Trời ban em gái ba tuổi rưỡi

Chương 22


Bạn đang đọc Trời ban em gái ba tuổi rưỡi – Chương 22:

Tần Mục Dã so với Lê Tương càng sững sờ, anh nhìn đứa nhỏ yên lặng không nhúc nhích, có chút khó hiểu, anh đặt tay ở bên má bé, xoa xoa: “Sao không nói chuyện? Em buồn ngủ sao? Ngoan, chào dì đi!”
Lê Tương nghe thấy liền nói: “Bảo bảo buồn ngủ sao? Vậy nhanh dọn dẹp một chút, hôm nay đã dậy sớm chạy ra sân bay, bảo bảo hẳn là rất mệt rồi, hôm nay là đêm đầu tiên, không biết bảo bảo có thể thích ứng không, Mục Dã con ngủ muộn một chút, trông chừng bé.”
Tần Mục Dã nói: “Yên tâm đi mẹ, con từ trước nay không ngủ sớm như vậy, chờ bé ngủ say con mới ngủ.”
Miên Miên vẫn không nhúc nhích, người lớn cho rằng bé mệt nhọc mới ngơ ngác mà nhìn chằm chằm màn hình, ánh mắt đờ đẫn.
Thật ra bé chỉ nghiêm túc quan sát người xuất hiện trên màn hình điện thoại được anh trai gọi là dì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bé sau khi trọng sinh đối với ký ức sinh hoạt trên thế giới tương đối mơ hồ, nhưng đối với người trong nhà vẫn có thể mơ hồ nhớ bóng dáng, nhìn một lần có thể nhận ra, sẽ không sinh ra tâm lý hoài nghi.
Nhưng người phụ nữ trước mặt này… Miên Miên theo bản năng nảy sinh ý định tự vệ, giống như không thể coi bà ta là người thân trong nhà.
Nhưng bé nhìn chằm chằm mặt Lê Huyên suy nghĩ thật lâu, vẫn không thể nhớ ra một chút ký ức nào về bà ta.
Lê Tương cho rằng con gái mệt mỏi, thúc giục Tần Mục Dã dỗ em gái ngủ.
Miên Miên lại đột nhiên mở miệng, kêu một tiếng: “Dì.”
Lê Huyên trong lòng chấn động, bên ngoài không tỏ vẻ gì, nụ cười dịu dàng: “Ai! Miên Miên thật ngoan, mệt mỏi liền đi ngủ sớm một chút, trước khi ngủ nhớ uống sữa.”
Tần Mục Dã: “Dì hiếm khi trở về, hai chị em cứ tâm sự đi, em gái có con lo, mẹ cứ yên tâm.”
Tần Mục Dã chuẩn bị tắt video, Miên Miên túm lấy điện thoại của anh.
“Mẹ!”
“Sao, có chuyện gì vậy? Miên Miên có chuyện muốn nói với mẹ sao?” Lê Tương cười hỏi.
Giọng sữa của đứa nhỏ không gây ra bất cứ hoài nghi gì: “Tối nay trong nhà chỉ có mẹ và dì thôi sao?”
Lê Tương nói: “Hửm? Còn có anh cả con nha, mẹ đã biết, Miên Miên nhớ anh cả đúng không, anh cả đêm nay có xã giao, muộn mới trở về.”
Đứa nhỏ suy nghĩ một lúc mới dặn dò: “Mẹ phải đợi anh cả về nhà mới có thể ngủ nha.”
Lê Tương khó hiểu: “Vì sao thế?”
Đứa nhỏ cố ý vô tình liếc qua Lê Huyên bên cạnh Lê Tương, còn nhìn bà ta cười ngọt ngào, làm cho Lê Huyên giật mình, ngón tay không tự giác mà run lên. “Bởi vì Miên Miên nhớ anh cả nha, đợi anh cả về nhà, mẹ giúp Miên Miên nói với anh cả Miên Miên rất nhớ anh, sau đó mới ngủ được không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lê Tương buồn cười: “Được rồi, mẹ nhất định chuyển lời giúp con đến anh cả.”
“Được, mẹ ngủ ngon!”
“Miên Miên ngủ ngon.”
