Đọc truyện Trói Buộc Linh Hồn – Chương 37: Tuyệt tình
Cùng Vệ Tường Lâm
ngồi hóng mát trong hậu viên, Nghiêm Thần nhẹ nhõm thả lỏng. Không thể
phủ nhận, Vệ Tường Lâm luôn khiến cô có một cảm giác an tường mỗi khi ở
gần. Bằng lăng tím nở rộ khắp nơi, bóng cây phủ xuống in trên mặt đất
tạo thành những hoa văn độc đáo, Nghiêm Thần thích mắt ngắm nhìn.
”Chuyện ngày hôm qua, Thất Sát điện sẽ cho Vệ gia câu trả lời thỏa đáng.”
Nghe vậy, Vệ Tường Lâm chỉ đưa mắt nhìn ra xa nhàn nhạt nói: “Ta biết. Vệ gia cũng sẽ tham gia vào.”
”Tùy ngươi.”
Nghiêm Thần liếc nhìn Vệ Tường Lâm một cái rồi đứng lên. Tao nhã rời đi chỉ
chừa cho Vệ Tường Lâm một bóng lưng khiến lòng người chùng xuống.
”À.” Nghiêm Thần đột ngột dừng bước. Không xoay người lại, cô cất giọng mang theo tâm tình băng giá. “Vết bớt hoa tử đằng, trong tộc của ngươi hẳn
có người cũng có nó giống ta. Vệ Tường Lâm, thay ta nói với người đó,
duyên định là thứ mà Vũ Đình Nghiêm Thần ta có thể thay đổi, thậm chí là cắt đứt.”
Dứt lời, cô lạnh lùng rời đi.
Vệ Tường Lâm,
đừng trách ta tuyệt tình. Nếu ngươi có bất cứ tình cảm nào vượt qua ranh giới hiện tại của chúng ta thì chính tay ta sẽ bóp chết nó. Ngươi tốt
nhất vẫn nên chờ Sở Lan Tâm hoặc một ai khác đi. Ngươi cũng mười sáu
rồi, một năm nữa sẽ đến tuổi trưởng thành, không cần đâm đầu vào vực sâu đâu. Aizzz, mình đúng là một người tốt mà! Luôn biết lo nghĩ cho người
khác được hạnh phúc. Có ai tặng ta bằng khen không?
[Ta tặng ngài huân chương mặt dày hạng nhất, huân chương tổn thương người hạng hai, huân chương vô tình bạc nghĩa hạng ba.]
[Ta kể chuyện ở Trái Đất cho ngươi nghe là để ngươi vận dụng phỉ báng ta sao?]
[Nhàn rỗi không có gì làm thôi.]
Say sưa tán gẫu với Thiên Túng, Nghiêm Thần hoàn toàn bỏ quên người vẫn còn ở trong hậu viên mà một đường đi mất.
Cánh bằng lăng tím nhẹ rơi đung đưa trong gió, phớt qua trái tim như một đạo vết cắt. Vệ Tường Lâm cười khổ. Ngươi vốn tuyệt tình, chỉ là tại ta
không chịu hiểu mà thôi. Đưa mắt ngắm nhìn trời cao, Vệ Tường Lâm cảm
thấy bản thân thật lạc lõng, giống như một con thuyền lênh đênh không
thấy bến. Diệu vương, nếu ngươi thật sự giống như một cô gái mười hai
tuổi thì tốt biết mấy. Khi đó ta có thể tự nói với lòng rằng ngươi vẫn
chưa đủ chính chắn để hiểu chuyện. Đáng tiếc…
Vệ Tường Lâm cười buồn rồi rời khỏi dịch quán. Vũ Đình Nghiêm Thần, tuyệt tình như vậy
dưới cảnh bằng lăng tím nở rộ, ngươi cũng thật biết chọn. Nhưng những
lời đó của ngươi dường như… có chút muộn rồi.
