Đọc truyện Trói Buộc Linh Hồn – Chương 27: Hỗn loạn nơi trạm dịch
Đinh!
Đinh!
Đinh!
”Chúng ta lại gặp nhau.” Nghiêm Thần một lần nữa đứng trước cánh cửa luyện
hồn. Nó hiện tại không khác mấy so với lần cô dẫn phát dao động tâm
cảnh. Các đạo sáng bảy màu vẫn không ngừng phát ra liên tục. Có khác
chăng chỉ là những sợi xích trước đây đã biến mất cả rồi.
Đặt tay lên cánh cửa, Nghiêm Thần đẩy mạnh.
Két…
Ánh sáng len qua khe hở bắt đầu chiếu sáng khắp không gian tối đen. Cánh
cửa dần được mở rộng. Khẽ nheo mắt quay đầu né tránh, Nghiêm Thần có
chút thấp thỏm chờ đợi.
Ngay lúc này, một bóng người mờ ảo đang
đi từ phía bên kia cánh cửa đến gần Nghiêm Thần. Dừng lại nơi ngưỡng
cửa, bóng người đã hoàn toàn hiện rõ.
”Ngươi…” Nghiêm Thần giật mình sửng sốt.
”Ta đã đợi ngươi rất lâu rồi, chính bản thân ta.”
Nữ tử cất giọng êm dịu mang theo một nụ cười vui vẻ. Bạch y tung bay trong sáng như tiên giáng trần cùng gương mặt… giống hệt Nghiêm Thần.
Nữ tử vươn tay đến trước mặt Nghiêm Thần nói: “Chào mừng đến cảnh giới luyện hồn, chính bản thân ta!”
”Ngươi… là ta?”
”Đúng vậy. Chúng ta đều trải qua cả một kiếp luân hồi không có kết thúc, cho
nên ta mới có thể đứng tại nơi đây chờ đợi ngươi. Đi thôi, con đường
luyện hồn đã mở và sẽ rất dài đấy, chính bản thân ta.”
Đặt tay
vào tay của nữ tử đối diện, Nghiêm Thần được nàng ấy kéo vào cánh cửa
luyện hồn. Vào khoảnh khắc cánh cửa khép kín, bóng dáng của nữ tử kia
bắt đầu trở nên mờ ảo và hòa tan vào trong Nghiêm Thần.
”Ngươi…” Nghiêm Thần hốt hoảng.
”Ta chính là phần linh hồn bị tâm ma xâm nhập. Cảm tạ ngươi đã thoát khỏi
nó, để ta một lần nữa được trở về với ngươi. Chính bản thân ta, hãy tiếp tục bước đi trong linh hải này. Tương lai của chúng ta đã được thắp
sáng rồi.”
Nghiêm Thần vươn tay nhưng đã chẳng còn ai nữa. Quay
đầu nhìn con đường dài mênh mông mờ ảo phía trước, cô nở nụ cười rồi cất bước.
”Ta sẽ!”
=== ====== =======
=== =========
Vừa mở mắt đã thấy gương mặt to đùng của phụ thân, Nghiêm Thần lập tức giật nảy mình.
”Cha muốn hù chết con sao?”
Nghe vậy, Lam phượng Khuynh ngay tức khắc vươn tay véo lấy hai gò má của Nghiêm Thần, xoa xoa nắn nắn mà chà đạp hả hê.
”Cha!” Nghiêm Thần kháng nghị.
”Xú nha đầu, con mà dễ chết vậy sao.” Lam Phượng Khuynh nói bằng vẻ mặt ghét bỏ.
”Tất nhiên là không rồi.” Xoa nhẹ hai gò má của mình, Nghiêm Thần trừng mắt nhìn phụ thân.
Sau đó hai cha con bắt đầu đấu võ mồm.
Canh giữ ở phòng ngoài, người của Thất Sát điện đồng loạt lắc đầu không biết nói gì nữa. Điện chủ và thiếu chủ của bọn họ hễ có cơ hội là bắt đầu so tài miệng lưỡi, còn chơi không biết mệt nữa chứ. Giống hệt con nít ba
tuổi!
”Điện chủ, thiếu chủ, chúng ta tới nơi rồi.”
Nghe
tiếng thông báo, Nghiêm Thần lập tức bỏ rơi phụ thân nhà mình mà đi đến
cửa kính nhìn ra ngoài. Từ trên cao chỉ thấy được cảnh vật nhỏ xíu ở bên dưới. Hiện tại cô đang trên đường đến Trung An quốc bằng phi thuyền.
Cảm giác thoải mái hơn nhiều so với khi đi bằng máy bay.
”Sao nhanh thế?”
