Bạn đang đọc Trời ban em gái ba tuổi rưỡi – Chương 41:
Tần Hoài Dữ biết cha mình có quan điểm tương đối bảo thủ với chương trình tạp kĩ, đạo diễn Thi khó có khả năng tư vấn, vì vậy liền hỗ trợ giải thích.
“Cha, thật ra sau khi đạo diễn Thi liên hệ với A Dã, A Dã đã tới tìm con thương lượng, con đã cân nhắc kỹ mới đưa đạo diễn Thi tới gặp ngài. Không hề khoa trương nói rằng, hiện tại là thời đại chương trình tạp kĩ, chương trình thực tế chất lượng cao không thua kém với tác phẩm điện ảnh nào. Chương trình của đạo diễn Thi chất lượng khá tốt, là để tài tìm hiểu nghiên cứu chủ đề nóng của xã hội, con cảm thấy ngài có thể suy xét một chút.”
Bản thân Tần Sùng Lễ là người trầm tính và hướng nội.
Ông đối với Lê Tương là nhất kiến chung tình, sau khi Lê Tương nổi tiếng, nỗ lực làm việc, Tần Sùng Lễ nhìn thấy cũng nguyện ý để vợ rạng rỡ vinh dự, sẽ mời bà cùng tham dự nhưng trường hợp công khai, nếu không ông cũng sẽ không dễ dàng lộ mặt.
Những năm gần đây, chương trình thực tế rất nổi tiếng, ông không phải không lên mạng, ông biết có một số chương trình được xã hội đánh giá cao, không phải là mánh lới thu tiền.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng thật sự khó có thể tưởng tượng ông lại ăn uống trước ống kính……..
Thật là kinh khủng.
Trước khi khởi hành, Thi Định Thành đã chuẩn bị đầy đủ, trải qua bao năm sóng gió ông đã nhận ra được tính cách của Tần Sùng Lễ, ông ấy là điển hình của thương nhân tinh anh, tính cách tương đối bảo thủ, tuy rằng vợ ở giới giải trí nhưng nghe nói Tần Mục Dã tham gia tuyển chọn vẫn bị ông ấy mãnh liệt phản đối.
Nhưng Thi Định Thành dám thử, cũng là chạm đến điểm uy hiếp của tiên sinh nhà giàu nhất.
Ngữ khí đạo diễn Thi ôn hòa: “Tần tiên sinh, ngài có thể nghe tôi nói thêm vài lời. Hiện giờ chương trình thực tế không phải chỉ có người trong giới mới có thể tham gia, có rất nhiều người, bao gồm không ít tinh hoa trong giới, thậm chí danh môn vọng tộc đều có thể tham gia.
Ví dụ có một số người trẻ tuổi, sẽ tham gia chương trình thể loại tình yêu và hôn nhân, để khán giả xem họ yêu đương, thậm chí là kết hôn sinh con sau đó. Còn có một số nhân tài IQ cao sẽ tham gia cạnh tranh trí tuệ, thể hiện thiên phú hơn người, để tăng mức độ nổi tiếng.
Thậm chí còn có một ít gia tộc hào môn chủ động quay sinh hoạt đời sống để công chúng hiểu biết sinh hoạt của họ. Những điều này đều có ảnh hưởng tích cực, nếu ngài không tin, có thể tự mình điều tra và tìm hiểu một chút.”
Tần Sùng Lễ cũng không phải người không để ý chuyện bên ngoài, thời đại công nghệ thông tin, thay đổi trong nháy mắt, đương nhiên ông ấy biết đủ loại thông tin. Mấy năm nay gia tộc trùm dầu mỏ và gia tộc nào đó đều có không ít hậu bối và trưởng bối tham gia đủ loại chương trình thực tế, khiến cho mọi người có thiện cảm tốt đối với gia tộc, cố phiếu còn có thể tăng cao mấy lần.
Nhưng Tần Sùng Lễ đối với mượn công chúng để đề cao thị trường không hề có hứng thú.
