Bạn đang đọc Trời ban em gái ba tuổi rưỡi – Chương 88:
Khi Miên Miên thấy phản ứng Tư Mệnh, nháy mắt sáng lên.
Bé nắm lấy áo khoác bóng chày của Tư Mệnh, phấn khích hỏi: “Chú Tư Mệnh biết chú ấy? Chú thật sự biết Tống Thừa Vọng? Nhanh nói cho con biết chú ta là ai! Vì sao lại có thể trộm vận khí của Hoài Dữ ca ca!”
Miên Miên gọi Tư Mệnh tới giúp, cũng chỉ là thử một chút may mắn.
Bé biết bé hạ phàm độ kiếp là nhiệm vụ của chính mình, không thể để chú Tư Mệnh trực tiếp làm thay bé được.
Nhưng nếu Thiên Quân đã để Tư Mệnh ở lại thế gian, cho nên thỉnh thoảng có thể trợ giúp cũng được, không cần quá lộ liễu kiểu bị vạ lây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù sao bé cũng chỉ là tiểu tiên nữ 800 tuổi, ở Tiên giới cũng chỉ là củ cải nhỏ, cũng phải có một chút ưu đãi đặc biệt chứ.
Chú Tư Mệnh ở chung với bé lâu như vậy, Miên Miên đối với tính khí của chú ấy cũng coi như hiểu rõ.
Chú ấy là người mạnh miệng, ngoài miệng nói không giúp, luôn treo báo ứng Thiên Đạo bên miệng, nhưng thường xuyên tiết lộ cho bé một chút tin tức hữu dụng.
Hôm nay chỉ là thử may mắn, không nghĩ tới bé lại chó ngáp phải ruồi.
Tư Mệnh còn khá tò mò lý lịch của hai cha con tai họa này, lướt qua toàn bộ nội dung trên Baidu, khóe môi nhếch lên, mỉa mai nói: “Ách, không nghĩ tới nha, không nghĩ tới quạ tinh như vậy kiếp này lại khả giả, có tiền nha.”
Thần tiên đối với tiền không có nhu cầu, tự nhiên cũng không ham hố tích lũy tiền bạc.
Phần lớn các vị thần chỉ cải thiện tu vi hoặc tạo phúc cho chúng sinh.
Nhưng từ khi Tư Mệnh đi theo Miên Miên hạ phàm, cũng coi như chứng kiến sức hút của hưởng thụ tiền tài trên thế gian.
Lần trước anh hạ phàm, sinh hoạt thế gian vẫn còn rất đơn giản, căn bản không có nhiều thứ hưởng thụ như vậy, bây giờ đã mở rộng tầm mắt, đúng là rất hâm mộ với cuộc sống của người có tiền.
Hai cha con tai tinh đã bị giáng chức vài trăm năm trước, Miên Miên còn chưa được sinh ra.
Trước khi cha con hai người này chưa bị giáng, đối với anh có xích mích, gây ra nhiều rắc rối. Tư Mệnh trong số các vị thượng thần đã xem như tốt tính dễ gần, có rất ít thần tiên có thù oán với anh, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, trong đó hai cha con này chiếm hai vị trí.
Tư Mệnh cúi đầu nhìn bánh bao nhỏ, thản nhiên nói: “Biết nha, trước kia cũng coi như đồng nghiệp cũ, nhưng mà cha con họ đã vi phạm quy tắc, lợi dụng chức vụ làm những việc không nên, bị Thiên Quân giáng chức 8000 năm. Tính ra họ đã trải qua mấy kiếp người rồi, nếu không phải hôm nay con nhắc tới, ta cũng không rõ hai người này.”
Đôi mắt to của Miên Miên chợt lóe lên, hiển nhiên là vấn đề mà bé chưa từng tiếp xúc.
Bé đang muốn hỏi, lại thấy trợ lý Lâm ở một bên run bần bật, vẻ mặt lúc thì ngưỡng mộ, lúc thì hoảng sợ, trong vài phút ngắn ngủi đã trải qua vô số thăng trầm.
