Bạn đang đọc Trời ban em gái ba tuổi rưỡi – Chương 86:
Tống Thừa Vọng nhìn thấy Miên Miên thì lập tức im tiếng, một nửa đã bị anh ấy vứt ra sau đầu.
Bánh bao nhỏ này trời sinh phấn điêu ngọc trác, gương mặt trắng nõn đáng yêu, còn mặc kiểu âu phục nữ dễ thương, chỉ là trên đầu vẫn là bím tóc nhỏ trẻ con như cũ.
Nếu Tống Thừa Vọng chỉ là một người bình thường, thì trong mắt anh ta, cũng chỉ là một bạn nhỏ đáng yêu, chẳng có gì đặc biệt cả.
Huống chi, Tống Thừa Vọng cũng không phải không biết đến những videocut của show thực tế lan truyền rộng trên mạng xã hội, trong lúc vô tình anh cũng nhìn thấy rất nhiều video lão nhị Tần gia mang theo em gái tham gia chương trình tạp kĩ.
Gần đây bánh bao nhỏ như mặt trời ban trưa, có thể sánh ngang với lưu lượng truy cập hàng đầu, Tống Thừa Vọng đương nhiên là có chú ý đến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng có lẽ là do sự khác biệt quá lớn giữa người thật và video.
Tống Thừa Vọng lúc xem video cũng không thèm nhìn, chỉ cho rằng lão nhị Tần gia bị đối thủ cạnh tranh, bị bôi đen, mang theo em gái đáng yêu tiến hành tẩy trắng.
Loại thao tác này không phải là chưa từng thấy trong các gia đình minh tinh giới giải trí, mấy năm gần đây có xu hướng hoạt động theo chương trình tạp kĩ đa dạng, đối với giới kinh doanh bọn họ nhìn thấy rõ.
Nhưng giờ phút này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tống Thừa Vọng.
Anh ta chỉ có thể ra vẻ không có gì phát sinh, bước vào, mỉm cười nhìn bạn nhỏ, nhẹ nhàng nói: “Đây là tiểu công chúa của Tần gia Miên Miên rồi, thật xinh đẹp, không hổ là em gái của Tần tổng, người một nhà giá trị nhan sắc cao khiến người ta hâm mộ.”
Tần Hoài Dữ nghe vậy cười cười, khách khí nói: “Hâm mộ cái gì? Tiểu công chúa nhà Thừa Vọng không đáng yêu sao, dạo này chắc cũng được nghỉ, có rảnh thì mang bé tới chơi.”
Tống Thừa Vọng và Tần Hoài Dữ quan hệ không giống bình thường, nếu muốn hỏi về nguồn gốc, thì phải quay về chỗ cha chú họ.
Tống Văn thắng là cha của Tống Thừa Vọng là cổ đông lớn thứ hai Tần thị, với Tần Sùng Lễ cũng coi như thế giao.
Chẳng qua Tống Văn Thắng lớn tuổi, nghe nói mấy năm nay thân thể không tốt, đã trải quá mấy cuộc phẫu thuật, cơ bản là lùi về tuyến hai, không còn tham gia điều hành hội đồng quản trị.
Tống Thừa Vọng năm nay 30 tuổi, kết hôn sinh con sớm, con gái lớn năm nay 6 tuổi, còn có con trai nhỏ chưa tròn 4 tuổi, là con trai của vợ thứ hai.
Vốn dĩ dựa vào quỹ đạo cuộc đời anh, với Tần Hoài Dữ một lòng phấn đấu cho sự nghiệp đến bạn gái cũng không có, là khác biệt rất lớn.
Nhưng Tần Hoài Dữ từ nhỏ nhảy lớp, mười lăm tuổi đã học đại học, vừa vặn trở thành bạn học của Tống Thừa Vọng.
Tuy nói rằng thiên tài trong giai đoạn trưởng thành nhất định là cô độc, nhưng loại cô độc này sẽ đặc biệt rõ ràng sau khi vào đại học.
