Trời ban em gái ba tuổi rưỡi

Chương 6


Bạn đang đọc Trời ban em gái ba tuổi rưỡi – Chương 6:

Hai đứa nhỏ chơi trò chơi mới chớp mắt trời đã tối.
Sắc trời dần tối, bảo mẫu của Lục Linh đi lên trước nói: “Linh Linh, nên đi về nhà ăn cơm tối rồi, cùng với bạn mới nói tạm biệt nào.”
Cô bé nhìn lên trời, chán nản nói: “Ông trời xuống núi sớm vậy làm gì?”
Bảo mẫu cười dỗ dành bé: “Ngày mai lại chơi tiếp, dì phải về nấu cơm.”
Lục Linh nắm lấy tay Miên Miên, rõ ràng là luyến tiếc, bé nghĩ: “Miên Miên có thể hay không đưa chị về nhà? Em nhớ kỹ nhà chị ở đâu, lần sau có thể đến tìm chị chơi.”
Đều là biệt thự trong khu vực, hẳn là không quá xa, Uông Xuyên cũng không phản đối, liền cũng bảo mẫu đi theo hai nhóc con đi về.
Uông Xuyên: Vừa chơi điện thoại vừa trông trẻ, còn dễ hơn so với trở thành người đại diện nhiều.
Đi qua hoa viên trong khu, là tới cửa nhà Lục Linh.
Lục Linh vươn tay chỉ vào số nhà ở góc bên phải: “Miên Miên, em nhớ nhé, nhà chị là A08, em có thể tìm được không?”
Khu biệt thự này rất lớn, khoảng cách giữa các tòa lại rất xa, sắc tới tối sầm, Miên Miên đầu óc choáng váng, thật ra không nhớ rõ.
Nhưng bé không muốn làm người bạn nhỏ của mình buồn nên đã gật đầu, bẻ ngón tay nổ lực nhớ kỹ biển số nhà.
Lục Linh lưu luyến không rời mà đứng ở cửa, bảo mẫu phải dỗ bé vào nhà.
Một chiếc Bently màu đen không biết lúc nào đã đi tới trước cửa, trước khi vào gara, tài xế xuống xe mở cửa ghế sau, một thiếu niên vô cảm bước ra khỏi xe.
Cậu bé mặc đồng phục trường quý tộc, bộ âu phục màu xanh biển, đeo cà vạt và khoác chiếc cặp màu đen, cũng không cần tài xế mang hộ.
Da của cậu rất trắng, khoảng chừng mười tuổi, mặt mày thanh tú, còn chưa trưởng thành, lộ ra vài nét trẻ con, nhưng bước chân trầm ổn, khí chất thanh lãnh, giống như quý ông kiêu ngạo.
Uông Xuyên là người đầu tiên nhìn thấy cậu… Anh gia nhập làng giải trí nhiều năm, đã gặp qua rất nhiều trai đẹp, ngôi sao nhí diện mạo tinh xảo cũng không ít.
Nhưng người trước mắt này, vẫn khiến anh kinh ngạc.
Tuy nhiên, anh bắt đầu tính toán giá nhà khu biệt thự này, có thể ở đây hẳn là con nhà giàu quyền quý, khí chất hơn người cũng là điều bình thường.
Cậu bé đi tới, Lục Linh nháy mắt trở nên lúng túng, yếu ớt lên tiếng: “Anh hai… hôm nay anh tan học sớm vậy sao?”
Lục Thanh Hành nhìn em gái một cái, mặt đứa nhỏ không biết cọ ở đâu ra một vệt đen khiến cậu nhíu mày, nhưng tầm mắt cậu nhanh chóng lướt qua em gái mà rơi vào trên người bé gái đang nắm tay Lục Linh.
Lục Linh giới thiệu: “Anh hai, đây là bạn mới của em Miên Miên. Miên Miên, đây là anh hai chị Lục Thanh Hành.”
Miên Miên nhìn Lục Thanh Hành, mím miệng không hé răng.
Bé vẫn còn nhớ những lời phàn nàn của Lục Linh, Lục Linh nói anh hai của chị luôn lạnh như băng, là thiên tài trong miệng mọi người.
Là tiểu tiên nữ, một đứa trẻ thiên tài không khiến cho bé phải sợ hãi.
