Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi

Chương 67: Miên Miên Muốn Tặng Quà Năm Mới Cho Ai


Bạn đang đọc Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi – Chương 67: Miên Miên Muốn Tặng Quà Năm Mới Cho Ai


Dưới màn mưa tuyết trắng, hình ảnh ba cha con vừa đẹp vừa xúc động.
Giống như tình tiết truyện cổ tích đi qua nỗi buồn, hướng đến niềm vui.
Người xem trực tiếp không biết Tần gia đã trải qua những gì.
Họ cũng mãi mãi không biết nỗi đau thấu tận tim gan của Tần Sùng Lễ.
Nhưng họ mơ hồ hiểu được, ba cha con đã phải trải qua rất nhiều khó khăn, mới ôm nhau được như hôm nay.
Đó là sự đồng cảm bình thường giữa người với người.
Rất nhiều người xem rơi nước mắt, thậm chí không có thời gian gõ bình luận.
Phần bình luận hiếm khi yên tĩnh, toàn bộ sự chú ý của mọi người tập trung vào hình ảnh một nhà ba người.
Rất nhanh sau đó, vì ánh mắt chán ghét của Tần Sùng Lễ quá mức chân thực –
Phần bình luận lại sôi động:
[Má hahahahaha.]
[Hai chữ “Chúa hề” in hẳn lên trán Tần Mục Dã rồi!]
[Quả nhiên con gái là bảo bối trong tim, con trai chỉ là ngoài ý muốn.]
[Hahahaha đáng yêu quá, gia đình Tần gia giàu có thật dễ thương.]
[Dã ca: Fine, tôi đi là được chứ gì!]
[Bảo bối Miên Miên quá ngoan, thảo nào ba Tần không kìm được nước mắt, nếu là tôi, tôi cũng khóc rối tinh rối mù lên, huhuhu.]
[Tôi khóc toáng lên rồi, tôi nhớ ba, ba tôi 45 tuổi mới có tôi, năm nay tôi tốt nghiệp đại học, ba cũng sắp 70 rồi, huhuhu tôi sợ một ngày ba rời đi, bỏ lại tôi.]
[Chị gái lầu trên phải đối xử với ba tốt hơn nữa nhé, phải yêu ba thật nhiều sau này mới không hối hận.]

Trong màn hình, Tần Sùng Lễ đã khôi phục vẻ nghiêm nghị, mặc dù vẫn ôm con gái nhưng không chặt như cũ, cảm xúc dần dần lắng xuống.
Ông không quan tâm cái nhìn của người ngoài nhưng ông không muốn cảm xúc mất không chế của mình dọa sợ cô công chúa nhỏ của ông.
Tất nhiên ông càng không muốn để lộ vẻ yếu ớt trước đứa con trai ngốc.
Miên Miên được ba bế lên, giơ hai tay nhỏ bé xoa nước mắt trên mặt Tần Sùng Lễ, nói nhỏ: “Ba không khóc, xấu lắm, mẹ xem trên truyền hình sẽ cười ba.”
Tần Sùng Lễ không khóc nhưng cánh mũi vẫn chua chua.
Ông nhéo má con gái.
Xúc cảm ấm áp làm trái tim ông run rẩy.
Ông đè nén cảm xúc, thấp giọng nói: “Được, ba nghe công chúa nhỏ, ba không khóc nữa.”
Trời lạnh, bé con mặc rất dày, áo khoác dài che kín đến chân, cả người chỉ lộ khuôn mặt nhỏ nhắn, mũ len che hai bên má, toàn thân ấm áp.
Tần Sùng Lễ không thể quên cái ngày tai nạn xảy ra nửa năm trước.
Lúc ấy, ông đang họp ở công ty, lắng nghe các giám đốc chi nhánh báo cáo tiến độ mỗi quý.
Đột nhiên nhận được cuộc điện thoại, vợ khóc không thành tiếng, Tần Sùng Lễ nghe qua, nghĩ vợ quá kích động và căng thẳng nên mới khóc như vậy.
Đến khi ông chạy đến bệnh viện, mới hiểu tất cả là sự thật.
Con gái buổi sáng còn giận dỗi vì Tần Mục Dã thất hứa đi chơi Disneyland đã không còn.
Bé con đáng yêu nhỏ như vậy đã mất.
Vẻ mặt của các bác sĩ và y tá bệnh viện đều rất xót xa.
Điều này đau lòng hơn việc người lớn tại nạn, ra đi.
Vì bé còn quá nhỏ.
Cô bé nằm trên giường bệnh, chỉ cao hơn 80cm, non nớt như mầm xuân mới nhú.
Là sinh mạng yếu ớt nhất cần được bảo vệ trên cuộc đời này.
Cứ thế ra đi.
Thậm chí ngay cả cô nhân viên y tế trẻ tuổi cũng không nhịn được, lặng lẽ rơi nước mắt.