Đạo diễn Thi tiếp tục bày ra: “Tôi biết mấy cái ảnh hưởng tích cực này đều không hấp dẫn ngài, nhưng sẽ có ích đối với sự nghiệp sau này của Lê ảnh hậu? Ngài bị hiểm lầm vì một vài bức ảnh, dẫn tới hình tượng của Lê ảnh hậu trong mắt người dân tụt dốc không phanh, từ ảnh hậu được vạn người hâm mộ trở thành người được thương hại, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp diễn sau này của bà ấy.”
Sắc mặt Tần Sùng Lễ quả nhiên thay đổi.
Đạo diễn Thi và Tần Hoài Dữ im lặng trao đổi ánh mắt.
Bọn họ cũng biết chuyện này mới là điều duy nhấtcấu xé n Tần Sùng Lễ động lòng.
Tần Hoài Dữ thấp giọng nói: “Cha, mới hôm qua, con đã nói với mẹ, bà ấy vẫn có nguyện vọng quay trở lại đóng phim, bà ấy mới hơn bốn mươi tuổi, trong sự nghiệp diễn xuất còn có thể lên cao. Hơn nữa….. cha và Miên Miên, A Dã có thể cùng nhau tham gia chương trình, mẹ nhìn thấy nhất định sẽ vô cùng cao hứng.”
Tâm tư của Tần Hoài Dữ chủ yêu tập trung vào hai phương diện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một là thông qua chương trình, để người ngoài giới biết được cha anh tuyệt đối không phải là tra nam, càng sẽ không vứt bỏ mẹ anh, định hình lại hình tượng tốt đẹp của Tần gia, cũng mở đường cho sự trở lại của mẹ.
Một cái khác theo ý nghĩ của anh, anh hy vọng mượn cơ hội này để cha và em gái trọng sinh sớm chiều ở chung, chỉ có gần gũi thân mật, cha mới có khả năng tin tưởng Miên Miên đã thực sự trở lại, bé cũng không nằm trong âm mưu của người khác.
Em gái ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, anh tin tưởng cha nhất định sẽ thay đổi suy nghĩ.
Tần Sùng Lễ trầm tư hồi lâu.
Ông cũng đoán được vợ sẽ trở lại, bọn họ ở bên nhau hơn hai mươi năm, ông là người hiểu biết Lê Tương nhất trên đời, ông biết sự nghiệp của Lê Tương chính là thứ chống đỡ lớn nhất trong tâm hồn bà, bà rất khó dứt bỏ, hơn nữa những năm này, bà vừa sinh con cho ông, vừa chăm sóc sự nghiệp, đã trải qua nhiều gian khổ vất vả, ông tuyệt đối không muốn nhìn hình tượng diễn xuất của vợ bị tổn hại vì ông ấy.
……………
Tần Sùng Lễ cuối cùng cũng gật đầu, đáp ứng tham gia kỳ tiếp theo, nhưng quy tắc cụ thể còn cần phải bàn bạc thêm.
Đạo diễn Thi cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm quay chương trình thực tế, ông có dự cảm kỳ hai của chương trình sẽ đột phá lưu lượng phát sóng trực tiếp mới.
Tần Sùng Lễ, nhà giàu nhất Yến Kinh, lại là chồng của ảnh hậu Lê Tương.
Huống chi, ông còn nhìn ra được người một nhà Tần gia này tính cách khác nhau, có thể có cọ xát giữa tính cách giữa Tần Sùng Lễ và Tần Mục Dã.
Đây cũng chính là chủ đề cốt lõi mà ông nghiên cứu về “ nam giới” và “cuộc sống sinh hoạt gia đình”.
Tin chắc rằng sẽ mang lại một trải nghiệm thú vị cho khán giả.
***
Lê Tương nghe Tần Sùng Lễ làm khách mời tham gia lần ghi thứ hai thì vô cùng kinh hỉ.
Bà kinh ngạc không thôi, cũng biết Tần Sùng Lễ nhất định vì bà mới nguyện ý lộ diện, ngữ khí rối rắm: “Anh…. Thật sự muốn tham gia chương trình thực tế? Thật ra anh không cần miễn cưỡng bản thân, người ngoài đối với nhà chúng ta có hiều lầm gì, cứ để cho bọn họ hiểu lầm, chỉ cần bọn nhỏ đều vui vẻ thuận lợi, em sẽ không để ý.”
