Bạn đang đọc Trời ban em gái ba tuổi rưỡi – Chương 98:
Tần Mục Dã nghe thấy âm thanh không mặn không nhạt của Tư Mệnh, liền ngẩng đầu nên nhìn anh ta, theo bản năng sắp làm anh bực bội.
Muốn nói rằng ngày vui lại đi nói chuyện khỉ gì vậy.
Nhưng anh vừa muốn há miệng, môi liền cứng lại, trong đầu đột nhiên hiện lên lúc trước Miên Miên từng có nhắc tới thân phận của cẩu hồ ly này…….
Anh ta là Tư Mệnh tinh quân, là thần tiên quản lý mọi chuyện thế gian.
Anh ta còn có cuốn sách gọi là “Sổ phàm trần”, nghe nói là ghi lại quỹ đạo vận mệnh sinh lão bệnh tử của mỗi người thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Mục Dã và Tư Mệnh cũng không quá hòa hợp, nhưng tính cách của anh cũng rất thức thời.
Anh tiếp tục chơi game, giơ cùi chỏ đâm vào cánh tay Tư Mệnh, đè giọng hỏi anh ta: “Ý gì vậy, lời này của cậu dường như có thâm ý khác, chẳng lẽ cậu biết nhà chúng ta về sau sẽ phá sản? Lúc nào thì phá?”
Tư Mệnh nhàn nhạt liếc anh, ánh mắt cao thâm khó đoán.
Tần Mục Dã đột nhiên lại càng tò mò trọng điểm.
So với loại chuyện có phá sản hay không, anh càng muốn biết có thể biết được quỹ đạo tương lai không…….
Tần Mục Dã ngo ngoe rục rịch:”Này, cậu tiết lộ chút đi. Tôi cũng không hỏi riêng tư của người khác, hỏi về chính tôi vậy, tôi có thể nổi tiếng bao nhiêu năm nữa? Có nổi nữa không? Tôi lớn lên kỹ thuật diễn và đẹp trai hơn không……Chờ tôi tới 35 tuổi sẽ thành diễn viên phái thực lực, bao giờ tôi mới tìm được bạn gái? Lúc nào mới có thể cưới vợ? Vợ của tôi là người như thế nào?”
Vấn đề của Tần Mục Dã như phát súng liên tục nã.
Tư Mệnh không nói nên lời, dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn anh.
Âm thanh Tần Mục Dã rất nhỏ, chỉ có Lục Kha Thừa và Phó mít ướt cùng ngồi sofa có thể nghe thấy.
Lục Kha Thừa bởi vì chuyên tâm chơi game, không có lắng nghe, cũng không bắt kịp.
Nhưng Phó mít ướt nghe thấy được…..
Phó Trạch Ngôn túm tay áo Tần Mục Dã, trộm hỏi: “Tần ca ca, anh trai này là ai vậy? Vì sao anh lại hỏi anh ấy những chuyện này?”
Phó mít ướt là bởi vì bản thân mơ thấy việc của tương lai, cho nên nghe xong Tần Mục Dã nói, theo bản năng cũng nghĩ chẳng lẽ anh trai này cũng biết trước tương lai sao?
Nhưng Tần Mục Dã lại nhanh chóng cho bé câu trả lời phủ định.
Tần Mục Dã mặt không đổi sắc lừa dối đứa nhỏ ngốc: “Ồ, cậu ấy, cậu ấy là anh họ xa của Miên Miên, chuyên đi xem bói, về huyền học ấy, em biết cái gì là huyền học không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt Phó Trạch Ngôn sáng rực lên, lập tức có ánh mắt sùng bái Tư Mệnh.
Phó mít ướt 6 tuổi còn chưa hiểu cái gì là huyền học, nhưng bé hiểu được đoán mệnh, cũng đã xem qua trên TV phim truyền hình thời xưa bói.
Bé cũng nhỏ giọng thì thầm: “Anh trai đoán mệnh, anh thật lợi hại, Tần ca ca hỏi anh mấy vấn đề này anh đều có thể tính ra sao? Anh ấy khi nào cưới vợ vậy?”
Biểu tình Tư Mệnh co rút: ????
Không phải vừa mới thảo luận vấn đề Tần gia có phá sản hay không sao, như thế nào điểm chú ý lại chạy đến cưới vợ rồi?
Tư Mệnh thoáng nhìn đã nhận ra đây là nam chính nhỏ tuổi của kịch bản về thế gian này sao?