*****
Nạp
Lan Tử Yên vẻ ngoài chỉ tầm ba mươi, gương mặt bình thường cùng lắm chỉ
có thể gọi là thanh tú. Nhưng nữ nhân này có một khí chất lắng đọng rất
đặc biệt, lạnh nhạt mà cũng rất nồng nàn. Dù đã bước vào cảnh giới luyện tâm nhưng vẫn rất dễ phát hiện khóe mắt của Nạp Lan Tử Yên có vài nếp
nhăn mệt mỏi, điều này rất hiếm gặp ở những cao thủ như nàng ta. Những
lo âu chồng chất đã khiến nàng ấy ngày càng trở nên tang thương.
”Diệu vương, Doanh Chính con ta…”
”Ngài yên tâm, hắn đang trong quá trình liên kết với Trực Phù Ấn. Tỉnh lại sẽ không sao nữa.”
”Cảm tạ ngài.” Nạp Lan Tử Yên thở ra nhẹ nhõm.
”Nạp Lan gia chủ, chuyện ngày hôm qua ta sẽ cho ngài câu trả lời thỏa đáng.” Nghiêm Thần chậm rãi mở lời. Ngày hôm qua liên lụy đến Vệ gia, Nạp Lan
gia và cả Sở gia. Nếu người của cô không phát hiện sớm thì mọi chuyện đã bị làm căng lên rồi.
”Không Diệu vương, cũng là Nạp Lan gia làm
liên lụy ngài trước.” Nạp Lan Tử Yên lắc đầu. Cũng chỉ tại nàng còn nể
tình người trong tộc nên không dứt khoát xuống tay, làm hại Doanh Chính
bị thương còn để người khác lợi dụng chuyện này. “Chúng ta chắc chắn sẽ
phối hợp với ngài xử lý vụ này.”
”Nếu vậy thì làm phiền.” Nghiêm
Thần cười hài lòng. Cô muốn chính là như vậy. Liên quan đến triều đình
và các thế gia vọng tộc, cô cũng không muốn dùng thế lực của Thất Sát
quá nhiều, miễn cho kẻ nào khác rắp tâm mà phao tin tùm lum. Thất Sát
điện chỉ cần ngồi phía sau giật dây và bảo kê là được rồi. Tới lúc đó, muốn chơi luật giang hồ thì cô chẳng ngán ai đâu.
”Diệu vương…”
Nghiêm Thần chớp mắt chờ đợi. Còn chuyện gì khác sao?
Nạp Lan Tử Yên thở dài mà nói: “Xin ngài đừng trách chuyện Doanh Chính cải nữ trang lừa ngài.”
Nghiêm Thần nheo mắt lại, tay vân vê tách trà trong tay, không nói lời nào. Thấy vậy, Nạp Lan Tử Yên chỉ biết tiếp lời.
”Từ nhỏ, Doanh Chính được nuôi lớn như con gái. Từ điệu bộ, cử chỉ, nét mặt đến lời ăn tiếng nói… ngoại trừ người thân cận thì chẳng một ai nhìn
ra được nó là con trai. Ta biết ngài đã điều tra rõ về Doanh Chính. Đứa
bé đó thật sự rất khổ, mà tất cả nó gánh chịu đều tại lỗi của ta. Nếu
không phải năm đó đến đường cùng, ta nghĩ Doanh Chính hận ta như vậy sẽ
chẳng bao giờ xuất hiện trước mặt mà cầu xin ta đâu. Sau khi trở về Nạp
Lan gia, nó chịu ủy khuất chắc ngài cũng biết, sau đó thì liên tục trốn
khỏi nhà đi lịch luyện khắp nơi. Ta chưa từng thấy nó vui vẻ cho đến khi nó gặp được ngài. Cho nên Diệu vương, ta cầu xin ngài đừng hận nó.” Nói tới đây, Nạp Lan Tử Yên rơi nước mắt.