Miên Miên lo rằng nếu bé không an ủi trợ lý Lâm đang bất an, khả năng có thể anh ấy sẽ ngất vì chịu kích thích quá nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bánh bao nhỏ đồng cảm liếc qua đống đồ ăn vặt Lâm Tứ chuẩn bị cho bé, chọn một lọ sữa chuối, một phong socola, một trái một phải cầm lấy, đi đến trước mặt Lâm Tứ.
Bé để socola sang một bên, thả lỏng tay kéo vạt áo Lâm Tứ: “Lâm Tứ ca ca, anh ngồi xuống trước đi, đừng sợ, chú Tư Mệnh là người tốt, là thần tiên tốt, sẽ không hại người.”
Lâm Tứ hốt hoảng ngồi lên ghế, ánh mắt mê man nhìn về bánh bao nhỏ phấn điêu ngọc trác, lại nhìn tiểu ca ca anh tuấn soái khí.
Anh không phải là không tin Miên Miên nói.
Ngày đầu tiên Miên Miên hạ phàm anh đã gặp qua, khi đó Miên Miên mặc một thân áo trắng, giống như tiểu tiên nữ, lúc ấy anh không để ý tới, về sau nghĩ lại càng nghĩ càng thấy có cảm giác tiên khí.
Tiểu ca ca dung mạo anh tuấn này, lớn lên nhìn đẹp trai như vậy, chắc chắn cũng không phải người xấu.
Lâm Tứ cũng không phải sợ hãi, chỉ là quá kích thích………
Miên Miên tri kỷ cắm ống mút vào sữa chuối đưa tới bên miệng Lâm Tứ: “Lâm Tứ ca ca uống sữa đi, uống sữa sẽ không hoảng nữa, còn có socola, em nghe thấy mẹ nói với anh hai, lúc hốt hoảng có thể là bị tuột đường huyết, ăn chút socola sẽ tốt hơn.”
Lâm Tứ được giọng nói ngọt ngào của đứa nhỏ an ủi.
Ngoài ra sữa chuối uống vào miệng rất ngọt ngào, nháy mắt anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Lâm Tứ nuốt nước miếng, kinh ngạc nói: “Không sao đâu, anh chịu được, các người tiếp tục đi, anh ở đây nghe, không quấy rầy em. Ý vị tiên huynh này là……. Cha con Phó tổng Tống cũng là thần tiên?!”
Tư Mệnh khịt mũi lạnh lùng “Đã từng thôi, vài trăm năm trước bị giáng xuống đã không còn.”
Tư Mệnh nguyên thân là Hồ tộc, bản tính của Hồ tộc chính là yêu ghét rõ ràng, anh đối với người đắc tội không có tức giận, nhắc tới là thái độ khinh bỉ.
Dưới sự chất vấn của Miên Miên, anh đã kể những gì mình biết.
Hóa ra cha con Tống Thừa Vọng mấy vạn năm trước là quạ tinh, họ nhà quạ, tộc rất nhỏ, nhưng cũng có người thiên phú dị bẩm, tựa như cha của Tống Thừa Vọng, bọn họ dốc lòng tu luyện, cuối cùng cũng được đánh giá, từ tiểu tiên bậc thấp lên đến thượng thần, sau đó bởi vì thành tích xuất sắc được Thiên Quân phong chức, đề bạn làm chúa tể tai tinh.
Chức vụ tai tinh, không phải ý trên mặt chữ, trời sinh tai họa.
Đều không phải như thế, tai họa không phải tự mang đến, mà là phụ trách vận rủi trong Lục giới, thông qua thu hấp vận rủi, tăng tu vi.
Tính lên chúa tể tai tinh so với chức trách của Tư Mệnh tinh quân phạm vi lớn hơn rất nhiều.
Tư Mệnh chủ yếu là quản việc thế gian, mà chúa tể tai tinh phạm vi quản tới Lục giới to lớn.
Quyền lực càng lớn, sức mạnh càng cao, xác suất phạm sai lầm cũng càng cao.
Thói hư tật xấu bị bại lộ, lợi dụng quyền hành làm không ít chuyện không nên, nhưng phần lớn là họ tham lợi nhuận, tăng tu vi, cũng không làm việc ác hại đến tính mạng, cho nên chỉ bị giáng chức 8000 năm, chỉ cần thành tâm sám hối, hơn nữa tích đức, thì sớm có ngày trở lại Tiên giới.
