Bạn đang đọc Trời ban em gái ba tuổi rưỡi – Chương 43:
Tần Tiêu Nhiên nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.
Con Samoyed lớn trắng như tuyết này…… thực sự rất kỳ quái.
Vừa rồi cậu đi theo, sao lại cảm giác con chó này nhân cách hóa không sao giải thích được?
Hơn nữa bánh bao nhỏ còn lải nhải, nghe không rõ nói cái gì, hình như là đang nói chuyện với con chó này?
Nếu cậu không nghe lầm thì còn gọi con chó này là chú?!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Con chó này không chỉ nhân cách hóa, mà còn uy nghiêm, khí phách hiên ngang, chở đứa nhỏ không giống một con chó, mà là một con sói tiêu sái còn phù hợp hơn.
Tần Tiêu Nhiên trong lòng hoài nghi, nhưng mà đứa nhỏ còn có thể khởi tử hồi sinh, vậy sủng vật của bé là yêu ma quỷ quái thì cũng không có gì ngạc nhiên.
Chỉ là vừa rồi còn kiêu căng ngạo mạn không có khí chất của một con chó, sao bây giờ lại như kinh sợ, trốn vào một góc?
Lục Thanh Hành mỉm cười sờ đỉnh đầu Miên Miên: “Em thích thì tốt, Hokkaido rất lạnh, các em ra ngoài nhớ mang bao tay, bằng không tay sẽ bị thương do giá rét.”
Lục Thanh Hành đã cùng chơi với đứa nhỏ, đừng nhìn bé lớn lên có vẻ an tĩnh ngoan ngoãn như cục bột nếp, thật ra bé rất hiếu động, đi đến nơi có tuyết, chắc chắn rất hưng phấn, chơi tuyết thì khỏi phải bàn.
Cậu lo lắng, liền mua hai đôi bao tay, một đôi cho bé, một đôi cho em gái mình Lục Linh.
Miên Miên gật đầu, nâng niu như bảo bối thủ thỉ: “Thanh Hành ca ca, anh xem, Miên Miên đã mang lên, thật xinh đẹp nha~”
Lục Thanh Hành gật đầu, ánh mắt dừng lại trên thiếu niên đứng ở cửa.
Tần Tiêu Nhiên không quá am hiểu giao tiếp với người khác, nhưng khí chất của cậu bé mười tuổi trước mặt sạch sẽ lãnh đạm, không thể giải thích được có điểm tương đồng với cậu?
Có thể là một khí chất xa cách người thân không hẹn mà gặp, dù sao cậu cũng lớn hơn vài tuổi, không thể có vẻ quá keo kiệt, chủ động tiến lên chào hỏi: “Xin chào, anh là anh ba của Tần Miên Miên.”
Cậu bé dung mạo đẹp trai lễ phép đưa tay về phía cậu: “Xin chào, Lục Thanh Hành.”
Hai cậu nhóc xấu hổ bắt tay vì lịch sự……
Lục Thanh Hành nói: “Ngại quá, trong nhà không có người lớn, tiếp đón không chu toàn. Bên ngoài rất lạnh, anh vào trong uống ly trà nóng đã.”
Tần Tiêu Nhiên nhìn cậu bé giống như học sinh tiểu học nhưng so với cậu còn thành thục, thậm chí còn giống như ông cụ non chủ động đón tiếp cậu.
Nhưng cậu thế mà không cảm thấy kháng cự, ngược lại cảm thấy hòa thuận như vậy là tốt rồi, không giống người lớn quá mức khoa trương nhiệt tình, sẽ khiến cậu căng thẳng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Tiêu Nhiên cũng không khách khí, vào nhà đợi, để hai bạn nhỏ tự mình chơi.
Cậu hiển nhiên không diễn nhiều như Tần Mục Dã, đối với định vị của bản thân vô cùng rõ ràng, chỉ là một anh trai chân chạy đi cùng đứa nhỏ tới đây tìm bạn thôi.