Vị nam chính này là cao thủ, tuy tuổi nhỏ khổ sở nhiều chông gai, nhưng là người có tài văn chương, làm sao bây giờ lại theo phong cách khờ khạo của Tần Mục Dã rồi?
Tư Mệnh tức khắc cảm thấy đầu mình sắp trọc.
Nam chính nhỏ tuổi đã bị Tần Mục Dã dắt mũi, chờ đến trưởng thành, về sau khả năng đi theo cốt truyện ước chừng rất thấp, mẹ nó lộn xộn thế này…….
Tư Mệnh mặt vô biểu tình: Hủy diệt đi, cốt truyện này sớm hay muộn cũng kết thúc.
*
Cũng may tiểu thọ tinh Miên Miên chạy tới cứu vớt Tư Mệnh đầu muốn trọc mất.
“Tư…..Tư ca ca, anh trở về khi nào vậy, quà em đâu?”
Trước khi ghi hình, Miên Miên đã chuẩn bị, bởi vì chú Tư Mệnh sống cùng với họ, đại khái cũng sẽ xuất hiện trong ống kính, vì cần bảo mật thân phận Tư Mệnh, cả nhà đã nhận Tư Mệnh là anh họ xa của bé.
Vừa rồi bé phát hiện không thấy anh họ xa đâu, còn hỏi mẹ, mẹ nói anh họ ra ngoài lấy đồ chuyển phát nhanh, nói là quà sinh nhật cho bé bị hoãn giao mấy ngày, cuối cũng cũng tới rồi.
Miên Miên và Tư Mệnh tuy rằng quen biết mấy trăm năm, nhưng bé chưa từng nhận được quà sinh nhật của Tư Mệnh.
Đại khái là sinh hoạt của thần tiên rất nhàm chán, cũng vô dục vô cầu, sinh nhật cũng chỉ tụ tập ăn uống, ít chuẩn bị những món quà đặc biệt.
Đây đều là thói quen của người thường, chú Tư Mệnh cũng là sau khi đã hòa nhập với cuộc sống thế gian mới biết.
Miên Miên không biết Tư Mệnh sẽ tặng mình cái gì, hơn nữa bé cũng biết chú Tư Mệnh rất nghèo.
Tư Mệnh vừa rồi nhìn thấy Miên Miên ăn mặc như cừu con, anh cảm thấy vô cùng đáng yêu, nhịn không được liền ôm bé lên.
Bánh bao nhỏ hạ phàm đã hơn một tuổi, đây là sinh nhật đầu tiên của bé khi cùng anh đến thế gian.
Trong lòng Tư Mệnh ẩn chút cảm giác vi diệu, là loại tư vị anh chưa bao giờ được trải qua ở Tiên giới.
Thật giống như nhìn em gái của mình……. Lớn lên từng chút một.
Tư Mệnh chỉ vào gói chuyển phát nhanh được đặt sang một bên và chưa có mở ra: “Em đoán xem.”
Miên Miên lắc đầu, bé thật sự không đoán được: “Là đồ chơi sao? Là Peppa?”
Tiểu thọ tinh chạy đi, đám bạn nhỏ đang ghé vào chơi đồ thực nghiệm cũng lục đục chạy theo, tới chỗ Miên Miên, chúng đều chưa gặp qua anh trai này, đều bị thu hút một lúc.
Lục Linh nhỏ giọng hỏi Lục Kha Thừa: “Anh, anh trai này là ai vậy, sao trước nay em chưa từng gặp qua?”
Khương Khương cũng nói: “Màu tóc của anh ấy thật ngầu!”
Bạn nhỏ Phó Trạch Ngôn vừa mới biết được “chân tướng” đầu tiên tốt bụng nói với mọi người: “Đây là anh họ xa của Miên Miên.”
Tiểu Đại Lị kinh hỉ nói: “Oa, Miên Miên còn có anh họ! Chị không có anh họ nha! Miên Miên vì sao có nhiều anh trai như vậy nha!”
Tiểu béo Linh suy tư nhìn Tư Mệnh, bé cũng là lần đầu tiên nhìn anh họ.
Nhưng không biết vì sao…….cảm thấy anh ấy có chút quen thuộc?
Thật giống như đã gặp qua ở đâu đó.
Tổ chương trình cũng rất ngoài ý muốn, bọn họ đã sớm biết người Tần gia giá trị nhan sắc siêu cao, đã sớm chuẩn bị tâm lý ở phương diện này.
