Bạn đang đọc Trời ban em gái ba tuổi rưỡi – Chương 80:
Hai thiếu niên đứng cách đó không xa trong chốc lát, nhìn cảm xúc Lê Huyên từ phẫn nộ dần phát triển thành sợ hãi từ nội tâm.
Lục Thanh Hành liền rời đi, không hề quay đầu lại, cũng không hề có hứng thú nhìn trò hề giãy giụa thống khổ của người phụ nữ này.
Tư Mệnh vốn dĩ rất lo lắng.
Nhưng anh dần bị bộ dáng điềm tĩnh của Lục Thanh Hành cảm nhiễm, sự căng thẳng nhanh chóng được thay thế bằng sự thoải mái.
Loại phàm nhân độc ác lại cố chấp ngu xuẩn như Lê Huyên, thật sự nên ăn miếng trả miếng, để cho bà ta nếm thử cảm giác nghẹt thở.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khí chất mạnh mẽ của Lục Thanh Hành khiến Tư Mệnh tìm thấy được cảm giác quen thuộc.
Lão đại không hổ là lão đại, dù kiếp này có đầu thai vào thân thể người phàm, đến nay vẫn chỉ là đứa trẻ mười tuổi, nhưng cậu ấy sinh ra đã có sẵn tính cách cương nghị chưa bao giờ thay đổi.
Quả thực không hổ là sinh linh cường đại nhất mấy chục vạn năm Tiên giới ra đời, không phải là loại Hồ tộc tiểu yêu như anh đau khổ tu luyện phi thăng thượng thần có thể so sánh được.
……….
Thiếu niên và cậu bé quan trở lại tiểu khu, khi đi qua nơi vừa rồi, Lục Thanh Hành tạm dừng chân, ngẩng đầu quan sát một vòng, cuối cùng dừng tầm mắt tại một góc kín đáo.
Cậu lấy điện thoại ra, liên hệ với người quản lý tài sản trong khu biệt thự, quả nhiên nhận được đáp án khả quan.
Nơi này không phải là không có camera, chỉ là ẩn giấu thôi.
Lục Thanh Hành yêu cầu quản lý cung cấp tất cả bản sao lưu của video giám sát trong thời gian đó.
Nói chung chủ sở hữu đưa ra yêu cầu, quản lý chắc chắn sẽ phối hợp.
Nhưng đối phương mơ hồ cảm thấy âm thanh của cuộc gọi này có vẻ hơi……non nớt?
Mặc dù ngữ khí lão luyện, nhưng giống như âm thanh của một đứa trẻ?
Người quản lý xác nhận lại với cậu: “Xin hỏi nhà chủ sở hữu ở khu mấy toà nào, sau đó tôi sẽ sắp xếp nhân viên đưa sang cho ngài, thuận tiện xác nhận một chút ngài là chủ hộ sao?”
Lục Thanh Hành: “Khu A số 08, tôi không phải chủ hộ, là cha tôi.”
Người quản lý đối với tình hình hộ gia đình vẫn có hiểu biết, lập tức phản ứng lại: “Hóa ra là nhà Lục tiên sinh, được được, như vậy ngài đây là Lục thiếu gia, ngài……”
Âm thanh người quản lý đột nhiên im bặt, sững sờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không đúng nha.
Lục thiếu gia là Lục Kha Thừa, là ca sĩ hàng đầu, cô lái xe đi làm còn nghe bài hát mới của Lục Kha Thừa mà.
Giọng nói của anh ấy trẻ con như vậy sao?
Lục Thanh Hành đoán được đối phương đang băn khoăn cái gì, thái độ thản nhiên nói: “Tôi không phải Lục thiếu gia, tôi là em trai Lục thiếu gia.”
“A?” Người quản lý không thể nhớ rõ tuổi tác của hai đứa nhỏ Lục gia, chỉ có thể nhớ là một bé trai, một bé gái, nhưng đều không lớn……
Lục Thanh Hành hiển nhiên đã sớm quen người khác nghi ngờ tuổi của mình.
Cậu bình tĩnh nói: “Tôi năm nay mười tuổi, nếu ngài không yên tâm có thể liên hệ với chủ hộ xác nhận một chút.”
Sau khi tắt máy, hai người cùng đi về hướng Lục gia.
Tư Mệnh hơi rũ mắt, sùng bái nhìn Lục Thanh Hành.
“Lão đại, sao ngài biết nơi này có camera?”
Lục Thanh Hành: “Đoán.”
“Chà, không hổ là lão đại, đoán cũng có thể chính xác như vậy.”
Lục Thanh Hành: “?”
Tiểu thần đồng mười tuổi đã quen đối với sự sùng bái không hiểu được của người khác, cũng không có nói tiếp.