Âm thanh ngây thơ của đứa trẻ khiến người lớn không cảm thấy có cái gì bất thường.
Tần Mục Dã nhéo nhéo mũi nhỏ của em gái, không chút giấu giếm ghen tị: “Không phải mới có một ngày không gặp mặt sao, em nhớ anh cả như vậy sao?”

Miên Miên không có phủ nhận.
Anh véo mạnh má đứa nhỏ như trả thù: “Hừ, lần tới để anh cả mang em đi chơi nhá.”
Tuy rằng Miên Miên mới hạ phàm không lâu, nhưng bé học hỏi rất nhanh, bé biết chương trình thực tế luôn quay trước màn ảnh, sẽ có rất nhiều khán giả quan sát. Bé biết có một số lời không thể nói trước màn ảnh.
Cho đến khi tắm rửa xong, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, nhân viên công tác mới kết thúc công việc, tạm dừng phát sóng trực tiếp, các camera đều được đóng lại.
Tần Mục Dã cầm máy sấy tóc cho em gái, tóc đã khô được một nửa.
Em gái đột nhiên cản tay anh, Tần Mục Dã còn muốn tiếp tục: “Sấy thêm hai phút nữa, vẫn còn ướt.”
Miên Miên nhìn anh, nghiêm túc hỏi: “Dì vẫn luôn ở nước ngoài sao?”
Tần Mục Dã không có nghĩ nhiều: “Cũng không hẳn, dì ở cả hai bên, chủ yếu là vì chồng dì làm ở bên nước Y, lúc ở Yến Kinh có việc dì sẽ trở về một thời gian.”
Miên Miên chần chờ một chút, vẫn quyết định nói thật với Tần Mục Dã: “Anh trai, dì không thích mẹ, anh biết không?”
“?” Tần Mục Dã cảm thấy khó hiểu “Sao lại nói như vậy? Dì là em gái duy nhất của mẹ, họ cùng nhau lớn lên, tình cảm vẫn rất tốt mà.”
Miên Miên không nghĩ ngợi hỏi: “Sao anh lại thấy hai người tình cảm tốt?”
Tần Mục Dã là thẳng nam kim cương, anh cũng không biết miêu tả tình cảm của phụ nữ, anh gãi đầu: “Dù sao…. Từ nhỏ đến lớn, chưa thấy mẹ và dì có mâu thuẫn, a đúng rồi!”
Anh đè thấp giọng, nói thầm bên tai em gái: “Miên Miên, em rời đi nửa năm rồi… Thời gian đầu, là dì chăm sóc mẹ, mẹ lúc ấy tâm tình không tốt, ai cũng không quan tâm, tự nhốt mình trong phòng, chỉ có dì vào đưa cơm mẹ mới chịu ăn một chút.”
Miên Miên càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, nhưng bé lại không nhớ gì cả, liền buồn bực không nói gì thêm.
Tần Mục Dã rất ngây thơ, nhưng đôi lúc đầu óc rất nhanh nhạy.
Tựa như lúc này, anh phát hiện em gái không thích hợp, tế nhị hỏi: “Em cảm thấy dì không tốt sao? Em nhìn thấy cái gì trên trán sao? Khí của dì mang màu gì?”
Em gái chỉ nhìn thấy Tỉnh Triết liền hiểu vấn đề, tuy rằng có hơi mê tín, nhưng Tần Mục Dã vẫn tin bé.
Miên Miên nghĩ: “Em cũng không rõ, khí trên trán dì có rất nhiều màu, đổi qua đổi lại.”
Đôi khi là màu xanh nước biển, thể hiện sự bi thương.
Nhưng giây tiếp theo lại là màu vàng tươi, tượng trưng cho sự ham muốn.
Vài giây sau lại biến thành màu trắng nhạt, như thể đang sợ hãi.
Miên Miên chưa từng thấy qua người phức tạp như vậy, bé không biết phải diễn đạt như thế nào.
Tần Mục Dã trầm ngâm giúp bé sấy tóc, nhàn nhạt để mắt tới: “Nếu không nói được thì để sau, hiện tại đi ngủ trước, chờ chúng ta về nhà là có thể nhìn rõ được dì.”