Nhưng mà bé có chút khẩn trương không rõ lý do, liền không nói nên lời.
Ánh mắt Lục Thanh Hành bình tĩnh, không hung hăng dữ tợn, nhưng bé cùng Lục Linh bên cạnh đứng như hai con chim cút ngốc nghếch.

Bảo mẫu vội vàng đi nấu cơm, khách khí nói với Uông Xuyên: “Bọn nhỏ hợp ý như vậy, ở lại ăn cơm tối đã rồi hãy về.”
Uông Xuyên vội vàng từ chối: “Không được rồi, trong nhà cũng nấu cơm, không quấy rầy nữa.”
Bảo mẫu bận rộn trong bếp, Lục Thanh Hành nhìn kỹ Miên Miên một lúc lâu, mũi nhăn lại, mới quay sang em gái nói: “Em lại ăn vụng đồ ngọt?”
Lục Linh rụt bả vai, nhu nhược nói dối: “Không… không.”
Bé có hai anh trai, anh cả là nam nhân hai mươi mấy tuổi, anh hai tuy rằng đã nhảy lớp học trung học, nhưng cũng mới mười tuổi thôi.
Nhưng bé cũng không biết vì sao từ nhỏ liền sợ anh hai, không sợ anh cả.
Bé dám đùa giỡn với anh cả, nhưng vừa thấy anh hai liền trở nên yên tĩnh, như thể anh hai còn uy nghiêm hơn cha mẹ.
Miên Miên nghe thấy âm thanh của Lục Linh đều run lên, nhịn không được mà bước tới, giọng nói yếu ớt mỏng manh: “Anh trai Linh Linh… anh không được bắt nạt Linh Linh.”
Lục Linh biểu tình kinh ngạc, trộm túm lấy váy Miên Miên, nói nhỏ bên tai bé: “Không có, anh hai sẽ không bắt nạt chị.”
Lục Thanh Hành nghe vậy, có vẻ ngoài ý muốn, nhưng rõ ràng không quan tâm đến trẻ con, chỉ bình tĩnh giải thích: “Em ấy lần trước ăn nhiều kẹo sữa mà đau răng, không nói với mẹ, nửa đêm khóc lóc làm anh mang em ấy đi bác sĩ.”
Lục Linh thành thật gật đầu, sau đó từ túi quần lấy ra một cái kẹo sữa, đưa cho Miên Miên: “Anh hai nói không sai, chị không nên ăn vụng kẹo sữa, cái cuối cùng này tặng em.”
Uông Xuyên đang nhiệt tình ăn dưa:??? Thì ra là còn một cái nữa, vừa rồi kết nghĩa kim lan cố gắng bẻ đôi là làm gì!
Trẻ con thật lắm thao tác.
Cậu bé mím môi giống như người lớn: “Linh Linh, không được dạy hư các bạn khác.”
Miên Miên ban đầu cũng có điểm luyến tiếc bạn mới, muốn ở lại chơi nhưng trong chốc lát, không hiểu sao lại muốn chạy trốn.
Bé vội vàng nói với Lục Linh: “Lục Linh, em về nhà trước nha.”
“Vậy em nhớ tìm chị chơi nha.”
“Được!”
…….
Trên đường về nhà, Uông Xuyên nắm lấy bàn tay mềm mại của bánh bao, cười hỏi: “Anh trai vừa rồi rất đẹp trai nha, tiểu bảo bối không thích anh ấy sao?”
Miên Miên đảo mắt, nghiêm túc đáp: “Không thích lắm.”
Uông Xuyên ngạc nhiên, đứa nhỏ hẳn là nhan khống mới đúng, cậu bé kia cũng rất đẹp trai.
Anh tiếp tục trêu chọc bé: “Bảo bối thích anh trai như thế nào?”
Miên Miên nghĩ: “Em thích Hoài Dữ ca ca.”
Uông Xuyên gật đầu, sau đó cười lớn: “Hoài Dữ ca ca và anh trai vừa rồi có ngoại hình tương tự, con nhất định là thẹn thùng rồi.”
Cậu bé tuổi còn nhỏ đã có khí chất tổng tài, trưởng thành chưa biết chừng sẽ giống Tần Hoài Dữ là tiêu chuẩn của nam tổng tài.

Miên Miên không cảm thấy anh hai Lục Linh và Hoài Dữ ca ca có điểm gì giống nhau.