Bánh bao nhỏ trầm ngâm: “Không nghĩ tới thế mà là quạ tinh, Miên Miên gặp qua nhiều nhỏ yêu tu luyện thành thần tiên, nhưng chưa từng gặp qua tộc quạ tinh này.”
Tư Mệnh nói: “Cái này cũng rất bình thường, tộc quạ tinh rất ít, huống chi là tu thành thượng thần, chỉ sợ vài vạn năm cũng chỉ có hai người này.”
Biết người biết ta, Miên Miên không hoảng sợ.
Nhưng thật ra Tư Mệnh càng nghĩ càng thấy buồn cưới.
Cha con tai họa ở thế gian đã trải qua nhiều kiếp, đoán chừng vẫn luôn nghiên cứu nhanh chóng tích đức.
Một đời thế gian cũng chỉ là vài chục năm, tích đức có hạn, muốn nhanh chóng công đức viên mãn trở lại Tiên giới, cần một số biện pháp đặc biệt.
Tư Mệnh đoán là bọn họ đã theo dõi khí vận Tần gia.
Tần gia là gia tộc giàu nhất, cả nhà trên dưới vận khí không tồi, đặc biệt là Tần Hoài Dữ, trời sinh vận khí màu vàng, chính khí thuần khiết.
Loại vận khí màu vàng này có lợi nhất là trợ giúp tăng công đức.
Cho nên đời này cha con tai họa đã sớm sắp xếp tốt vài chục năm trước, trở thành cổ đông lớn thứ hai Tần thị, quanh năm suốt tháng ẩn núp bên người Tần Hoài Dữ, cướp lấy vận khí từng chút một.
Chẳng qua Tư Mệnh cảm thấy buồn cười nhất lại là.
Bọn họ không biết kịch bản này dựa theo “Sổ phàm trần”, không có như họ sắp xếp.
Nhìn Tần gia hào nhoáng như vậy, thật ra là thiết lập vai phản diện lớn.
Dựa theo cốt truyện, nếu cha con tai họa này hút khô vận khí của Tần Hoài Dữ, cuối cùng cũng không nhận được kết cục tốt.
Bởi vì Tần Hoài Dữ chỉ có nửa đời đầu là vận khí tốt mà thôi.
*****
Tống Thừa Vọng chắc chắn nhìn thấy màu vàng trên người đứa bé kia chắc là tác dụng tâm lý.
Nhưng sau khi trở lại văn phòng, vẫn là lo sợ bất an.
Anh ta hạ phàm tu vi có hạn, kém xa cha mình, điều anh ta xem không rõ, vẫn là để cha tới xem.
Tống Thừa Vọng gọi video cho cha, đem những gì biết được ngày hôm nay nói lại với Tống Văn Thắng.
Tống Văn Thắng nghe xong lập tức đi tìm video chương trình thực tế kỳ đầu xem.
Ông ta tốt xấu cũng là quạ tinh già sống mấy vạn năm, liếc mắt một cái liền nhìn ra Tần Miên Miên trên người có tiên khí bất phàm.
Tiên khí này tuy rằng mờ nhạt, nhưng màu sắc thuần khiết, không giống như tu vi con người tu luyện.
Tống Văn Thắng ngắt lời: “Bé gái này tuyệt đối không phải người thường, con đừng trêu chọc con bé, tận lực tránh xa bé.”
“?” Tống Thừa Vọng cực kỳ kinh ngạc “Nhưng không phải bé là em gái Tần Hoài Dữ sao, đều là Tần Sùng Lễ sinh, mấy người khác đều là người thường, vì sao chỉ có con gái không tầm thường? Chẳng lẽ Tần Sùng Lễ cùng với một yêu nữ ẩn mình trong đám người thường sinh con gái?”
Tống Văn Thắng trực tiếp phủ nhận phỏng đoán của con trai.
Ông ta và Tần Sùng Lễ đã là bạn thế giao mấy chục năm, Tần Sùng Lễ kia là người tính tính chất phác, không có khả năng có con với người phụ nữ khác ngoài Lê Tương.
Hơn nữa trên người đứa bé này không hề có một chút nào yêu khí.