Phần lớn các bạn học đều là người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, chỉ có Tần Hoài Dữ mới mười lăm tuổi, rất nhiều bạn học coi anh là trẻ con, chỉ có duy nhất Tống Thừa Vọng thường xuyên tự học với anh, còn hợp tác nghiên cứu không ít vấn đề, Tống Thừa Vọng tuy rằng lớn tuổi hơn anh, nhưng vẫn luông dùng tâm lý bình đẳng kết giao, quan hệ hai người không tồi.
Mãi đến nửa năm trước, Tần Sùng Lễ đột nhiên giao toàn bộ công việc Tần thị cho Tần Hoài Dữ, bản thân biến mất trong một đêm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần thị trên dưới hỗn loạn, từ cổ đông đến nhân viên đều thấp thỏm lo âu.
Tần Hoài Dữ mặc dù năng lực thiên phú rõ như ban ngày, nhưng vẫn còn trẻ cũng mới 23 tuổi.
Lúc này, là Tống Thừa Vọng và người cha đang ốm yếu của anh ta đứng ra, giúp anh chống đỡ cục diện, ổn định tinh thần mọi người.
Sau đó, Tống Thừa Vọng đưa ra đề xuất mở đường cho Tần thị, chuẩn bị một số hạng mục công nghệ cao, Tần Hoài Dữ lựa chọn một vài mục triển vọng để đầu tư.
Tập đoàn y dược Hoài Vọng hiện tại chính là sản nghiệp hai người hợp tác.
………
Tống Thừa Vọng vừa nói chuyện vừa nói đi tới bàn làm việc.
Miên Miên đang ngồi trên ghế của Tần Hoài Dữ như tổng tài nhỏ.
Tần Hoài Dữ đứng một bên đưa cho em gái ly socola nóng.
Tống Thừa Vọng thoạt nhìn đối với Miên Miên rất yêu thích, khen không dứt lời: “Tôi đã xem qua chương trình của tiểu công chúa Miên Miên và em hai cậu tham gia, Hokkaido nhiệt độ thấp, Miên Miên ăn mặc thật dày, không thể đi được, như quả bóng nhỏ, hôm nay ăn mặc rất đẹp, đặc biệt là ngồi ở ghế của cậu, tôi thấy bé so với cậu càng giống tổng tài.”
Tần Hoài Dữ nghe người khác khen ngợi em gái bảo bối, cho dù là tính cách nội liễm, giờ đây cũng cười không khép được miệng.
Tống Thừa Vọng EQ vốn không thấp, lại tiếp xúc với Tần Hoài Dữ nhiều năm, đối với tính tình Tần Hoài Dữ lại quá hiểu biết.
Anh ta am hiểu gãi đúng chỗ ngứa, hơn nữa trong nhà không phải không có bạn nhỏ, dỗ dành một bánh bao nhỏ không phải là không có tự tin.
Tần Hoài Dữ nhìn thấy em gái mình tự nhiên vui vẻ biết bao.
Anh không hề khiêm tốn nói: “Còn không phải sao, từ lúc ghi hình xong trở về vẫn luôn muốn cùng tôi đi làm, hôm nay đồ là do bé tự phối, nhìn cũng tươm tất. Tôi nghĩ bé còn nhỏ như vậy đã thích đi làm, nói không chừng sau này lớn lên có thể thay tôi thừa kế Tần thị, đến lúc đó Miên Miên làm tổng tài, tôi coi như phó tổng hỗ trợ bé.”
Tống Thừa Vọng cười nói: “Vậy thì được đấy, có em gái là người lựa chọn trong tương lai, cậu có thể vui vẻ an nhàn.”
Tống Thừa Vọng cảm thấy không khí thật tốt, đang định cúi xuống bế đứa nhỏ lên.
Không nghĩ tới bé duỗi hai chân, đi đôi giày da màu đen, đạp vào mép bàn.