Bảo mẫu biết được con trai út Tần gia mang theo em gái tới, vội vàng mang lên nước uống ấm và hộp trái cây ăn vặt, sau đó xin lỗi: “Thật ngại quá, tôi đang nấu cơm, tiên sinh và phu nhân sắp tan tầm, tôi phải nhanh chóng, Tần tiểu thiếu gia tự mình chăm sóc, tự nhiên như nhà mình nha.”
Tần Tiêu Nhiên ước gì bảo mẫu sẽ bỏ qua mình mà cứ bận rộn đi, cậu một mình đợi người tự tại hơn nhiều.
Tiểu Lục Linh tròn vo nhìn thấy Tần Tiêu Nhiên, đôi mắt sáng lấp lánh, không chút nào che giấu ánh mắt si mê: “Anh là anh ba của Miên Miên?”
Tần Tiêu Nhiên gật đầu.
“Oa! Anh thật đẹp trai!”
Lục Linh đã sớm biết Miên Miên có ba người anh trai, nhiều hơn so với bé một người, nhưng bé mới chỉ nghe qua, vẫn chưa được nhìn thấy anh ba luôn trọ ở trường, tự nhiên sẽ không hâm mộ.
Mãi đến khi gặp mặt mới phát hiện anh ba Miên Miên đẹp như vậy!
Tần Tiêu Nhiên bị một em gái 4 tuổi rưỡi gắt gao nhìn chằm chằm…. gương mặt không khỏi nóng lên.
Cũng may tình yêu của bé gái rất ngắn ngủi, nhanh chóng liền chạy đi tìm tiểu khuê mật chơi.
Lục Linh vừa mới chạy ra, bầu trời đổ tuyết lớn, bông tuyết rơi từng mảnh, hai bánh bao nhỏ hưng phấn cực kỳ.
“Oa, tuyết lớn! Mẹ nói Yến Kinh đã nhiều năm không có tuyết lớn như vậy đâu! Giống như từ khi chị sinh ra liền không có! Miên Miên em mau xem, bông tuyết thật xinh đẹp.”
Miên Miên lần đầu tiên nhìn thấy bông tuyết hoàn chỉnh, duỗi tay ra đón, nhưng mà thử rất nhiều lần, bông tuyết hoàn mỹ đều bỏ qua tay bé, không có đọng lại trong lòng bàn tay.
Lục Thanh Hành nhìn một hồi, cậu yên lặng xòe bàn tay ra, có thể do cậu đã mười tuổi tay có lớn hơn một chút, tiếp được một bông tuyết, cậu đem lòng bàn tay mở ra đặt dưới mắt Miên Miên.
Miên Miên kinh hỉ mở to mắt, tay mang bao tiếp nhận, đặt trong tay nhìn thật lâu.
“Thật xinh đẹp, hóa ra bông tuyết thật mỏng.”
Lục Linh cực kỳ hâm mộ, miệng chu mỏ, nhỏ giọng làm nũng: “Hừ, anh hai chỉ thích Miên Miên, không có thích em, em không có bông tuyết.”
Lục Thanh Hành khóe môi nhiễm ý cười, vỗ nhẹ đầu em gái, nhẹ nhàng nói: “Em cũng có.”
Cậu lại giơ tay tiếp, đưa cho Lục Linh.
Khi có tuyết rơi đột ngột, nhiệt độ không khí cũng tự nhiên giảm mạnh.
Ba bạn nhỏ ở trong sân chơi chốc lát, Lục Thanh Hành nói: “Vào nhà thôi, bên ngoài quá lạnh, cẩn thận bị cảm.”
Hai bạn nhỏ đều lưu luyến không tời, nhưng vẫn nghe lời anh trai nói đi vào nhà.
Các bé đều nhớ rõ ngày kia sẽ được ngồi máy bay tới Hokkaido, nếu như sinh bệnh liền không thể đi.
