Trời ban em gái ba tuổi rưỡi

Chương 39


Bạn đang đọc Trời ban em gái ba tuổi rưỡi – Chương 39:

Nghe được ba chữ Phó Trạch Ngôn, Miên Miên mở to mắt tròn xoe, trở nên hưng phấn, nhanh chóng chạy đến bên Tần Hoài Dữ, vươn cổ muốn nhìn nội dung trong iPad.
Thanh âm lộ ra chút nóng nảy: “Phó Trạch Ngôn? Là Phó Trạch Ngôn sao? Anh ấy lớn lên có đẹp không ? Hoài Dữ ca ca có ảnh chụp không ? »
Tần Mục Dã sợ ngây người, kinh ngạc nhìn em gái nhà mình : « A này ? Em không phải thích Khương Khương sao, Khương Khương và cha em ấy không đến em cũng chỉ mất mát một giây ? Sau đó lại chú ý tới anh trai nhỏ mới ? Đây là cách đứa nhỏ yêu bạn sao ? »
Miên Miên lười phản ứng với lời của anh hai.
Bé nghiêm túc lấy iPad, vội vàng muốn nhìn xem nam chính ở “Sổ phàm trần” lớn lên như thế nào. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù sao cũng là CP định mệnh của Linh Linh nhà bé, bé nhìn xem có thể xứng đôi với Linh Linh không.
Tần Hoài Dữ đâu biết chủ ý của em gái mình, anh cũng nghĩ như Tần Mục Dã, cũng giúp bé tìm kiếm ảnh chụp, bởi vì mỗi khách mời đều có tin tức giới thiệu, quả thực là có kèm theo tâm poster tuyên truyền, chắc là vẫn chưa công bố trên mạng.
Tần Hoài Dữ chỉ cho đứa nhỏ xem: “Đây nhá, đây là chú Phó Sâm và anh trai nhỏ Phó Trạch Ngôn. Chú Phó Sâm là đạo diễn lớn, rất lợi hại. »
Tần Mục Dã lầm bẩm : « Không quá lợi hại, chỉ quay những bộ phim văn nghệ, chạy đến các giải thưởng quốc tế, mấy năm nay cũng không thấy ông ấy đoạt giải. »
Tần Hoài Dữ bật cười: “Sẽ không bởi vì hai năm trước em đi thử vai không thông qua, vẫn mang thù đến bây giờ sao?”
Bởi vì Tần Mục Dã xuất đạo năm 17 tuổi, xuất đạo còn chưa có thành niên, cha mẹ đều bận, Tần Hoài Dữ là anh cả, là người gánh vác trách nhiệm người giám hộ thay cha mẹ, thời gian đó Tần Mục Dã đi làm việc đều có Uông Xuyên thông báo cho anh.
Tuy rằng đã rất lâu rồi, nhưng trí nhớ của Tần Hoài Dữ rất tốt, anh nhớ em hai lúc mới chuẩn bị đi đóng phim truyền hình, bởi vì nhân khí, đã được không ít nhiều phim mời đến thử vai.
Phó Sâm là một đạo diễn nổi tiếng phim văn nghệ trong nước, mười năm trước đã đạt được giải thưởng quốc tế lớn, có thể nói là đỉnh cao, nhưng ông ấy tương đối bài xích nghệ sĩ thương nghiệp hóa điện ảnh, hơn nữa Tần Mục Dã lúc ấy không có bất cứ kinh nghiệm diễn gì. Phó Sâm cũng không cho người đầu tư mặt mũi, Tần Mục Dã đi thử vai, mới diễn ba phút đã bị ông ấy đánh trượt.
Tần Mục Dã nhún vai : « Không đến mức mang thù, lúc ấy em đúng là không có kĩ thuật diễn, hơn nữa nhân vật đấy cũng không thích hợp với em, không cần em thì không cần thôi, không có gì. Nhưng em cũng nói thật, tuy rằng có rất nhiều tiền bối đánh giá cao Phó Sâm, nhưng em thấy ông ấy bị thổi phồng quá rồi, trừ bỏ bộ phim mười năm trước, mấy năm nay đều làm những bộ kỳ quặc, em xem không hiểu. »
Tần Mục Dã không phải kiêu ngạo tự đại, thời điểm làm việc bên ngoài càn rỡ thế nào, ở nhà cũng than thở như vậy.
