Bạn đang đọc Trói buộc cả đời – Chương 19:
Edit: Heulwen
“Quốc khánh sắp đến rồi, em có dự định gì chưa?” Vừa rồi cô còn đang đắm chìm trong lời nói của anh, nghe câu hỏi của anh thì hơi giật mình.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô suy nghĩ một lát, “Em cũng chưa biết mình định làm gì.”
“Cho em ba ngày, lên kế hoạch xem muốn đi đâu chơi thì nói với tôi trước ngày 30.”
Đi chơi với anh sao? Cô có chút hưng phấn, cũng đã lâu không ra ngoài du lịch.
Thẩm Hoán đột nhiên chuyển đề tài, cười nói: “Còn nhớ nội dung thỏa thuận lúc trước không? Cuối mỗi tháng tôi sẽ chuẩn bị một món quà cho em.”
Thật ra cô đã quên chuyện đó từ lâu rồi, chỉ là cô không muốn nhận tiền của anh nên mới nghĩ đại ra thôi, nhưng không ngờ anh lại ghi nhớ trong lòng.
Thẩm Hoán lấy ra một cái hộp nhỏ, không biết là cái gì, “ Mau mở ra xem thử.”
Mở hộp ra, bên trong là một thứ nhỏ hình thoi màu hồng, ở giữa mỏng hơn hai bên, phần đầu hơi to nhưng dày, đầu còn lại hơi nhỏ có phần phình ra.
“Đây là cái gì?” Lâm Noãn chớp chớp mắt, mơ hồ nhận ra thứ đồ này.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cái đầu to này, đặt ở phía trước. Đầu nhỏ còn lại đặt vào đằng sau, hiểu chưa?”
Tay cô run lên, sự miêu tả mơ hồ của anh khiến cô xấu hổ đến mức chỉ muốn vứt bỏ món đồ trong tay xuống đất.
Sao anh có thể dùng giọng điệu nhẹ nhàng để nói những điều xấu xa như vậy.
“Bây giờ, đi vào phòng tắm và chuẩn bị đi. Tôi sẽ đợi em ở trong phòng ngủ.”
Lâm Noãn cầm lấy vật nhỏ này, đầu óc quay cuồng, máy móc bước vào phòng tắm.
Tay run run đặt thứ đồ kia xuống bên dưới, sự cọ sát lạnh lẽo khiến cô co người lại, mặt nóng ran. Từ từ tìm vị trí, đúng chỗ, đút vào chính xác như anh bảo.
Vừa đi vừa giữ chặt quần, đi được một lúc, cảm nhận được sự khác lạ dưới thân, cô hít một hơi thật sâu cho bớt xấu hổ.
Khi bước vào phòng ngủ, anh đã chuẩn bị sẵn cà vạt và vẫy tay với cô, “Cởi hết quần áo, giữ quần lót lại.”
Tuy không phải lần đầu tiên khỏa thân trước mặt anh, nhưng mỗi lần cô phải chịu đựng ánh mắt nóng bỏng như vậy cô vẫn cảm thấy xấu hổ.
“Đặt tay của em lên trên giường, đừng che.”
Vừa mới đặt người xuống giường, bên dưới dường như có chấn động, Lâm Noãn nhịn không được co quắp hai chân, dùng hai tay muốn chạm vào thứ chết người kia.
Chưa kịp chạm tay thì đã bị trói ra phía sau.
Cô ngã trên giường, cảm giác di chuyển phía dưới dường như càng ngày càng mạnh, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của cô, ngứa ngáy, tê dại.
Điều này tiếp tục diễn ra trong một khoảng thời gian ngắn, sự di chuyển ngày một mạnh lên, cô không thể không cong người lên như tôm luộc, cơ thể cô bắt đầu run rẩy.
Khi anh tăng tốc độ, cuối cùng cô cũng bắt đầu kịch liệt giãy dụa, chật vật đến mức ngẩng đầu lên, liều mạng thở dốc. Cảm giác như trần nhà dường như đã bắt đầu chùng xuống, lung lay sắp đổ ngay lập tức.
Rung động càng lúc càng nhanh khiến Lâm Nặc không nhịn được muốn kẹp chặt hai chân lại nhưng ai ngờ chỉ khiến cho thứ đồ kia dán vào hoa huyệt sít sao hơn.
Vội mở hai chân ra, lại có một cảm giác trống trải khó tả.
Cuối cùng, cô chỉ có thể cuộn tròn ngón chân túm chặt lấy ga trải giường.
Cô cắn chặt môi dưới và cố gắng kìm nén âm thanh bị bóp nghẹt của mình, như thể chỉ có cơn đau mới có thể giải tỏa cảm giác hiện tại.
