Trời ban em gái ba tuổi rưỡi

Chương 36


Bạn đang đọc Trời ban em gái ba tuổi rưỡi – Chương 36:

Cửa phòng ngủ Tần Tiêu Nhiên trên lầu hai vẫn luôn đóng chặt.
Bánh bao nhỏ chờ từ sáng sớm đến giữa trưa, trước sau cũng không thấy anh ba xuống lầu.
Tần Mục Dã mắt thấy em gái từ mong chờ sang uể oải, anh đau lòng ôm em gái vào ngực, ôm một lúc lâu.
Miên Miên chu miệng, ánh mắt luôn ngó về hướng cầu thang, nói nhỏ: “Tiêu Nhiên ca ca sao vẫn chưa rời giường vậy?”
Tần Mục Dã thuận miệng nói: “Em ấy chơi game, chắc là chơi cả đêm, đến rạng sáng mới ngủ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Miên Miên nửa tin nửa ngờ.
Bé cũng không biết vì sao, tối hôm qua anh ba nhận quà của bé, bé còn tưởng anh ấy không thích, lúc sau hỏi lại, anh ba nói không phải không thích, bé cũng tin.
Bé ngủ một giấc ngon lành, nhưng khi tỉnh lại vẫn chưa gặp anh ba, trong lòng vẫn thấy bất an.
Đứa nhỏ rất nhạy cảm, huống chi bé còn đặc biệt thông minh, từ lời nói tựa như vàng của Tần Tiêu Nhiên, cùng với ánh mắt và hành động của cậu….
Miên Miên có thể nhận thấy anh ba đối với bé có thái độ mâu thuẫn.
Tuy rằng không có mạnh mẽ như mâu thuẫn của cha thối với bé, nhưng cũng khiến bé phiền muộn.
Bé lại nhìn lên lầu, sốt sắng hỏi: “Tiêu Nhiên ca ca giống như không thích Miên Miên, có phải trước đây…… Miên Miên làm sai chuyện gì sao?”
Tần Mục Dã không chịu nổi đôi mắt nhỏ của bé, duỗi tay ấn đầu nhỏ vào ngực, xoa xoa: “Suy nghĩ miên man gì vậy? Em mới bao lớn, anh ba em đã bao nhiêu tuổi rồi? Đứa nhóc này…. Sao lại đặc biệt thích lão tam à? Em ấy không phải chỉ là ngủ muộn thôi sao, em cũng sắp trở thành hòn vọng anh trai luôn rồi.”
Tần Mục Dã tính cách cẩu thả, anh không hề cảm thấy lão tam và em gái có bất cứ mâu thuần gì.
Anh chỉ cảm nhận được rõ ràng Miên Miên rất để ý lão tam, làm anh người anh hai này có chút ghen tị.
……….
Tới buổi chiều, Tần Tiêu Nhiên vẫn chưa có động tĩnh, Tần Mục Dã và Miên Miên đã rời nhà cũ, tới biệt thự của anh cả giúp đỡ trang trí.
Làm party là chủ ý của Tần Mục Dã, Tần Hoài Dữ có chút do dự, anh không biết em ba có thích kiểu tổ chức này không.
Là Tần Mục Dã nói, đứa trẻ cũng thích náo nhiệt, lão tam chính là quá nhút nhát, muốn nhân dịp sinh nhật giúp em ấy mời bạn bè lại đây chơi đùa, là muốn em ấy gia nhập môi trường xã giao hài hòa.
Tần Hoài Dữ cũng cảm thấy hợp lý.
Em ba cũng mới mười bốn tuổi, đối với con trai mà nói, mới bước vào tuổi dậy thì, tính cách cũng không có hoàn toàn rập khuôn, bời vì thời kỳ đặc biệt nhạy cảm, cho nên nhút nhát hướng nội là chuyện bình thường, nhưng kết giao nhiều bạn bè đối với tương lai có lợi, Tần Hoài Dữ cũng cảm thấy cần thiết định hướng cho em ba.
Bọn họ chuẩn bị kĩ càng, đem biệt thự bình thường thanh lãnh trang trí phù hợp với không khí sinh nhật.
Chạng vạng tối, các bạn học được mời cũng lục đục tới, trên tay đều mang quà.
Trường sơ trung quốc tế Gia Hữu các bạn học năm hai đều rất thích Tần Tiêu Nhiên, mọi người đều biết cậu là con trai Tần gia nhà giàu nhất, nhưng là cậu chưa bao giờ phô trương, tính cách cũng hiền hòa, chỉ hơi lãnh đạm một chút, không quá nhiệt tình.