Tần Sùng Lễ nắm tay bà, nhẹ nhàng nói: “Anh để ý, anh không hy vọng vì anh mà ảnh hưởng đến tâm trạng của em, càng không hy vọng ảnh hưởng đến sự nghiệp sau này của em, anh tự nguyện tham gia chương trình, anh sẽ cố gắng thể hiện tốt, không để em mất mặt đâu.”
Lê Tương nghe được mũi có chút chua xót.
Bà cảm thấy Tần Sùng Lễ biến mất nửa năm, tính tình đã thay đổi.
Nếu đổi lại là tính tình cổ hủ trước kia, dù đặt dao kề cổ cũng sẽ không đồng ý tham gia chương trình thực tế, lại còn phát sóng trực tiếp trước khán giả cả nước.
Lê Tương biết ông đối với thân phận của con gái còn có nghi vấn, dặn dò hỏi: “Đây là chương trình thực tế cho cha con, anh đối xử với Mục Dã và Miên Miên tốt một chút, đặc biệt là Miên Miên.”
Tần Sùng Lễ gật đầu: “Anh đã biết, Tương Tương, em yên tâm đi.”
Ông đã làm tốt tư tưởng cho chính mình.
Ông không phải không xem qua chương trình của đứa thứ hai và đứa bé kia quay, thật ra khá thú vị, ông cũng có chút hâm mộ.
Cho dù đứa nhỏ giống hệt con gái đã mất của ông từ đâu ra, cũng không thể phủ nhận, bé là một bạn nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, mặc dù là vì vợ, vì cái nhà này, ông cũng nên thử đối tốt với bé một chút.
………
Sau bữa tối, Tần Hoài Dữ và Tần Mục Dã cùng cha đi vào phòng Miên Miên.
Miên Miên đang uống sữa, sau khi uống sữa xong sẽ đi tắm rửa.
Bé ngồi trên sofa nhỏ, thảnh thơi, biểu tình cực kỳ hưởng thụ, khẽ híp mắt và rung chân.
Trước sự thúc giục của mấy đứa con trai, Tần Sùng Lễ căng da đầu bước lên, ngồi xổm trước sofa nhỏ, khó khăn nói với bánh bao nhỏ: “Ừm…. kỳ hai quay ở Hokkaido, ta sẽ tham gia cùng con và anh hai con, cho nên……”
Miên Miên hé mở mắt, lộ ra đôi mắt như quả nho nước.
Đôi mắt sáng trong, ngoan khiến người khác mềm lòng.
Tần Sùng Lễ có chút thấp thỏm, ông biết không có đứa nhỏ có mang thù không, huống chi lúc trước ông đã đắc tội người ta, đoán không được thái độ của bé sẽ như thế nào.
Đứa nhỏ đặt bình sữa ở một bên, vươn bàn tay đầy thịt ra, vỗ vai Tần Sùng Lễ như trưởng bối, nghiêm giọng nói: “Chú thối, chú yên tâm đi, con sẽ không quấy rối, con biết chú là vì mẹ, vì cái nhà này, mới tham gia chương trình, tuy rằng chú chán ghét con, nhưng con vẫn sẽ giúp mẹ chăm sóc chú.”
Tần Mục Dã xoa đầu em gái: “Em gái thật ngoan, đến đây anh ôm một chút.”
Anh không nói hai lời hôn lên gương mặt nhỏ hai cái, sau đó tay lại nhéo nhéo.
Đứa nhỏ ba tuổi rưỡi quá mức hiểu chuyện khiến Tần Sùng Lễ hụt hẫng.
Trái tim ông rầu rĩ khó chịu, không biết là bởi vì bé quá hiểu chuyện, hay bởi vì bé quá giống con gái bảo bối………
Tần Sùng Lễ hốc mắt chua xót, thanh âm run rẩy: “Chú…. Cũng không chán ghét con.”
Chú chỉ là quá đau lòng.
Miên Miên của ông mới ba tuổi, lúc sinh ra chỉ có hai cân tám, là ông đích thân bế lên từ trong tay hộ sĩ đỡ đẻ.
Mềm mại như vậy, là đứa con gái đầu tiên ông đến tuổi trung niên mới có được.