Nhưng… bé cảm thấy dường như đã gặp qua anh ấy ở đâu rồi?
*** Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Mục Dã nghe ngoài huyền quan có tiếng động, liền bật người ra khỏi ghế sofa vội vàng ra cửa, nhìn thấy Uông Xuyên cùng đứa nhỏ bước vào, tức giận nói: “Lâu như vậy mới về, trời đã tối rồi!”
Uông Xuyên thả tay: “Bé con nhà ta là dạng vạn người thích, mê hoặc tiểu cô nương 4 tuổi, một hai phải cùng cô bé chơi.”
Tần Mục Dã đối với việc của trẻ con không có hứng thú, anh ngồi xổm xuống, một mặt lấy lòng, chỉ vào chỗ thạch trên bàn: “Nhóc con, nhóc đừng tức giận nữa, anh mua rất nhiều thạch trái cây, tất cả đều cho nhóc.”
Miên Miên dùng ánh mắt oán niệm liếc nhìn anh một chút, nhịn không được nhìn về thạch trái cây trên bàn trà, hừ một tiếng, cũng không đáp lời anh ấy.
Uông Xuyên ôm đứa nhỏ đi giải sầu, Tần Mục Dã trước tiên đi siêu thị, mua hai bịch lớn, không chỉ có thạch trái cây, còn có các loại đồ ăn vặt mà anh nghĩ đứa nhỏ sẽ thích.
Thời gian chờ đứa nhỏ về nhà, anh cũng đã bình tĩnh suy nghĩ lại.
Em gái anh bé như vậy đã ra đi rồi, khiến anh bị tổn thương, để rồi khi nhìn thấy đứa trẻ khỏe mạnh khác, trong lòng sẽ có một loại cảm xúc khó tả.
Anh biết loại suy nghĩ này là không đúng, anh chính là người xấu, nhưng thật sự khó để kiềm chế.
Lúc ăn bữa tối, Tần Mục Dã thái độ đã tốt hơn trước khá nhiều, cũng không dám nói lung tung trêu chọc đứa nhỏ, sợ chọc bé khóc.
Sau khi ăn tối, Tần Hoài Dữ gọi điện thoại về, nói anh ấy đi công tác xa, đàm phán vẫn chưa xong, ngày mai tiếp tục, tạm thời không thể về nhà.
Tần Mục Dã oán giận: “Anh cả, anh thật không tốt, chính mình nhặt được nhãi con thì tự phụ trách nha, cầu xin anh buông tha em đi, em thật sự không kham nổi!”
Tần Hoài Dữ cố nén cười, cố ý hỏi: “Em bắt nạt bánh bao nhỏ phải không? Mở camera lên, để anh nhìn thấy bé.”
Miên Miên từ phòng tắm đi ra, nghe thấy được âm thanh của Tần Hoài Dữ hưng phấn không thôi, loạng choạng chạy ra: “Hoài Dữ ca ca, anh ở đâu?”
Bánh bao nhỏ vừa tắm xong mặc đồ ngủ nhung, trên mũ có hai tai thỏ, giống như con thỏ trắng nhảy nhót tới trước mặt anh.
Tần Mục Dã mở camera, hướng máy về phía bánh bao nhỏ: “Đây, đứa nhỏ một sợi tóc cũng không thiếu, chính anh xem đi.”
Miên Miên giơ điện thoại lên, nhìn camera thấy Tần Hoài Dữ, ngạc nhiên không thôi.
Bé không còn nhớ gì về cuộc sống hằng ngày ở đây, đối với sản phẩm công nghệ cũng là lần đầu tiên thấy.
“Hoài Dữ ca ca, sao anh lại ở trong cái hộp đen này? Sao lại không thấy rồi?”
Bé nghịch ngợm một chút, không biết như thế nào hình ảnh liền biến đen.
Tần Mục Dã đầu đầy hắc tuyến, lấy lại điện thoại: “Là nhóc tắt camera đi…Đây là điện thoại! Trời ơi, nhóc ngay cả điện thoại cũng chưa nhìn thấy sao, nhóc năm nay bao nhiêu tổi rồi?”
Đứa trẻ ba bốn tuổi làm sao ngay cả điện thoại cũng không biết?