Nhưng mà đại thần đều như vậy, cao lãnh, hơn nữa giá trị nhan sắc cao, mọi người đối với người như vậy đều có hảo cảm.
Thật ra trong lớp học có không ít nữ sinh thầm ngưỡng mộ cậu.
Lần này nghe nói anh cả Nhiên ca – đại thiếu gia Tần gia tự mình mời bọn họ, mọi người đều vui vẻ đến, hơn nữa lần trước Tần Mục Dã và em gái ghi hình chương trình thực tế, rất nhiều bạn học đều theo dõi, đối với đứa nhỏ đáng yêu như vậy không có sức chống cự, một đám ngóng trông có thể nhìn thấy Miên Miên bản thật.
Một lúc sau quả nhiên gặp được.
Miên Miên hôm nay mặc áo len màu hồng, áo len hơi dày khiến bé trở nên mũm mĩm, trên đầu buộc hai bím tóc nhỏ đặc trưng, đáng yêu khiến một vài nữ sinh không nhịn được hét lên.
Họ mỉm cười xông đến, ôm em gái.
“Wow thật hâm mộ Nhiên ca, sao lại có thể có em gái đáng yêu như vậy?”
“Miên Miên còn dễ thương hơn so với chương trình thực tế, aaaaaa thật muốn trộm Miên Miên đưa về nhà!”
“Tiểu bảo bối chụp chung với chị đị, chị là fan trung thành của em! Tập đầu tiên chị đã xem đi xem lại bảy tám lần, khi nào sẽ ghi hình tập hai nha?”
Tần Hoài Dữ đứng cách đó không xa nhìn đám nhóc vây quanh em gái mình, khóe môi mỉm cười, có một loại cảm giác em gái nhà mình được hoan nghênh, tâm tình anh cũng có cảm giác mỹ mãn.
Tâm trạng Tần Mục Dã hoàn toàn khác.
Anh biết hôm nay tiếp đãi bạn học của lão tam, nghĩ đến họ đang ở độ tuổi theo đuổi thần tượng, đoán rằng có không ít bạn học là fan của anh.
Cho nên anh không lôi thôi lếch thếch như nghỉ phép bình thường, chỉnh trang một chút, mặc bộ đồ thời trang mà anh thích, mái tóc cũng được vuốt sáp hoàn mỹ.
Đã chuẩn bị tốt để gặp mặt fans….
Nhưng mà…….
Kết quả khiên anh choáng váng.
Fans của anh căn bản không tồn tại.
Nhưng fans em gái anh lại là một nhóm lớn.
Đám thiếu nữ 13-14 tuổi này đều chạy tới vây quanh em gái, tất cả đều đỏ mặt.
Tần Mục Dã: ???
Bọn nhỏ thời nay đều có vấn đề sao?
Thần tượng đỉnh lưu 60 triệu fans không theo đuổi?
Cả đám chạy đi hâm mộ đứa trẻ ba tuổi rưỡi.
Tâm tình Tần Mục Dã bùng nổ, không nhịn được phàn nàn với Tần Hoài Dữ: “Anh cả, anh xem đám nhóc đó không sao chứ? Người đẹp trai như em ngàn năm khó gặp ở đây, bọn họ không tới tìm em chụp ảnh xin chữ ký, lại chạy tới xếp hàng chụp với Miên Miên?”
Tần Hoài Dữ nhếch môi, không cảm xúc chém một nhát: “Đây là đòn cảnh báo đối với sự nghiệp của em đấy, nhân khí của em khả năng đã hết thời, đã đến lúc học tập trau dồi kỹ năng diễn xuất đi.”
Tần Mục Dã: ???
Bị đâm một nhát, đau quá.
Anh cả vừa mới đâm một đao còn chưa thuyên giảm, anh lại liên tiếp trúng thật nhiều đao.

Cách đó không xa có mấy nữ sinh thì thầm, nhưng thanh âm không nhỏ đến mức người khác không nghe được.
Nữ sinh A: “Tần Mục Dã cũng ở đây! Nhớ không lầm thì anh ấy là anh hai Tiêu Nhiên đi? Cậu trước kia là fan anh ấy, không muốn xin chữ ký sao?”
Nữ sinh B: “A này…. Tớ gần đây không theo đuổi nữa, tớ muốn xếp hàng chụp ảnh với Miên Miên, tớ đã chuẩn bị, dù đợi thật lâu đi.”