Anh cảm thấy có thể là do màn hình không rõ như người thật.
Miên Miên ngoan ngoãn nằm xuống, khuôn mặt đáng yêu phát run.
Tần Mục Dã đột nhiên kích động, đây là lần đầu tiên anh dỗ em gái ngủ.

Anh chủ động bày tỏ: “Muốn nghe kể chuyện không, anh kể cho em nghe nhé?”
Miên Miên tạm thời không suy nghĩ về người dì kì lạ, trong đầu bé đang hồi tưởng về những người bạn hôm nay mới gặp.
Tiểu Đại Lị thật xinh đẹp, cha của bạn ấy thật cao, so với anh hai và anh trai Linh Linh còn cao hơn.
Cha của Thao Thao nhìn hơi lớn tuổi một chút, Miên Miên còn chưa biết rõ về ông ấy.
Bé thích nhất là cha của Khương Khương, cha Khương Khương không cao, ngoại hình cũng bình thường, nhưng nấu ăn rất ngon, nói chuyện cũng hài hước, anh Khương Khương rất nghe lời cha, cho nên chắc chắn chú ấy là người cha tốt.
Ba bạn ấy có điểm giống nhau, họ đều có cha.
Cha Linh Linh không có đến, nhưng Miên Miên biết Linh Linh cũng có cha, cả nhà bọn họ đều sống trong tiểu khu của Hoài Dữ ca ca.
Miên Miên đến nay vẫn chưa nhìn thấy cha, trong đầu chỉ có bóng dáng mơ hồ.
Bé mắt trông chờ nhìn Tần Mục Dã, đột nhiên hỏi: “Ca, anh nói cho em nghe chuyện về cha đi.”
Tần Mục Dã: “……”
“Cha rốt cuộc đi đâu rồi? Ông ấy không cần Miên Miên sao?”
Tần Mục Dã không trả lời được vấn đề này, chỉ có thể suy nghĩ vừa trả lời: “Không phải, cha rất yêu Miên Miên, chỉ là… ông ấy đi đến một hòn đảo nào đó, không có tín hiệu, nếu ông ấy biết chúng ta tham gia chương trình thực tế, biết em đã trở lại, ông ấy nhất định sẽ về nhà.”
Tần Mục Dã tuy rằng là người trưởng thành, nhưng thật ra mới là chàng trai hai mươi tuổi, sự nghiệp đang ở trên đỉnh cao, có rất nhiều kinh nghiệm, nhưng đối với chuyện của gia đình, anh theo bản năng luôn nghe theo anh cả, anh cả nói không tìm thấy cha, anh cũng không có biện pháp gì.”
Miên Miên hiện tại có thể hiểu được vai trò của internet trong sinh hoạt và điện thoại to lớn như thế nào đối với cuộc sống con người, cha ở một nơi không có điện thoại cũng không có internet.
Sau đó….
Gương mặt nhỏ tràn đầy phiền muộn: “Anh hai, chúng ta không thể tìm thấy cha sao?”
Tần Mục Dã đầu óc trỗng rỗng, nhưng vẫn dỗ đứa nhỏ: “Không đến mức đó, khả năng ông ấy chưa lên mạng, nhưng con người, luôn cần lên mạng, chờ ngày nào đó ông ấy nhớ lên mạng, nhất định có thể nhìn thấy chúng ta!”
Miên Miên chìm vào giấc ngủ trong lo âu.
Đứa nhỏ cũng chỉ là đứa nhỏ, ngủ rồi chân mày liền giãn ra, bé nằm nghiêng, hơi cuộn tròn, giống như cục bột nếp mềm dẻo.
Tần Mục Dã chỉ cần nhìn em gái ngủ cũng có thể vui vẻ.
Chờ bé ngủ say, anh mới đi tắm rửa, sau khi tắm xong chuẩn bị lên giường, lại phát hiện có hai con muỗi vo ve bên cạnh em gái.
Anh nghi ngờ hai con này đã nhân lúc anh không ở đây đã cắn em gái!