Tuyết ở Hokkaido nhất định rất đẹp.
Hai bạn nhỏ ghé đầu vào cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, nhìn tuyết càng lúc càng lớn, hơn mười phút là có tuyết đọng.
Lục Linh kích động nói: “Miên Miên, chúng ta đi chơi ném tuyết đi!”
Miên Miên chớp mắt: “Chơi ném tuyết là cái gì?”
Tiên giới không có tuyết, Miên Miên chưa từng thấy tuyết lớn như vậy, càng sẽ không biết chơi ném tuyết là như thế nào.
Lục Linh nói: “Chơi ném tuyết rất vui nha! Tết Âm lịch năm trước cả nhà chị đến Thụy Sĩ trượt tuyết, chị đã cùng cha và anh trai chơi qua!”
Miên Miên nghe Lục Linh miêu tả nhà bọn họ đi đến nước ngoài du lịch, còn có thể chơi ném tuyết, nghe rất vui, bé hâm mộ, thanh âm cũng nhỏ dần: “Nhưng…. Em chưa thấy qua, em không biết chơi như thế nào.”
Lục Linh tin tưởng nói: “Không liên quan nha, chị đã chơi, chị dạy cho em nha Miên Miên, chúng ta mau đi đi, nếu không chốc nữa tuyết ngừng là chúng ta không thể chơi ném tuyết!”
Miên Miên bị bé nói đến cao hứng.
Hai đứa nhỏ đều dùng ánh mắt nhìn baba nhìn Lục Thanh Hành.
Tựa như cậu là người làm chủ nhà này.
Chỉ khi cậu gật đầu, hai người bé mới được đi chơi.
Lục Thanh Hành thấy ánh mắt hưng phấn của em gái bụ bẫm, cũng thấy ánh mắt khát khao tò mò của Miên Miên.
Cậu bất đắc dĩ, chỉ có thể giúp hai bạn nhỏ mang mũ và bao tay, khăn quàng cổ, sau đó đưa bọn họ ra ngoài.
Thật ra bạn nhỏ dễ bị cảm lạnh nhất là phần đầu và cổ, chỉ cần giữ ấm tốt, sẽ không bị cảm.
Lục Thanh Hành nói: “Chúng ta chỉ chơi trong chốc lát, không thể chơi lâu nha.”
Hai bạn nhỏ đều nghe lời, ngoan ngoãn gật mạnh đầu.
Lục Linh hướng ngoại hiếu động, không cần anh trai chỉ đạo, khom lưng tùy tiện nắm một đám tuyết ném lên.
Miên Miên bị bé ném trúng, kinh ngạc không thôi.
Hóa ra đây là chơi ném tuyết sao?
Lục Linh còn thúc giục bé: “Miên Miên em nhanh lên nha, chính là như vậy, vo tuyết lại thành cục, sau đó có thể ném chị!”
Miên Miên làm theo lời bé, hai nhóc con chân ngắn đại chiến trên tuyết.
Tuy rằng chơi rất vui, nhưng hai bé đều rất nhỏ, tay cũng nhỏ, sức lực cũng nhỏ.
Lượng tuyết nắm được rất ít, hơn nữa sức lực không đủ để tạo thành một quả cầu, cứ tự nhiên rải ra, không có bất kỳ tính công kích gì.
Hai bạn nhỏ cũng rất nhanh chán, cảm thấy hai người bọn họ chơi với nhau không có ý nghĩa gì.
Lục Linh nhất thời hứng khởi, ở bên tai tiểu khuê mật, dùng âm thanh chỉ bé có thể nghe thấy nói: “Miên Miên, hai chúng ta bất phân thắng bại! Chúng ta cùng nhau chiến đấu với anh hai, được không? Mẹ nói anh hai không thích vận động, khả năng không đánh lại được con gái, hai người chúng ta cùng nhau là có thể đánh bại anh ấy!”