Ông lần đầu tiên mới biết được bé gái có thể nhẹ như vậy, như không hề có trọng lượng, ông cẩn thận nâng niu, một chút cũng không dám dùng sức, cảm thấy bé như cục bông, chạm vào liền sẽ gãy.
Có lẽ là đúng như câu nói kia, con gái là tình nhân kiếp trước của cha.
Thời điểm mấy đứa con trai sinh ra, không có tác động nghiêm trọng như đối với con gái.
Lần đầu tiên ôm bé, ông liền biết cục bông nhỏ này là tâm can duy nhất của đời ông, ông hy vọng dành hết tất cả nhưng điều tốt đẹp cho bé, cùng bé lớn lên, nhìn bé vui vẻ mỗi ngày.
Ông thực sự quá yêu Miên Miên.
Thế cho nên….. lúc Miên Miên mất, cả người ông như suy sụp, mặc dù thoạt nhìn là còn sống, nhưng chỉ là một linh hồn trống rỗng, ông có một khoảng thời gian dài cảm thấy mình là một cái vỏ rỗng, cơ thể, lục phủ ngũ tạng đều trống không.
Cho đến nay nỗi đau này vẫn không hề thuyên giảm.
……….
Miên Miên rất rộng lượng mà vỗ vai ông: “Đừng lo lắng quá, Miên Miên sẽ không chấp nhặt chú.”
Trong khoảng thời gian này đứa nhỏ cũng làm công tác tư tưởng cho chính mình rất nhiều.
Tuy rằng ban đầu bé cũng tức giận, nhưng tính toán cẩn thận, bé đã 800 tuổi, Tần Sùng Lễ mới có bốn năm chục tuổi, bé thật sự là trưởng bối của ông ấy.
Là trưởng bối, sẽ không chấp nhặt với vãn bối.
Tần Sùng Lễ bị bàn tay mềm mụp của bé gái một chút lại một chút vỗ vai, ông đột nhiên không chịu nổi.
Trái tim đập dữ dội, có loại cảm giác hô hấp bị bóp nghẹt.
Ông hốt hoảng đứng dậy, quay lưng lại, tránh tầm mắt của hai đứa con trai, che đi đôi mắt đỏ hoe, vội vàng nói: “Ta đi làm trước, buổi tối còn có video hội nghị.”
Tần Sùng Lễ đi rồi, Tần Hoài Dữ ngồi xuống xoa khuôn mặt nhỏ em gái dặn dò: “Miên Miên, ở nhà gọi gì đều không sao cả, nhưng khi ghi hình, em không thể gọi ông ấy là chú, gọi là cha, bằng không khá giả và cư dân mạng lại liên tưởng bất lợi đối với mẹ, nhớ kỹ chưa?”
Miên Miên cái hiểu cái không gật đầu.
Tần Mục Dã sợ bé theo thói quen lỡ miệng, còn giải thích với bé một chút.
“Nhóc già đầu, em biết nếu như em gọi sai, gọi ông ấy là chú, sẽ như thế nào không?”
Đứa nhỏ khờ dại lắc đầu: “Sẽ như thế nào?”
Tần Mục Dã lộ vẻ tiếc nuối: “Nói như vậy người xem trên cả nước sẽ suy đoán em là do mẹ và chú Vương cách vách sinh ra, chuyện này sẽ rất tệ, cha thối của em về sau phải mang một chiếc mũ màu.”
Bánh bao nhỏ chớp mắt, ngạc nhiên hỏi: “Mũ màu gì cơ? Đẹp không?”
Tần Mục Dã cười khẩy: “Đương nhiên là màu xanh lá ………a!”
Lời còn chưa nói hết, bị Tần Hoài Dữ đạp cho phát, lạnh lùng nói: “Đừng nói hươu nói vượn, suốt ngày nói mấy cái vô nghĩa, dạy hư Miên Miên.”
Tần Hoài Dữ đem em gái bế lên, chuẩn bị cho bé tắm rửa nghỉ ngơi.
Miên Miên ham học hỏi những thứ còn chưa biết, vẫn tò mò hỏi: “Hoài Dữ ca ca, cách vách nhà chúng ta có chú sao? Là chú họ Vương sao? Sao em lại chưa từng thấy qua?”