Nữ sinh C: “Haizzz, không giấu gì, khi tớ còn nhỏ cũng là fan Tần Mục Dã, thời điểm tuyển chọn tớ điên cuồng kêu gọi người nhà bạn bè hỗ trợ pick phiếu bầu anh ấy, nhưng cũng chỉ là những việc ngốc nghếch làm khi nhỏ.”
Nữ sinh B: “Bên cạnh Tần Mục Dã là…. Anh cả sao ? Thật đẹp trai nha, sẽ không phải chỉ có mỗi tớ thấy anh cả soái hơn chứ ? »
Nữ sinh A : « Đúng đúng, tớ cũng thế ! Nhan sắc của anh cả không hề thấp hơn Tần đỉnh lưu. »
Nữ sinh C : « Đi mau đi mau, đi về phía trước, mười phút nữa là có thể đến chúng ta ở cạnh Miên Miên. »
Tần Mục Dã nghe không sót một chữ : « ………… » Được lắm !
*** Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Party bắt đầu từ chập tối, bởi vì thọ tinh chậm chạp chưa xuất hiện, đứa nhỏ trở thành chủ lực của bầu không khí.
Mọi người ăn uống ở bên đứa nhỏ chơi đến vui vẻ nhưng lâu lâu lại có người thấp giọng thảo luận Nhiên ca sao còn chưa tới.
« Nhiên ca tối hôm qua lại cày cả đêm rồi, tiệc sinh nhật của bản thân cũng có thể ngủ quên, thật là. »
« Có phải hay không hôm nay lại thi đấu ? »
« Không có thi đâu nếu không Tần đại thiếu gia cũng sẽ không tổ chức ngày hôm nay rồi ? »
« Tới rồi, Nhiên ca tới rồi ! »
Tần Tiêu Nhiên khoan thai tới muộn.
Cậu ăn mặc bình thường, mặc áo hoodie đen thường mặc, phía dưới cũng là quần jean, không có khí chất của thọ tinh.
Thiếu niên anh tuấn xuất chúng, nhưng khí chất lạnh lẽo, giống như mang theo gió lạnh, đi vào khiến độ ấm căn phòng như hạ thấp.
Đứa nhỏ đợi cả ngày mới thấy anh ba, bé lao qua đám người, đẩy các anh chị ra, hưng phấn chui ra trước mặt Tần Tiêu Nhiên.
Cúi đầu nhìn thấy trên chân cậu là đôi giày màu trắng, nhìn vẫn còn mới, nhưng không phải đôi bé mua.
Miên Miên gục đầu xuống, nếu như có hai lỗ tai nhỏ, giờ phút này khẳng định cũng rủ xuống.
Đứa nhỏ nhìn chằm chằm giày của cậu một lúc lâu sau cũng không hề hé răng.
Tần Tiêu Nhiên đương nhiên cảm nhận được ánh mắt của bé.
Cậu không phải không biết bé muốn tìm cái gì.
Cũng không phải không thấy được bé uể oải.
Tần Tiêu Nhiên coi như không có việc gì trực tiếp đi qua, chào hỏi với mấy bạn học quan hệ tốt.
Cậu tuy rằng tới muộn, nhưng cũng không ai trách, party vẫn thuận lợi tiến hành.
Rất nhiều bạn học thúc giục cậu cầu nguyện trước khi cắt bánh.
Tần Tiêu Nhiên không quen tình cảnh náo nhiệt như thế này, nhưng cũng không muốn làm mất hứng thú của mọi người, cậu chắp tay tượng trưng, sau đó thổi nến và cắt bánh.
Có người tò mò hỏi : « Nhiên ca ước gì vậy ? Mau nói ra để chúng ta nghe một chút ! »
« Còn phải hỏi sao, nguyện vọng của Nhiên ca đương nhiên là đạt đến trình độ đỉnh cấp ! Bảng xếp hàng toàn quốc cái gì đó. »
« Hahaha chưa chắc, với tính cách nhàm chán của Nhiên ca, có lẽ muốn một cô bạn gái xinh đẹp là được ! »
Mọi người mồm năm miệng mười suy đoán.
Nhưng không ai đoán trúng.
Tâm nguyện của Tần Tiêu Nhiên rất đơn giản, chỉ có hai cái.
Cái thứ nhất : Hy vọng mẹ mau chóng khỏe lại.
Cái thứ hai : Hy vọng em gái khởi tử hồi sinh, đừng làm tổn thương người nhà.
Bi kịch trong tương lai cậu không biết có thể ngăn cản hay không, chỉ mong một điều ước, nếu điều đó có thể trở thành sự thật.