”Nhanh?” Lam Phượng Khuynh ngồi trên ghế trừng to mắt với con gái của mình.“Người khác đi phi thuyền chỉ mất hai canh giờ, chúng ta đi phi thuyền
đến hôm nay đã là ngày thứ tư rồi.”
Ngượng ngùng xoa mũi, Nghiêm
Thần chỉ biết cười xấu hổ. Cô chỉ là muốn ngắm toàn bộ cảnh đẹp Đông Ly
từ trên cao nên mới kêu người của Thất Sát khống chế phi thuyền đi chậm
lại một chút mà thôi. Ai biết ngắm cảnh lại mất gần bốn ngày trời chứ.
Lần này đến tham gia giao dịch hội chỉ có cô và phụ thân. Mẫu
thân và ba vị phụ thân còn lại phải ở Đông Ly trấn giữ, đại ca thì bế
quan, Luân nhi đi lịch luyện, Khánh nhi còn quá nhỏ cho nên chỉ còn hai
cha con cô là rảnh. Nhiều lúc Nghiêm Thần cảm thấy bản thân treo biển
hành nghề vương gia chỉ là treo cho đẹp mắt, mọi chuyện đã có người khác lo sẵn. Cô tốt số thật!
Trạm dịch Địa thiên thái là trạm dịch
lớn nhất ở Trung An quốc. Nơi đây lúc nào cũng có sẵn đủ loại truyền
tống trận và phi thuyền để thông thương khắp Thương Khung. Địa thiên
thái được xây dựng ở một khu đất rất rộng lớn và thông thoáng ở phía nam kinh thành Trung An quốc. Hai khu vực truyền tống trận và phi thuyền
được ngăn cách bởi những dãy nhà chờ mọc san sát kéo dài, lối kiến trúc
tổ ong bằng kính càng khiến nơi đây thêm phần hiện đại. Nghiêm Thần càng nhìn càng thấy trạm dịch Địa thiên thái đẹp mắt hơn nhiều so với mấy
sân bay quốc tế nổi tiếng.
Ngạc nhiên đưa mắt nhìn ra bên cạnh,
Nghiêm Thần thấy được rất nhiều phi thuyền đang cùng với phi thuyền của
cô đáp xuống trạm dịch. Đừng nói với cô hôm nay là ngày lành nên ai cũng chọn mà đến Trung An nha.
”Ngạc nhiên cái gì?” Lam Phượng Khuynh thảnh thơi mà ngồi ăn trái cây, liếc mắt nhìn toàn bộ nét mặt của con
gái mình. “Hôm nay là ngày cuối cùng trước khi giao dịch hội bắt đầu,
đương nhiên người ta phải lũ lượt kéo tới rồi.”
”Cha lại xỉa xói con.” Nghiêm Thần quay đầu bất mãn cất tiếng.
”Ừ, thì sao?”
”Một lát nữa cha đừng có đánh mất hình tượng quý quân của Đông Ly đấy.”
Nghiêm Thần bĩu môi nhìn dáng vẻ yêu nghiệt hiện tại của phụ thân mình.
Hồng y như lửa thật sự là quá câu nhân.
”Ai cũng biết ta xuất
thân giang hồ, là Đế Lam của Thất Sát điện, danh hoa đệ nhất đại mỹ nhân Thương Khung đã có chủ, giữ hình tượng làm cái gì.”
Rầm!
”Cha đừng tự luyến đến vậy có được không?” Nghiêm Thần chật vật bò dậy, run rẩy nhìn phụ thân đại nhân nhà mình.
”Con không tự luyến chắc.” Lam Phượng Khuynh chế giễu. Con gái do hắn nuôi
lớn, học được hơn bảy phần bản sự của hắn mà còn dám nói hắn tự luyến.
”Cha @-$%@°€π|=…”
”Con %-$+)¢÷|=¥{@…”
Ngồi cách đó không xa, bọn người Thất Sát điện tập thể lắc đầu lần nữa. Tới rồi, một cuộc đấu võ mồm mới!
Điện chủ, thiếu chủ, hai người có biết chúng ta đã đáp xuống trạm dịch rồi hay không a?
***
Trạm dịch Địa thiên thái tấp nập người qua lại. Hiện tại nơi đây có thể bắt
gặp đủ loại người đến từ các quốc gia khác nhau. Giao dịch hội Thương
Khung mỗi hai năm luôn là thời điểm náo nhiệt, bởi nó không chỉ là lần
tụ hội giao thương lớn của cả Thương Khung mà còn trùng vào thời điểm để mọi người nhận Lời chúc phúc.
Và giờ đây, khu vực phi thuyền đang náo động rôm rả đến ngất trời.
”Đó là phi thuyền của Mộ gia Bắc Chiến quốc!”