Tần Hoài Dữ đã ôm em gái đi được nửa đường, nghe vậy sắc mặt sa sẩm, lại quay người trở lại, đạp vào mông Tần Mục Dã văng ra xa———-
“Aoaoaoao!”
Biệt thự cũ Tần gia, vang lên tiếng hét thảm thiết của Tần Mục Dã.
***** Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước khi xuất phát đi ghi hình hai ngày, gia đình đang chuẩn bị.
Đã biết nhiệt độ sắp tới ở Hokkaido rất lạnh, địa hình băng giá có tuyết, Lê Tương chuẩn bị cho Miên Miên rất nhiều quần áo chống lạnh, kiểm tra rất nhiều lần, sợ có cái gì sơ hở.
Yến Kinh thật ra cũng rất lạnh, nhưng Miên Miên vẫn thích chơi ở trong sân.
Bởi vì bé có thêm một “bạn tốt”, một con Samoyed lớn trắng như tuyết.
Tần Mục Dã sợ bé ở bên ngoài chơi lâu sẽ bị cảm lạnh, chẳng được mấy liền đi ra ngoài tìm bé.
Thấy em gái lại cưỡi con hồ ly giả mạo chó, bước qua xách bé lên, để bé ngồi trên cánh tay mình: “Đừng chơi nữa, vào nhà thôi, hai ngày nay nhiệt độ xuống thấp, bị cảm lạnh làm sao có thể ghi hình?”
Miên Miên giãy giụa muốn đi xuống: “Sẽ không! Chú Tư Mệnh rất ấm áp, nóng hầm hập, Miên Miên muốn chơi tiếp!”
Tần Mục Dã nghe được sởn tóc gáy.
Anh không phải chưa từng thấy qua hồ ly tinh hóa thành người là dạng gì.
Thoạt nhìn mới là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi.
Nani, nghe em gái nói trên người nam nhân ấm, còn ôm cậu ta cọ………
Tần Mục Dã khó chịu thậm chí nổi lên tâm tư nửa đêm đem con chó này trộm làm thịt.
Anh chỉ vào con chó nghiêm túc mà nói: “Ngươi! Chúng ta thu nhận ngươi, là coi trọng mặt mũi của em gái, nhưng ngươi…. dù sao cũng là một nam nhân, nam nữ khác biệt có hiểu không, giữ khoảng cách với em gái ta đi!”
Tư Mệnh thân chó run lên vì tức giận.
Anh thật sự muốn lập tức hóa thành hình người.
Nếu không phải tham gia vào cuộc sống của tiểu đế cơ quá nhiều, ảnh hưởng đến người bên cạnh bé, trời xui đất khiến lại làm thay đổi quỹ đạo cuộc đời bé, vi phạm Thiên Đạo quẫy nhiễu độ kiếp, hậu quả vô cùng đáng sợ.
Để có thể bảo đảm tiểu đế cơ độ kiếp thuận lợi, nếu không lúc này anh nhất định sẽ hóa người đem nam nhân trẻ tuổi này đánh cho một trận.
Buồn cười chính là, Tư Mệnh không có hóa thân hình người, Tần Mục Dã cũng cảm giác được nó đang phẫn nộ.
Anh nâng cằm, kiêu căng ngạo mạn nói: “Ngươi định làm gì? Lông mao dựng thẳng làm gì? Đừng tưởng rằng ngươi là thần tiên ta liền sợ ngươi! Ngươi đừng quên hiện tại ngươi đang ăn nhờ ở đậu, nhà chúng ta thu nhận ngươi, ngươi có phải hay không có lòng cảm kích một chút? Ngoài ra, ta cũng không có ý gì khác, ta chỉ đang nhắc nhở ngươi, em gái ta tuy rằng còn nhỏ, nhưng dù sao bé cũng là con gái, bé không hiểu chuyện ngươi cũng không hiểu sao? Về sau đừng ôm ấp bé.”
Ba ngày trước, Tư Mệnh đột nhiên chạy tới nhà bọn họ.
Anh thẳng thắn thú nhận với Miên Miên rằng anh bị Thiên Quân xử phạt.