……
Party cũng không kéo dài đến tận đêm khuya, 9 giờ tối liền kết thúc.
Tần Tiêu Nhiên tính cách quá lạnh lùng, bất cứ thế nào cũng không tiễn khách, không khác gì chơi xong cũng đến lúc tan cuộc. Trước khi mọi người rời đi, Miên Miên có hơi buồn ngủ.
Bé nghiêng người nằm trên sofa, cuộn thành quả bóng mềm mại.
Mọi người tự giác hạ thấp giọng : « Hầy, Tiểu Miên Miên ngủ rồi, chúng ta nhẹ nhàng chút. »
« Đi nha Nhiên ca, khai giảng gặp lại. »
« Nhiên ca sinh nhật vui vẻ, nhớ mở quà nha. »
« Ô ô ô, muốn đem em gái Nhiên ca trộm về nhà, quá đáng yêu ! »
« Nào, an tĩnh an tĩnh ! »
………
Thời gian không tính là sớm cũng không muộn, Tần Tiêu Nhiên cũng không định ngủ lại nhà anh cả, tự mình đi bộ về nhà cũ.
Nhà cũ Tần gia cách nơi này khoảng mười mấy phút, cũng không xa.
Miên Miên ngủ một giấc tỉnh lại phát hiện anh ba đi rồi, vì vậy nhìn chằm chằm ra cửa, muốn trở về nhà cũ.
Tần Hoài Dữ và Tần Mục Dã có thể cảm giác được cảm xúc của em gái không được tốt, bọn họ dỗ dành bé, thay phiên ôm bé về nhà cũ.
Trên đường, Miên Miên không còn buồn ngủ mà chọc bả vai Tần Hoài Dữ, nhỏ giọng hỏi: “Hoài Dữ ca ca, Tiêu Nhiên ca ca giống như không vui, đúng không?”

Tần Hoài Dữ biết em gái mình là đứa trẻ nhạy cảm, anh do dự một chút rồi giải thích: “Không có, ăn sinh nhật sao lại không vui, anh ba em là người thích an tĩnh, cũng tương đối nội liễm, cao hứng cũng không viết ra mặt, đây là tính cách hướng nội, Miên Miên không cần suy nghĩ nhiều.”
Miên Miên luôn luôn tin tưởng anh cả.
Anh cả là người đặc biệt ngay thẳng và trung thực, anh ấy sẽ không gạt người.
Bé không phải không tin anh cả, chỉ là vẫn còn khổ sở.
Tần Mục Dã nhéo khuôn mặt bé, cười hỏi: “Sao em lại thích lão tam như vậy, đều là anh trai em, sao em lại bất công như vậy?”
Miên Miên mếu máo nói: “Anh ba rất cô đơn, anh ấy cần được yêu thương, Miên Miên nên yêu anh ấy nhiều hơn.”
Trong suy nghĩ của bánh bao nhỏ, bé cảm thấy không có người nào trời sinh đã yêu thích cô đơn.
Anh ba lạnh lùng như vậy, là do anh ấy quen lạnh nhạt, không có ai quan tâm lo lắng cho anh ấy, cho nên anh ấy mới như vậy.
Tần Mục Dã và Tần Hoài Dữ hai anh em nhìn nhau, đại khái không hiểu triết lý giàu nhân văn ấy sẽ từ miệng em gái ba tuổi rưỡi nói ra.
Tần Hoài Dữ rơi vào trầm mặc, không khỏi ngẫm lại chính mình.
Tần Mục Dã giật mình hỏi lại: “Anh cả và anh hai thì sao, sao em lại cảm thấy anh cả anh hai không cần yêu thương?”
Miên Miên lắc đầu không chút nghĩ ngợi: “Không phải không cần yêu thương, anh cả anh hai cũng rất cần yêu thương, Miên Miên cũng rất yêu hai anh. Nhưng anh cả và anh hai có được yêu thương rất nhiều, anh cả là đứa con đầu tiên của cha mẹ, cũng là người con cha mẹ tự hào nhất. Anh hai từ nhỏ đã được anh cả chiều chuộng, lại có rất nhiều fans, có mấy chục triệu fans hâm mộ anh. Cha dành phần lớn yêu thương cho anh cả anh hai, mẹ dành phần lớn yêu thương cho Miên Miên, nhưng họ đã quên mất, anh ba cũng chỉ là một đứa trẻ, anh ấy cũng cần cha mẹ yêu thương.”
Tần Mục Dã là loại thần kinh thẳng nam, sững sờ trước lời nói của em gái.