Vợ vội vã chạy đến từ phim trường, khóc ngất đi ba lần.
Con trai lớn và con trai út đều khóc.
Nhưng Tần Sùng Lễ đứng bên cạnh vợ, không rơi một giọt nước mắt.
Ông không thể tiếp nhận số phận đau khổ của con gái.
Tại sao, tại sao trời xanh lại đối xử tàn nhẫn với con gái của ông đến vậy.

Vì lý do mất mạng bất thường nên không thể giữ thi thể của cô bé quá lâu.
Hôm sau, sau khi cử hành nghi thức đơn giản, cô bé được đưa đi hỏa táng.
Vợ ông vẫn mặc bộ quần áo hôm qua từ phim trường, canh giữ bên thi hài con gái từ khi xảy ra chuyện, bà ấy như phát điên, khi thì yên lặng, khi lại kích động.
Khi nhân viên đẩy linh cữu con gái vào lò thiêu.
Lê Tương đột nhiên nổi điên lao đến, nếu ông không phản ứng kịp, có lẽ bà ấy đã nhảy vào.
Hôm đó, ngoại trừ đứa con thứ hai trốn tránh, cả gia đình chứng kiến linh cữu con bé đi vào biển lửa.
Đi ra, không còn gì hết.
Ba năm, ba năm bé con sống với gia đình họ nháy mắt qua đi như một giấc mơ, gió thổi một cái, tất thảy biến mất không còn gì.

Bởi vì quá đau đớn.
Nên không thể nào tin nổi.
Khi con gái vui sướng xuất hiện trước mặt ông, ông chỉ nghĩ đến âm mưu tính toán.
May mắn thay, ông đã không nhận ra điều đó quá muộn.
Cơ thể mềm mềm ấm ấm của Miên Miên được ông ôm trong ngực.
Trong lòng Tần Sùng Lễ nổi lên cảm giác biết ơn chưa từng có.
Mặc dù ông không biết nên cảm ơn ai đã ban tặng món quà này.