Tần Mục Dã tức giận, bắt đầu diệt muỗi, lại chạy ra tìm nhân viên công tác hỏi thuốc đuổi muỗi, lấy về dùng mới có thể an tâm nằm xuống.
***
Có lẽ ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó.

Miên Miên như ý nguyện mơ thấy cha.
Bé mới đầu rất vui vẻ, muốn chạy tới ôm ông ấy.
Nhưng chạy lại mới phát hiện có gì đó không ổn, chân dường như to hơn, thân thể cũng phát triển.
Bé kinh ngạc nhìn cửa số, thấy hình ảnh phản chiếu của mình.
Đó là… bé khi trưởng thành.
Đây là lần đầu tiên Miên Miên nhìn thấy mình khi trưởng thành, không khỏi nhìn chằm chằm vào cửa sổ.
Chờ khi bé quay lại tìm cha, lại phát hiện cha đang nằm trên giường bệnh.
Bé chạy vào, nhìn cha đầu đã bạc hơn nửa, hơn nữa loại màu này không giống như anh hai vì theo đuổi thời thượng mà nhuộm.
Miên Miên biết, màu này là biểu hiện của người già.
Cha nằm trên giường bệnh đã đến tuổi xế chiều.
Ông ấy cả người đều cắm ống, trên tủ bên cạnh còn có rất nhiều dụng cụ kỳ lạ.
Miên Miên đột nhiên nhớ tới mấy hôm trước bé ở nhà có xem một bộ phim truyền hình.
Bên trong có một cụ lão, lúc lâm chung cũng là như vậy.
Hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, nhỏ giọng gọi: “Cha….”
Nam nhân trên giường, run rẩy nâng tay, giống như dùng hết chút sức lực cuối cùng, cầm tay con gái.
Giọng ông ấy yếu ớt: “Miên Miên, về sau cha không thể chăm sóc con, con trưởng thành, là cô gái hai mươi tuổi rồi, không được tùy hứng, hứa với cha, không được qua lại với Phó Trạch Ngôn, hãy sống thật vui vẻ, được không?”
Miên Miên căn bản nghe không hiểu cha nói gì, nhưng bé biết đây là lời nói lúc lâm chung, bé chỉ muốn lập tức hứa với ông ấy.
Nhưng bé chỉ hơi mở miệng, lại không nói được.
Bé lo lắng, Tần Sùng Lễ trên giường bệnh biểu tình thống khổ, âm thanh tuyệt vọng, gần như cầu xin: “Miên Miên, con hứa với cha, để cha yên tâm ra đi, đừng để cha mang theo lo lắng rời đi được không, cha xin con.”
Miên Miên ba tuổi rưỡi không thể hiểu cha đang nói gì.
Hơn nữa ở trong mơ, bé không thể khống chế được thân thể, bé không nói được.
Bé rất muốn khóc, trong lòng áy náy, giống như biết rõ mình đã làm sai nhiều điều, thực xin lỗi cha.
Trước khi dụng cụ trở về con số 0.
Tần Sùng Lễ vẫn còn lôi kéo tay con gái, cuối cùng vẫn mang theo chấp niệm trút hơi thở cuối cùng “Miên Miên, Miên Miên hứa với cha, Miên Miên, sẽ nghe lời đúng không?”
…….
Đứa nhỏ từ trong mơ khóc mà tỉnh.
Cả mặt ướt đẫm nước mắt, nhưng quay đầu làm gì có thấy cha đâu, chỉ có một người anh trai đang ngủ say.
Miên Miên trong lòng rất sợ hãi, bé sợ hãi trong mơ đều là sợ thật, bé theo bản năng ý lại Tần Mục Dã, muốn đánh thức anh, tay nhỏ lau nước mắt, nhẹ nhàng đẩy anh: “Ca, anh tỉnh đi.”
Tần Mục Dã đang ngủ ngon lành, bị đứa nhỏ lay lay cũng không có tỉnh, chỉ là trở mình, tiếp tục ngủ, thậm chí còn ngáy.
Miên Miên: “……..”
Đứa nhỏ hoảng hốt, tự mình xuống giường, xỏ dép chạy ra ngoài.

Bé cũng không biết mình đi đâu, trong lòng chỉ có một suy nghĩ phải tìm được cha.