Dù sao anh cũng là sinh viên chuyên ngành biểu diễn chuyên nghiệp, tuy nói không phải người đặc biệt chăm chỉ, nhưng nếu nhàn rỗi cũng sẽ cố gắng cải thiện kỹ năng diễn xuất của bản thân. Ở Học Viện Điện Ảnh có thầy cô vô cùng tôn sùng phim Phó Sâm, muốn anh bỏ ra thời gian nghiên cứu một chút.
Kết quả xem đến mơ màng sắp ngủ, tuy rằng phim điện ảnh có nội dung không phải chuyện xấu, nhưng nội dung của phim Phó Sâm có hàm ý quá khó hiểu, khó trách phòng bán vé không thể cao.
Tần Hoài Dữ không có nghiên cứu qua phim ảnh, nhưng anh ấy cũng cẩn thận nhắc nhở : « Dù em nghĩ thế nào về tác phẩm của ông ấy, ghi hình chương trình tạp kĩ, không có liên quan đến việc đóng phim, dù gì cũng là tiền bối nổi tiếng, thái độ của em khách khí một chút, đừng làm cho anti-fan bắt được cơ hội hắc em. »
« Đã biết, đã biết. » Tần Mục Dã nói « Em không phải đứa trẻ, hiện tại sẽ làm người tốt. »
Tần Mục Dã gần đây cũng nghĩ tới những thứ mình trải qua, anh thừa nhận mình ỷ vào tuổi trẻ, nói không lựa lời, loại tính cách này khó có thể tránh khỏi bị bôi đen.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh đã từng cảm thấy sẽ không để ý đến việc bị bôi đen, làm chính mình được, nhưng gần đây đã dần thay đổi.

Một phần có thể là bởi vì có em gái, anh không khỏi lo lắng hình tượng của mình ảnh hưởng đến em gái, nếu bị bôi đen quá nặng, em gái anh làm sao có thể thống trị nhà trẻ được ?
Về phần khác có thể là trưởng thành một chút, tính cách cá nhân không có gì đáng trách, nhưng anh là nhân vật công chúng, so với người bình thường phải suy tính hơn, không thể thả lỏng quá mức, miễn cho đặc điểm tính cách bản thân trở thành điểm công kích.
Thận trọng một chút, để bảo vệ bản thân, cũng là bảo vệ người nhà.
Bánh bao nhỏ im lặng đang cẩn thận đánh giá diện mạo của Phó Trạch Ngôn.
Đây chính là nam chính của thế giới này nha, may mắn rất nhiều, tương lai là ảnh đế nổi tiếng.
Miên Miên bị ảnh hưởng bởi miêu tả của “Sổ phàm trần” có chút kỳ vọng. 
Nhưng mà sau khi nhìn thấy ảnh chụp, khuôn mặt nhỏ liền gục xuống, có chút hụt hẫng.
Tần Mục Dã chú ý tới biểu cảm của bé, nhéo mặt : « Vẻ mặt này là sao ? Không hài lòng với bạn mới ? »
Tần Hoài Dữ cũng rất tò mò thẩm mỹ của em gái, tuy rằng em gái mới ba tuổi rưỡi, nhưng cần thiết hiểu biết xem em gái thích cậu bé như thế nào cũng không phải chuyện xấu.
Anh nhẹ nhàng hỏi : « Anh trai nhỏ không phải cũng đẹp sao, Miên Miên không thích ? »
Trên mặt bánh bao nhỏ viết đầy : « Thế này ? »
Trong poster, cậu bé 6 tuổi nắm tay cha, cậu bé có mái tóc xoăn tự nhiên, làn da rất trắng, có thể là trời sinh ít sắc tố đen, màu tóc không phải đen tuyền, có hơi hạt dẻ, mặc theo phong cách bên Tây, cũng rất tinh xảo.
Nhưng dù sao cũng là đứa trẻ 6 tuổi….
