Trói Buộc Linh Hồn

Chương 16: 13: lam sơn - linh sơn


Đọc truyện Trói Buộc Linh Hồn – Chương 16: 13: lam sơn – linh sơn

“Muội mà không cho ta theo cùng, ta sẽ ra nằm vạ khóc lớn giữa thôn để mọi người biết muội bội tình bạc nghĩa bỏ rơi ta.”

“…” Đây là tình huống gì? Nghiêm Thần đen mặt liếc nhìn vị đại mỹ nhân đang nắm chặt tay áo của cô không buông. “Nếu tỷ là nam nhân thì những lời
đó may ra mới đáng tin.”

”Người ta có thể thay nam trang, sau đó nói rằng bản thân nam cải nữ trang.”

“…”

— —-

Hai canh giờ sau.

”Tiểu Nghiêm nhi, đến Lam Sơn rồi!”

Nghiêm Thần nhìn dãy núi trải dài trước mặt mà khen ngợi trong lòng. Thật hùng vĩ!

Khu rừng mà nơi cô gặp Liễu Doanh Doanh được gọi là rừng Giáp Tam, ý chỉ
nằm ở vùng giao nhau giữa biên giới ba quốc gia. Rừng Giáp Tam thuộc
quản hạt của Đông Ly quốc. Vượt qua hết cánh rừng này sẽ tiến vào địa
phận của dãy núi Lam Sơn – Linh Sơn. Đây là dãy núi dài nhất ở Thương
Khung, cũng chính là đường biên giới ngăn cách hoàn toàn Nam Hà quốc và
Trung An quốc.

Nửa phần dãy núi chạy theo hướng đông bắc được
gọi là Lam Sơn. Nơi đây núi rừng trùng điệp, bao la hiểm trở nối liền
một dải với rừng Giáp Tam. Lam Sơn là nơi bắt đầu của dãy Phù Linh cao
ngất với những cánh rừng già bạt ngàn trải dài xuống Linh Sơn. Rừng ở
đây gồm nhiều tầng, nhiều lớp xen kẽ, dày đặc như một chiếc áo giáp
khổng lồ.

Gọi là Lam Sơn vì quanh năm nơi đây bị mây mù bao phủ,
từ xa nhìn vào cứ như một tấm màn màu lam khổng lồ lượn lờ. Ngoài ra, ở
Lam Sơn có lam thảo sinh trưởng. Loại cỏ này mỗi khi thành thục sẽ
chuyển thành một màu lam rất đẹp bao trùm lấy cả dãy núi.

”Ở lại Lam Sơn vài ngày hay đi tiếp đến Linh Sơn?” Liễu Doanh Doanh vừa đi vừa hỏi.

”Ở lại đi. Tìm vài con dã thú luyện tập một trận đã.” Nghiêm Thần nói ra ý định của mình.

Dã thú ở Thương Khung thường lớn hơn từ 1.2 đến 1.7 lần so với Trái Đất,
hơn nữa chúng rất có trình độ võ thuật, là đối tượng luyện tập số một
đối với trình độ luyện thể của mọi người.

”Vậy theo ta. Ta biết một chỗ có gấu đấy.”

”Gấu? Sở thích của tỷ cũng đặc biệt thật!”

”Ha ha! Ngoài gấu, ta còn biết chỗ của sư tử và sói, nghe nói ở đây còn có
tinh tinh vua. Chờ sau khi đánh tụi nó xong chúng ta đến Linh Sơn tìm
đại bàng và rắn hổ mang.” Liễu Doanh Doanh kéo tay Nghiêm Thần đi theo

mình, rất làm tròn trách nhiệm hướng dẫn viên du lịch. Dù sao dãy núi
này nàng cũng đến mấy lần, không đến nỗi xưng là dân bản địa nhưng những gì đặc sắc đã bị nàng đào bới gần hết rồi.

”Tùy tỷ.” Nghiêm Thần cũng chỉ còn biết chấp nhận an bài như vậy. Có một người dẫn đường miễn phí thì cần chi đi tìm tòi lung tung cho mệt và mất thời gian chứ.