Bé thoạt nhìn chỉ là người thường, nhưng tuyệt đối không phải thật sự là người thường.
Tống Văn Thắng nghĩ tới nghĩ lui, có một phán đoán vô cùng khiếp sợ
“Trên người bé có ánh sáng vàng mờ nhạt nhưng thuần khiết, tuyệt đối không phải yêu khí, càng không phải con người tu luyện, nói cách khác……”
Lúc này, Tống Thừa Vọng phản ứng nhanh hơn chút, anh ta không chờ cha nói ra phỏng đoán, trực tiếp trả lời: “Vậy chỉ có thể là chân thần! Chân thần hạ phàm? Cái này……có thể sao?”
Tống Văn Thắng không có hoảng sợ lắm, nhàn nhạt dặn dò: “Con cũng không cần quá khẩn trường, dù bé là thần tiên, nhưng kiếp này cũng chỉ là người thường, hơn nữa bé vẫn là đứa trẻ, nhìn không có mấy linh lực, con chỉ cần đừng trêu chọc bé là được.”
Tống Thừa Vọng suy nghĩ, điều này cũng đúng, bọn họ chỉ là hấp thu vận khí, lại không có giết người phóng hỏa.
Quạ tinh bọn họ tu luyện so với thần tiên có rất nhiều khác biệt, trên cơ bản là những con đường khác nhau, mỗi người đều có con đường riêng, không có dính dáng.
Nhưng Tống Văn Thắng lại nói: “Tuy rằng bé chưa chắc có linh lực mạnh mẽ nào, nhưng trên người có phúc khí bao phủ, sẽ thịnh vượng, mang lại may mắn cho người thân, con không phải nói đứa nhỏ này rất dính Tần Hoài Dữ sao, tốt nhất là nghĩ cách để bé và Tần Hoài Dữ tách ra, ít nhất đừng để cho bé ở công ty dính lấy Tần Hoài Dữ.”
Tống Thừa Vọng gật đầu: “Hiểu rồi, con sẽ đi sắp xếp.”
Ý của cha anh đương nhiên hiểu, bọn họ và Tần Hoài Dữ trong thời gian riêng tư không có tiếp xúc, chỉ có thể tiếp xúc gần trong công việc.
Đây là lúc anh ta cướp lấy vận khí màu vàng của Tần Hoài Dữ.
Hiện tại đã tới thời khắc mấu chốt, không thể để bánh bao nhỏ này đột nhiên xuất hiện phá hủy kế hoạch của họ.
*****
Chưa đến trưa, Tống Thừa Vọng đã sắp xếp tài xế chính mình đi đón con gái đang nghỉ đông Tống Bối Ni đến công ty.
Anh ta cúi đầu dặn dò Tống Bối Ni: “Ni Ni, con đã nhớ kỹ những gì cha nói chưa? Buổi chiều con hãy chơi cùng với bé, bé thích chơi cái gì con cứ chơi cùng với bé là được, nhớ kỹ đừng chọc bé không vui, nghĩ cách dỗ bé đi ra ngoài công ty chơi, đi chơi ở công viên cũng được, đi dạo cũng được, tóm lại đừng để bé trở về sớm.”
Tống Bối Ni năm nay 6 tuổi, đã học tiểu học năm nhất.
Bé nghe hiểu ý của cha, chính là muốn bé đi dỗ em gái gọi là Miên Miên kia cùng chơi đùa.
Tống Bối Ni ở nhà có xem qua chường trình kỳ đầu “Sinh hoạt cuộc sống của nam nhân”.
Bé biết em gái nhỏ đáng yêu kia, là em gái của đỉnh lưu minh tinh Tần Mục Dã.
Trong chương trình mọi người đều thích em ấy, trong đời sống, ở trong lớp của bé, cũng có rất nhiều bạn học là fans của Miên Miên.
Miên Miên đáng yêu như vậy, xinh đẹp như vậy, tinh xảo như một con búp bê.
Tống Bối Ni có chút tự ti mà cúi đầu.
Tống Thừa Vọng không hài lòng với sự im lặng không đáp lại của bé.
Anh trầm giọng nói: “Ni Ni, con rốt cuộc có nghe thấy hay không, có phải không muốn gặp mẹ con không?”