Trời ban em gái ba tuổi rưỡi

Chương 18


Bạn đang đọc Trời ban em gái ba tuổi rưỡi – Chương 18:

Nam sinh ngồi trước nghe xong cũng đồng tình: “Đáng yêu thật, ngoan ngoãn giống như thịt viên, nhất định là rất nghe lời đi! Không giống em gái tớ như phù thủy nhỏ, mỗi ngày ở nhà nghịch, ảnh hưởng đến thời gian học tập của tớ.”
Hai người tán gẫu, thấy Tần Tiêu Nhiên không để ý tới, liền ngưng lại.
Cô gái xấu hổ ho khan: “Đừng quấy rầy cậu ấy nữa, chắc cậu ấy đang chơi game.”
Nam sinh cười: “Nhiên ca tối qua lại suốt đêm chơi game rồi? Vẫn là ở ký túc xá sung sướng, tớ chơi game đến nửa đêm đều bị mẹ bắt quả tang.”
Nam sinh vẫn luôn trầm mặc lại chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt lộ ra chút lãnh đạm không hợp tuổi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giờ phút này, vẻ mặt cậu rất ảm đạm, ánh mắt cũng lạnh băng, khiến hai bạn học không dám lên tiếng.
“Những thứ dễ thương đều vô hại sao?”
Giọng điệu nam sinh hờ hững, dửng dưng hỏi lại bọn họ một câu.
Nam sinh và nữ sinh hai mặt nhìn nhau, không hẹn cùng quay đầu, trở lại chỗ ngồi của mình tựa như chưa có gì phát sinh.
Bọn họ đều không hiểu, Tần Tiêu Nhiên tuy rằng độc lai độc vãng, nhưng cậu ấy sẽ nói chuyện, cũng không có tính tình xấu, ngồi trước và ngồi cùng bàn, bọn họ thường cảm thấy có giáo thảo khí chất an tĩnh ngồi bên cạnh mình cũng tốt.
Hôm nay cũng không biết có chuyện gì… Cảm giác Tần Tiêu Nhiên ánh mắt rất âm trầm?
*
Chương trình thực tế “Sinh hoạt cuộc sống của nam nhân” chính thức tuyên truyền, Tần Mục Dã ôm em gái, ánh mắt tỏa ra ôn nhu người khác chưa bao giờ thấy.
Poster được Weibo chính thức của chương trình công bố, lượng share và lượt like liên tục tăng vọt.
Tần Mục Dã cuối cùng cũng quay trở lại, share lại bài viết, fans kích động không thôi.
[ Trăm lần không nghĩ tới Dã ca nhanh như vậy cùng em gái quay lại! ]
[ Aaaaaa anh vậy mà tham gia chương trình tạp kĩ! Thật sự là chương trình thực tế! Rất mong chờ nha, tổ chương trình nên đối xử thật tốt với anh cùng nhóc con nha. ]
[ Em gái lớn lên rất ngọt rồi, tôi muốn trèo tường, Dã ca từ nay về sau em sẽ fans của em gái.]
[ Đây là chương trình thực tế gì vậy? Mang theo nhóc con đi quay sao? Thật sự anh muốn đưa nhóc con đi cùng sao, em thật sự lo lắng anh ấy làm nhóc con chết đói mất. ]
[ hahaha lầu trên thật quá đáng, anh chắc là có năng lực sinh tồn đi ??? ]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[ Các chị em chừa cho anh ấy chút mặt mũi, dù sao cũng là lần đầu anh ấy quay chương trình thực tế! Tuy nhiên tôi cũng rất lo lắng không biết anh ấy có năng lực tự gánh vác sinh hoạt không hmmmm ]
Tần Tiêu Nhiên đã xem quảng cáo này nhìn ít nhất mười lần.
Trong bức ảnh, bé gái mặc váy, là đứa bé phấn điêu ngọc trác, chính xác rất giống Miên Miên như đúc.
Cậu cuối cùng cũng không thể kiềm chế tính hiếu kỳ của mình, sau khi tan học, một mình đi tới nghĩa trang.
Lễ tang Tần Miên Miên hôm đó, cậu cũng ở đây.
Cậu vẫn nhớ rõ ràng địa chỉ nghĩa trang và vị trí bia mộ.
Nhưng mà giờ phút này, vị trí cậu đứng rỗng tuếch, cái gì cũng không có.
Chẳng lẽ hiện tại Tần Miên Miên có năng lực chỉnh sửa thế giới chân thật?