Miên Miên căn bản không để ý đến anh, một lần nữa nhìn thấy anh Hoài Dữ liền cười đến ngọt ngào, ríu rít hỏi anh khi nào về nhà.

Tần Hoài Dữ nhẹ nhàng nói: “Anh công tác xong liền về nhà, bánh bao bữa tối ăn gì? Anh hai có bắt nạt em không?”
Tận Mục Dã lập tức chột dạ, ngậm miệng và lùi về phía sau, né tránh camera.
Miên Miên dẩu miệng, ủy khuất nhưng không nói.
Tần Hoài Dữ cười: “Anh ấy bắt nạt em, em liền nói cho anh, anh sẽ giúp em thu thập anh ấy.”
Tần Mục Dã không nhịn được: “Ây, quá đáng nha, em không đến mức bắt nạt nhóc con, còn không phải chỉ ăn của nhóc một cốc thạch trái cây thôi sao….:”
Miên Miên dựng hai ngón tay lên, thờ phì phò phản bác: “Hai, là hai cái!”
Tần Hoài Dữ rất muốn cười, nhưng giả vờ nghiêm túc: “Tần Mục Dã, em biết năm nay mình bao nhiêu tuổi rồi không?”
Kỳ thật buổi chiều anh có liên hệ với Uông Xuyên, đã biết cái gì xảy ra.
Tần Mục Dã không còn sức lực: “Làm gì chứ, không yên tâm anh liền trở về đi!”
Miên Miên rầm rì: “Anh trai thối! Ấu trĩ!”
Anh trai thối còn không cho phép bé gọi anh trai.
Hừ.
Bé đã 800 tuổi, anh trai thối mới hai mươi tuổi, nếu là ở Tiên giới, bé cũng có thể kêu anh ta là cháu rồi!
Tần Hoài Dữ nhìn hai người thành thục dỗi nhau, càng yên tâm hơn nhiều.
Sớm muộn gì, em hai ngốc nghếch này cũng sẽ quỳ gối trước váy của đứa nhỏ.
Loại tình trạng này, có thể đến trể, nhưng sẽ không vắng mặt.
*** Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Hoài Dữ đi công tác chưa về, trong thời gian nghỉ ngơi, đương nhiên nhận chức trở thành bảo mẫu, chăm sóc đứa nhỏ hai ngày, nhưng tức thời nhận được công việc.
Công ty mà anh ấy kí hợp đồng từ khi ra mắt, luôn tập trung bồi dưỡng các thần tượng trẻ tuổi, một số nam đoàn, nữ đoàn nổi tiếng trong nước đều xuất thân từ công ty.
Giám đốc nghe nói anh được nghỉ phép, điều anh ấy đi huấn luyện một khóa thực tập sinh.
Nói là huấn luyện, nhưng là một đám thực tập sinh mới muốn tham gia tiết mục, mời Tần Mục Dã đến trao đổi kinh nghiệm trước khi thi đấu.
Tần Mục Dã tuy mới hai mươi tuổi, nhưng ở giới nhảy địa vị không hề thấp, là thành viên nam đoàn đầu tiên nổi tiếng tại Trung Quốc.
Uông Xuyên cùng đứa nhỏ chơi mấy ngày, hoàn toàn trở thành fan cuồng của bánh bao, không chút ngại ngần đưa bánh bao đến công ty.
….
Tần Mục Dã ở công ty có phòng nghỉ của riêng mình, là một căn phòng lớn với đầy đủ tiện nghi.
Uông Xuyên thúc giục anh đi làm việc: “Cậu nhanh chóng đi làm chính sự đi, bảo bối chơi cùng tôi là được.”
Công ty quản lý ở trên tầng cao của tòa nhà trung tâm thành phố, phòng nghỉ của Tần Mục Dã có tầm nhìn tốt, cửa sổ sát đất, đứng ở đây nhìn xuống có thể bao quát toàn thành phố.
Miên Miên chớp mắt, đối với tất cả đều tràn ngập tò mò.
Uông Xuyên chăm sóc đứa nhỏ ngày càng thành thạo, anh chỉ vào một tòa nhà phía xa: “Bánh bao nhìn thấy tòa nhà viền vàng kia không? Đó chính là Tần thị, là nơi Hoài Dữ ca ca của con làm việc.”
Miên Miên gật đầu, bé nhớ rõ, đó là nơi mà bé hạ phàm.