”Nhìn, là phi thuyền của Hải Vực Yên Khê đảo!”
”Nạp Lan gia Nam Hà quốc và Vệ gia Tây Vệ quốc cũng đến rồi!”
”Cả Sở gia và Ngọc gia Đông Ly quốc nữa!”
”Phi thuyền của hoàng thất Tây Vệ kìa! Cả Bắc Chiến và Nam Hà nữa!”
”Người của Đấu trường đại lục cũng đến!”
…
Hàng ngàn cặp mắt chăm chăm nhìn hàng loạt các phi thuyền gần như cùng lúc
đáp xuống trạm dịch. Không ngờ giao dịch hội lần này lại khiến nhiều thế lực lớn đến tham gia như vậy. Mọi người đều háo hức tò mò nhìn đoàn
người đang lần lượt bước ra khỏi phi thuyền. Phải biết rằng thế hệ con
cưng hiện tại của Thương Khung đều rơi vào con cháu của những gia tộc
vừa đáp phi thuyền xuống.
Lúc này, đối diện với bãi đáp phi
thuyền là một khu phòng chờ mở rộng cửa sáng lấp lánh ánh vàng. Ở thời
điểm gần trưa như thế này, việc trang trí một phòng chờ như vậy thực sự
là rất chói mắt, chói đến đau cả mắt ấy. Chỉ cần nhìn nơi này, không
cần nhìn kí hiệu mọi người cũng đoán được là thuộc Thiên Địa thương hội. Trên cả Thương Khung này cũng chỉ có mỗi thế lực đó là phát huy đến mức tận cùng của hai chữ lấp lánh.
”Quan sát cho kĩ, ghi chép rõ
ràng vào.” Đoan Mộc Ẩn nằm dài trên trường kỉ nhìn ra ngoài bãi đáp. Lâu lâu hắn lại lên tiếng nhắc nhở thuộc hạ của mình tìm kiếm tin tức. Thật không ngờ lần này lại hội tụ nhiều thế lực đến vậy. Xem ra giao dịch
hội năm nay sẽ rất náo nhiệt cho mà coi. Càng đúng hơn là, chuyện làm ăn tới rồi. Tiền của ta! Ha ha ha…
Nhìn vẻ mặt cười nham nhở của
thiếu chủ nhà mình, bọn hộ vệ chỉ còn biết thở ra mệt mỏi. Có một thiếu
chủ như vậy thực sự là vừa vui vừa giận.
”Hm, sao cứ thấy thiếu thiếu cái gì đấy?” Đoan Mộc Ẩn bật người dậy xoa cằm nhìn dòng người trước mặt. “A, Thất Sát điện đâu?”
”Mau nhìn, mau nhìn! Là phi thuyền của Thất Sát điện!”
Một tiếng hô to này lập tức hấp dẫn ánh mắt của toàn bộ mọi người có mặt
nơi bãi đáp, ngay cả những vị khách vừa bước ra khỏi phi thuyền cũng
không hẹn mà dừng chân xoay đầu nhìn. Suốt thời gian qua, ba chữ Thất
Sát điện càng lúc càng nổi danh, nhất là vị thiếu chủ của họ_Diệu vương của Đông Ly quốc. Thiên phú kinh người, trí tuệ tuyệt đỉnh, dung mạo
đoan chính, sắc bén uy nghiêm là những từ được dùng để đánh giá Diệu
vương, song song đó không thể không nhắc đến bốn chữ luôn được nhấn mạnh “siêu cấp thù dai“.
Không cần nhắc đến tình trạng của Vệ gia,
chỉ bằng việc Diệu vương thay đổi chế độ làm việc của Thất Sát khi
tiến hành nhận ủy thác cũng đủ để người ta không biết phải nói thêm gì
nữa. Nếu trước đây Thất Sát làm việc với tiêu chí bằng mọi thủ đoạn nhất quyết hoàn thành ủy thác thì bây giờ nâng cấp thành: thực hiện ủy thác
thất bại thì: chạy. Bị người lùng giết đánh không lại thì: bỏ trốn. Tiếp tục thực hiện ủy thác thì kèm theo: báo thù. Cuối cùng nếu chọc phải
đại họa thì: xin lỗi và đánh hội đồng. Thật sự là giận nhiều hơn yêu!
Quả nhiên là chân truyền của Đế Lam, chỉ có hơn chứ không kém.
Cạnh!
”Hm?” Nghiêm Thần dừng chân ngạc nhiên nhìn xung quanh. Vì cớ gì lại im lặng
như chùa bà đanh thế này? Chẳng lẽ đáp nhầm trạm dịch rồi sao?