Đầu óc choáng váng lặng thing cũng không biết nên nói gì.
Tần Hoài Dữ buồn bã suy nghĩ hồi lâu, đến khi về nhà cũ, anh mới bình tĩnh lại, duỗi tay xoa bím tóc nhỏ trên đầu em gái ôn nhu nói: “Cảm ơn Miên Miên nhắc nhở, anh ba em chính xác vẫn là một đứa trẻ, cũng cần người lớn yêu thương, chúng ta về sau phải cùng nhau yêu anh ấy, anh ba cũng sẽ vui lên.”
Miên Miên ngoan ngoãn gật đầu.
Bé cũng hy vọng Tiêu Nhiên ca ca có thể vui vẻ.
Nhưng là…. Bé luôn cảm thấy nguyên nhân Tiêu Nhiên ca ca không vui, có liên quan rất lớn đến bé.
Bé tỉ mỉ mua quà, Tiêu Nhiên ca ca không có mang.
Tuy rằng anh ấy không nói gì, nhưng Miên Miên có thể cảm nhận được, bé khiến anh ấy không vui.
Miên Miên có chút bi thương.
Đôi mắt bé ủy khuất, phát ngốc nửa ngày, trước khi ngủ dùng sức lắc đầu tự nhủ: “Không sao, Miên Miên một chút cũng không buồn.”
** Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không khổ sở là không có khả năng.
Miên Miên ngủ thiếp đi trong nỗi buồn.
Bé đã có một giấc mơ khổ sở.
Trong mơ, bé lại gặp lại mình khi trưởng thành.
Lần này bé tò mò, nghiêm túc nhìn diện mạo của bản thân.
Thì ra bé lớn lên, cũng không khó coi như nữ phụ độc ác trong phim truyền hình.
Bé trưởng thành vẫn xinh đẹp như cũ, thậm chí có thể nói……rất đẹp.
Tương tự đó là, lớn lên bé cũng giống như khuê mật ác trong TV để tóc xoăn màu hạt dẻ, son môi cũng là màu đỏ rực.
Bé đi đôi dày cao gót, cao quá trời luôn.
Có một đám lưu manh đuổi theo bé, trong tay cầm côn sắt lớn, miệng chửi rủa lời nói khó nghe.
Bé rất sợ hãi, vẫn luôn chạy.
Nhưng mang giày cao gót chạy quá khó, không thể chạy nhanh được, cuối cùng bị bắt vào một con hẻm tối.
Là anh ba không biết từ đâu chạy tới, anh ấy che chắn trước mặt bé, đánh nhau với mấy tên đó.
Anh ba rất cao, thân thủ cũng rất tốt.
Vì bảo vệ bé, anh ấy đánh quyết liệt.
Nhưng một mình cũng không thể địch lại bảy tám đôi tay.
Dù sao Tần Tiêu Nhiên tay không không thể đánh lại một đám người mang vũ khí.
Những người đó chế phục anh ấy, ấn bé đang bị sợ hãi mà trì độn xuống mặt đất.
Côn sắt nặng nề giáng xuống đầu bé.
Anh ba dùng hết sức vùng lên, giống như mãnh thú đang bảo vệ con, vững chắc bảo vệ bé dưới người.
Bé rất sợ, nhắm chặt mắt lại cho đến khi nghe thấy tiếng xương gãy.
Bé bị dọa khóc, ôm anh ba khóc lớn.
Mùi máu tanh nồng nạc, hai anh em nằm trên vũng máu.
Đám lưu manh dừng tay, tựa hồ cũng có chút lo lắng.
“Sao lại nhiều máu như vậy, không phải đánh chết người chứ?”
“Ông chủ nói giáo huấn một chút, không nghĩ anh trai cô ta lại tới, chúng ta xuống tay có phải quá mạnh rồi không?”
“Chạy nhanh đi, cách vách có quán bar nửa đêm sẽ có cảnh sát tuần tra.”

……….
Miên Miên bật khóc tỉnh mộng.
Anh ba ở trong mộng thật thảm.
Xương tay phải anh ấy bị gãy, không thể thao tác linh hoạt trong trò chơi, sự nghiệp đang ở trên đỉnh cao anh ấy buộc phải giải nghệ.
Miên Miên chỉ biết rằng anh ba thích chơi game, và anh ấy chơi rất lợi hại.
Bé cũng không biết game thủ chuyên nghiệp có ý nghĩa gì với anh ba.
Mãi đến trong mộng, nhìn thấy tin tức, nhiều người đều tiếc nuối anh ba giải nghệ.