Khoảnh khắc lắng đọng tình cảm đó.
Không phải Tần Mục Dã không cảm nhận được cảm xúc của Tần Sùng Lễ.
Nhưng dáng vẻ thiên vị bên nặng bên nhẹ của ba làm cậu khó chịu.
Tần Mục Dã liếc mắt: “Hừ, trong lòng Tần tiên sinh chỉ có mỗi công chúa nhỏ, thế đứa con con trai sờ sờ đứng đây ngài coi là gì?”
Tần Sùng Lễ lười nói chuyện với cậu, ông cảm thấy sau khi khóc, hình tượng của mình giảm sút thậm tệ, ông nên tranh thủ chỉnh đốn sớm, không nên mất mặt thêm trước con gái.
Có thể bây giờ con gái không cảm thấy gì, nhưng đợi bé lớn lên, ví dụ như đi học tiểu học, có bạn xem lại chương trình, cười nhạo ba bé khóc lóc sướt mướt, ông tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.
Tần Sùng Lễ nhét con gái vào ngực cậu, nhẹ nhàng ra lệnh: “Bế em gái con, ba đi vệ sinh.”
Tần Mục Dã chưa kịp phản ứng, lầm bầm: “Ba trả lời trước đã, có phải ba thấy mình thiên vị thật nên không thể phản bác lại chứ gì? Tần Miên Miên là công chúa nhỏ của ba, thế con là gì?”
Tần Sùng Lễ bước nhanh đến nhà vệ sinh, không để ý thằng con trai ngốc đang kêu gào đằng sau lưng.
Bình luận cười bò —
[Mọi người xem, cậu ấy đang hỏi vấn đề ngu ngốc gì vậy.]
[Dã ca, ba của anh dùng bóng lưng im lặng để trả lời vấn đề anh hỏi đấy!]
[Con gái là công chúa nhỏ, con trai chỉ là công cụ bế con gái thôi!]
[Hahahahaha anh hai là phương tiện bế chuyên dụng của bé cưng Miên Miên.]
Tần Mục Dã đúng là người bế em gái nhiều nhất trong số khách mời.
Cậu đã tập luyện cánh tay để bế Miên Miên, theo thói quen để cô bé ngồi trên cánh tay với tư thế thoải mái nhất.

như thế đó là chỗ ngồi tự nhiên sinh ra.

Sóng trực tiếp chiếu đến đây, Tần gia lại lên hot search.
#Hình tượng lạnh lùng của tỷ phú Tần sụp đổ#
#Tỷ phủ Tần phát cuồng, cưng chiều con gái#
#Tần đỉnh lưu chỉ là ngoài ý muốn#
*****
Hiếm khi Tần Hoài Dữ không phải làm thêm giờ, không có tiệc xã giao nên sắp xếp công việc, thu xếp về ăn cơm tối cùng Lê Tương, hai mẹ con cùng xem trực tiếp, thậm chí còn lướt hot search.
Trên mặt Lê Tương không giấu nổi nụ cười.
Bà biết chồng mình phải trải qua bao nhiêu khó khăn mới có thể đón nhận con gái..
Cuối cùng, ông ấy đã tin tưởng Miên Miên quay về.
Con bé không phải là vật thay thế, càng không phải là âm mưu tính toán của người ngoài.
Con bé là món quà trời cao ban cho gia đình đáng thương của bà.
Tần Hoài Dữ nhìn mẹ cười lướt hot search, đoán được tâm tình của bà hôm nay rất tốt.