Không thể so sánh được với Thanh Hành ca ca 10 tuổi.
Ý nghĩ của Miên Miên chính là như vậy.
Bé nói tỉnh bơ : « Phó Trạch Ngôn dung mạo đoan chính, tràn đầy đặn, quả nhiên là người may mắn, nhưng mà lông mày rất hẹp, tướng mạo này, là loại khi còn nhỏ phải chịu nhiều chông gai. »
Tần Mục Dã cười lớn xoa đầu đứa nhỏ : « Em lại phát bệnh ? Thao thao bất tuyệt, liền đoán mệnh cho người ta. »
Miên Miên né bàn tay của anh hai, dựa vào ngực Tần Hoài Dữ.
Tần Hoài Dữ cảm thấy biểu tình của em gái không thích hợp « Làm sao vậy Miên Miên, em lo lắng cha Khương Khương không tới, sẽ không có tiệc lớn ăn sao ? »
Bánh bao nhỏ lắc đầu.
Tần Mục Dã vỗ ngực nói : « Anh em nhất định sẽ học công thức, bộc lộ tài năng cho em xem ! Lần trước là bởi vì không có công thức, coi như là để cho người khác cơ hội biểu hiện. »
« Em chú ý thới gian học làm cá đi. » Tần Hoài Dữ không lưu tình chút nào, anh nhớ tới phát sóng trực tiếp thấy em hai và con cá mắt to trừng mắt nhỏ đứng hình mười phút liền cạn ngôn.

Miên Miên kéo tai Tần Hoài Dữ, nhẹ giọng nói : « Trông cậy vào anh hai quá nguy hiểm, Lục ca ca sẽ nấu cơm, bọn em vẫn là đi tìm Linh Linh ăn ké sẽ đáng tin hơn. »
*****
Chiều hôm sau, ba anh trai đều không ở nhà, Miên Miên ngủ trưa xong muốn tìm mẹ chơi.
Miên Miên không thấy mẹ trong phòng khách, phòng ngủ chính cũng không thấy, bé đoán mẹ chắc ở thư phòng.
Bé bước vào thư phòng của Lê Tương, lại thấy mẹ buồn bã ngồi thẫn thờ trước máy tính.
Bé đi vào một lúc lâu, Lê Tương cũng không phát hiện ra.
Giọng sữa ngọt ngào : « Mẹ đang làm gì vậy ? »
Đứa nhỏ đi đến phía sau Lê Tương, nhìn trên màn hình máy tính là hình ảnh một cô xinh đẹp mặc váy cổ trang, bên cạnh cũng có rất nhiều người mặc quần áo cổ đại.
Lê Tương hồi phục lại tinh thần, ôm con gái ngồi lên đùi mình, chỉ vào nữ diễn viên trên màn hình hỏi : « Miên Miên có thấy cô ấy đẹp không ? »
Miên Miên gật đầu : « Có đẹp, nhưng nếu là mẹ mặc váy đó, nhất định sẽ đẹp hơn ! »
Lê Tương thấy con gái ngây thơ dùng ánh mắt sùng bái nhìn bà, không khỏi thấy mờ mịt.
Đây là một bộ phim lịch sử đề tài cổ trang.
Nửa năm trước bà đã dừng lại, mấy bộ phim đã ký hợp đồng không có biện pháp quay tiếp, chỉ có thể dừng hợp đồng.
Những bộ phim khác không sao, chỉ có duy nhất bộ này, bà đã chờ đợi thật lâu.
Lê Tương năm 30 tuổi mới bắt đầu nổi tiếng, đạt giải phim văn nghệ, sau đó lại quay không ít phim thương mại, phòng vé đều ăn khách, nhưng phần lớn là đề tài hiện đại.
Bà muốn quay một bộ cổ trang, muốn đóng vai một nữ chính cổ trang, tà váy phiêu phiêu, can đảm phóng khoáng.
Nhưng không thể cầu được, kịch bản cổ trang tìm tới không ít, nhưng Lê Tương vẫn muốn tìm một cơ hội thích hợp nhất cho ước mơ của mình, không muốn miễn cưỡng lựa chọn nhân vật tùy tiện.