Mọi người đều nói, Tần Tiêu Nhiên người đi rừng tài năng, đã sa sút.
Qúa bất hạnh.
Đây là bất hạnh của cá nhân anh, cũng là bất hạnh có đội thể thao điện tử quốc gia.
Sau khi anh ba bị gãy tay, anh ấy đã trị liệu rất lâu, mới khôi phục đến bảy phần của người thường.
Tay phải không thể cầm đũa, chỉ có thể dùng thìa ăn cơm.
Nhưng với anh mà nói, đều là vô nghĩa.
Đôi tay anh tạo ra là để chơi game, bây giờ không thể thi đấu, nhìn qua thì là một người sống, nhưng ý nghĩa sống thì không còn.
Từ đó về sau, anh ba cho mình là một phế nhân.
Anh ba cũng không bao giờ cười nữa.
……….
Miên Miên ngồi trên giường, dùng tay lau nước mắt.
Bé không muốn anh ba gục ngã, anh ba bé là tuyển thủ chuyên nghiệp siêu lợi hại.
Bé phải bảo vệ anh ấy, giống như trong mơ anh ba dũng cảm bảo vệ bé vậy.
Miên Miên nắm chặt tay, chậm rãi mang theo lời thề kiên định chìm vào giấc nồng.
**
Miên Miên nửa đêm tỉnh giấc, ngủ không ngon, tỉnh dậy cũng muộn.
Tần Hoài Dữ chưa đi làm, nhưng mà đã mặc tây trang thắt cà vạt, anh ôm em gái rửa mặt xong xuống lầu, dự định sau khi cho em gái ăn xong bữa sáng sẽ đến công ty.
Cả nhà, trừ bỏ Tần Mục Dã, tất cả đều tập trung ăn sáng.
Miên Miên ôm bình sữa uống, đếm người trên bàn, quay đầu hỏi: “Hoài Dữ ca ca, anh hai đâu rồi?”
Tần Hoài Dữ nói: “Anh hai em có việc, đã ra ngoài từ rất sớm.”
Miên Miên gật đầu.
Khoảng thời gian trước vẫn luôn là đứa con thứ hai nghỉ ngơi chăm sóc con gái, Lê Tương sợ bé nhớ Tần Mục Dã, cười dỗ dành bé: “Miên Miên hôm nay ở nhà chơi với mẹ được không, anh hai buổi tối sẽ về.”
Miên Miên cười tủm tỉm: “Được ạ! Con muốn chơi ghép hình với mẹ! Con muốn xem Peppa! Anh ba cùng chơi được không? Peppa rất đẹp.”
Tần Tiêu Nhiên không mở miệng.
Tần Sùng Lễ đang uống cà phê ho khan một tiếng, không khí tức khắc có chút bế tắc.
Tần Sùng Lễ trầm giọng nói: “Tần Tiêu Nhiên, 9 giờ cô giáo sẽ tới đây, con nghiêm túc học bù, không được lười biếng, biết chưa?”
Lê Tương sợ con trai út không vui, vội nói: “Nghỉ đông học bổ túc chú trọng học tập kết hợp với nghỉ ngơi, Tiêu Nhiên nếu con cảm thấy học mệt, hãy xin cô giáo nghỉ ngơi một lúc, cũng không thể học suốt, thư giãn cũng là điều cần thiết.”
Phương thức giáo dục của Tần Sùng Lễ nghiêm khắc, nhưng Lê Tương cũng không phản đối tìm gia sư. Bởi vì học kỳ này Tiêu Nhiên chơi game suốt, bài tập rất nhiều, không nhân lúc nghỉ đông đuổi kịp, đến lúc khai giảng càng không theo kịp.
Hơn nữa học ở nhà, chung quy vẫn ở dưới mắt bà, bà có thể nhân cơ hội chăm sóc con trai út một ít, kéo gần quan hệ mẹ con, Lê Tương vẫn rất hài lòng.
Bữa sáng nhiều người uống cà phê, bình cà phê đã sớm cạn đáy.
Người giúp việc mang cà phê mới pha tới.
Tần Tiêu Nhiên có chút buồn ngủ, cũng rót một ly uống.
Trong lòng cậu đang có vấn đề, thất thần, không biết sao lại trượt tay làm rơi ly của mình.
Cà phê nóng hổi sắp đổ vào tay cậu.
Đứa nhỏ ngồi đối diện cậu từ ghế bật dậy, nằm trên bàn ăn, dẩu mông nhỏ, duỗi cánh tay đẩy mạnh.