Nhưng cậu vẫn nhìn Tư Mệnh nhiều hơn một chút.
Hôm nay vẫn là lần đầu tiên cậu nhìn thấy thượng thần thích giả chó trà trộn chỗ phàm nhân hóa thành người.
Lục Thanh Hành nhìn từ đầu đến chân, đối với mái tóc vàng nhạt, cùng với một thân trang phục…….nhìn không ra thể loại gì, cũng không biết đánh giá như thế nào.
Một thượng thần làm sao lại có phẩm vị thế tục như vậy, sao có thể.
Nhưng mà người này nguyên thân là Hồ tộc, Hồ tộc trời sinh không thể che giấu mị lực và tính tình phóng khoáng.
Thật ra cũng có thể hiểu được.
Lục Thanh Hành không khỏi tò mò chức quan của anh.
“Anh đã là thượng thần, không cần hạ phàm để trải nghiệm nữa, vì sao còn đi cùng bé hạ phàm, còn có chức trách gì sao?”
Tư Mệnh nhận ra lão đại không biết chức quan của anh, lập tức cười hì hì giải thích: “Tiểu thần được Thiên Quân tín nhiệm, đảm nhận chức Tư Mệnh tinh quân mới, tiểu đế cơ bất mãn hạ phàm lịch kiếp trước tuổi, tiểu thần có chức trách hạ phàm cùng.”
Lục Thanh Hành nhíu mày, khá ngoài ý muốn.
Con hồ ly này thế mà là Tư Mệnh.
Tư Mệnh là chức quan rất quan trọng, hơn nữa còn là công việc béo bở, bời vì chưởng quản mọi việc thế gian, cho nên rất nhiều tiểu thần tiên mặc kệ xuất thân cao quý cỡ nào, trước khi hạ phạm đều phải hối lộ Tư Mệnh.
Lục Thanh Hành thật sự không ngờ tới thiếu niên nhìn không đáng tin cậy này lại là Tư Mệnh mới nhậm chức.
Tư Mệnh thấy được vẻ ngoài ý muốn của cậu bé, cũng không có cảm nhận được lão đại nghi ngờ mình không đáng tin cậy, anh tung tăng đi theo phía sau cậu giải thích: “Ngài ẩn cư lâu dài trên Tiên giới, mấy chục vạn năm đều không hỏi tới Tứ Hải Bát Hoang, không biết cũng không tránh khỏi, thật ra tiểu thần đã làm Tư Mệnh 6000 năm, nghiệp vụ vẫn rất thuần thục…..”
*****
Lê Huyên cho rằng mình bị nhốt đến chết ngạt trong xe.
Tuy rằng trời đông giá rét, nhưng đã gần giữa trưa, ánh nắng càng gắt, nhiệt độ cũng tăng dần, bên trong xe hoàn toàn bịt kín, không thể khởi động, cũng không thể mở cửa.
Không khí càng ngày càng loãng, Lê Huyên chỉ có thể bất lực tựa vào cửa kính hết gõ rồi đấm.
Nơi đây là bãi đỗ xe bên ngoài khu biệt thự, không có nhiều người qua lại.
Mấy lần bà cảm thấy có người đi qua xe không có khả năng không nghe thấy bà đập cửa kêu cứu.
Những người này dường như điếc mù, hoàn toàn làm lơ bà.
Phàm nhân ngu xuẩn đương nhiên không biết được sức mạnh của phong ấn.
Cả người và xe đều bị phong ấn bên trong.
Cho nên tất cả sản phẩm điện tử xung quanh không thể nào hoạt động được.
Ngay lúc bà hấp hối, cảm giác như mình chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, cửa xe đột nhiên tự động mở ra.
Đồng tử u ám của Lê Huyên lần nữa sáng lên, bà ta té lộn nhào bò ra khỏi xe, ngồi trên mặt đất thở dốc.
Người qua đường nhìn người phụ nữ chật vật với ánh mắt khó hiểu.
Lê Huyên càng nghĩ càng thấy khủng bố, bà run rẩy cầm điện thoại đã khôi phục tín hiệu và lượng pin, bấm số cảnh sát.
Đồn cảnh sát cận kề nhanh chóng phái người tới.
Sau khi nghe chuyện của Lê Huyên, hai vị cảnh sát đều lộ ra biểu tình phức tạp.
Lê Huyên cảm thấy bọn họ không quá tin tưởng mình, càng kích động mà giải thích: “Tôi nói đều là sự thật, các người đừng không tin! Thật sự có yêu quái, thật đáng sợ, ai có thể nghĩ đến Yến Kinh hiện đại như vậy thế nhưng còn ẩn giấu yêu quái! Các người nhất định phải đưa hai con yêu quái này ra trước công lý!”