Mãi đến nửa năm trước, bà đã chờ được kịch bản này, nhưng con gái xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bà đau khổ vạn phần, không có tâm trạng đóng phim, đương nhiên là từ bỏ.
Đối với bà lúc đó, sự nghiệp, gia đình, tiền tài, danh dự, tất cả đều trở thành cát bụi.
Không có Miên Miên, bà cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, cũng chỉ là một cái xác không hồn.
Lúc Miên Miên trở về, bà vô cùng cao hứng, chỉ muốn bảo dưỡng thân thể thật tốt để chăm sóc con gái, thề không thể làm một người mẹ thất trách, nhưng khí nhìn thấy nữ diễn viên khác thay thế bà thể hiện nhân vật bà đã chờ đợi nhiều năm như vậy, trong lòng vẫn có mất mát.
Đứa nhỏ nhìn biểu tình uể oải rõ ràng của mẹ, đã mơ hồ đoán được.

Bé nhỏ giọng hỏi : « Cô chú này đang đóng phim sao mẹ ? »
Mới đầu bé chưa phát hiện, cẩn thận suy nghĩ, ở thế giới này trở thành cổ đại, cũng chỉ có diễn viên.
Miên Miên biết mẹ đã từng là một nữ diễn viên vô cùng xuất sắc, đóng phim là công việc của bà.
Lê Tương gật đầu : « Đúng vậy, trước đây mẹ cũng thường xuyên đóng phim tại đây. »
Đứa nhỏ quan sát biểu tình của Lê Tương, nhưng bé cũng chỉ mới ba tuổi rưỡi, đối với lý tưởng sự nghiệp của người lớn không có hiểu biết sâu sắc.
Nhưng tâm tư bé rất nhạy cảm, đã nhanh chóng nhận ra.
Sự nghiệp của Hoài Dữ ca ca là chủ tịch công ty, muốn Tần thị phát triển tốt là lý tưởng của anh ấy.
Sự nghiệp của anh hai là ca hát nhảy đóng phim, tác phẩm và nhân khí là lý tưởng của anh ấy.
Sự nghiệp tương lai của Tiêu Nhiên ca ca là game thủ, dẫn dắt đoàn đội thi đấu thắng trận trong trò chơi, chính là lý tưởng của anh ấy.
Mẹ…. nhất định cũng có lý tưởng của chính mình.
Miên Miên ôm lấy eo Lê Tương, nói : « Mẹ chăm sóc thân thể thật tốt, tiếp tục đi đóng phim nha, con nghe anh hai nói, mẹ là đại minh tinh vô cùng lợi hại, đã quay rất nhiều bộ phim. »
Lê Tương kinh ngạc không thôi.
Bà nhìn đứa nhỏ ngoan ngoãn trong lòng, rất khó tưởng tượng dáng vẻ gầy yếu tái nhợt của bà, con gái sẽ còn nịnh nọt.
« ……Nhưng, mẹ đã ngừng quay, không thể làm việc nữa. »
Miên Miên chớp mắt : « Mẹ không muốn đóng phim nữa sao ? »
Lê Tương muốn nói lại thôi.
Bà cảm thấy kế hoạch cuộc đời của bà có vấn đề, hai con lớn còn tốt, Tiêu Nhiên mới sinh ra bà đã bắt đầu bận rộn, bà chưa đủ quan tâm đến Tiêu Nhiên, Miên Miên sau khi sinh ra bà đã tự mình chăm sóc một năm, nhưng sau đó……. Cũng vẫn giao cho bảo mẫu và y tá trẻ.
Lê Tương vẫn luôn cảm thấy chính mình hại chết con gái.
Bánh bao nhỏ thông minh đoán được ý nghĩ của Lê Tương, bé lớn mật hỏi : « Mẹ là vì muốn chăm sóc Miên Miên nên mới không đi làm sao ? »
Lê Tương gật đầu : « Mẹ là một người mẹ thất bại, cũng không thể bù đắp cho con, chỉ có thể tận lực chăm sóc con. »
Bánh bao nhỏ dùng sức lắc đầu : « Nhưng Miên Miên hy vọng mẹ có thể làm việc mình thích, thực sự hạnh phúc, mẹ đừng quên, Miên Miên chính là tiểu tiên nữ siêu lợi hại, Miên Miên có thể tự bảo vệ bản thân. »
Lê Tương hốc mắt ửng đỏ, mũi cũng chua xót.
