Đọc truyện Trói Buộc Linh Hồn – Chương 39: Bộ tộc Nguyệt Lệnh
Thảo nguyên bao la lồng lộng gió. Các đồng cỏ xanh bạt ngàn đập vào tầm mắt làm Nghiêm Thần thích thú dừng chân. Cô dang rộng hai tay như muốn ôm trọn cái cảnh đẹp bình yên này vào lòng. Thiếu nữ mười lăm tuổi xinh đẹp giữa khung trời bao la, không khiến người nhìn thấy cô nhỏ bé mà trái lại càng thêm nổi bật. Dáng người thon dài trong bộ y phục của dân du mục phía Bắc làm Nghiêm Thần trông càng năng động và tươi sáng. Váy nhung với vải thổ cẩm cầu kì dài đến đầu gối cùng quần dài bó sát, mặc bên ngoài là áo len có tua rua ở cuối, choàng một chiếc khăn len đỏ trên cổ, Nghiêm Thần xoay người một vòng rồi bắt đầu thăm thú miền thảo nguyên bát ngát này.
Cầm lấy con rắn nhỏ đang bám trên tóc của mình xuống, Nghiêm Thần để cho nó quấn lên ngón tay của cô. Uốn éo thân mình tỏ vẻ bất mãn, xu xà cắn cắn ngón tay của Nghiêm Thần vài cái.
“Ngươi a, nuôi ba năm cũng chỉ dài thêm được ba ly. Suốt ngày chẳng làm gì ngoài bám lên tóc của ta mà ngủ.” Nghiêm Thần lấy tay chọt chọt xu xà, vừa đi vừa than thở.
Ngài có hiểu kích thước tới hạn là gì không? Dài thêm ba ly là hay lắm rồi. Xu xà buồn bực siết lấy ngón tay của Nghiêm Thần. Vì sao năm đó nó lại chọn người này làm chủ, thật là ngu ngốc nhất thời mà. Làm hại nó suốt ngày cứ bị chê bai.
“Tiểu xu xu, ngươi hối hận đã muộn rồi.”
Đừng có gọi tiểu xu xu! Con rắn nhỏ nào đó ngóc đầu lên kháng nghị. Đáng tiếc ánh mắt của nó quá nhỏ để Nghiêm Thần có thể thấy được sự bất mãn bên trong.
Dạo bước trên những cánh đồng cỏ rộng lớn trải dài như sóng lượn, phía xa là các mảnh rừng lá cứng và dãy núi trập trùng bao phủ trong sương mù dày đặc, Nghiêm Thần thoải mái hít thở bầu không khí mát mẻ và hoang sơ này. Ba năm trước sau khi chuyện của Ngọc gia kết thúc, cô đã hoàn toàn “ủy thác” việc xử lý Mạc gia cho Vệ gia và Nạp Lan gia. Quả nhiên họ không hề làm cô thất vọng tí nào. Mạc gia hiện tại, ha, khỏi nhắc tới nữa bởi vì nó chỉ còn bốn chữ: tiêu điều thê lương. Hoàng thất Trung An cũng chẳng dám làm lớn chuyện, chỉ biết âm thầm cắn răng nhịn nhục. Ai bảo họ chọc tới tổ ong vò vẽ làm chi.
Ba năm, cô dành thời gian để tu luyện. Lâu lâu phụ giúp mẫu thân và Nghiêm Luân việc triều chính, rảnh rảnh thì đến trò chuyện chơi đùa với các vị phụ thân, đại ca và Khánh nhi. Có thể nói là sống an nhàn sung sướng vô cùng. Lần này lịch luyện, cô đã chạy tới tận phía bắc của Thương Khung, vị trí hiện tại đã sắp bước vào địa phận của bộ tộc Nguyệt Lệnh rồi.
Bỗng chốc, Nghiêm Thần dừng chân. Tay đưa lên che đi đôi mắt của mình, cả người run nhẹ. Xu xà quấn trên ngón tay của cô uốn éo lo lắng. Nó có thể thấy được đôi mắt của chủ nhân mình đang… chuyển đỏ.
“Chủ nhân!” Thiên Túng hốt hoảng xuất hiện bên cạnh Nghiêm Thần.
“Đừng chạm vào ta!”
Một tiếng la này làm đôi tay Thiên Túng muốn chạm vào mắt của Nghiêm Thần hóa đá giữa không gian. Một lúc lâu sau, Nghiêm Thần mới buông tay xuống, đôi mắt đen láy như mọi ngày lại xuất hiện.
