Bạn đang đọc Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi – Chương 9
edit: Meine
Xe nhanh chóng quay đầu hướng công ty.
Tần Mục Dã quả thực bị buộc bộc lộ ra thực lực vận động viên chạy nước rút, giống như Husky bị lửa đốt đến mông, tiến vào thang máy, lập tức chạy gia tốc lao tới ——
Chờ thể lực chống đỡ hết nổi Uông Xuyên không ngừng đẩy nhanh tốc độ đuổi theo, đối tượng lại là Tần Mục Dã sắc mặt xám trắng u ám.
Uông Xuyên sợ tới mức không dám hé răng, ánh mắt đảo quanh khắp nơi ở phòng nghỉ: “Bảo bối đâu? Bảo bối không thấy? Không thể nào, tôi dặn dò qua bé muốn ở chỗ này chờ chúng ta!”
Tần Mục Dã phẫn nộ mất khống chế mà xông tới, đôi tay xách cổ áo Uông Xuyên, cơ hồ muốn đem hắn đánh tới nơi, môi mím chặt, một chữ không phát.
Uông Xuyên tự nhận mình đuối lý, cũng không dám hé răng.
Hắn biết Tần Mục Dã là thật sự rất dễ mất khống chế.
Trong vòng mọi người đều nói Tần Mục Dã tính tình táo bạo, như là người có bệnh, nhưng Uông Xuyên theo anh ba năm, chân chính hiểu rõ con người của anh.
Tần Mục Dã tuy rằng có bệnh cảm xúc, có khi rất khó khắc chế cảm xúc chính mình, nhưng anh đối với người thân cận là khoan dung nhất, bao gồm hắn, chẳng sợ hắn ở công việc phát huy không tốt, Tần Mục Dã đều không có lộ ra một mặt hung ác như vậy.
Uông Xuyên liều mạng xin lỗi: “A Dã, thực xin lỗi, xác thật là tôi không đúng, tôi biết cậu tức giận, nhưng là hiện tại tìm đứa bé quan trọng hơn, nhất định có thể tìm được, có lẽ còn ở trong công ty!”
Tần Mục Dã môi trắng bệch, trước trán tóc mái màu xám nhạt đều bị mồ hôi lạnh làm ướt.
Anh thu tay, trầm mặc mà lao ra ngoài, tìm khắp cả tầng lầu.
……!
Khoảng 7 giờ, phòng an ninh đổi ca, thay đổi bảo an trực ban.
Tên này là bảo an trực đêm nay, công tác thanh nhàn, đến liền ở trên ghế nằm híp.
Lui ở trong góc Miên Miên càng ngày càng tin tưởng bé đã bị vứt bỏ, sẽ không có người tới đón bé về nhà.
Bé rốt cuộc lấy hết can đảm đẩy cửa đi ra ngoài, ý đồ tìm kiếm biện pháp về nhà.
Em trai thối không cần bé, nhưng anh Hoài Dữ hẳn là……!Hẳn là sẽ không như vậy nhẫn tâm vứt bỏ bé đâu.
Miệng bé lẩm bẩm nhắc mãi: “anh Hoài Dữ, anh ở đâu? Miên Miên tìm không thấy anh……”
(huhu edit tới đây tự nhiên buồn ngang:< thương Miên Miên:.