Trời ban em gái ba tuổi rưỡi

Chương 66


Bạn đang đọc Trời ban em gái ba tuổi rưỡi – Chương 66:

Miên Miên ngồi trên đùi chú trưởng thôn, hai bàn tay mum múp kéo mũ, hai tai thỏ thỉnh thoảng lại vểnh lên, đáng yêu muốn mạng.
Khách mời đặc biệt lần này là Tần phú hào, khán giả đều biết đại gia như Tần phú hào kỳ tiếp theo không thể thấy được, điều này lại đặc biệt thú vị với CP cha con này, mọi người đều vô cùng mong chờ Miên Miên sẽ có tâm nguyện gì với cha.
Nhưng Miên Miên chỉ đảo mắt, che miệng cười khúc khích, ậm ừ nói: “Tâm nguyện của Miên Miên là anh hai có thể nỗ lực làm việc kiếm nhiều tiền một chút, ít nhất hãy cố gắng đến lúc Miên Miên trưởng thành, chờ Miên Miên có thể làm việc anh ấy mới có thể giải nghệ nha.”
Trưởng thôn không hề có nghị lực phản kháng lại Miên Miên, trong cảm nhận của ông Miên Miên siêu đáng yêu!
Ông cười đến nở hoa: “Ý của Miên Miên là, chờ con trưởng thành Dã ca không phải làm việc nữa, con nuôi anh ấy phải không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Miên Miên gật đầu, không chút nghĩ ngợi nói: “Anh hai làm việc chủ yếu là nhờ mặt kiếm cơm, dù sao cũng sẽ đến lúc già đi, chắc chắn không thể dựa mặt kiếm cơm cả đời được, về sau Miên Miên sẽ nuôi anh ấy!”
Tần Mục Dã ngồi trước máy quay, tìm khắp nơi: “Đao của tôi đâu? Đao của tôi đâu? Vì sao tâm nguyện của đứa trẻ nhà khác đều ấm lòng như vậy, Phó mít ướt còn hướng dẫn kế hoạch sự nghiệp cho cha bé! Tâm nguyện của đứa nhỏ nhà tôi lại như mắng tôi! Đây là em gái tôi sao? Là ruột thịt sao???!”
Phòng giám sát ngoại trừ Tần Mục Dã và Tần Sùng Lễ, cũng chỉ còn Lục Kha Thừa đang đợi điều ước của em gái mình.
Lục Kha Thừa cười cười: “Bạn nhỏ mà, điều ước đều xuất phát từ nội tâm, Miên Miên lại không biết đây chỉ là trò chơi, bé nghiêm túc ước nguyện, chứng minh bé thật sự quan tâm đối với sự nghiệp kiếm sống của cậu, lại còn nguyện ý nuôi cậu, còn gì không hài lòng chứ? Em gái tôi chưa bao giờ nói sẽ nuôi tôi, bé chỉ biết quấn lấy tôi đòi mua socola và đùi gà rán.”
Tần Mục Dã vẫn rất tức giận, nhưng mà cũng không chỉ có tức giận.
Còn có rất nhiều vị ngọt.
Anh luôn luộn bị em gái hắc như vậy!
Anh lại có một cô em gái nhanh mồm dẻo miệng như vậy!
Toàn thế giới đều thích em gái anh, nói cách khác toàn thế giới đều hâm mộ anh!
Hâm mộ cũng vô dụng, đứa nhỏ này chính là em gái anh, người ngoài Tần gia thèm muốn cũng vô dụng!
Bọn họ có thèm chết cũng không có cơ hội, hừ ╭(╯^╰)╮
……….
Trưởng thôn tiếp tục hướng dẫn bé: “Miên Miên đối với cha có ước nguyện gì không?”
Đứa nhỏ ngọt ngào như vậy, trưởng thôn cũng đặc biệt chờ mong nghe được lời ngon tiếng ngọt gì của bé đối với người cha già.
Nhưng mà ngoài dự đoán chính là.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bánh bao nhỏ bụm miệng, có chút giận dỗi mà nói: “Cha thối sao? Miên Miên không có ước nguyện gì muốn ông ấy hứa cả!”