Đi bên cạnh Lam Phượng Khuynh cũng kinh ngạc không kém. Trạm dịch im lặng
tới vậy không lẽ đại nạn ập đến à? Đưa mắt nhìn lên cao, trời vẫn trong
xanh vời vợi, không động đất cũng không có chiến tranh đây là đang diễn
tuồng gì thế.
”Là Đế Lam!!!”
”Là Diệu vương!!!”
Bàn tán nổi lên. Khí thế hào hùng vô cùng.
”Phụ thân?”
”Đừng hỏi, ta cũng không biết đâu.”
Ngay lúc này, một bóng người nhanh như chớp tiến đến trước mặt Nghiêm Thần.
”Thật không ngờ ngươi chính là Diệu vương! Ta là Đoan Mộc Ẩn, a, hân hạnh gặp ngài Đế Lam đại nhân.” Đoan Mộc Ẩn hớn hở bắt chuyện còn không quên cúi chào Lam Phượng Khuynh.
”À…”
RẦM!!!
”Tiểu Nghiêm nhi, người ta rất nhớ ngươi!”
Nghiêm Thần sửng sốt nhìn người đang ôm chầm lấy mình sau đó cười vui vẻ mở lời: “Doanh Doanh!”
”Ừ. Hân hạnh gặp ngài Đế Lam đại nhân.” Liễu Doanh Doanh cười gật đầu rồi quay sang cúi đầu với Lam Phượng Khuynh.
”Ngươi…”
Lúc này, ba người bọn Nghiêm Thần mới giật mình nhìn xuống đất. Nơi đó,
Đoan Mộc Ẩn vừa bị Liễu Doanh Doanh đá ra ngoài đang nằm bẹp bên dưới,
cả người lấm lem bụi bẩn. Chật vật bò dậy, Đoan Mộc Ẩn trừng mắt với
Liễu Doanh Doanh như hận không thể băm vằm người trước mắt ra trăm đoạn.
Xoẹt!
Một đạo năng lượng không báo trước như mũi tên lao ra từ người Đoan Mộc Ẩn. Nhanh như chớp, Liễu Doanh Doanh lập tức nghiêng mình núp ra sau lưng
Nghiêm Thần.
Ầm!!!
”Là tên nào đánh lén hoàng tử của chúng ta???” Tiếng hét giận dữ vang lên từ đoàn người của Bắc Chiến quốc.“Lên! Lập tức bắt tên gây rối lại!”
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
”Dám nói tiểu gia ta gây rối.” Lần này Đoan Mộc Ẩn nổi khùng rồi.
Đùng!!!
”Bảo vệ thái nữ!!!” Lần này là đoàn người của Tây Vệ quốc. “Bắt tên đánh lén lại ngay!”
Choang!
Keng!
Keng!
”Hoàng tử người không sao chứ?” Tiếp tục nằm cũng trúng đạn là hoàng thất Nam Hà quốc. “Xử lý bọn chúng!!!”
Ầm!
Đùng!
”Tiểu thư!!! Bọn này thật khinh người quá đáng mà. Lên!”
”Công tử cẩn thận!!! Ngăn bọn họ lại!!!”
”Thiếu chủ!!! Đánh bọn chúng cho ta!”
”A________!” Còn đây là tiếng hỗn loạn của người dân xung quanh.
Đứng trong vòng bảo vệ của Thất Sát điện, Nghiêm Thần chỉ còn biết mở to mắt ra mà nhìn. Chuyện này thực sự không có chút liên quan gì đến cô hết
đấy. Cảnh tượng còn hơn cái chợ như thế này quả là lần đầu tiên trong
đời mới nhìn thấy.
Từ phía sau lưng Nghiêm Thần, Liễu Doanh Doanh đưa mắt quan sát mọi nơi rồi bình luận một tiếng: “Ghê gớm thật!”
”Còn nói nữa, đầu sỏ gây ra mọi chuyện không phải là tỷ sao?” Nghiêm Thần liếc trắng mắt với người còn đang núp sau lưng mình.
”Hắc…” Liễu Doanh Doanh cười nịnh nọt.
”Không sai, không sai, rất có tiềm năng.” Trong lúc này Lam Phượng Khuynh lại gật gù hài lòng.
”Tạ Đế Lam đại nhân khen ngợi.” Liễu Doanh Doanh cười toe toét.
Hai người này thật là. Nghiêm Thần chán nản.
Nhìn Liễu Doanh Doanh, Lam Phượng Khuynh hơi nhíu mày lại. Sao cứ có cảm
giác là lạ về nữ tử này đây? Biết vậy năm đó cứ mặc kệ Thần nhi mà cho
người điều tra Liễu Doanh Doanh rồi. Chỉ là nữ tử này thật tâm đối tốt
với Thần nhi, chắc là không sao đâu!?