Bà có tài cán gì, có thể sinh được con gái hiểu chuyện như vậy, còn có ba đứa con trai xuất sắc.
Miên Miên cọ cọ trong ngực bà, kiên định nói : « Sau khi thân thể của mẹ tốt lên nhất định phải tiếp tục đóng phim, các anh cũng hy vọng nhìn thấy dáng vẻ mẹ thực hiện lý tưởng. »
Miên Miên còn nhớ rõ ở trong mộng, anh ba vì tay phải bị thương, bị bắt giải nghệ đã tuyệt vọng như thế nào.
Cũng nhớ rõ anh hai xuống dốc, bộ dáng uể oải ra sao.

Bé không chỉ muốn bảo vệ các anh trai, cũng muốn bảo vệ mẹ.
Mẹ nên đứng ở trên sân khấu cao nhất, hào nhoáng được nhiều fans thương yêu.
……
Miên Miên cổ vũ, làm Lê Tương có một chút suy nghĩ muốn trở lại trong tương lai.
Bà lấy ra điện thoại làm việc đã lâu không dùng, sạc pin, tự khởi động lại máy, nhận được rất nhiều lời mời làm việc chưa có phản hồi.
Lê Tương cảm thấy sốt sắng, nhưng vẫn muốn thương lượng với ông xã một chút, nếu ông ấy ủng hộ, sẽ lắng nghe ý kiến của ba đứa con trai.
*****Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bữa tối chỉ có ba người Miên Miên, Tần Tiêu Nhiên và Lê Tương.
Tần Hoài Dữ tăng ca, Tần Mục Dã có thông cáo, Tần Sùng Lễ có xã giao, không thể trở về.
9 giờ rưỡi, Lê Tương giúp Miên Miên tắm rửa, thay áo ngủ, lên giường chuẩn bị kể chuyện cho bé ngủ.
Tần Tiêu Nhiên mới tập thể thao đi ra, trên người đầy mồ hôi, đang chuẩn bị lên lầu tắm rửa.
Mới đi đến cầu thang, lại thấy Tần Hoài Dữ và Tần Mục Dã chân trước chân sau đi vào, sắc mặt không được tốt.
Theo bản năng Tần Tiêu Nhiên hỏi : « Anh cả, có chuyện gì sao ? »
Tần Mục Dã thở phì phì mà nói : « Em tự xem hot search đi. »
Tần Tiêu Nhiên : « Anh hai lại lên hot search sao ? »
“Không phải anh, là cha chúng ta.”
Tần Tiêu Nhiên : « ???? Cha lên hot search ? »
Tần Tiêu Nhiên click mở Weibo, từ giao diện nhìn xuốn, thấy được dòng chữ mấu chốt.
# Tần phú hào ngoại tình đúng hay sai #
# Lê ảnh hậu ở ẩn đã ly hôn thực hư ra sao #
Hot search có mấy cái ảnh mờ, là ở quán rượu, Tần Sùng Lễ ngồi rất gần với một nữ diễn viên, tư thế nhìn qua rất ái muội.
Tần Mục Dã không khỏi phàn nàn : « Thật tuyệt, biết rõ thân thể mẹ không tốt, ông ta còn không kiềm chế một chút, thế này…… ở gần một phụ nữ như vậy, không tuân thủ lễ nghĩa ! »
Tần Tiêu Nhiên tương đối bình tĩnh, cậu phóng đại ảnh chụp rất nhiều lần, chỉ rõ cho hai anh trai xem : « Chỗ này không thích hợp, cha ngồi sofa có một góc, thật ra vị trí hai người ngồi có khoảng cách, nhưng nữ minh tinh đứng lên đã chắn ngang tạo nên hiệu ứng thị giác. »
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.