Bạn đang đọc Trói buộc cả đời – Chương 12:
Chương 12. Bữa ăn
Lin Nuan đang đắc chí với hình ảnh tự tin mà mình vừa tạo ra, nhưng căn phòng trống trải bỗng vang lên một tiếng “Ọc ọc …”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nụ cười của cô tắt lịm trên môi vì đó là tiếng kêu từ chiếc bụng đói của cô.
Trong lòng vừa tức giận vừa xấu hổ, cô thầm mắng mình thật không có chút ý chí nghị lực nào, mãi mới đắc chí được một tí mà chớp mắt đã mất sạch.
Cô hơi ngượng ngùng nói: “Tổng giám đốc, em …” Chưa kịp nói xong cô đột ngột im bặt.
Bởi vì cô nhìn thấy anh bất chợt nở một nụ cười ẩn chứa ẩn ý khó hiểu.
Tim cô đập thình thịch, rồi cô mới ngờ ngợ nhận ra hình như mình đã vi phạm nội dung thỏa thuận.
“Tôi đã nói rồi, nếu em gọi sai tên sẽ bị phạt. Tối nay, sau khi về đến nhà, chúng ta sẽ chậm rãi thi hành hình phạt.” Anh nhìn cô đầy ẩn ý rồi bước ra khỏi văn phòng.
Tối nay cô sẽ về nhà với anh sao? Không thể tin được!!?!!!
Từ bây giờ thỏa thuận đã có hiệu lực, và cô phải đến sống với anh theo đúng quy định.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vi phạm quy định đương nhiên sẽ bị trừng phạt tương xứng.
Có một sự căng thẳng nào đó mơ hồ xuất hiện trong cô, mang cả nỗi sợ hãi và khao khát xa lạ nào đó.
Chờ ngẫm nghĩ xong thì mới phát hiện ra là anh đã đi rất xa. Cố gắng ổn định tâm tình một chút rồi mới chạy theo anh.
Khoảnh khắc bọn họ tắt đèn rời đi, căn phòng nhanh chóng chìm trong bóng tối.
Nhà hàng bên dưới vẫn sáng đèn. Mặc dù vẫn còn một lúc nữa mới hết giờ làm việc nhưng nhà hàng chỉ xếp một vài bàn ra vì bây giờ đã lỡ giờ ăn bình thường lâu rồi.
Tiệm ‘Duyệt café’ luôn được biết đến với phong cách trang trí tinh tế, lãng mạn cùng những món tráng miệng bày biện rất bắt mắt và thơm ngon.Vì vậy nó thường là lựa chọn hàng đầu của các cặp đôi yêu nhau. Khi họ bước vào, Lâm Noãn cảm nhận rõ ràng được những ánh mắt đang đổ dồn về phía họ.
Chỉ cần quay đầu lại nhìn, chắc chắn là có vài cô gái trẻ đang lén lút quan sát Thẩm Hoán đi bên cạnh, thi thoảng còn bàn tán thì thầm.
Cô cũng từng như vậy nên tự nhiên mà hiểu được rằng cho dù đi đến đầu thì anh vẫn mãi là tâm điểm trong mắt người khác.
Sẽ có một vài cô gái đang lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt đầy ghen tị. Rõ ràng là họ đã hiểu lầm thân phận giữa anh và cô.
Để tránh ánh mắt thiêu đốt này, cô cố ý chọn một góc ngồi tương đối khuất.
Thẩm Hoán dường như không biết chuyện vừa rồi vậy nên anh khá bất mãn với nơi cô chọn.
Chỗ ngồi bây giờ còn rất nhiều, cô có thể chọn vị trí bên cửa sổ có tầm nhìn tốt hơn. Chỉ nghĩ vậy chứ anh cũng không nói gì.
Cô nhận thấy những nghi ngờ của anh, và đương nhiên cô không thể nói rằng cô chọn góc khuất để mọi người khó quan sát đến anh.
Anh hẳn là vật sở hữu của cô bây giờ. Nghĩ đến đây, cô khẽ ho một tiếng, giải thích cho anh: “Không phải trong bản thỏa thuận đã nói sao? Quan hệ giữa chúng ta không thể để ai phát hiện được. Chỗ này gần công ty, nhỡ đâu có người quen đến đây, đến lúc đó lại giải thích thì sẽ rất phiền phức.”
Cô cố gắng che giấu suy nghĩ của tẻ con của mình bằng một lời giải thích khách quan.
Thẩm Hoán nghe xong liền trả lời: “Em đã hiểu lầm ý của tôi rồi. Tôi không muốn người khác biết chúng ta đến với nhau là vì thỏa thuận, không liên quan gì đến mối quan hệ hiện tại để tránh nghi ngờ phiền phức không đáng có.”
Nghe vậy, hai mắt Lâm Noãn lập tức sáng lên, hóa ra đây mới là ý của anh.
Sau đó, mình có thể giả vờ đến và đi với tư cách là bạn gái của anh sao?
Cố gắng kiềm chế tâm tư của bản thân, cô khẽ mím môi.
“Em biết.” Bề ngoài bình tĩnh thì tỏ vẻ nhưng trong lòng sớm đã vui mừng nhảy nhót rồi.
Thẩm Hoán vươn tay cầm lấy thực đơn bên cạnh đặt trước mặt cô, “Muốn gọi món gì thì gọi, quán này hợp khẩu vị của tôi không cần hỏi ý kiến.”
Đương nhiên, cô biết sở thích của anh nên chọn nơi này, thật ra cô nghĩ rất đơn giản, chỉ cần làm anh hài lòng chính mình cũng thấy vui lây.
Mặc dù biết anh thường ra vào quán này, nhưng không có cơ hội ngồi cùng anh bao giờ nên cô cũng không biết phải chọn món gì cả.
Vò đầu bứt tai, nghĩ đến bây giờ cũng đã muộn, cuối cùng cô chọn ăn uống lành mạnh, gọi vài món ăn thanh đạm.
Gọi một món súp, kèm theo hai món nguội. Cô nhớ là anh đã ở trong văn phòng cả ngày hôm nay, hình như cũng chưa ăn qua bất cứ thứ gì, nên lại gọi thêm một lồng bánh bao và hoành thánh tôm làm thức ăn chính.
Sợ anh ăn không đủ, cô đã gọi thêm một bát cháo yến mạch để anh ăn cho ấm bụng.
Nhìn thực đơn khá ổn, dinh dưỡng cân đối, nhẹ nhàng và tốt cho sức khỏe.
Cô cảm thấy cô có thể đảm nhận trách nhiệm của một người bạn gái, và cô vô cùng hài lòng với việc này.
Thẩm Hân đã yên lặng nghe cô gọi món.
Anh thường đến nhà hàng này để ăn, cũng không nghĩ món ăn ở đây có gì đặc biệt nhưng anh thấy quán này vệ sinh sạch sẽ hơn những quán khác chứ cũng không tâm lắm đến việc mình sẽ ăn gì.
Khi nghe cô gọi bảy tám món, anh mới nhận ra cô thực sự rất đói.
Anh đã quen với việc ăn uống thất thường của mình, lúc đó anh chỉ một lòng mong muốn hoàn thiện thỏa thuận để đảm bảo cho mối quan hệ của hai người, đây quả thực là sơ suất của anh.