Nhưng không thể nghĩ tới, ngoại trừ cậu bé Lục Thanh Hành kia, còn có một người có giá trị nhan sắc kinh hỉ như vậy!
Cái này…….Số đặc biệt của gia đình ấm áp, lại là bữa tiệc nhan khống?
Hơn nữa thứ tự lên sân còn rất rõ ràng, giống như vẫn còn vị trí cuối.
Theo tiết tấu này, nói không có kịch bản cũng chẳng có ai tin.
Đối với người giá trị nhan sắc cao không ngại lộ mặt……
Tổ chương trình sao có thể dễ dàng buông tha.
Ống kính trực tiếp quay cận cảnh Tư Mệnh, còn cố ý làm bộ không nghe rõ Phó Trạch Ngôn nói, muốn Miên Miên tự mình giới thiệu nhóm bạn của bé.
Chú đạo diễn hỏi: “Miên Miên, anh trai này là ai vậy, sao con chưa có giới thiệu với chú?”
Miên Miên được Tư Mệnh ôm ngồi trên cánh tay anh, giọng nói ngọt như sữa: “Đây là anh họ xa của con!”
Khán giả đã hét chói tai ———–
[ Aaaaaaaaaa anh họ! ]
[ Vị anh họ này tôi có thể!!! ]
[ Xin hỏi đây là tiệc sinh nhật thần tiên gì vậy, những cậu bé đã ăn gì mà lớn vậy? Thế này cũng quá đẹp rồi! ]
[ Nhan sắc của anh họ này thật sự là gu tôi, cách màn hình làm cho bà thím như tôi có thể hạnh phúc. ]
[ Ô ô ô anh ấy thật cao! Miên Miên được anh ấy ôm vào ngực cảm giác rất tuyệt. ]
[ Thật không biết nên nói là hâm mộ Miên Miên hay là hâm mộ anh họ….. ]
[ Tiểu ca ca Lục gia là CP tương xứng với Miên Miên, hơn nữa mới mười tuổi, tôi không tranh! Anh ba cao lãnh không chịu lộ mặt, vẫn là bỏ qua, anh cả…… cũng không phải là người tôi có thể trèo cao! Vị anh họ này có thể cho tôi không, xin xin. ]
[ Anh họ tôi có thể aaaaa, tôi đem Cục Dân Chính dọn tới đây, anh họ chúng ta ngay tại đây kêt hôn đi. ]
[ Hahaha chị em bình tĩnh, anh họ Miên Miên thoạt nhìn cũng chỉ mười sáu mười bảy, có thể là trẻ vị thành niên nha! ]
Tư Mệnh từ khi hạ phàm đến nay ngoài chơi game nhần rỗi không có việc gì cũng sẽ theo dõi tạp kĩ.
Anh xem qua chương trình tuyển chọn nam đoàn, có thể đánh giá giá trị nhan sắc của bản thân trong mắt của tiểu cô nương đại khái ở mức độ nào.
Sống mấy vạn năm cũng không còn tồn tại vấn đề da mặt mỏng hay thẹn thùng nữa.
Anh nửa điểm không có chút gò bó nào, thậm chí còn chuẩn xác nhìn máy quay mỉm cười, tuy rằng không có mở miệng, nhưng rõ ràng là chào hỏi khán giả xem phát sóng trực tiếp.
Người xem quả nhiên sôi sục ——-
[ Anh ấy cười, tôi chết mất. ]
[ Anh họ thật đẹp trai, cũng dạng với Tần đỉnh lưu, nhưng mà so với Tần đỉnh lưu thì trẻ tuổi hơn, gần ngang với thời điểm Tần đỉnh lưu mới xuất đạo. ]
Dưới sự chú ý của mọi người.
Món quà của Tư Mệnh được mở ra.
Miên Miên đầy kinh hỉ thích thú cầm bộ quần áo tơ lụa mềm mại: “Oaaa!! Đây là Tư ca ca mua cho em sao? Mua khi nào vậy? Thật xinh đẹp!!!”
Tư Mệnh tặng quà Miên Miên thế mà là Hán phục tinh xảo.
Thích hợp với kích cỡ bé gái 4 tuổi, kiểu dáng đơn giản, nhưng nhìn ra được là may rất tốt, hẳn là được làm thủ công, màu tím nhạt, mang theo tiên khí.
Lê Tương cũng rất kinh ngạc.
Bọn họ đã tiếp xúc với Tư Mệnh một thời gian, cảm giác cậu là thần tiên cá mặn, mọi việc đều phản ứng nhàn nhạt.