Cảnh sát cũng đã thấy qua thường dân bị rối loạn tâm thần.
Nhưng điên đến tình trạng thế này còn không đi nằm viện trị liệu……cũng là hiếm thấy.
Cảnh sát uyển chuyển nói: “Không thì vị nữ sĩ đây cùng chúng tôi đi làm một bản ghi chi tiết đã, sau đó chúng tôi sẽ lấy video giám sát kiểm tra.”
Lê Huyên đi theo bọn họ đến đồn cảnh sát gần đó, bà ta dọc đường mãnh liệt lên án hai con yêu quái kia đáng sợ ra sao.
Bà ta sống sót từ trong xe ra đã suy nghĩ rõ ràng.
Nếu trên thế giới thực sự có yêu quái, vượt qua sự tồn tại tự nhiên, thì nhất định yêu quái cũng phải chịu hạn chế, không thể tùy ý hại người, nếu không xã hội này đã sớm lộn xộn rồi.
Cho nên hai yêu quái kia rõ ràng giúp Tần Miên Miên báo thù, lại không có giết bà ta, mà là hù dọa bà một trận rồi để bà ta sống sót.
Lê Huyên suy nghĩ cẩn thận, bà tin tưởng vào lực lượng khoa học kỹ thuật hiện đại, mặc kệ loại yêu ma quỷ quái gì, chỉ cần cảnh sát hành động, tuyệt đối sẽ không để yên cho bọn họ!
Nhưng mà bà nhanh chóng phải thất vọng rồi.
Đồn cảnh sát, cảnh sát đã video giám sát kiểm tra lại mấy lần.
“Lê nữ sĩ, giám sát cho thấy, trong khoảng thời gian ngài ở trong xe, không có bất kỳ ai tiếp xúc với xe của ngài.”
Lê Huyên mặt tràn đầy khó tin, giọng the thé nói: “Không có khả năng! Các người điều tra kĩ một chút, rõ ràng là có hai yêu quái……Một người tầm mười sáu mười bảy tuổi, một người mười mấy tuổi, bọn chúng đứng bên cạnh xe tôi!”
Cảnh sát nhìn bà với vẻ mặt phức tạp: “Hai cậu bé mà bà miêu tả đúng là có xuất hiện trong video giám sát, nhưng bọn họ chỉ đi ngang qua xe ngài, căn bản không có chạm vào xe ngài.”
Lê Huyên nôn nóng, yêu cầu tự mình xem giám sát, nhìn xong vẫn liều mạng lắc đầu: “Chính là chúng nó! Là chúng nó làm! Chúng nó muốn nhốt tôi ở trong xe đến chết ngạt, còn dùng yêu thuật làm hỏng sạc và điện thoại của tôi, các người nhất định phải bắt bọn chúng lại, bọn chúng là quái vật, sẽ hại người!”
Cảnh sát bất đắc dĩ, chỉ có thể gõ cửa phòng lãnh đạo xin chỉ thị.
Lãnh đạo nói: “Xem ra là bệnh nhân tâm thần, liên hệ bệnh viện Thanh Sơn đi, để họ phái xe cứu thương tới đón.”
Cảnh sát gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy nên đưa đi bệnh viện, vị nữ sĩ này cảm xúc bất ổn, ngoại trừ có hiện tượng ảo giác, không biết có đả thương người khác không.”
Lê Huyên trên đường đưa đến bệnh viện, vẫn luôn kiên quyết chống cự, nhân viên y tế cũng nhận định bà ta là một bệnh nhân tâm thần.
*****
Bởi vì trời lạnh, Tần Tiêu Nhiên không có chờ đám Tư Mệnh, ôm em gái đi đến biệt thự Lục gia trước.
Vào nhà, cậu đem đặt đứa nhỏ xuống.
Miên Miên cảm nhận được độ ấm dễ chịu trong phòng, thoải mái cả người.
Tần Tiêu Nhiên gỡ bao tay xuống, dùng bàn tay ấm áp bụm mặt bé.
Bé mang mũ và bao tay, toàn thân lộ ra phần da duy nhất là khuôn mặt.
Khuôn mặt mềm mại bị lạnh đến đỏ lên.
Tần Tiêu Nhiên sưởi ấm cho bé một hồi mới ấm lại.
Dì bảo mẫu đưa cho họ hai ly nước nóng, nhiệt tình tiếp đón.
Miên Miên dù đã vào nhà, nhưng vẫn nhớ đám Lục Thanh Hành, chưa muốn đi vào, đứng ở chỗ huyền quan trông mong.