Lúc ấy bé đối với khung cảnh lạ lẫm có chút sợ sệt, chú Tư Mệnh ở cửa hàng tiện lợi mua cho bé cái kẹo que, sau đó đem bé đưa đến văn phòng của Hoài Dữ ca ca.
Phòng nghỉ dán rất nhiều poster, có bìa tạp chí, có cả album tuyên truyền, còn có cả hình ảnh buổi biểu diễn.
Miên Miên nhìn nửa ngày cũng không hiểu: “Chú Uông Xuyên, đây đều là anh trai thối sao?”
“Đứng vậy, đây đều là ảnh quảng cáo tác phẩm.”
Miên Miên đối với tác phẩm của anh trai mình thập phần tò mò: “Bức ảnh này anh ấy đang làm gì?”
Uông Xuyên nhìn nói: “Đây là buổi hòa nhạc.”
“Cái này là gì?”
“….Đây là bìa tạp chí.”
Đứa nhỏ không hiểu ra sao: “Cho nên anh ấy rốt cuộc là làm gì vậy, vì cái gì đều ăn mặc kỳ quái?”
Bé mấy ngày nay cũng quan sát người qua đường, rõ ràng thấy cách ăn mặc của Tần Mục Dã đối với mọi người không giống nhau.
Uông Xuyên có điểm khó nói, cố gắng giải thích: “Công việc của anh ấy bao gồm ca, hát, nhảy, còn có đóng phim, cùng với người thường không giống nhau, cho nên trang phục sẽ có chút đặc biệt.”
Đứa nhỏ suy tư thật lâu mới nhận ra!
“Hóa ra là anh trai bán nghệ, dựa mặt kiếm cơm!”
Uông Xuyên: “….” Như thế nào cũng không sai a?
Anh đang phổ cập kiến thức cho đứa nhỏ, trên cửa đột nhiên có tiếng gõ.
Uông Xuyên đi qua mở cửa: “Tỉnh Triết?”
Người đàn ông trẻ tuổi mặc áo hoodie có cái đầu màu xám đi vào, nhìn một lượt trong phòng, lịch sự nói: “Anh Uông Xuyên, A Dã không ở đây sao?”
Uông Xuyên chần chờ một chút, ngập ngừng nói: “A Dã… Cậu ấy có chút việc, cậu tìm cậu ấy có việc gì?”
Tỉnh Triết là một trong nhưng thành viên của nam đoàn Tần Mục Dã, đoàn đội hiện tại đã giải tán, các thành viên tự do phát triển, hầu như đều phát triển không tồi, nhân khí của Tỉnh Triết cũng rất cao, sắp tới cũng tiến giới điện ảnh. Nhưng anh ta thiên phú hơi kém, vận khí cũng vậy, so với Tần Mục Dã vừa mới chuyển sang đóng phim đã được công nhận, có khoảng cách rất lớn.
Tỉnh Triết nghe nói công ty mời Tần Mục Dã huấn luyện thực tập sinh, nhưng cũng không tin tưởng, đến tìm hiểu tận tường.
Nhìn thái độ của Uông Xuyên, anh ấy đã đoán được.
Rõ ràng anh ta mới là hát chính, năm ấy nối tiếng nhất cũng là anh ta.
Nhưng mà Tần Mục Dã lại là nhị thiếu gia của nhà giàu nhất, bối cảnh lớn, ba năm qua, Tần Mục Dã đã là ngôi sao nổi tiếng, mà anh ta vẫn là một nghệ sĩ tuyến hai, loại việc huấn luyện thực tập sinh này, tất cả đều hướng về Tần Mục Dã.
Tỉnh Triết cười, cười không thật tâm còn gỉa tạo: “Là có chút việc, em liền ở chỗ này chờ chút được không? A Dã hiện tại công việc nhiều, em cũng đã lâu chưa nhìn thấy anh ấy.”
Uông Xuyên không hẳn từ chối, nhưng anh chưa nghĩ ra giới thiệu đứa nhỏ trong phòng như thế nào.
Không đợi anh mở miệng, Tỉnh Triết đã tinh mắt nhìn ở trong góc lộ ra hai cái bím tóc nhỏ, anh ta liền bước lên, cười hỏi: “ Nơi này như thế nào lại cất giấu đứa nhỏ đáng yêu như vậy?”
 
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.