Bánh bao nhỏ nhanh tay, trực tiếp đẩy ly cà phê úp xuống đất, cà phê nóng hổi không hề văng một giọt lên tay Tần Tiêu Nhiên.
Sự tình xảy ra quá nhanh, người trên bàn ăn đều không thể nhìn rõ.
Chỉ có Tần Tiêu Nhiên là đương sự, nhìn rõ ràng nhất.
Cậu không biết sao đứa nhỏ lại có tốc độ nhanh như vậy, so với tốc độ né tránh của cậu của nhanh hơn.
Nhưng cậu thấy rõ bàn tay mum múp của bé đẩy cái ly ra.
Hoàn hảo tránh cho cậu bị cà phê văng đến.
Tần Tiêu Nhiên kinh ngạc hoảng hốt nhìn bé.
Chỉ thấy Miên Miên dùng tay chân bò xuống ghế, chân ngắn chạy đến bên đối diện, khẩn trương nắm tay phải cậu, bàn tay nhỏ bé sờ tới sờ lui tay cậu, xác nhận cậu không có bị bỏng, mới thở phào nhẹ nhõm, gương mặt tươi cười: “Ca ca cẩn thận nha, không thể hậu đậu như vậy! Tay anh là để chơi game, tuyệt đối không thể bị thương!”
Tần Tiêu Nhiên thật lâu cũng không thể nói nên lời.
Chỉ là cậu cảm thấy khoang ngực bên trái ấm áp thật dễ chịu.
Là nhiệt độ cậu chưa bao giờ cảm thấy trước đây.
** Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Buổi sáng học bổ túc toán.
Cho đến mười hai giờ, giáo viên từ phòng Tần Tiêu Nhiên đi ra.
Lê Tương quan tâm hỏi han: “Cô giáo, Tiêu Nhiên có thể theo kịp không?”
Cô giáo trả lời thành thật: “Có thể là nền tảng sơ nhất không được vững, từ từ học, vẫn kịp.”
Lê Tương nhìn ánh mắt của con trai út, sợ đả kích đến cậu, cố ý dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Không vội, phụ huynh chúng tôi cũng không vội, Tiêu Nhiên là đứa trẻ có kiên nhẫn, nó sẽ học tốt, mới năm hai, cách trung khảo vẫn còn xa.”
Tần Tiêu Nhiên cúi đầu nhìn câu hỏi sai, quả thật có chút phiền muộn.
Thành tích tiểu học của cậu cũng không kém, là sơ nhất bắt đầu tiếp xúc trò chơi, phát hiện bản thân có thiên phú, sau đó đầu tư phần lớn thời gian, hơn nữa người lớn trong nhà không ai quản, cậu ở ký túc xá, thường xuyên chơi suốt đêm.

Đã lâu không có nghiêm túc học toán, cậu không nghĩ đề thi sơ nhị lại khó như vậy.
Ngày đó ở trước mặt cha nói những lời đó, tuy rằng cậu muốn đi con đường chuyên nghiệp này, nhưng chưa từng nghĩ sẽ bỏ bê học tập, cậu vẫn muốn thi đại học, không muốn bản thân đến bằng tốt nghiệp sơ trung cũng không có.
Nhưng không có nghĩ tới…… chỉ một năm rưỡi ngắn ngủi, đã có chênh lệch lớn như vậy.
Lê Tương đứng ở ngoài cửa gọi cậu xuống ăn cơm: “Tiêu Nhiên, con nghỉ ngơi một lát rồi xuống ăn cơm đi, cơm trưa đã xong.”
“Được, con biết rồi.”
Tần Tiêu Nhiên rầu rĩ lên tiếng.
Trong xương cốt cậu là người kiêu ngạo, không cho phép bản thân không giải quyết được đề toán của sơ nhị.
Tần Tiêu Nhiên siết bút, ngồi xếp bằng, có lẽ là do quá nôn nóng, đọc xong câu hỏi mấy lần cũng không nghĩ ra.
Cô giáo khi rời đi không đóng cửa, chỉ hờ khép.
Ở cửa không biết từ bao giờ ló ra một cái đầu nhỏ, còn có hai cái bím tóc đáng yêu.
Bánh bao nhỏ bước nhẹ chân, Tần Tiêu Nhiên cúi đầu không hề phát hiện.
Mãi đến khi chân đứa nhỏ đứng bên cậu và cái chạm mềm mại khiến cậu kinh ngạc, cậu mới cúi đầu nhìn.
Miên Miên trong tay có một cái pudding dâu tây to, đặt lên bàn học “Miên Miên mời anh ăn!”