Sức lực bé không lớn, nhưng cái đạp đã khiến ghế theo quán tính ngả về phía sau.
Thế cho nên Tống Thừa Vọng ôm không khí, xấu hổ mà sững người tại chỗ.
Miên Miên nhìn thấy vận khí của Tống Thừa Vọng khác thường và toàn thân có hơi thở cũng hoàn toàn khác người thường.
Bé biết mình hiện tại chỉ là một đứa trẻ bình thường, không phải thần tiên hạ phàm có thể tùy ý sử dụng pháp thuật để bảo vệ bản thân.
Bé có cơ chế tự bảo vệ, đối với sinh vật không rõ, theo bản năng là né tránh.
Nhưng mà…….
Nhìn biểu tình xấu hổ của Tống Thừa Vọng.
Bé mở to mắt đen láy nhìn Hoài Dữ ca ca, đột nhiên cảm thấy như vậy không được.
Tuy rằng bé không có pháp thuật nhưng cũng không phải người thường.
Hoài Dữ ca ca mới là chính là người thường tay trói gà không chặt.
Vì vậy bé theo bản năng sợ hãi, cũng không thể rụt rè trước mặt Tống Thừa Vọng!
Đứa nhỏ lập tức hành động, giả vờ không chú ý tới Tống Thừa Vọng muốn ôm bé, mà duỗi tay hướng về phía Tần Hoài Dữ, ngọt ngào làm nũng: “Hoài Dữ ca ca, văn phòng này không lớn nha, không có lớn như phòng anh ở Tần thị! Không chơi vui, Hoài Dữ ca ca mang Miên Miên tới phòng khác chơi được không?”
Tần Hoài Dữ được em gái làm nũng, theo bản năng bế bé lên, để bé ngồi lên cánh tay mình, thuần thục dỗ dành: “Được, em uống socola nóng trước đi, anh vừa mới pha cho em, ấm lắm, anh lại mang em đi nơi khác dạo một vọng.”
Vì vậy, Tống Thừa Vọng giằng co xấu hổ, bị xem nhẹ không có người chú ý.
Tống Thừa Vọng hắng giọng, chỉ có thể ra vẻ không có việc gì, tiếp tục nói với Tần Hoài Dữ chuyện công việc.
Tần Hoài Dữ nghe được khẽ nhíu mày, sau đó mở miệng: “Thừa Vọng, anh liên hệ trước với Viện sĩ Hoàng, hạ thấp khí thế một chút, Viện sĩ Hoàng trong giới rất có danh tiếng, chắc là không đến mức sinh sự đâu, nếu có thể liên hệ với chính ông ấy là tốt nhất, liên hệ không được cũng cố gắng tìm được trợ lý hoặc là học trò, hỏi xem rõ ràng rốt cuộc chuyện là như thế nào, có thể có hiểu lầm gì hay không, tôi đưa em gái đi một chút, tí nữa qua tìm anh.”
Bọn họ bàn công việc, Miên Miên nghe như lạc vào sương mù, bằng cấp mẫu giáo không đủ tiêu chuẩn, đúng là nghe không hiểu.
Bé cũng không miễn cưỡng chính mình, không nghe cẩn thận, mà đem sự chú ý lặng lẽ quan sát trên mặt Tống Thừa Vọng.
Tống Thừa Vọng trước khi rời khỏi văn phòng, còn cúi đầu nhìn bé, cười với bé nói hẹn gặp lại.
Miên Miên cũng cười toe toét với anh ta.
Nụ cười của bánh bao nhỏ ấm áp như gió xuân, ấm áp đến rung động tâm can.
Trợ lý Lâm Tứ đứng một bên nhìn đến ngây ngốc, bất giác mỉm cười.
Lâm Tứ là run lên vì sự ngọt ngào của đứa nhỏ.
Tống Thừa Vọng là bị sợ đến run cả người.
Trước khi anh rời đi, lờ mờ nhìn thấy được trên người đứa nhỏ ánh sáng vàng mờ ảo.