Nữ nhân Thương Khung mạnh mẽ uy phong sẽ không dễ dàng để bản thân yếu đuối trước mặt người khác. Nạp Lan Tử Yên thật sự rất yêu thương con mình. Nàng ta làm Nghiêm Thần nhớ đến mẫu thân vô cùng. Lòng của cô bất giác mềm lại.
”Hắn
chỉ là không tìm được bậc thang để leo xuống thôi.” Nghiêm Thần nói nhẹ
thoảng làm Nạp Lan Tử Yên giật mình kinh ngạc. “Nếu hận thì hắn đã không dễ dàng thuận theo trở về mỗi khi người của ngươi tìm được. Nếu hận thì hắn đã không ở trước mặt ta mà nhắc đến ngươi với một tâm tình thoải
mái. Hắn chỉ là cố chấp cho phụ thân của mình thôi.”
Đó là những
gì mà cô phân tích được qua nguyên tác và toàn bộ hiểu biết về Nạp Lan
Doanh Chính. Cho nên, cô mới nói trong số các nam chủ thì người cô ấn
tượng nhất là hắn. Bởi vì có lẽ, cô nhìn thấy bóng dáng kiếp trước của
mình đâu đó trong con người của Nạp Lan Doanh Chính đi.
”Chờ hắn
tỉnh lại, các ngươi hãy về Nam Hà quốc. Bám theo hắn mọi lúc mọi nơi,
chăm lo săn sóc, biến mình thành tiều tụy thảm hại một chút, hộc máu
bệnh nằm liệt giường cũng được… khẳng định tên đó sẽ mềm lòng thôi.”
Nghiêm Thần nháy mắt vài cái.
“…”
— —— —— —— —–
Đứng trước giường nhìn tên nam nhân đang ngủ say kia, Nghiêm Thần ảo não thở dài. Ấn kí tia chớp không ngừng hiện rõ cho thấy quá trình liên kết Ấn
đang diễn ra ngày một chặt chẽ. Trực Phù Ấn không giống các Ấn khác,
dung hợp được sức mạnh của nó là một chuyện, sau đó hoàn thành liên kết
hai sinh mệnh lại là chuyện khác. Nghi thức với Trực Phù không đơn giản
và nhanh chóng như cô với Thiên Túng đâu.
”Tia chớp… Tiếc là ở
đây không có tên Voldemort nào cho ngươi mỗi năm chém giết một mảnh
hồn.” Nghiêm Thần rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên ngồi đó lấy Nạp
Lan Doanh Chính ra biên chuyện. Bộ truyện Harry Potter nổi danh một thời cô xem đầy đủ hết đấy. Giờ nhớ lại thấy tia chớp trên trán Harry Potter chẳng đẹp như ấn kí của Nạp Lan Doanh Chính.
”Là chúa tể cắt
miếng mà ngài kể đó hả?” Thiên Túng xuất hiện bên cạnh Nghiêm Thần, tò
mò nhìn ấn kí của Nạp Lan Doanh Chính mà hỏi.
”Ừ.”
”Ta muốn đi xem điện ảnh mà ngài nói. Nhân vật gì mà thông minh một thời tự nhiên ngu đột xuất.”
”Nếu không thì đào đâu ra Cậu bé vàng làm anh hùng cứu quốc.”
Trong lúc Nghiêm Thần và Thiên Túng ngồi đó bình luận phim, trên người Nạp
Lan Doanh Chính cũng xảy ra biến hóa. Ấn kí tia chớp vững vàng hiện diện trên trán, sau đó năng lượng bá đạo của Thần Ấn bắt đầu bùng phát. Ngay lập tức, Nghiêm Thần và Thiên Túng vội vã tạo phòng hộ cho mình, mắt
chăm chú nhìn vào tên nam nhân vừa xuất hiện bên cạnh Nạp Lan Doanh
Chính.