Về phần Linh Sơn, đây là nửa dãy núi còn lại chạy dài theo hướng tây nam
kết thúc ở những cánh rừng thưa của Tây Vệ quốc. Địa hình Linh Sơn cao,
hiểm trở và nhấp nhô hơn nhiều so với Lam Sơn. Bốn phía của nó đều được
bao bọc bởi rừng núi nguyên sinh bát ngát. Từ giữa lưng núi xuống chân
núi là những dòng suối chằng chịt tưới mát cho các cánh đồng nhỏ hẹp nằm xen kẽ giữa các triền núi và trong các thung lũng. Đặc biệt, Linh Sơn
có rất nhiều đặc sản quý từ cây gỗ, động vật cho tới thảo dược. Tương
truyền nơi đây từng là nơi cư ngụ của Linh tộc, một thủ hộ tộc của những cư dân Nam Hà sống ở chân núi nên được mọi người gọi là Linh Sơn. Ngày
nay, Linh tộc đã không còn nữa.

Cả dãy núi Lam Sơn – Linh Sơn này đều thuộc quản hạt của Nam Hà quốc.

***

Rào! Rào! Rào!

Mưa là một đặc trưng của miền rừng núi nguyên sinh này.

Nghiêm Thần và Liễu Doanh Doanh ngồi ở ngoài cửa động ngắm mưa. Từng hạt mưa
mang theo cái ẩm thấp của nền đất, mùi đất xông lên không quá gay nồng
mà mang theo hương thảo dược thoang thoảng. Vị trí hiện tại của cô là
địa phận Dược Sơn, ngọn núi nằm ở trung gian Lam Sơn và Linh Sơn. Dược
Sơn thường được mọi người gọi là địa linh dược liệu, rất nhiều loại thảo dược quý hiếm đều có thể tìm thấy ở đây.

”Bọn họ đều là ám vệ
của muội sao?” Liễu Doanh Doanh nhìn ba người bọn Lăng Vân đang thuần
thục dọn chỗ ngủ và làm đồ nướng cho Nghiêm Thần. Nàng chỉ hơi tò mò
thôi. Thường thì những ai đi lịch luyện độc lập chỉ mang theo một ám vệ
hoặc một hộ vệ. Xét thấy tính cách của tiểu Nghiêm nhi, Liễu Doanh Doanh cũng không cho rằng nàng ấy cần người bảo vệ nhiều tới vậy.

”Chỉ có hắn thôi.” Nghiêm Thần chỉ tay vào Lăng Vân. “Hai người họ là phụ
thân bắt ta mang theo. Hắn sợ ta bị thương giống lần trước.”

”Bị thương?”

”Đã khỏi hẳn rồi. Lần đó là ta xui xẻo.” Nghiêm Thần nhún vai nói nhẹ nhàng.

Liễu Doanh Doanh cũng không tra hỏi tiếp. Riêng tư của một người cần phải
được tôn trọng, huống chi nàng và tiểu Nghiêm nhi cũng chỉ mới quen
không lâu.

”Mà tỷ thật sự chỉ có một mình sao?” Nghiêm Thần hỏi
lại. Từ lúc gặp mặt tới giờ, cô không hề thấy sự tồn tại của thiếp thân
ám vệ của Liễu Doanh Doanh.

”Vốn thiếp thân ám vệ cũng đi cùng
ta. Đáng tiếc giữa chừng bị mẫu thân phát hiện. Hắn che cho ta trốn đi,

bản thân giờ chắc bị mẫu thân nhốt lại rồi.” Liễu Doanh Doanh than thở.

”Sao nhìn tỷ chẳng lo lắng chút nào thế?”

”Cũng không phải lần đầu.” Liễu Doanh Doanh cười một cách rất ngây thơ.

Hiểu rồi!