Tần Tiêu Nhiên đứng tại chỗ thật lâu, trong lòng khó hiểu.
Quản lý nghĩa trang tuần tra ở đây, nhìn thấy cậu liền hỏi: “Cậu bé, cháu đến đây tảo mộ cho người nhà sao?”
Tần Tiêu Nhiên do dự một chút, lấy hết can đảm hỏi: “Xin hỏi… ngôi mộ ở nơi này, vì sao không thấy?”
Quản lý nghĩa trang cúi đầu nhìn vị trí cậu chỉ, không nghĩ ngợi nói: “Bia mộ ở đây? Khu vực này vẫn luôn để đó không dùng, cũng không có bán được, cháu có phải nhớ lầm vị trí hay không, nếu không cháu nói tên người nhà ra, tôi dùng hệ thống máy tính giúp cháu tra một chút?”
Vẫn luôn để đó không dùng.
Không có bán được.
Ánh mắt cậu tối sầm, cảm xúc phức tạp.
Nghĩa trang ở trên núi, vốn dĩ lạnh lẽo quạnh quẽ, lúc này có một cơn gió thổi qua, cậu chỉ mặc áo hoodie không thể chịu lạnh được.
Cậu theo bản năng rụt bả vai, thấp giọng nói: “Không cần đâu ạ, cháu cảm ơn.”
*
Tần Tiêu Nhiên quay lại nhà cũ, từ cửa sau biệt thự tiến vào.
Đi qua phòng khách thấy anh hai đang nằm trên sofa chơi game, anh hai cũng không có chú ý tới cậu.
Tần Tiêu Nhiên vẻ mặt vô cảm đi lên tầng, cậu đối với tình cảnh không có cảm giác tồn tại đã rất quen.
Phòng ngủ của cậu và phòng ngủ của Tần Miên Miên không ở cùng tầng, muốn tận mắt nhìn thấy bé chết rồi sống lại, phải đi lên một tầng nữa.
Tần Tiêu Nhiên nhẹ bước, dọc theo cầu thang đến phòng ngủ của Tần Miên Miên.
Hành lang tầng ba thật yên tĩnh, đến gần có thể nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ trong phòng.
Cửa khép hờ, cậu dừng chân, từ từ nhìn vào.
Tần Miên Miên đang mặc bộ quần áo khủng long màu xanh lục ngồi trên thảm chơi trò xếp gỗ.
Giọng trẻ con truyền tới tai cậu: “Mẹ, nhà con xây đẹp không?”
Lê Tương nhẹ nhàng cười một tiếng: “Thật xinh đẹp nha, nhưng mà…… sao con lại xây nhà không có nóc vậy?”
Đứa nhỏ nói: “Không có nóc nhà che, lúc nằm trên giường có thể nhìn thấy thần tiên trên trời đang làm cái gì.”
Lê Tương bối rối trước câu trả lời của con gái, một lúc lâu sau mới cười rộ lên.
Tần Tiêu Nhiên di chuyển, lặng lẽ lùi về sau rời đi.
Tiếng cười sảng khoái, đúng là cảnh tượng đã lâu không thấy.
Từ khi Tần Miên Miên ngoài ý muốn qua đời, Lê Tương ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, cũng không cười nữa.
Nhưng giờ phút này, bà lại cười ấm áp đến vậy, nghe giọng nói tựa như thân thể đã khôi phục rất nhiều.
Qủa nhiên, chỉ có Tần Miên Miên mới có thể khống chế bầu không khí trong nhà.
Như thể cả Trái Đất cũng chỉ xoay chuyển vì bé.
Cậu vội vàng trở về phòng, từ tủ quần áo lấy mấy cái áo lông vũ, tùy tiện nhét vào trong cặp, mang theo xuống tầng.
Tần Mục Dã cúi đầu nghịch điện thoại đang muốn đi lên, ở chân cầu thang liền gặp cậu.
Tần Mục Dã ngẩng đầu, sửng sốt một chút, giây tiếp theo mới kéo kéo khóe môi, vươn tay khoác vai cậu: “Tiểu tử thối nhà ngươi, rốt cuộc cũng chịu về nhà rồi?”
Hành động quá mức thân mật làm thân thể Tần Tiêu Nhiên cứng đờ.
Cậu không lên tiếng gạt tay Tần Mục Dã ra, mang theo balo hướng cửa rời đi.

Tần Mục Dã thay đổi sắc mặt, nhanh chóng đuổi theo, nắm lấy bả vai cậu: “Này, em có chuyện gì thế? Em gái sống lại, anh với anh cả đều đã gửi nhiều tin nhắn cho em như vậy, em xem cũng không trả lời còn chưa nói, mãi mới về nhà, chẳng lẽ không nhìn em gái liền đi sao?”