Hơn nữa, anh luôn giữ liên lạc với bác sĩ riêng của mẹ, biết được tình trạng của mẹ đã gần hồi phục.
Tối mai ba và Miên Miên sẽ về.
Đến lúc đó… Việc nói thẳng chân tướng với mẹ sẽ làm khó ba.
Ba mẹ là vợ chồng từ thời trẻ, tình cảm ân ái nhiều năm không thể nghi ngờ.
Mặc dù là con trai nhưng Tần Hoài Dữ cẩn thận hơn em hai nhiều.
Anh biết ba yêu mẹ bao nhiêu nên không đành lòng tổn thương mẹ.
Vì vậy, khi ba đối mặt với khó khăn lớn nhất, ba lựa chọn né tránh.
Ba không thể làm như bình thường đối diện với mẹ, ba sợ nhìn thấy vợ giống hung thủ đã hãm hại em gái sẽ khó giữ bình tĩnh.
Huống chi… mẹ đã biết hết vụ việc của Hạng Thiểu Khiêm năm đó.
Tần Hoài Dữ cảm thấy mình nên gánh vác trách nhiệm của con trai trưởng.
Ba không nói được thì để anh nói thay những lời khó khăn này.
Sớm muộn gì mẹ cũng phải biết chân tướng.
Mặc dù sự thật rất khắc nghiệt, vượt xa khả năng tiếp nhận của người thường nhưng may thay, em gái đã sống lại, dù khó khăn thế nào, anh tin mẹ có thể tiếp nhận.
Tần Hoài Dữ thử tìm đề tài dẫn dắt: “Hôm nay… Tiêu Nhiên phải đi huấn luyện ạ?”
Lê Tương ngẩng đầu nhìn lên tầng, hơi cau mày: “Hình như không thì phải? Hôm nay thằng bé có ăn cơm ở nhà, nhưng vừa ra ngoài rồi, con thấy cửa phòng em mở không, không biết lại đi chơi ở đâu rồi.”
Tần Hoài Dữ nói: “Vâng, mãi mới được nghỉ đông, để nó thả lỏng một chút.”
Lê Tương xem Weibo, đọc được bình luận thú vị, đưa cho con trai: “Hoài Dữ con xem, người này tạo một gói biểu cảm hình Tần Mục Dã, trông buồn cười lắm.”
Tần Hoài Dữ cười một tiếng, cố gắng kiềm chế giọng nói nhưng vẫn không thể che giấu vẻ nghiêm túc: “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ, hai mẹ con mình vào thư phòng nhé?”
Lê Tương có chút sững sờ, ngay lập tức gật đầu, đứng dậy nói: “Được, vào thư phòng của mẹ đi.”
Tần Hoài Dữ ngồi trên ghế sô pha trong thư phòng của Lê Tương, bà rót cho anh một ly trà nóng, dặn dò: “Con đừng uống quá nhiều, không lại mất ngủ.”
Tần Hoài Dữ không nói nhiều, chỉ nói một vài câu đơn giản ám chỉ mẹ.
Lê Tương khẽ nhíu mày, im lặng hồi lâu, bà hoảng hốt nói: “Thảo nào thái độ của ba với em gái con lại như thế… Mẹ còn tưởng ba mù quáng tin vào các lý do khoa học.”
Tần Hoài Dữ nói từng câu từng chữ: “Có thể còn một lý do nào khác, nhưng sau khi xét nghiệm ADN, ba không còn căn cứ nào để nghi ngờ nữa rồi.