Trưởng thôn nhíu mày nghi hoặc: “Thật sao? Miên Miên không có tâm nguyện gì muốn nói với cha? Chỉ có tâm nguyện với Dã ca sao? Vì sao thế?”
Tần Sùng Lễ ngồi trước màn hình, nhịp tim đập loạn.
Ông thật sự mong chờ đứa nhỏ có thể nói với ông một ít lời trong lòng.
Cho dù là oán giận thậm chí là quở trách cũng được…… đối với ông trong khoảng thời gian đã lãnh đạm này.
Ông rất muốn nghe lời trong lòng của con gái.
Nhưng đứa nhỏ dường như không muốn nói, Tần Sùng Lễ có đôi chút thất vọng.
Nhưng mà giây tiếp theo.
Miên Miên nhoẻn miệng cười, nụ cười ngọt ngào, đôi mắt nhỏ gian xảo có chút xấu xa.
Bé che miệng cười một lúc, rồi mới nghiêm túc nói: “Con đùa đấy! Miên Miên cũng có chuyện muốn nói với cha thối. Miên Miên hy vọng cha thối có thể rèn luyện thân thể tốt, sống lâu một chút, không sinh bệnh mới có thể ở bên Miên Miên. Cha thối từng nói, chờ sau khi Miên Miên đi học, lúc tốt nghiệp, sẽ có vũ hội tốt nghiệp, lúc đó ông ấy sẽ khiêu vũ với Miên Miên, Miên Miên hy vọng ông ấy có thể nói được làm được, vũ hội tốt nghiệp đó Miên Miên nhất định sẽ mời ông ấy, cha thối nhất định phải đến nha.”
Miên Miên không biết cha lúc lâm chung trong giấc mơ kia bao nhiêu tuổi, bé bao nhiêu tuổi.
Nhưng lại nhớ rõ…….. cha trong “Sổ phàm trần” không có sống đến lúc già đã qua đời. 
Tuổi thọ của người thường có hạn, tâm nguyện duy nhất của bé chính là cả nhà có thể khỏe mạnh, sống lâu hơn.
Đặc biệt là Tần Sùng Lễ.
*
Hình ảnh thoáng an tĩnh lại.
Ngay cả Tần Mục Dã luôn cười cũng trầm mặc.
Lục Kha Thừa vô cùng cẩn thận, năng lực cảm giác của anh rất mạnh, theo bản năng nhìn về phía Tần Sùng Lễ.
Thấy hốc mắt ông ấy phiếm hồng, vội vàng lấy hai tờ khăn giấy, đưa cho ông ấy: “Chú Tần.”
Tần Sùng Lễ nhận khăn giấy, lau nước mắt.
Lúc trưa cùng nhau nhảy điệu Waltz, đứa nhỏ chỉ thuận miệng nhắc đến việc năm đó, cũng không có nói đến chi tiết này.
Thẳng thắn mà nói, Tần Sùng Lễ không nhớ rõ ông đã từng nói như vậy.
Bởi vì trong đoạn video lão Vinh quay, chỉ có con gái đạp lên chân ông, hình ảnh hai người khiêu vũ và âm thanh cười.