Tần Mục Dã đối với tính tình của em ba thật khó hiểu.
Trong ấn tượng, em ba từ nhỏ đều ít nói, an tĩnh, trời sinh tính tình lãnh đạm, cùng người nhà không thân thiết lắm.
Nhưng người một nhà hòa thuận, cũng không có mẫu thuẫn lớn.
Vì sao cậu đột nhiên trở nên lạnh nhạt như thế, đối với chuyện em gái quay trở lại cũng có thể không quan tâm.
Tần Tiêu Nhiên thử tránh bả vai, nhưng không thoát ra được.
Cậu năm nay mới mười bốn tuổi, so với Tần Mục Dã gần m9 thấp hơn gần 15 cm, sức lực cũng không thể so với Tần Mục Dã thường xuyên tập luyện cơ bắp.
Tần Tiêu Nhiên không bộc lộ cảm xúc, thấp giọng nói: “Em muốn về trường học tiết tự học buổi tối, đi trước.”
Tần Mục Dã cảm thấy em trai quái lạ, hiếm khi kiềm chế được tính tình, cũng không nổi giận, chỉ là khó hiểu: “Em gái mấy ngày nay luôn nhắc tới em, hỏi anh ba bao giờ về nhà, em một chút cũng không nghĩ tới bé sao?”
Tần Tiêu Nhiên còn chưa biết trả lời như thế nào.
Lê Tương từ tầng ba đi xuống, bà canh giờ vào phòng bếp xem canh đang nấu.
Nhìn thấy con trai út, trong mắt bà hiện lên vui vẻ, nhanh chân tiến lên, âm thanh hơi run tràn đầy quan tâm: “Tiêu Nhiên trở lại rồi sao? Đói bụng chưa, bữa tối xong rồi đây! Mẹ nấu canh xương sườn với cà rốt, cơm nước xong rồi hãy quay lại trường.”
Lê Tương thuận tay kéo lấy balo của Tần Tiêu Nhiên cầm trong tay, kéo khóa ra nhìn thấy áo lông vũ, biểu tình lập tức tối sầm lại, có chút hốt hoảng nói: “Xin lỗi, Tiêu Nhiên, đã đầu đông, mẹ đã quên mua quần áo mùa đông cho con… Con mặc quá ít, mau tới lò sưởi trong tường kia sưởi ấm, ăn xong bữa tối, mẹ giúp con thu thập một chút.”
Tần Tiêu Nhiên nâng chân, nhưng lại phát hiện chân mình như bị dính trên mặt đất, cũng không di chuyển.
Mẹ ôn nhu quan tâm, làm cậu hoảng hốt, tim đập nhanh.
Cậu đã không nhớ rõ mình đã bao lâu không được mẹ quan tâm…
Có lẽ, trước nay đều không có?
Lòng tham, niềm hi vọng giấu sâu trong nội tâm lại bộc phát, ngăn trở bước chân cậu rời nhà.
Lê Tương tim đập rất nhanh, bà nhanh chóng đi vào bếp, không muốn cho hai đứa con nhìn thấy vẻ quẫn bách của mình.
Bà biết bà nợ đứa con trai út rất nhiều.
Cậu đột nhiên chịu về nhà, tâm tình Lê Tương rất kích động lại sợ hãi, sợ chính mình lại nói sai cái gì, làm sai cái gì đem con trai út nhạy cảm đẩy ra xa.
……
Lê Tương ở trong bếp xào rau.
Miên Miên đã đói bụng, tự mình đi xuống tầng.
Tần Mục Dã đi qua bế bé lên, ném lên cao, liên tục quăng mấy lần, còn cười lớn hỏi: “Nhóc con, có sợ anh trai ném em xuống không?”
Bánh bao nhỏ xoa cái bụng trống rỗng, bĩu môi oán giận: “Anh hai thật ấu trĩ, Miên Miên không muốn chơi, Miên Miên đói bụng, muốn ăn pudding dâu tây.”
Tần Mục Dã nhéo cái mũi bé, cười nhạt: “Muốn xinh đẹp, liền phải ăn cơm, không được ăn đồ ăn vặt.”
Trong khoảng thời gian ở chung này, Tần Mục Dã xem như phát hiện, em gái tuy rằng nhỏ người, nhưng sức ăn rất lớn, thèm ăn rất nhiều loại đồ ăn vặt.”