Nhưng ba vẫn không tiếp nhận em gái, con rất hiểu ba, đổi lại là con, nếu con biết chân tướng rồi mới tìm được em gái thì dù con có mơ thế nào, con cũng sẽ không tin, bởi vì con biết em gái bị người ta hại chết, không phải chết như bình thường mà giờ em ấy hồi sinh… tồn tại quá nhiều điểm đáng nghi.”
Gương mặt Lê Tương tái nhợt.
Bà im lặng một lúc rất lâu.

Tần Hoài Dữ không dám kích động bà, không nói thẳng chân tướng, càng không đề cập đến tên của ai đó.
Nhưng Lê Tương không ngốc, bà liên tưởng đến thái độ bình thường của chồng mình với người khác.
Bà đoán được.
Tần Hoài Dữ thấy Lê Tương im lặng, biết mẹ cần thời gian tiếp thu, định kết thúc câu chuyện, nhẹ nhàng nói: “Tối nay con nói đến đây thôi, mẹ nghỉ sớm đi, có gì mẹ không nghĩ ra, có thể tìm con, hai mẹ con cùng nói chuyện.

Tóm lại… bây giờ em gái khỏe mạnh, cả nhà chúng ta đoàn tụ, tất cả đau khổ đều đã qua hết rồi.”
“Đúng vậy, tất cả đau khổ đã qua hết rồi.” Lê Tương hơi hoảng hốt, nhưng giọng nói vẫn rõ ràng.
Lời nói của con trai cả vừa ấm áp vừa mạnh mẽ.
Lê Tương lặp đi lặp lại nhắc nhở mình.
Đúng vậy, Miên Miên đã trở lại, dù chân tướng có tàn nhẫn thế nào, người làm mẹ như bà cũng phải đối mặt.
Bà không thể để con gái chịu đựng một mình.
Đây là vấn đề cả nhà bà phải cùng nhau đối diện.
Tần Hoài Dữ đứng dậy, chuẩn bị chúc mẹ ngủ ngon.
Lê Tương lẳng lặng mở miệng: “Hoài Dữ, có phải… là dì nhỏ của con không?”
Khuôn mặt Tần Hoài Dữ hiện lên đau đớn, sau cùng không phủ nhận.
*****
Bé con vào căn nhà gỗ cuối cùng là Lục Linh.
Cô bé thẳng thắn, nhanh chóng nói ra nguyện vọng của mình dưới sự dẫn dắt của bác trưởng thôn: “Dạ, Linh Linh hi vọng anh cả sẽ dành thời gian chơi với Linh Linh nhiều hơn, giống như anh của Miên Miên vậy, luôn bế và chơi với em ấy, ngay cả khi hai anh em cãi nhau cũng rất vui vẻ.”
Lục Kha Thừa là người cuối cùng ra khỏi phòng giám sát, anh bế em gái, hôn lên khuôn mặt nhỏ, dịu dàng nói: “Anh biết rồi, sau này ngoài giờ làm việc, anh sẽ chơi cùng Linh Linh.”
Lục Linh giơ ngón tay út, không cho anh cơ hội đổi ý: “Anh nghéo tay đi, không được đổi ý đâu!”
Lục Kha Thừa mỉm cười, móc ngón tay thon dài vào ngón tay của em gái.
Lục Kha Thừa là người cẩn thận, khả năng nhận biết cảm xúc vượt xa người thường.
Mặc dù anh không biết Tần gia đã xảy ra chuyện gì nhưng qua khoảng thời gian sống chung, anh cảm nhận gia đình hạnh phúc khiến người ta hâm mộ này đã trải qua một sự kiện không một ai biết.
Chính vì sự kiện ấy nên bây giờ gia đình họ mới thân thiết như vậy.
Lục Kha Thừa không hứng thú thăm dò bí mật của người khác.
Nhưng nó khiến anh nghĩ về gia đình mình.
Gia đình của anh cũng rất hạnh phúc, nhưng phong cách sinh hoạt của mỗi thành viên tách biệt với nhau.
Trừ mẹ và Linh Linh, ai cũng bận rộn, ít khi quan tâm lẫn nhau.
Chính anh cũng vậy, từ khi ra mắt công chúng chưa có một ngày nhàn rỗi, cho dù thỉnh thoảng được nghỉ phép, anh cũng ít khi dành thời gian chơi cùng em gái.
Con bé ồn ào thích quậy phá nên anh thường trốn trong phòng, ngủ cả ngày.
Nhưng sau khi tham gia chương trình, anh cảm nhận được vẻ dễ thương của trẻ con và thực sự biết ơn khi có một cô em gái ngây thơ, đáng yêu và mũm mĩm như Lục Linh.
Có thể do lớn tuổi hơn, trưởng thành hơn nên anh hiểu hơn cảm giác hạnh phúc khi có em gái.
Anh nên chơi cùng em gái nhiều hơn, đợi khi con bé lớn lên trở thành một cô gái duyên dáng, không còn quấn lấy anh nữa, lúc ấy anh muốn chơi cùng, sợ em gái còn lười để ý đến anh.