Hoạt động bỏ nhà trốn đi này chắc hẳn nàng ta đã thực hiện rất nhiều lần.
Hèn chi kinh nghiệm lịch luyện lại phong phú tới vậy. Điều này càng
chứng tỏ thực lực của Liễu Doanh Doanh rất cao!

Nghiêm Thần cũng
không để người của Thất Sát tra dò thân thế Liễu Doanh Doanh. Người cô
muốn làm bạn sẽ do chính bản thân cô đưa ra phán đoán. Huống chi ở Nam
Hà quốc, họ Liễu cũng không nhiều. Không cần biết Liễu Doanh Doanh có
phải là tên thật hay không nhưng Nghiêm Thần đoán, nàng ấy chắc hẳn có
liên quan đến Liễu gia – Thư hương thế gia lừng danh của Nam Hà.

”Đêm nay chúng ta nghỉ ở đây đi. Sáng mai sẽ qua Linh Sơn.” Liễu Doanh Doanh đề nghị.

”Đành vậy. Cơn mưa này chắc sẽ rơi suốt đêm quá.” Nghiêm Thần đồng ý, mắt vẫn nhìn mưa rơi rả rích.

Cơn mưa này, cứ có cảm giác buồn mang máng… có lẽ vì người đã quên đi…

***

”Thấy con nào đẹp?”

”Con đang bay cao phía bên phải, bộ lông màu nâu đậm và trắng đấy.”

”Ánh mắt muội độc thật. Con đó được xem là hiếm và mạnh mẽ nhất trong giới loài chim đó.”

Hiện tại, Nghiêm Thần và Liễu Doanh Doanh đang núp ở một vách núi cao thuộc
dãy Linh Sơn. Mục đích là ngắm đại bàng. Về chuyện so đấu, xin lỗi, hai
người họ còn tiếc mạng lắm!

Dã thú ở Thương Khung có chỉ số thông minh rất cao. Cho nên, được mệnh danh là chúa tể bầu trời, đại bàng…
khỏi bàn cãi. Nếu không may bị nó xem là con mồi, chỉ với trình độ luyện thể của Nghiêm Thần và Liễu Doanh Doanh thì chỉ có nước chạy trối chết. Càng huống chi đại bàng ở Linh Sơn to hơn gấp 1.5 lần đại bàng ở Trái
Đất. Tức là, chiều cao 1m thì biến thành 1.5m, cân nặng 7kg biến thành
10.5kg, sải cánh 2m thì thành 3m, đó là số liệu Nghiêm Thần ước tính dựa theo con đại bàng nhỏ nhất ở đây.

Cho nên, cái đẹp chỉ cần ngắm từ xa là được rồi.

Vù!

Vù!


Nghiêm Thần đưa tay giữ chặt làn tóc của mình trước gió, đưa mắt nhìn ra xa.

”Xem ra gió bão sắp nổi lên rồi.”

”Đi thôi.” Liễu Doanh Doanh đề nghị.

”Chờ một lát.” Nghiêm Thần lắc đầu. Cô muốn xem cảnh đại bàng bay lượn trong gió bão. Ở kiếp trước, không phải ai cũng may mắn được nhìn trực tiếp
cảnh này đâu.

”Nơi này là vách núi cao hơn bốn dặm đấy, ta mà bị
gió bão cuốn xuống thì thành quỷ ta cũng bám theo muội.” Liễu Doanh
Doanh rầu rĩ nhìn xuống dãy núi nói với Nghiêm Thần.

”Bốn dặm chứ nhiêu (khoảng 2000m), sẽ không để tỷ chết đâu mà sợ.” Nghiêm Thần chế giễu.

”Nhớ lời muội nói đấy!”

”Biết! Biết!”

Vù!

Vù!

Gió càng lúc càng mạnh. Nghiêm Thần nheo mắt lại cố nhìn lên đỉnh núi đối
diện. Nơi đó, con đại bàng mà lúc nãy cô khen đẹp đang đứng chờ nhìn cơn bão dần đến.