Cũng không có ghi lại lời nói này của ông.
Vào lúc này đột nhiên được Miên Miên nhắc tới.
Ông mới nhớ lại toàn bộ.
……..
Khi đó con gái chưa đến ba tuổi, nhưng bé đã là tiểu cô nương đáng yêu, nhìn thoáng qua ai cũng nhận ra được, sau này bé lớn lên nhất định là một tuyệt thế mỹ nhân.
Tâm lý của người làm cha rất khó lý giải với người chưa từng.
Mà tâm lý của người cha đối với con trai và con gái rất khác nhau.
Con trai đương nhiên là càng ưu tú càng tốt, lớn lên càng đẹp trai càng tốt, cũng không lo lắng sẽ tiện nghi cho các cô nương nhà khác.
Nhưng đối với con gái thì khác….
Miên Miên là tiểu công chúa của ông, là hòn ngọc quý trên tay ông.
Ông tưởng tượng đến lúc Miên Miên 18 tuổi, sẽ thích bạn nam khác, trong mắt sẽ có bạn nam khác, thâm chí sẽ cùng bạn nam khác khiêu vũ.
Trong lòng Tần Sùng Lễ liền ê ẩm, chua xót vô cùng.
Ngay cả khi bé chưa đầy ba tuổi, vẫn là củ cải nhỏ đi đường cũng xiêu xiêu vẹo vẹo chân trái vướng chân phải.
Nhưng đây là tâm lý mà bất cứ người cha nào đều mắc phải.
Huống chi, ông còn là một cha không hề trẻ tuổi.
Ông hơn bốn mươi tuổi mới có được tiểu công chúa, chờ bé trưởng thành, ông đã già hơn nửa.
Tâm lý vi diệu của người cha già, chỉ có chính ông biết.
Máy quay chính diện Miên Miên, bé nhấn mạnh: “Cha nhất định phải sống lâu nhá, như vậy mới có nhiều thời gian bên Miên Miên lớn lên, Miên Miên hứa với cha, vũ hội tốt nghiệp sẽ không mời bạn nam khác, sẽ chỉ cùng cha khiêu vũ, cha cũng không nên thất ước nha.”
Tần Mục Dã là một anh hai ăn dưa…..
Cũng đã ứa nước mắt.
Ngay cả đôi mắt Lục Kha Thừa cũng đỏ hoe.
Tình nghĩa cha con, là một trong những thứ tình cảm đơn giản thuần khiết nhất trên thế gian.

Cho dù thanh niên trẻ như bọn họ chưa từng làm cha, cũng có thể hiểu được.
Miên Miên, thực sự là một áo bông nhỏ ấm áp.
……..
Cảm xúc của Tần Sùng Lễ đã hoàn toàn bùng nổ.
Ông không có biện pháp khống chế cảm xúc, cho dù là trước màn hình, cũng không thể suy xét giữ hình tượng.
Trước mặt con gái mất đi tìm lại được, hình tượng người giàu nhất tính là cái gì?
Tần Sùng Lễ không ngừng khóc, hai tờ giấy Lục Kha Thừa đưa cho ông đều hoàn toàn bị thấm ướt.
Lục Kha Thừa không chịu nổi, vội vàng lấy tờ giấy đưa qua.
Nhưng mà lần này Tần Sùng Lễ chưa kịp nhận, ông đã đứng dậy đi nhanh ra ngoài. ——-
Tần Sùng Lễ tưởng rằng mình có thể khống chế được cảm xúc của bản thân.
Bởi vì Miên Miên thông minh đáng yêu như vậy, ông căn bản không cần nói thêm gì, cũng không cần giải thích gì, phản bác cái gì. Cha con ánh mắt giao lưu, ông đã có thể hiểu Miên Miên đang suy nghĩ gì.
Con gái cũng hiểu suy nghĩ của anh.
Tuy nhiên, sau khi nhảy, cảm xúc của ông không có mất khống chế.
Sau khi nghe được Miên Miên nói những lời kia, trái tim của người cha già không thể chống đỡ nổi ——–
Tần Sùng Lễ là người lớn chạy nhanh nhất đến nhà gỗ nhỏ kia, ông trực tiếp chạy từ nhà giám sát đến nhà gỗ.
Lúc đó Miên Miên vẫn chưa ra ngoài, chắc là vẫn đang kết thúc nói chuyện với trưởng thôn.
Tần Sùng Lễ là người bình tĩnh tự chủ, lúc này không thể chờ được nữa.
Một giây đồng hồ ông cũng không muốn nghĩ nhiều, trực tiếp đi gõ cửa, không có ai đáp lại, ông liền tiếp tục gõ cửa, gia tăng sức mạnh và tốc độ.
Cuối cùng trưởng thôn và bánh bao nhỏ chậm rãi đi ra.
Trên mặt trưởng thôn Phương Kỳ còn treo nụ cười, đang định giao lưu với Tần Sùng Lễ.
Nhưng mà Tần Sùng Lễ đã bế con gái lên, ôm chặt bánh bao nhỏ sau đó chạy ra xa.
Trực tiếp ném trưởng thôn Phương Kỳ lại một chỗ, như thể không nhìn thấy ông.
Miên Miên bị cánh tay của cha ôm thật chặt.
Bé bất mãn giãy giụa, gắt gao nói: “Cha thối, cha điên rồi sao?”
Tần Sùng Lễ mất khống chế ôm đứa nhỏ, hôn lên má của bé một cái.
Mệt mỏi, để bé xuống mặt đất, bản thân cũng ngồi xổm xuống, giảm tốc độ.