Tóc tím bồng bềnh buông dài, gương mặt sắc sảo như điêu
khắc. Đôi con ngươi màu tím ma mị, bí ẩn và xinh đẹp. Làn da trắng có
chút tái nhợt, trang phục màu đen quý phái lịch lãm. Không giống Thiên
Túng hay Minh Kha, nam nhân này toát lên vẻ đẹp rất âu cổ. Áo choàng
ngoài tung bay, viền bạc xung quanh với hoa văn phức tạp nhìn giống hoa
bỉ ngạn. Nói thật nếu người này có đôi mắt màu đỏ và đeo thêm hai cái
răng nanh dài thì Nghiêm Thần chắc chắn sẽ thốt lên: Ma cà rồng!
”Chào Diệu vương, Thiên Túng.” Chất giọng trầm thấp như men say làm người nghe cảm thấy tê dại.
Nghiêm Thần khẽ gật đầu. Bên cạnh Thiên Túng kinh ngạc đưa mắt đánh giá.
”Thật là ngươi? Ta còn tưởng bản thân lúc đó nhận lầm đấy. Họa Ảnh, tên thật thích hợp.”
”Thật ra, vốn phải là tên nhóc kia được kêu gọi.” Họa Ảnh cười cười rồi ngồi
xuống bên giường. “Tiếc là thời gian trước, Minh Đế cần một người đi làm thêm ngoài giờ. Nó than ở trong tộc nhàm chán nên xung phong nhận việc
đi mất rồi. Với năng lực kêu gọi của tân chủ nhân, để một người khác
tiếp nhận thì sẽ làm lỡ thiên phú của ngài ấy. Cho nên ta đành phải ủy
khuất bản thân mình.”
”Ra là vậy. Đệ tử thân truyền của ngươi đúng là không chịu ngồi yên.”
”Ha ha, đi theo Minh Đế không phải thú vị hơn sao?” Họa Ảnh nhún vai sau đó đưa mắt nhìn Nghiêm Thần. “Diệu vương, điều kiện để kêu gọi được tộc
Trực Phù ta chắc ngài cũng nghe Thiên Túng nói rồi. Một linh hồn cường
đại, trong sáng, tinh thuần lạc chân đến Minh giới, khao khát yêu nhưng
không được yêu.”
Nghiêm Thần siết chặt tay không lên tiếng.
”Ta phải đi rồi. Diệu vương, ta nghĩ chủ nhân của ta sẽ không có kết cục
buồn đâu. Dù sao thì ngài ấy cũng từng nhận chúc phúc của Nhân Hoàng Đại Đế.”
Dứt lời, Họa Ảnh hóa thành tia sáng biến mất vào mi tâm của Nạp Lan Doanh Chính. Cả căn phòng lâm vào trầm mặc. Thiên Túng thở dài
rồi cũng biến mất. Chuyện của chủ nhân, thôi thì cứ để ngài ấy tự giải
quyết vậy.
Ngồi bất động bên giường, Nghiêm Thần cúi đầu suy tư.
Hai chữ kết cục làm cô nghĩ ngay đến nguyên tác. Chẳng lẽ tộc Trực Phù còn biết dự đoán vận mệnh của chủ nhân sao? Họa Ảnh nói những lời đó, ý ám chỉ là sau này Nạp Lan Doanh Chính sẽ không chết và cuối cùng có thể viên mãn với Sở Lan Tâm?
Nếu Họa Ảnh mà biết được suy nghĩ này
của Nghiêm Thần, hắn khẳng định sẽ lao ra mà chửi mắng cô xối xả. Làm
sao trên đời lại có một người ngu ngốc tới vậy?
Thiên Túng nữ nhân
kia không phổ cập chuyên đề tình cảm cho chủ nhân của mình sao? (Thiên
Túng: *xoa xoa cằm ngẫm nghĩ* ta quên!)