Đêm cuối cùng ở Hokkaido, mọi người không trở lại thị trấn nhỏ kia nữa.
Cả đoàn ở lại Otaru, ngày mai sau khi ăn trưa xong sẽ ra thẳng sân bay.
Đêm tại Otaru, mọi người không cần tranh nhà mà ở chung trong một phòng lớn.
Trong phòng sắp xếp đầy đủ vận dụng, khách mời không cần làm gì, tối nay chủ yếu là để trò chuyện vui đùa nhẹ nhàng.
Hoàng Uy Châu bùi ngùi nói: “Khi còn bé sống ở nông thôn vùng đông bắc, tôi cũng ngủ ở phòng lớn kiểu này, chớp mắt mấy chục năm đã qua, lâu lắm rồi tôi mới ngủ cùng mọi người như thế này.”
Các bạn nhỏ cực kỳ hưng phấn, chạy nhảy loạn xạ trong phòng, cười nói ầm ĩ muốn lật nóc nhà.
Ồn ào đến khi mọi người xếp hàng lần lượt tắm rửa, các bé mệt mỏi mới chịu nằm xuống.
Nhưng nằm nói chuyện.
Ba bé gái không biết ai gợi chủ đề, đang thảo luận về phong cách thời trang đang nổi.
Cô bé lai hâm mộ Miên Miên, nghiêm túc ca ngợi nữ thần: “Miên Miên mặc đẹp nhất, Miên Miên mặc cái gì cũng đẹp, cả quần áo mùa đông và mùa hè, Miên Miên mua quần áo ở nhãn hiệu nào, có thể nói cho ba chị được không, chị muốn mặc giống Miên Miên!”
Miên Miên không ngại Đại Lỵ mặc giống mình nhưng quần áo của bé đều là mẹ mua, bé chưa bao giờ tìm hiểu qua.
Cô bé suy nghĩ một lúc, chọc chọc Tần Mục Dã đang dựa vào gối, lim dim bên cạnh.
“Anh hai, quần áo của em của nhãn hiệu nào?”
Mọi người vẫn đang nói chuyện, âm thanh không lớn nhưng hơi ù ù, Tần Mục Dã híp mắt.

Miên Miên nói nhỏ, cậu không nghe ra.
Uông Phỉ thấy vậy, giơ tay đánh thức cậu, cười nói: “Dã ca, em gái cậu hỏi cậu kìa.”
Tần Mục Dã tỉnh hoàn toàn, ngồi dậy gãi đầu, nhìn em gái mặc bộ quần áo ngủ hình heo Peppa, xoa xoa mặt bé: “Bé heo thối, hỏi gì anh?”
Miên Miên không hài lòng khi anh hai xoa mặt, nghiêm túc nói: “Miên Miên rất thơm, có anh hai thối ấy! Đại Lỵ hỏi quần áo của em của nhãn hiệu gì, chị ấy cũng muốn mua.”
Tần Mục Dã không nhớ rõ, suy nghĩ một lúc, nói: “Để anh về nhà hỏi mẹ rồi nhắn Wechat cho ba em nhé.”
Đại Lỵ ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt màu xanh long lanh, tràn đầy mong đợi sắp được mặc giống Miên Miên.
Các bé nói chuyện, đề tài chuyển từ thời trang con gái sang con trai.
Lục Linh thẹn thùng nói: “Chị thấy anh Miên Miên mặc rất đẹp, hơn cả đẹp trai! Con trai phải mặc như anh Miên Miên ấy!”
Miên Miên để lộ biểu cảm phức tạp, nhìn Tần Mục Dã như ông lão nhìn điện thoại ở tàu điện ngầm*, bối rối nói: “Thật ạ? Thẩm mỹ của Linh Linh đúng là… em không theo kịp, em thấy anh hai mặc xấu lắm.”
*:
Phó Trạch Ngôn ở bên cạnh giữ yên lặng không tham gia câu chuyện nhưng vẫn lắng nghe nghiêm túc, lập tức khẩn trương.
Cậu bé nhỏ giọng hỏi: “Tại sao em lại thấy anh ấy mặc xấu, em miêu tả qua qua xem nào?”
Miên Miên đảo mắt, cẩn thận nghĩ lại cách ăn mặc chẳng giống ai của anh hai, nói thật lòng: “Thật ra, lúc tham gia chương trình, anh hai mặc rất bình thường, áo quần không tệ, ít nhất không quá kỳ lạ.