Hoàn toàn không nhìn ra cậu ấy là nam nhân cẩn thận……..
Người khác có thể không nhìn ra gì.
Nhưng Tần Hoài Dữ liếc mắt nhìn ra bộ Hán phục này kiểu dáng giống với ngày đầu tiên Miên Miên hạ phàm, chỉ là màu sắc không giống.
Tư Mệnh nhìn thấy bộ dáng hưng phấn của bánh bao nhỏ, khóe môi bất giác cong lên.
Tuy rằng Miên Miên chưa từng nói qua, nhưng anh biết, nhóc con không còn pháp thuật, đôi khi vẫn sẽ hoài niệm cuộc sống có pháp thuật.
Anh có đi ngang qua phòng Miên Miên, nhìn thấy bé khoác khăn trải giường bằng lụa, bắt chước cốt truyện tiên hiệp vừa mới xem, làm bộ mình có thể sử dụng pháp thuật, chân trần nhảy nhót trong phòng.
Tư Mệnh liếc mắt nhìn ra khăn trải giường bé khoác là bắt chước quần áo trước kia thường xuyên mặc.
Anh thường xuyên nhàn rỗi không có việc gì làm thì lên mạng, biết được trào lưu văn hóa thời Hán, không ít tiểu cô nương thế gian sẽ mua Hán phục cho bản thân.
Tư Mệnh liền lên mạng chọn, theo giới thiệu của cư dân mạng, tìm được cửa hàng có thể đặt làm Hán phục trẻ em cao cấp.
Bộ Hán phục thủ công tinh xảo này………ước chừng đã tốn của anh hơn nửa tháng lương đầu.
Lê Tương cảm thấy bộ Hán phục này chứa nhiều tâm tư, nói với con gái: “Miên Miên không phải nói ăn bánh kem muốn đổi váy công chúa sao, mẹ cảm thấy Hán phục cũng rất đẹp, con có muốn mặc váy mới anh họ mua thổi nến không?”
Đây là sinh nhật đầu tiên Miên Miên hạ phàm, bé đối với sinh nhật trước đây ở thế gian đã không còn ký ức.
Ngoài áo cừu con trên người, bé dự định trước khi cắt bánh kem và hát chúc mừng sinh nhật, sẽ thay váy công chúa hồng nhạt.
Nhưng có quà của chú Tư Mệnh…….bé tức khắc đem váy công chúa đã chuẩn bị ném ra sau đầu, nhảy nhót chạy lên lầu thay quần áo.
Với sự giúp đỡ của Lê Tương, Miên Miên từ con cừu trắng biến thành tiểu tiên nữ Hán phục.
Màu tím nhạt là gam màu nhẹ nhàng, hơn nữa còn tự mang theo hào quang của tiên khí.
Tiểu Lục Linh thường xuyên đóng phim đã mặc nhiều trang phục, cũng xem đến ngây người…
“Oa, váy này thật xinh đẹp, Miên Miên mặc vào giống như tiên nữ vậy!”
Khương Khương khen ngợi nữ thần không hề đỏ mặt: “Miên Miên chính là tiên nữ hạ phàm!”
Tư Mệnh cười khẽ, không nghĩ tới nhóc con người phàm ánh mắt rất độc đáo.
Nếu đã mặc váy xinh đẹp, có thể cắt bánh kem.
Bánh sinh nhật của Miên Miên vừa lúc cũng là màu tím nhật, bánh kem lớn ba tầng siêu xinh.
Trước khi cắt bánh kem, món quà cuối cùng của Tần Sùng Lễ được đem ra.
Tần Sùng Lễ hai tay nâng hộp trang sức màu hồng nhạt, cái hộp rất lớn, mở nắp ra suýt chút nữa khiến người ta mù mắt ——–
Đó là vương miện công chúa có vầng sáng màu hồng.
Nó được khảm 99 viên kim cường hồng quý hiếm, kim cương màu hồng nhạt, rực rỡ lấp lánh, lộng lẫy nhưng không khoa trương.
Uông Phỉ cười cổ vũ: “Không hổ là Tần tiên sinh, phần quà này tuyệt đối xứng với thân phận Tần tiên sinh.”
Lục Kha Thừa: “Phải nói là xứng với thân phận khuê nữ của chú Tần!”
Tần Mục Dã nhìn đến ngây người.