“Đừng cắn môi.” Giọng điệu của anh có chút tức giận.
Nhưng cô đã làm trái với ý của anh và liên tục lắc đầu. Môi cô đỏ như thể rỉ máu tươi.
Đột nhiên một vật mềm mại được nhét vào miệng , nước bọt trong miệng thấm ướt khăn lụa, chảy cả ra khóe miệng.
Cô cắn chặt chiếc khăn lụa để tránh tự mình cắn môi, đồng thời có thể chặn được tiếng rên rỉtrong cổ họng.
Đôi tay bất lực vặn vẹo, nước mắt lưng tròng nhìn anh. Sắc mặt cô đỏ bừng, ai nhìn thấy cô bây giờ cũng muốn làm đau cô rồi bảo vệ cô lại chiếm hữu cô, ngược đãi cô.
Sắp lên đỉnh, chiếc khăn lụa trong miệng cô đột ngột bị lấy mất, cô không chút nào phòng bị mà bật to tiếng rên trong cô họng.
Tiếng vọng phảng phất vang trong phòng,…, đây thực sự là giọng của cô à, thật dâm đãng!!
Lâm Noãn không còn sức để tiếp tục vùng vẫy nữa, tấm khăn trải giường bị nhiệt độ cơ thể của cô làm cho nóng theo.
Hơi thở phả vào khăn trải giường, phả ngược lại vào mặt cô, vừa nóng vừa ẩm ướt.
Cô có thể nghe rõ tiếng thở dồn dập và nhịp tim đập lộn xộn của mình.
“Làm ơn, em từ bỏ, em thực sự không thể chịu đựng được nữa.” Cô run rẩy nói.
“Em có chắc không?” Đợi cô đạt đến lần cao trào tiếp theo, anh đột nhiên nhấn nút tạm dừng.
Khi cô sắp đạt đến đỉnh cao khoái lạc thì bất ngờ bị kéo về vực thẳm vô tận. Cô cảm thấy cực kỳ hụt hẫng, vặn vẹo người để tránh bị dục vọng lấn át.
“Em còn muốn sao?” Anh hỏi.
Lâm Noãn bĩu môi, xấu hổ không nói chỉ nhẹ gật đầu, dụi tóc vào ga trải giường, phát ra tiếng cọ xát sột soạt.
Sau đó, một cơn khoái lạc bùng nổ đưa cô đến thiên đường làm cô phải thở dài thoải mái.
Xong việc, Thẩm Hoán ôm lấy cô còn đang xụi lơ vào phòng tắm. Anh cũng cởi sạch quần áo của mình rồi ôm lấy cô.
Hé mắt nhìn dáng người của anh, Lâm Noãn nhắm mắt lại, rồi lại ti hí mở ra, ừmm… không tệ.
Sau đó, cô cũng không còn sức để đánh giá thêm nữa, cả người mềm nhũn như người không xương, chỉ có thể dựa vào nằm ở trên người anh.
Thẩm Hân từ phía sau ôm lấy cô, cảm giác thỏa mãn chưa từng có, như thể một khối ngọc bích bị vỡ cuối cùng cũng tìm được một nửa còn thiếu, khi gắn chặt lại hoàn mỹ như chưa từng vỡ ra.
Nằm trở lại trên giường, Thẩm Hoán hỏi: “Món quà này, em có hài lòng không?
Mặc dù Lâm Noãn không nhúc nhích, nhưng hàng mi run rẩy đã lộ ra suy nghĩ của cô.
Đột nhiên, Thẩm Hân bắt đầu cười, đầu tiên là cười khẽ rồi lại cười to thành tiếng.
Tiếng cười thoải mái của anh quẩn quanh trong cô.
Sau khi cười xong, anh áp người vào tai cô nói: “Thật ra vừa rồi anh nói dối em.”
Sau đó Lâm Noãn chợt thấy lạnh ở cổ tay trái, hóa ra là có một sợ dây chuyền được đeo vào tay cô.
Anh nang tay trái của cô lên, cẩn thận ngắm sợi dây chuyền mảnh mai, chiếc dây chuyền làm bật bàn tay trắng nõn và những ngón tay mảnh mai của cô, tựa như một tác phẩm nghệ thuật, nói: “Đây mới là quà anh chuẩn bị cho em.”
Lâm Noãn vất vả mở mắt ra, nhưng không thể nhìn rõ chiếc vòng, cuối cùng mặc kệ để bản thân chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Hoán chơi đùa với tay trái của cô một lúc, sau đó lại nhét lại vào chăn bông, làm ấm cánh tay trong thời gian dài lộ trong không khí.
Cô đã bị trói, cô là của anh, không ai có thể lấy đi.