Lúc trước bởi vì trầm mê chơi game trong tiệm net ba ngày ba đêm, bở lỡ thời gian trở về Tiên giới xử lý nhiệm vụ quan trọng, Thiên Quân giận dữ, cho anh lưu lại phàm giới chơi game cho đã, trực tiếp ở lại một trăm năm.
Nhưng thực ra chỉ là lời nói lúc tức giận của Thiên Quân, ông ấy vẫn còn rất nhiều công việc muốn giao cho anh lằm.
Nhưng không nghĩ tới Tư Mệnh này thật sự ở thế gian ăn nhậu chơi bời.
Thiên Quân thực sự tức giận, trực tiếp hạ lệnh cho anh ở lại phàm giới, mãi đến khi đế cơ độ kiếp thành công lên thượng thần mới thôi, tính ra cũng mất tám chín mươi năm.
Hơn nữa Thiên Quân còn phong ấn thuật tạo vàng của anh, nói cách khác, mặc dù anh có linh lực và pháp thuật, lại không thể tùy tiện biến ra tiền để dùng, không có tiền con mẹ nó sao có thể du hí nhân gian.
Thật là khốn nạn, anh trở thành một kẻ lưu lạc, căn phòng tổng thống anh kí hợp đồng bao lâu trước đó đã không đủ tiền để ở, thậm chí anh không thể bao một đêm ở trong quán net.
Chỉ có thể đến nhờ cậy Tần gia bọn họ.
Tư Mệnh phớt lờ anh ta.
Tần Mục Dã tức đến dậm chân: “Này, sao ngươi lại không nói lời nào?”
Tư Mệnh cười lạnh một tiếng, hướng anh gâu gâu hai cái.
“Mẹ kiếp! Người thật sự cho mình là chó sao!”
Tần Mục Dã đang cấu xé một con chó, bên ngoài sân đột nhiên có tiếng chuông cửa, sau đó còn nghe thấy âm thanh bé gái: “Miên Miên, Miên Miên có nhà không?”
Miên Miên lập tức nhận ra: “Là Linh Linh, anh hai nhanh chóng để em xuống, Linh Linh tới tìm em!”
Hai anh em chạy ra mở cửa.
Lục Linh mặc áo khoác dày màu cam, càng thêm tròn trịa đáng yêu.
Bé còn mang một chiếc ba lô nhỏ, không biết đựng cái gì.
Đi cùng bé tới còn có một cô bảo mẫu.
Lục Linh nhờ dì giúp mang đồ vật từ trong ba lô ra, đưa cho em gái, vẻ mặt đầy kiêu ngạo thực thi sứ mệnh: “Miên Miên, cho em này!”
Miên Miên kinh ngạc duỗi tay tiếp nhận, là một đôi bao tay màu hồng nhạt, mềm dày, trên mặt còn có con nai dễ thương. Ngoài ra còn có một cái bình, Miên Miên cầm không nổi, Tần Mục Dã giúp bé cầm, bình thủy tinh trong suốt, bên trong có những ngôi sao nhỏ đầy màu sắc.
“Cảm ơn chị nha Linh Linh, hôm nay lạnh như vậy, chị còn mang lại đây đưa em nữa?”
Miên Miên thân mật ôm lấy chị gái dán lên.
Lục Linh lắc đầu: “Không phải chị đưa, là anh hai chị bảo chị đưa cho em, anh hai nói Hokkaido rất lạnh, mỗi ngày đều có tuyết, nhiệt độ thấp hơn mười mấy độ, anh ấy nói găng tay này không thấm nước, có thể mang nó nặn người tuyết, anh hai cũng tặng chị một đôi, hắc hắc.”
Tần Mục Dã ở một bên nghe được sắc mặt liền thay đổi.
Mé!!!
Thực sự là tiểu thần đồng Lục gia đưa!
Anh cúi xuống, quay người em gái mình lại, tức muốn hộc máu nói: “Chuyện gì vậy? Cả ngày trêu chó mèo! Trêu chọc con chó hoang không tính! Lại trêu chọc một cậu bé! Em mới mấy tuổi nha Tần Miên Miên, đã có cậu bé tặng em bao tay, còn màu hồng nhạt???”