Loạt soạt…
Tiếng động vang lên làm Nghiêm Thần giật mình ngẩng đầu nhìn. Đập vào mắt cô
là gương mặt chua xót đau khổ của Nạp Lan Doanh Chính. Quái, cô còn chưa nói tiếng nào đâu, hắn ta bày vẻ mặt đó ra làm gì?
”Xin lỗi…”
”Được rồi, lỗi lã gì ở đây. Ngươi tỉnh thì tốt. Ta sẽ thông báo cho mẫu thân ngươi tới đón.”
Nạp Lan Doanh Chính cúi đầu, tay siết chặt tấm chăn. Tiểu Nghiêm nhi, ngươi muốn đuổi ta đi sao? Còn có, ngươi đã hứa sẽ không tháo viên ngọc xuống mà. Vì sao ngươi cứ phải tuyệt tình với ta như vậy?
Bỗng nhiên,
một bàn tay đặt nhẹ lên vầng trán khiến Nạp Lan Doanh Chính sửng sốt.
Giọng nói ấm áp vang lên làm hắn bối rối không thôi.
”Sao lại nóng như vậy? Không lẽ bị sốt rồi? Ngươi có khó chịu ở đâu không?”
”Không, không sao hết.”
Khó hiểu nhìn bộ dạng lắp bắp của Nạp Lan Doanh Chính, Nghiêm Thần quyết
định không thèm tìm hiểu nữa. Nam nhân là sinh vật sáng nắng chiều mưa,
hiểu nhiều chỉ thêm mệt.
”Nằm nghỉ đi, ta lấy thuốc cho ngươi.”
Nói rồi, Nghiêm Thần xoay người rời khỏi phòng. Sau đó cô đột nhiên dừng bước xoay người lại. “Mẫu thân ngươi thật sự rất tốt. Có khúc mắc gì
thì cứ nói thẳng ra với nàng ấy, sau đó muốn nháo kiểu nào cũng được.
Đừng để sau này phải hối hận.”
Nạp Lan Doanh Chính, trong đôi mắt của ngươi, ta nhìn thấy được… Cho nên, buông tay đi.
Cạch!
Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại. Nạp Lan Doanh Chính chỉ còn biết ngồi ngây ngốc trên giường. Tiểu Nghiêm nhi…
***
”Gọi Nạp Lan gia chủ đến đi. Thông báo với phụ thân ta và mọi người rồi
chuẩn bị trở về Đông Ly.” Nghiêm Thần vừa đi vừa phân phó với Vụ Nhiên.“Điều thêm người đến bảo vệ cho Nghiêm Luân.”
”Dạ.”
”Nói bọn người ở Trung An quốc nhẫn nại một chút. Chờ ta xử lý nội bộ xong sẽ tới Mạc gia.”
”Dạ.”
Nghiêm Thần cười lạnh bước đi. Ngọc gia, tức nước vỡ bờ thì muốn liều mạng
sao? Nếu đã vậy thì đem cả cái mạng của mình lên pháp trường được rồi.
Nội đấu thì không sao nhưng phản quốc là tự tìm đường chết. Ngôi vị
hoàng đế cũng không phải muốn là ngồi lên được đâu.
”Thiếu chủ, đi ngay như vậy Nạp Lan công tử…”
”Thu xếp người hộ tống họ trở về Nam Hà. Không cần xen vào chuyện của họ nữa.”
”Vâng.” Cung kính cúi đầu rồi nhìn bóng hình Nghiêm Thần khuất sau cửa lớn, Vụ
Nhiên thở dài. Ngày hôm nay đã có hai người bị thiếu chủ giày vò tâm lý
sơ sơ rồi. Haizzz… ngài mới mười hai thôi đấy, sau này lớn lên định
một mình cả đời sao? Thật là giống điện chủ năm đó, mở miệng ngậm miệng
là nói chẳng có nữ nhân nào xứng với mình. Rốt cuộc thì sao? Đúng là cha nào con nấy!