Nhất định phải tìm được cha.
“Cha, cha… người rốt cuộc ở đâu vậy? Vì sao không cần Miên Miên? Miên Miên sẽ ngoan mà, Miên Miên sẽ không qua lại với Phó Trạch Ngôn…”
Tuy rằng bé không biết Phó Trạch Ngôn là ai, chân thành vừa khóc vừa thề.
Chạy mau mải, bên đường chạy tới một con chó lớn trắng như tuyết.
Miên Miên bị hoảng sợ, bé có chút sợ chó, đặc biệt là sợ tiếng chó kêu.
Nhưng con chó lớn chạy tới đứng yên lặng trước mặt bé, cũng không có kêu.
Miên Miên tò mò mở to mắt nhìn kỹ, đuôi của con chó này cũng quá lớn rồi.
Không đúng….
Đây, không phải là chó, mà là một con …. Hồ ly!
Miên Miên đầu ong ong, kêu lên: “Chú Tư Mệnh, chú đang làm gì vậy!”
Bé nằm mơ khóc lớn, tâm tình bi thương, nhất thời không thể nhận ra.
Tuy rằng bé chưa từng nhìn thấy nguyên thân của chú Tư Mệnh, nhưng đều là thần tiên, bé có thể cảm thấy linh lực chú Tư Mệnh thoát ra.
Hồ ly lớn lên giống như một con chó lớn ho khan một tiếng, một giây sau, mới biến thành người.
Miên Miên sốt ruột túm cổ tay áo chú: “Chú Tư Mệnh, chú không phải quay trở lại Tiên giới sao? Sao lại ở đây? Chú bị thương à?”
Tư Mệnh có tu vi mấy vạn năm, sớm đã lên hàng Thần, không phải tiểu tiên bình thường, chú ấy là thượng thần cao quý.
Trình độ tu vi này không có khả năng hiện nguyên thân.
Trừ khi là bị trọng thương, tu vi thiệt hại.
Tư Mệnh lắc đầu, bế đứa nhỏ lên: “Không có nha, chú chỉ là tại nơi hoang vu này có thể thuận lợi hiện nguyên thân hơn.”
Tư Mệnh tinh quân vẫn muốn mặt mũi.
Anh sẽ không nói, thật ra anh ở tiệm net, nghiện game, chơi liên tục suốt đêm, quá hạn không trở về Tiên giới, bị Thiên Quân chỉ trích, tạm thời phải ở lại trần gian, mmp.
Nguyên văn của Thiên Quân là: “Ngươi đường đường là một thượng thần, thân phận tôn quý, tu vị cao thượng, thế nhưng lại bị mê hoặc bởi một trò chơi thấp kém, suốt ngày trầm mê, không buồn ăn uống, ta xem ngươi dứt khoát ở lại thế gian đi, chơi xong 100 năm rồi hãy quay lại.”
Mấy ngày nay anh vẫn âm thầm bảo vệ Miên Miên, bời vì khả năng dịch chuyển bị hạn chế trong không gian, Miên Miên và Tần Mục Dã tới đảo quay chương trình, Tư Mệnh sợ có tình huống khẩn cấp không thể dịch chuyển đến, liền bay theo, chỉ là không cùng chuyến bay.
Tư Mệnh nhéo mặt bé: “Con không có pháp thuật, chỉ là đứa trẻ người thường ba tuổi rưỡi, sao lại chạy loạn một mình, hả?”
Miên Miên khuôn mặt còn mang theo nước mắt, trông thật đáng thương.
Bé hít mũi, cầu xin: “Chú Tư Mệnh, chú giúp con tìm cha được không? Cầu xin chú, con thật sự rất nhớ cha.”
Miên Miên tuy rằng tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng có cốt khí của Thiên Quân đế cơ, sẽ không tùy tiện cầu xin.
Bé đã suy nghĩ qua.
Bé biết thân phận của anh cả là gì, cũng biết Tần gia là gia đình như thế nào, tới anh cả cũng không thể tìm thấy cha, nếu không cầu xin Tư Mệnh, trong thời gian ngắn không thể tìm thấy cha.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.