Trời rất lạnh, người lớn và đứa nhỏ đều bị đông lạnh đến choáng váng.
Miên Miên giống như cục bột nếp đứng cũng không vững, đầu óc choáng ngợp, bị tình yêu cuồng nhiệt của cha bao lấy.
Bé bất mãn chu miệng: “Cha thối, cha thật sự điên rồi!!!!”
Biểu tình của Tần Sùng Lễ vô cùng chật vật.
Đúng là vừa khóc vừa cười.
Nếu không phải nhờ gương mặt đẹp trai, năm đó chính là giáo thảo Thanh Đại….
Giờ phút này nhất định người xem sẽ cười phá lên.
Cũng may mắn người có giá trị nhan sắc cao dù mất khống chế cảm xúc nhưng vẫn đẹp trai như thường.
Ông ôm lấy gương mặt nhỏ của Miên Miên, nặng nề hôn hai cái.
Tần Sùng Lễ nghẹn ngào: “Miên Miên…. Cha nhất định sẽ sống lâu hơn, sẽ cùng Miên Miên lớn lên, sẽ tham gia vũ hội tốt nghiệp với Miên Miên, cùng Miên Miên khiêu vũ.”
“Tiểu công chúa của cha…… cha, thật sự, rất nhớ con.”
“Cha…. Mỗi phút mỗi giây, đều nhớ tới con.”
“Cha rất yêu con.”
Tần phú hào đẹp trai khí chất bất phảm ngồi xổm trên mặt đất, rơi lệ.
Tần Mục Dã không biết đuổi theo ra từ bao giờ, đứng đằng sau họ, đã sớm bị cha già và em gái làm cho cảm động rơi lệ.
Anh cũng rưng rưng, nhìn thấy hình ảnh cha già và em gái thối ôm nhau quá xúc động…..
Tần Mục Dã cũng ngồi xổm xuống, ôm lấy hai người vào ngực.
Tần Sùng Lễ cảm thấy áp lực sau lưng rất lớn.
Ông theo bản năng ôm con gái đứng lên, chống cự một chút, khi quay đầu bắt gặp mặt của đứa con trai ngốc, tức khắc thu liễm sự mất khống chế quản lý cảm xúc.
Tần Sùng Lễ họ nhẹ hai tiếng, ánh mắt khó nén sự ghét bỏ nhìn chằm chằm anh.
Như đang chất vấn: Ta ôm tiểu công chúa của ta, người làm gì vậy!!!
Tần Mục Dã mặt đầy nước mắt sao có thể không cảm thấy được cha già đang ghét bỏ.
Anh lập tức nhàn nhạt lùi về sau hai bước: “Được được được, các người tự ôm đi, lão tử rời khỏi!”
Tần Mục Dã: Vai hề lại là chính tôi. (`Д `)
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.