Miên Miên nghe xong cũng rất động tâm.
Bé thật ra không có ý muốn bắt nạt anh trai như Lục Linh.
Bé chỉ muốn kéo Thanh Hành ca ca cùng nhau chơi.
Thanh Hành ca ca mặc một chiếc áo khoác dài màu đen đứng trong tuyết, bông tuyết rơi trên vai cậu.
Miên Miên có một loại ảo giác, cảm thấy anh ấy đẹp trai như một vị thượng thần trên trời, tiên khí phiêu phiêu, không nhiễm bụi trần.
Miên Miên trước đây không có tiếp xúc với người phàm, lý tưởng của bé là tu luyện thật tốt sớm ngày phi thăng thượng thần, chưa từng nghĩ tới làm phàm nhân cũng rất vui.
Giống như bé và Lục Linh vậy, náo nhiêt sôi động, giống như thú vị hơn nhiều so với vị thượng thần tiên phong đạo cốt.
Miên Miên bản năng là một đứa trẻ con, muốn Thanh Hành ca ca luôn thanh lãnh an tĩnh giống như bé và Lục Linh tận hưởng hạnh phúc.
Bé gật đầu, cùng Lục Linh thỏa thuận.
Miên Miên nỗ lực nắm chặt một quả cầu tuyết tròn vo, ném về hướng Lục Thanh Hành——
Bé vừa ném vừa kêu: “Thanh Hành ca ca, Miên Miên tới đánh anh!”
Tiểu Lục Linh tốc độ cũng nhanh hơn, ném ra quả cầu to gấp đôi quả cầu vừa ném Miên Miên, nặng nề ném về hướng anh trai nhà mình: “Anh hai, anh không đánh lại em và Miên Miên được, hắc hắc hắc, tới đây tới đây, chúng ta làm một hiệp quyết đấu con trai và con gái!”
Lục Thanh Hành bị hai đứa nhỏ mỗi đứa ném một quả cầu tuyết tới, gương mặt thanh tú không có không vui, mà còn tràn đầy ý cười sủng nịch.
Tần Tiêu Nhiên ở trong phòng lâu rồi, nghe nói đám nhóc muốn chơi ném tuyết, cậu cũng chán muốn chết cầm chén trà đứng ở cửa ăn dưa.
Nhìn em gái nhỏ bụ bẫm ném cho Lục Thanh Hành một quả cầu tuyết lớn…….
Tần Tiêu Nhiên thầm nghĩ: đây có vẻ là anh em ruột rồi.
Lục Thanh Hành cũng không cam lòng yếu thế, khom lưng nắm một chút tuyết ném các bé.
Trong sân vang lên tiếng cười vui vẻ ngọt ngào của hai đứa nhóc.
Mãi đến khi Samoyed trắng như tuyết không nhịn được, lao tới sủa che trước người Miên Miên, ý đồ ngăn chặn hành vi “bạo lực” của bé.
Lục Linh lúc này mới phát hiện chó cũng tới.
Bé kinh ngạc nói: “Miên Miên, đây không phải Samoyed nhà em sao, sao nó cũng tới?”
Miên Miên mới đầu cho rằng chú Tư Mệnh cũng muốn chơi tuyết đùa giỡn với các bé.
Nhưng mà tiếng kêu của chú Tư Mệnh rất nghiêm túc, tuy rằng không có mở miệng, nhưng lại giống như đang răn dạy bé.
Miên Miên rất hoang mang, bé không dám trước mặt nhiều người như vậy nói chuyện với Tư Mệnh, sợ dọa tới Linh Linh.
Tư Mệnh sốt ruột, đầu chó gần như hói!
Trời ơi, Thiên Quân à, ngài mau nhìn tiểu đế cơ nhà ngài đi?
Bé thế mà….. lại vung tay đánh nhau với vị lão đại tôn quý như vậy, bé lớn lên nhất định sẽ hối hận nha!