khi thành thân. Họ vẫn có thể tự do làm những chuyện mình thích mà không bị gò bó trong hậu viện, chỉ cần không làm chuyện bôi nhọ thanh danh và phản bội thê quân của mình là được. Cho nên, Đế Lam đại nhân, ngài chỉ nói quá lên thôi.Khi Lam Phượng Khuynh và Tiêu Thanh Hàn rời đi, mọi người còn lại cũng lục tục chia nhau thành nhiều hướng mà trở về.

Vì cần đến Nam Hà quốc nên Nghiêm Luân đi chung với Nạp Lan Doanh Chính.

“Tỷ phu.”

“Thái nữ, gọi như vậy là chiết sát ta đấy.” Nạp Lan Doanh Chính vội vã lên tiếng.


“Ha ha, tỷ tỷ ta cũng làm ra hứa hẹn với ngươi rồi, gọi một tiếng tỷ phu thì có sao.” Nghiêm Luân bật cười. Nam nhân này dịu dàng diễm lệ như vậy, nàng thật tò mò khi hắn ta đóng giả nữ nhân đã thay đổi như thế nào mà lừa được nhiều người đến thế. Bất chợt thấy một viên hồng ngọc lộ ra từ cổ áo của Nạp Lan Doanh Chính, Nghiêm Luân hứng thú thốt lên: “Cái đó là tỷ tỷ ta tặng ngươi sao?”

Nhìn theo hướng ánh mắt của Nghiêm Luân, Nạp Lan Doanh Chính vươn tay vuốt nhẹ viên ngọc mà nói: “Phải.”

“Hồng ngọc ngôi sao, tỷ ấy cũng thật biết chọn.” Khuôn mặt có đến sáu phần giống Nghiêm Thần, tuy nhiên lại mang theo vẻ đẹp tươi tắn và ôn hòa, khi Nghiêm Luân cười lên lại càng khiến người nhìn có hảo cảm vô cùng. Nàng hỏi tiếp: “Hm, nói vậy viên lam ngọc là ngươi tặng tỷ ấy?”

“Ừ, chỉ là nàng ấy đã tháo nó xuống rồi.” Nói tới đây, Nạp Lan Doanh Chính có chút buồn lòng.

“Tháo xuống?” Nghiêm Luân ngạc nhiên, “Không có a, tỷ ấy vẫn luôn đeo mà.”

Nạp Lan Doanh Chính sửng sốt nhìn Nghiêm Luân.

Thấy vậy, nàng nói tiếp: “Thật đấy. Chỉ là bình thường tỷ ấy giấu nó trong mép gấp cổ áo nên không nhìn thấy thôi. Ta a, tại mấy lần luận bàn với tỷ tỷ nên vô tình thấy được.”

Yên tâm, quà của tỷ tặng ta sẽ giữ thật kĩ, không tháo xuống đâu mà lo.

Nạp Lan Doanh Chính nở nụ cười.

Tiểu Nghiêm nhi…


“Ha ha, ngươi nhớ tỷ tỷ sao?” Nghiêm Luân cười trêu ghẹo. “Chờ ta xử lý xong chuyện ở Nam Hà, ta dẫn ngươi về Vĩnh Diệu cung của tỷ ấy chơi một thời gian. Nhìn vật nhớ người cũng không tệ. Sẵn dịp ra mắt nhạc mẫu nhạc phụ của ngươi luôn.”

Gương mặt Nạp Lan Doanh Chính đỏ bừng. Là ai đồn đại nói thái nữ Đông Ly ôn hòa vui vẻ nói chuyện tiến thoái lễ nghĩa. Người mà hiện giờ đang lấy hắn ra trêu ghẹo, ăn nói bộc trực như vậy là ở đâu ra thế?

Nghiêm Luân mà biết câu hỏi này khẳng định sẽ trả lời: Ta bị tỷ tỷ đáng kính tôi luyện thành như vậy đấy.

“Ngài… đến Nam Hà làm gì?” Nạp Lan Doanh Chính ngập ngừng hỏi. Lúc đó Đế Lam đại nhân liếc hắn một cái rồi mới bảo thái nữ đến Nam Hà. Không biết là muốn gì nữa.

Nghiêm Luân cười thần bí: “Tỷ phu yên tâm, việc tốt dành cho ngươi đấy.”

—————————————-

“Ẩn nhi.”

“Mẫu thân…” Đoan Mộc Ẩn đáp lời buồn buồn. Mọi người đều đi hết rồi nhưng hắn thì vẫn cứ đứng ở nơi đầm lầy Sương trắng này không nhúc nhích.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.