Gió quật mạnh vào người sắt như dao nhọn làm
Nghiêm Thần nhíu chặt mày. Nhìn sang Liễu Doanh Doanh, Nghiêm Thần thở
dài vươn tay ôm lấy nàng ấy đứng khuất ra sau người của mình. Da thịt
non mịn như Liễu Doanh Doanh mà chịu nổi mới lạ. Sau đó, cô lại tiếp tục nhìn lên cao. Lúc này Nghiêm Thần không thấy được, đang tránh ở phía
sau mình, gương mặt của Liễu Doanh Doanh đã ửng đỏ từ lâu.

Sức gió kiểu này đã gần đến cấp bảy rồi.

Mây mù kéo tới!

Bão đến!

Đôi cánh lập tức sải dài. Lợi dụng sức gió, con đại bàng nâng cánh đưa cơ
thể của mình chao liệng trên cao. Xuyên qua các đám mây, con đại bàng
bay lượn vui đùa cùng gió bão và đồng loại.

Thật uy phong!

Cứ như đang nói với muôn loài: kẻ thống trị không bao giờ sợ hãi gian khó!

— —–

Thong dong đi xuống núi, Nghiêm Thần quái lạ nhìn Liễu Doanh Doanh. Biểu cảm
này giống như lúc Như Sương nhớ đến chồng của cậu ấy vậy.

Nghiêm Thần biết trẻ con ở đây trưởng thành sớm. Thường thì ba đến bốn tuổi sẽ bắt đầu luyện thể, sau đó đi lịch luyện khắp nơi. Nhưng dù vậy mới mười hai tuổi mà tương tư có phải quá sớm không?

”Nè.”

”Doanh Doanh!”

”Liễu Doanh Doanh!”


”LIỄU DOANH DOANH!”

”A, hả? Chuyện gì?”

”Hm!!!” Nghiêm Thần làm bộ mặt hình sự liếc nhìn Liễu Doanh Doanh từ đầu đến đuôi.

Đột nhiên, cả hai người đều đồng loạt xoay đầu nhìn về hướng bìa rừng.

”Tiếng gì thế?”

Vèo!

”Oh, chào hai vị cô nương xinh đẹp!”

Một bóng người nhanh như cắt lao ra khỏi cánh rừng rồi dừng đột ngột trước mặt Nghiêm Thần và Liễu Doanh Doanh.

Tuổi chỉ tầm bằng Nghiêm Thần, một bộ ngân y lấp lánh ôm lấy cơ thể. Mái tóc đen được thắt bím một đoạn nhỏ cột thấp sau gáy rồi xõa tung phần đuôi. Gương mặt tuấn tú đang tràn đầy ý cười trên môi.

”Gặp được nhau tức có duyên. Sau này gặp lại! Ta đi trước!”

Vèo!

“…”

“…”

Vèo!

Vèo!

”Xin lỗi, cho hỏi hai vị có thấy một tiểu công tử nào ăn mặc lấp lánh vừa đi qua không?”

”Hướng kia!”

”Đa tạ!”

Vèo!

Vèo!

”Kí hiệu đồng tiền vàng?!”

”Người của Thiên Địa thương hội?!”

Liễu Doanh Doanh xoa cằm nói: “Vậy tên ăn mặc lấp lánh lúc nãy là thiếu chủ
của Thiên Địa Thương Hội rồi. Nổi danh yêu tiền như mạng, Đoan Mộc Ẩn.”

Đoan Mộc Ẩn, nam chủ. Đã giám định xong!

”Nghe nói hắn vừa tiếp nhận chủ biên cho nguyệt san Thương Khung đó.” Liễu Doanh Doanh cười cười.

”Nói vậy, nguyệt san mới đây là hắn chủ bút? Bài đăng về Đông Ly và Vệ gia cũng là hắn viết?” Nghiêm Thần hỏi lại.

”Ừ.”

Dù biết cần phải tránh xa nam chủ nữ chủ để khỏi gặp xui xẻo nhưng mà…

Đột nhiên thấy ngứa tay dễ sợ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.