Từ nhỏ đến lớn tình cảm vợ chồng của cha mẹ rất tốt, từ nhò anh không hiếm thấy cha mẹ ân ái, đặc biệt là những lần sinh nhật Lê Tương, hoặc là ngày kết hôn hoặc kỉ niệm linh tinh, cha sẽ luôn mua cho mẹ trang sức làm quà.
Nhưng mà anh đã thấy qua trang sức hoa lệ, lại chưa từng chân chính thấy qua vương miện….
Tần Mục Dã bị ánh sáng làm cho đau mắt, nhịn không được duỗi tay sờ, cảm thán từ đáy lòng: “Đồ vật này không phải là thứ em có thể mua nổi, khẳng đinh là rất quý đi……”
Tần Hoài Dữ nói: “Kim cương hồng là kim cương quý hiếm nhất, chắc chắn sẽ cao giá hơn kim cương bình thường, nhưng mà không quan trọng, quan trọng là tâm ý của cha, cha yêu Miên Miên nhất, đã đặt làm riêng vương miên này, cha nói với anh, đây là Miên Miên muốn, lúc bé hai tuổi xem hoạt hình Disney nói rằng muốn có một chiếc vương miện.”
Tần Hoài Dữ dứt lời, dùng âm thanh chỉ có Tần Mục Dã nghe thấy, tiết lộ cho anh con số.
Đồng tử Tần Mục Dã chấn động, nhân sinh quan trực tiếp sụp đổ, anh nhìn Tần Sùng Lễ, gằn từng chứ: “Cha già, đến mức này sao? Em gái xem phim hoạt hình nói muốn vương miệng cha liền mua cho bé, con thì sao? Khi còn nhỏ con xem phim hoạt hình nói muốn xe thể thao, cha nói sao?”
Mọi người đều ăn dưa nghe chuyện cười.
Đặc biệt là người lớn.
Uông Phỉ cười sảng khoái : « Hahaha, Dã ca, cậu đừng làm khổ chính mình, rõ ràng ở nhà địa vị của cậu là cuối cùng. »
Chỉ có Phó Trạch Ngôn là thật sự quan tâm Tần Mục Dã.
Bé ngẩng cổ hỏi : « Tần ca ca, lúc ấy bác Tần nói gì ? »
Tần Mục Dã trầm mặc: “Ông ấy nói, muốn xe thể thao sao? A, cha thấy con giống xe thể thao đấy.”
“Hahahahahaha!!!!”
Người lớn và trẻ con có mặt cùng với người xem phát sóng trực tiếp đều cười ầm lên.
Trong mắt Tần Sùng Lễ căn bản không có con trai ngốc, chỉ thật cẩn thận mà mang vương miện kim cương hồng này lên cho con gái.
Kim cương hồng vốn là muốn phối với váy công chúa hồng nhạt, nhưng có kinh hỉ ngoài ý muốn của Tư Mệnh, không nghĩ tới Trung Quốc và phương Tây kết hợp cũng không tồi, có cảm giác thẩm mỹ khác hẳn.
Miên Miên nhìn vào gương, cười mãn nguyện.
Đúng là loại vương miện mà tiểu công chúa đều muốn có.
Tiếp theo là đến hát mừng sinh nhật và thổi nến.
Hai bàn tay mũm mĩm của Miên Miên chắp lại, ước.
Bé hy vọng cha mẹ có thể khỏe mạnh sống hơn trăm tuổi!
Vận khí của anh hai ngày càng vượng, sự nghiệp của anh hai càng ngày càng tốt, anh ba cũng có thể thực hiện giấc mơ thể thao điện tử của bản thân.
Về phần bản thân……
Bé muốn giống như Thanh Hành ca ca chúc.
Năm tháng chậm rãi lớn lên.
………
Bánh kem ba tầng quá cao.
Miên Miên đứng không thể với tới, chỉ có thể để cha ôm thổi nến.
Bé phồng má lên, giống như hamster, dùng sức thổi tắt bốn cây nến.
Sau đó có thể cắt bánh kem mời mọi người ăn.
Hai mắt Tần Sùng Lễ và Lê Tương đều có chút mơ hồ.
Họ thay phiên nhau hôn trán con gái.
Giọng Tần Sùng Lễ trầm thấp, cố gắng kìm nén cảm xúc: “Miên Miên, con vĩnh viễn là tiểu công chúa của cha mẹ.”
Tần Hoài Dữ cũng hôn trán em gái, cười nói: “Miên Miên cũng là tiểu công chúa của anh cả, nếu anh cả về sau tìm vợ, cũng phải được tiểu công chúa ưng ý.”