Em sợ nhất gặp lúc anh ấy mặc quần rách tả tơi nhiều lỗ… Trông rất xấu, em chỉ muốn bảo mẹ khâu lại giúp anh hai thôi!”
Tần Mục Dã dựa vào đầu giường, nghe em gái phỉ nhổ trang phục của mình, cậu lười giải thích với đứa nhỏ không có khiếu thẩm mỹ.
Đám Uông Phỉ cười trêu cậu.
Uông Phỉ nói: “Dã ca nghe không, sau này bỏ mấy cái quần bò rách rưới đi nhé, em gái chê kia kìa.”
Tần Mục Dã trợn mắt xòe tay: “Con bé đã lớn đâu, chờ mấy năm nữa thể nào cũng nhận ra vẻ đẹp trai ngời ngời của anh trai nó.”
Nhóm Lục Kha Thừa bật cười.
Bé con rất nghiêm túc nói tiếp: “Cả tóc của anh hai nữa, gần đây đẹp hơn rồi, ít nhất cũng là màu đậm, ngày trước anh ấy để màu tóc của các bà, rồi vuốt vuốt lên, trông nó kiểu…”
Miên Miên nhớ lại kiểu tóc cũ của cậu, biểu cảm nhăn nhó đau khổ.
Phó Trạch Ngôn ghi nhớ lời miêu tả của cô bé.
Quần bò rách nhiều lỗ, lỗ càng to càng tốt.
Màu tóc sáng chói kỳ lạ, tóc mái vuốt lên tạo hình đầu máy bay.
Đây là phong cách con trai Miên Miên ghét nhất, sau này cậu bé sẽ đi theo cách ăn mặc này!
Tiểu Đại Lỵ si mê Miên Miên không lối thoát, đồng ý hoàn toàn với mọi ý kiến của Miên Miên, chỉ tròn mắt lắng nghe Miên Miên bôi xấu anh trai mình.
Nhưng Lục Linh không đồng ý.
Lục Linh nói: “Ơ không, Miên Miên Tại sao em lại không thích phong cách của anh ấy chứ! Đẹp trai như vậy mà!!! Em có hiểu thế nào là thời trang không!”
Miên Miên lắc đầu, thẳng thắn thừa nhận: “Đúng là em không hiểu, nhưng em thấy thế xấu lắm.”
Trong lúc hai cô bé tranh luận nhiệt tình xem quần bò rách đẹp hay xấu…
Bé Phó nhát gan vốn đang nghe lén bên cạnh biến mất từ lúc nào.
Cậu bé chạy sang phòng bên cạnh, hóa trang một lúc lâu.
Đến khi nhân viên công tác phát hiện ra, ống kính hướng đến cậu quay từ đầu đến chân.
Chú cameraman cười sặc.
“Trạch Ngôn, cháu… sao cháu lại hóa trang thành thế này?”
Phó Trạch Ngôn chỉnh lại kiểu tóc máy bay trước gương, cảm thấy đây chính là bộ dáng cô bé ma vương nhỏ kia ghét nhất.
Thể nào khi gặp cậu, cô bé cũng bày ra vẻ mặt giống ông lão nhìn điện thoại ở tàu điện ngầm.
Chắc chắn không thể có hứng thú với cậu!
Bé Phó vẫn đang tập trung nghiên cứu vẻ ngoài Miên Miên không thích nên không biết cô bé đã lặng lẽ đi tìm trưởng thôn Phương Kỳ.
Bé con mặc áo heo Peppa mãi mới tìm thấy bác trưởng thôn ở một căn phòng khác, bé kiễng chân, hỏi nhỏ: “Bác trưởng thôn ơi, bác biết nơi nào có thể mua quà mừng năm mới cho bạn bè không ạ?”
Phương Kỳ giỏi giao tiếp cùng trẻ con, nhanh chóng ngửi thấy mùi nhiều chuyện.
Anh cười híp mắt bế Miên Miên: “Ồ, Miên Miên có thể nói với chú, cháu muốn tặng quà mừng năm mới cho bạn nào đấy?”
Gương mặt trắng nõn phúng phính của Miên Miên ửng hồng.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.