Đây là đồ ăn vặt bé yêu thích nhất gần đây.
Tần Tiêu Nhiên dọn về nhà được mấy ngày, đã nghe qua.
Bởi vì bé quá thích, cái bánh pudding này cũng không hề nhỏ, Lê Tương và Tần Mục Dã sợ bé ăn quá nhiều, giới hạn mỗi ngày ăn nhiều nhất hai cái, sau cơm trưa một cái, sau bữa tối một cái.
Còn lại đã được cất giấu, đặt trên tủ cao mà bé không với tới.
Tần Tiêu Nhiên không biết sao lại nổi lên tâm tư trêu chọc bé.
Cậu giật giật khóe môi: “Mời anh ăn, em sẽ không còn?”
Miên Miên nhăn mũi, tựa hồ nghiêm túc suy nghĩ vấn đề anh nói.
Đúng vậy, cho anh ba, buổi trưa bé không thể ăn.
Nhưng pudding dâu tây ăn rất ngon, mỗi lần bé ăn xong tâm tình đều tốt.
Anh ba bởi vì bài tập mà không vui, bé hy vọng anh ăn pudding sẽ vui vẻ lên.
Đứa nhỏ vỗ ngực trượng nghĩa nói: “Không sao, Miên Miên buổi tối còn một cái! Cái này tặng cho anh!”
Tần Tiêu Nhiên vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng.
Cậu đối mặt với em gái khởi tử hồi sinh, trước say vẫn duy trì thái độ thờ ơ, kiềm chế cảm xúc bản thân, cậu không hy vọng bản thân giống như trước đây, ngây ngốc yêu thương bé không giới hạn.
Nhưng có lẽ dáng vẻ vỗ ngực của bé quá đáng yêu.
Tần Tiêu Nhiên nhất thời không khống chế được, bật cười.
Tuy rằng chỉ là một tiếng cười ngắn ngủi, nhưng Miên Miên đã bắt gặp.
“Anh ba, anh cười rất đẹp.”
Cái miệng nhỏ nhắn của Miên Miên nở ra một nụ cười ngọt ngào.
Anh ba cười rộ lên thật đẹp mắt, đây là lần đầu tiên sau khi bé trở về nhìn anh ba cười!
Tần Tiêu Nhiên ảo não bản thân quản lý biểu cảm thất bại.
Ngay sau đó, bất ngờ được bánh bao nhỏ nhón mũi chân, hôn một cái.
“Bẹp” một tiếng, miệng nhỏ dán ở trên má trái cậu, mạnh mẽ hôn cậu một cái.
Tần Tiêu Nhiên đầu óc ong ong, đồng tử run lên, làn da tái nhợt ửng hồng, từ mặt đến cổ đều nóng rát, thậm chí cảm giác đầu ngón chân cũng nóng lên.
“Em ….. em hôn anh làm gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Tiêu Nhiên mới mười bốn tuổi, là cậu nhóc mời dậy thì, da mặt rất mỏng.
Cậu bị đứa nhỏ ba tuổi rưỡi làm ngây ngốc.
Trong nháy mắt không thể làm được gì.
Miên Miên “cưỡng hôn” thành công, hai tay che miệng cười trộm.
Bé cười xấu xa.
Thanh âm lại ngọt ngào: “Miên Miên yêu anh nha, yêu anh cho nên phải thơm anh.”
Bé yêu Tiêu Nhiên ca ca.
Tựa như Tiêu Nhiên ca ca yêu bé vậy.
Nếu như ca ca không yêu bé, sẽ không ở thời điểm nguy hiểm như vậy, gắt gao bảo vệ bé.
Miên Miên tuy rằng mới ba tuổi rưỡi, nhưng bé hiểu được, ở trong mộng anh ba yêu bé, rất âm thầm lặng lẽ, là tình yêu của anh trai với em gái.
Đó là tình cảm trân quý nhất thế gian.
Tần Tiêu Nhiên biểu tình cứng đờ.
Nhóc con nho nhỏ như cục bột nếp này là em gái ngây thơ đáng yêu, lại đang nói yêu cậu.
Lúc tặng quà bé có nói một câu, cậu giả vờ không nghe thấy.
Hiện tại bé lại nói.
Yêu cậu ———–
Ngoại trừ Miên Miên.
Trên đời này, chưa từng có người thứ hai từng nói yêu cậu.
Tần Tiêu Nhiên hốt hoảng quay đầu, tránh né ánh mắt đứa nhỏ.
Hốc mắt chua xót, chứa đầy nước mắt.
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.