Tần Mục Dã nhéo mặt tròn trịa của em gái, ánh mắt không khỏi nhìn chằm chằm vào gương miện của bé: “Con heo thối, em thích nhất là dỗi anh, chỉ có thể là con heo thối! Nhưng mà anh vẫn rất yêu em, con heo thối 4 tuổi, nguyện vọng lớn nhất của anh chính là em có thể bình an khỏe mạnh lớn lên.”
Miên Miên cười đến xán lạn.
Tần Mục Dã nhịn không được duỗi tay sờ vương miện bé.
Tần Hoài Dữ ở một bên bổ đao: “Đừng sờ nữa, có sờ cũng không phải của em.”
Tần Mục Dã tức muốn hộc máu: “Chết tiệt, sờ cũng không được sao? Dùng tiền cha già nuôi em 17 năm cộng với tiền lương cũng không có được vương miện quý này!”
Miên Miên còn chưa có ý thức về tiền.
Bé nghe được Tần Mục Dã nói như vậy, kinh ngạc há to miệng, tay nhỏ sờ vương miện của mình, tức khắc cảm thấy đầu thật nặng.
“Oa…….đáng giá như vậy? Đầu của Miên Miên so với cả người anh hai còn quý hơn?”
Bộ dáng bánh bao nhỏ hai tay nâng đầu quá đáng yêu.
Tần Hoài Dữ buồn cười: “Đương nhiên, ở trong mắt của cha, chỉ sợ một sợi tóc của em đều quý hơn so với A Dã.”
Tần Mục Dã: ???? Sao tôi chưa chết vẫn còn đứng ở đây!
*
Tần Tiêu Nhiên đeo khẩu trang đen, cuối cùng mới tiến lên.
Hôm nay là sinh nhật em gái, là một ngày đặc biệt, cho nên cậu vượt qua tính hướng nội của bản thân, lấy hết can đảm, cách khẩu trang, hôn trán em gái.
Tuy rằng rất nhẹ, chỉ thoáng qua, nhưng Miên Miên vẫn cảm giác được rõ ràng!
Cảm giác được anh ba hôn bé!
Miên Miên mở rộng cánh tay hướng về cậu “Tiêu Nhiên ca ca, ôm!”
Tần Tiêu Nhiên không có do dự, theo bản năng ôm bé lên.
Miên Miên ôm lấy cổ cậu, ở trên mặt cậu cưỡng hôn ba cái ——–
“Bẹp bẹp bẹp!”
Tần Tiêu Nhiên cả người hóa đá tại chỗ.
Cậu thấy may mắn là cậu mang khẩu trang.
Bằng không chỉ sợ trăm triệu người xem đều thấy mặt đỏ như đít khỉ của cậu……
Khán giả đập phá vui vẻ.
Vừa mới còn thưởng thức mặt « anh họ », hiện tại nhìn thấy anh ba Miên Miên thẹn thùng.
Lại nổ tung ——
[ Tiểu ca ca thẹn thùng tôi có thể !!! ]
[ Anh ba quá đáng yêu rồi, xấu hổ sao ? ]
[ Miên Miên thật ngọt, hôn ba cái, tiểu ca ca bị cưỡng hôn ! ]
[ Ô ô ô tôi cũng muốn có em gái ngọt như vậy. ]
[ Anh ba Miên Miên xấu hổ nha, vành tai cậu ấy đều đỏ rồi các người có phát hiện không !!! Wow đây là nguyên nhân mang khẩu trang sao ? ]
Tần Tiêu Nhiên hô hấp đình trệ, ngây ra như phỗng nhìn bánh bao nhỏ trong ngực, môi giật giật muốn nói lại thôi.
Một lúc sau cậu mới thốt ra câu : « ……Em, lại cưỡng hôn anh. »
Tần Tiêu Nhiên tính cách trời sinh hướng nội, hận không thể thu liễm cảm xúc không bị người ta phát hiện tính cách, thật sự khó hiểu sao bánh bao nhỏ có thể làm được.
Bé vì sao có thể ở trước đám đông biểu hiện nhiệt tình chủ động.
Gương mặt còn trắng trẻo, nửa điểm dấu hiệu xấu hổ cũng không có !
Miên Miên lấy tay che miệng cười khúc khích : « Như thế nào, Tiêu Nhiên ca ca không thích Miên Miên làm vậy sao ? »