“Từ khi nhận Lời chúc phúc, ngài đã có những hành xử rất lạ. Chủ nhân, ta là Ấn của ngài, còn có chuyện gì ngài không thể nói cho ta biết sao?”Nghiêm Thần cười lảng tránh: “Thiên Túng, ngươi không thể ở bên ngoài quá lâu. Trở về đi.”
Biết mình không thể nói động Nghiêm Thần, Thiên Túng thở dài rồi biến mất.
[Chủ nhân, xin hãy tin tưởng ta.]
Một mình đứng giữa đồng cỏ rộng lớn, Nghiêm Thần im lặng. Tay vuốt ve con rắn nhỏ bám trên ngón tay, cô rũ mắt xuống che dấu đi tình tự trong đó.
“XU XÀ!!!”
Tiếng la toáng này làm Nghiêm Thần giật mình nhìn lên. Một đoàn người xuất hiện trong tầm mắt của cô. Ghê thật, cách xa gần mười mét mà vẫn thấy được tiểu xu xu?! Cô bé đó có hỏa nhãn kim tinh như Tôn Ngộ Không sao?
Tiếng vó ngựa rầm rầm hướng đến, sau đó một cô bé anh khí tầm mười bốn tuổi nhảy phóc xuống ngựa rồi chạy lại trước mặt Nghiêm Thần. Áo choàng hoa văn bản to có tua rua đeo lệch vai với chiếc áo thụng dài thắt dây ngang eo, quần ôm với giày bó cao; trên đầu còn đội một chiếc nón lông, cổ đeo các trang sức vàng đồng tinh xảo, trông cô bé hẳn cũng là con nhà quyền quý vùng thảo nguyên đầy nắng gió này.
“Thật là xu xà! Tỷ tỷ, cho muội sờ tí được không?” Ánh mắt cô bé tỏa sáng trông đợi nhìn Nghiêm Thần làm cô có cảm giác, chỉ cần mình lắc đầu là đã làm một chuyện ác tày trời. Cho nên, Nghiêm Thần gật đầu.
Thấy vậy, cô bé vui vẻ hẳn ra. Tay cẩn thận vuốt ve con rắn nhỏ trên tay Nghiêm Thần.
“Ôi, là linh thú! Làm sao tỷ có được nó thế?”
“Là tự nó đưa lên cửa.” Nghiêm Thần bật cười.
“Thích thế! À, muội là Tháp Đạt.Li An của bộ tộc Nguyệt Lệnh. Trông tỷ không giống người ở đây, là đến lịch luyện sao?”
“Ừ, ta tới từ Đông Ly quốc.”
“Woa, là quốc gia hội tụ đủ mỹ nhân của Thương Khung, đặc biệt là Đế Lam đại nhân. Giá như muội sinh ra sớm hơn thì tốt biết mấy. Nam nhân như Đế Lam đại nhân mới cuốn hút làm sao! Đào hoa nhãn diễm lệ, phong tư mị hoặc thiên thành, thực lực cường đại đầy dã tính, khó chinh phục, đáng tiếc đã gả cho người… chậc, chậc…”
Nghiêm Thần nghe mà mặt muốn nổi gân xanh. Nhóc con, dám mơ tưởng phụ thân nhà ta, ngươi đem mẫu thân ta để ở đâu hả?
Dường như không cảm nhận được oán khí của Nghiêm Thần, Li An hớn hở nói tiếp: “Tỷ tỷ, đã đến Nguyệt Lệnh này thì chứng tỏ uy phong của nữ nhân đi. Chúng ta so tài có được không?”
Nhìn đôi mắt sáng ngời tràn ngập chiến ý của Li An, Nghiêm Thần cảm thấy hứng thú với nữ nhân phương Bắc vô cùng, đầy phóng khoáng và tràn ngập sinh cơ.
“Được.”
“Vậy tỷ cùng muội về tộc nha. Chúng ta sẽ thi cưỡi ngựa, bắn cung, đấu kiếm, cận chiến, leo núi, săn thú…” Li An vui vẻ mời mọc Nghiêm Thần, một bên liếc mắt cho những người ở sau dắt một con ngựa khác đến cho cô. Chỉ trong khoảnh khắc nàng lại gần, vị tỷ tỷ này đã vô tình để lộ khí tràng của mình. Lực áp bách mạnh như vậy nàng chỉ mới cảm nhận được ở mẫu thân và các vị tù trưởng. Người này không đơn giản chút nào, hơn nữa còn rất lợi hại. Nói không chừng khi kết giao sẽ rất có lợi sau này.