Cô giáo dạy piano hóng chuyện đã nửa ngày chờ đến mệt mỏi.
Ở lúc cô chuẩn bị từ bỏ hóng chuyện tan tầm về nhà, đi đến cửa phòng khách liền thấy được đối tượng ăn dưa mà cô mong chờ từ lâu!
Hai mắt cô giáo piano tỏa sáng, kinh hỉ nói: “Bạn học này chính là bạn của bạn học Thanh Hành rồi, bạn học Thanh Hành hôm nay vốn dĩ học đàn, nghe nói em muốn đến tìm cậu bé chơi lập tức không có tâm tình tập luyện, quan hệ giữa các em nhất định không tồi rồi.”
Dì bảo mẫu Lục gia tốt xấu gì cũng từng có gặp một lần.
Còn vị giáo viên này là gương mặt hoàn toàn mới đối với Tần Tiêu Nhiên.
Triệu chứng sợ xã giao của cậu không khỏi tái phát, đối mặt với giáo viên nhiệt tình như vậy có chút chật vật, cậu không muốn nói chuyện, chỉ mơ hồ ừm ah ah ah có lệ.
Cô giáo piano đối với bạn Lục Thanh Hành quá tò mò.
Cô không nghĩ tiểu thần đồng không dính khỏi lửa phàm tục như Lục Thanh Hành thế mà cũng có bạn tốt.
Tướng mạo Tần Tiêu Nhiên cũng rất thanh tú, so với Lục Thanh Hành chắc lớn hơn vài tuổi, chắc là học cùng trường, có lẽ cũng là một thần đồng.
Cô giáo không nhịn được bát quái: “Bạn học năm nay học lớp mấy? Bình thường thích làm gì? Có hứng thú với piano không? Hay là thích làm nghiên cứu khoa học như bạn học Thanh Hành?”
Vị giáo viên này có rất nhiều câu hỏi.
Tần Tiêu Nhiên không thể ứng phó.
Cậu dần dần nhận ra vị giáo viên này đã lầm đối tượng……
Cậu không muốn đối phương tiếp tục hiểu lầm đâu.
Đành phải cúi đầu nhìn em gái nhà mình ăn mặc như chim cánh cụt, sau đó duỗi tay chỉ bé, thanh minh: “Ngài hiểu lầm rồi, bạn của Lục Thanh Hành là bé, không phải em, em chỉ đưa bé lại đây mà thôi.”
Tần Tiêu Nhiên: Cảm ơn cô, em không phải bạn của thần đồng, chỉ là một người anh trai công cụ mà thôi, mời ngài ngàn vạn lần đừng cùng em nói chuyện.
Cô giáo piano sửng sốt một chút, cười khẽ ra tiếng: “Hahaha, bạn học này còn rất hài hước, vị tiểu cô nương này là em gái của em đi hahaha.”
Cô giáo đương nhiên cho rằng nam sinh tới tìm Lục Thanh Hành chơi, chỉ là bởi vì lúc nghỉ đông em gái nhỏ không đi nhà trẻ, không có người coi, cho nên lạnh thế này cũng đến đây.
Tần Tiêu Nhiên nhất thời không nói nên lời, không biết giải thích như thế nào.
Cũng may lúc này đám Lục Thanh Hành đã trở lại!
Tần Tiêu Nhiên như trút được gánh nặng, hoảng sợ chạy tới một bên.
Miên Miên bước chân ngắn nhào tới đón Lục Thanh Hành.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của cô giáo piano ——–
Lục Thanh Hành mang theo ý cười dịu dàng, quen thuộc dắt tay bánh bao nhỏ, đưa bé vào nhà, giọng nói nhẹ nhàng dị thường: “Sao lại không vào nhà đợi, đói bụng không, có muốn ăn gì không?”
Bánh bao nhỏ nhảy nhót quanh người cậu, ngọt ngào nói: “Miên Miên không đói bụng, Thanh Hành ca ca mới đi đâu vậy, đi thật lâu.”
Cô giáo: ????
Vẻ mặt ôn nhu và giọng nói dễ nghe đến khó tin này là của học sinh cô Lục Thanh Hành sao?
Tần Tiêu Nhiên mắc chứng sợ xã giao trong lúc lơ đãng nhìn thấy ánh mắt của cô giáo.
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của cô giáo.
Cậu bất đắc dĩ dang tay, không tiếng động đáp lại: Đấy, em không có lừa cô.
Nhìn bánh bao nhỏ cũng chỉ ba bốn tuổi, lôi kéo Lục Thanh Hành đi đến bên sofa, từ trong túi lấy ra món quà bảo bối bé mang về từ Hokkaido.
“Thanh Hành ca ca, năm mới vui vẻ.”