Vầng hào quang mờ nhạt, không mạnh lắm, nhưng đúng là màu vàng, Tống Thừa Vọng trong nháy mắt có ảo giác, anh tựa như cảm nhận được cỗ tiên khí.
Tống Thừa Vọng giả vờ mặt không gợn sóng mà xoay người đi ra, ra đến cửa còn trộm quay đầu nhìn lại.
Anh ta thầm an ủi bản thân: Ảo giác, nhất định là ảo giác.
Sao có thể có tiên khí?
Ánh sáng vàng mờ nhạt, chắc là do ánh sáng bên ngoài quá mạnh, khiến khúc xạ ánh sáng.
Là do anh chột dạ, nên mới tự mình dọa mình.
Một bé gái chưa đến 4 tuổi, có thể có linh khí đặc biệt gì?
Người Tần gia anh đã tiếp xúc nhiều năm, cả nhà đều là người thường, chỉ có Tần Hoài Dữ là vận khí lớn, nhưng cũng hoàn toàn không có linh lực, chỉ là người thường, thuộc về loại vận khí tốt, mệnh số thịnh vượng nhất.
Nếu cả nhà Tần gia chỉ là người thường, con gái nhỏ nhất, lại càng không thể có linh lực đặc biệt nào.
……….
Sau khi Tống Thừa Vọng rời đi, Lâm Tứ thấy tổng tài nhà mình còn ôm em gái chơi, có chút lo lắng tổng tài sẽ chậm trễ việc chính.
Anh cười nói với Miên Miên: “Tiểu thư Miên Miên, anh chơi cùng với em được không? Văn phòng tổng tài đúng là không có gì vui, nhưng lầu trên của công ty có phòng nghỉ, có thể có đồ chơi, có thể xem phim truyền hình phim hoạt hình, tổng tài anh ấy……. còn rất nhiều việc trong tay.”
Tần Hoài Dữ nói: “Không sao đâu, tôi chơi với Miên Miên một lúc, làm quen môi trường một chút, chốc nữa tôi làm việc cậu chơi cùng bé là được.”
Miên Miên vừa rồi ở trước mặt Tống Thừa Vọng biểu hiện rất dính người, Tần Hoài Dữ không muốn làm bé thất vọng.
Không nghĩ tới Miên Miên lắc đầu, hiểu chuyện mà nói: “Hoài Dữ ca ca đi nhanh đi, không cần chơi với Miên Miên, Miên Miên chơi cùng với Lâm Tứ ca ca là được rồi!”
Tần Hoài Dữ rất ngoài ý muốn: “……..Thật sự là không cần anh đi cùng sao?”
Miên Miên nghiêm túc gật đầu, chớp mắt, đột nhiên dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: “ Miên Miên có thể tự mình đi, nhưng Hoài Dữ ca ca phải hứa với Miên Miên một điều!”
Tần Hoài Dữ mỉm cười, thầm nghĩ em gái đúng là tiểu gia hỏa nghịch ngợm, anh nhéo gương mặt mềm mịn của bé: “Nói đi, điều kiện gì anh nghe đây?”
Miên Miên nói từng chữ: “Cái chú vừa rồi, là họ Tống đi.”
Tần Hoài Dữ hơi giật mình, không thể nào nghĩ đến Miên Miên lại chú ý đến Tống Thừa Vọng mới rời đi được năm phút.
“Đúng vậy, làm sao thế?”
Miên Miên nhớ lại giấc mơ mông lung kia.
Trong mơ, giữa cuộc trò chuyện của anh hai và Hoài Dữ ca ca, có đề cập qua tên Tống Thừa Vọng này.
Vừa rồi bé cũng nghe thấy Hoài Dữ ca ca gọi tên chú ấy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Miên Miên có chút nghiêm túc, nói từng chữ: “Chú ấy là Tống Thừa Vọng đi? Anh, chú này không phải người tốt, anh nhất định phải tránh xa chú ấy một chút.”