Đứa nhỏ không cao hứng nhăn cái mũi: “Nhưng em thật sự đói bụng.”
Bé gần đây rất thích ăn pudding dâu tây, hương vị tan chảy trong miệng thật tinh xảo, so với thạch trái cây còn ngon hơn!
“Ăn tối xong mới được ăn, nghe lời.” Tần Mục Dã đặt bé xuống đất, quay đầu lại muốn gọi người trên sofa, lại phát hiện người ngồi trên sofa sớm không thấy bóng dáng.
Anh cau mày, cất giọng: “Tiêu Nhiên? Tần Tiêu Nhiên em đi đâu rồi? Mẹ kiếp, tên nhóc thối này.”
Đứa nhỏ ở trong phòng trên tầng ba cũng không nghe thấy động tĩnh dưới tầng, bé ngơ ngác hỏi: “Anh ba về nhà sao?”
Tần Mục Dã có điểm bực bội mà gãi đầu.
Anh không hiểu được em trai đang tuổi dậy thì suy nghĩ cái gì, nhất thời cũng không biết giải quyết như thế nào.
Anh nghĩ, chỉ có thể qua loa lấy lệ: “Cái kia… Anh ba em muốn học tiết tự học buổi tối, sắp thi cuối kì rồi, em ấy vội vã chạy về trường học chăm chỉ đi.”
Miên Miên chớp mắt, đột nhiên nói: “Em muốn đi ra vườn xem bông hoa hôm qua cùng mẹ trồng đã nở hay chưa.”
Tần Mục Dã: “?”
Hôm qua mới trồng làm sao có thể nở nhanh như vậy.
Tần Mục Dã không để ý tới em gái, chỉ coi bé như đứa trẻ lúc đói muốn đi chơi để di dời sự chú ý.
Miên Miên chân ngắn bước đi, loạng choạng chạy ra ngoài, rón rén nhìn xung quanh.
Bé cũng không biết sao lại thế này, giống như trực giác ám chỉ cho bé anh ba chưa đi.
Hạ phàm đoàn tụ với mẹ, anh cả và anh hai, nhưng vẫn chưa thấy được anh ba và cha.
Trong trí nhớ mơ hồ nhớ được bóng dáng của anh ba.
Anh ấy nhìn như là anh trai thẹn thùng mà ôn nhu.
Bé muốn gặp anh ba.
Đứa nhỏ lượn trong vườn hai vòng, vườn hoa nhà Tần gia đối với đứa trẻ ba tuổi đầu là rất lớn, bé chạy thở hồng hộc, sắc trời lại tối, cái bóng cũng không nhìn thấy.
Bé đứng dưới ánh trăng, có chút chản nản rũ đầu xuống, chơi đùa với ngón tay mình.
Đúng lúc này, không xa truyền tới tiếng kẽo kẹt, là cửa sắt bên ngoài bị đẩy ra phát ra âm thanh.
Đứa nhỏ theo bản năng hướng về phía cửa sắt nhìn, quả nhiên thấy bóng dáng của thiếu niên.
Miên Miên đôi mắt lóe sáng, vui sướng chạy tới, ở cách cậu càng ngày càng gần, cảm nhận được khí tức lạnh như băng.
Đứa nhỏ vô thức tự vệ dừng lại bước chân, cẩn thận thò đầu ra, giọng nói ngọt ngào mềm mại: “Anh ba?”
Trái tim Tần Tiêu Nhiên như có luồng điện chạy qua, cậu bất đắc dĩ quay đầu lại, thật khó khăn khống chế bản thân, đối mặt với bé.
Miên Miên rốt cuộc cũng thấy rõ mặt anh ba, ký ức ẩn sâu trong não tràn về, bé tươi cười ngọt ngào mở rộng cánh tay, âm thanh vui mừng cất lên: “Anh ba, anh cuối cùng cũng về rồi, Miên Miên rất nhớ anh!”
Nhưng mà anh trai trước mặt, như ngọn núi lạnh nhạt hờ hững, không có chút ý cười, ánh mắt cũng lạnh lẽo không có độ ấm.
Miên Miên run rẩy tự giác thu hồi cánh tay, mờ mịt ngẩng đầu nhìn cậu.
Vì sao ánh mắt của anh nhìn bé… không có thiện cảm như vậy?
Cứ thể như bé là đứa trẻ hư.
Đứa nhỏ tâm tư rất tinh tế, không nhưng không ngu ngốc, mà còn cảm nhận được rất nhiều chi tiết người lớn xem nhẹ.
Tần Tiêu Nhiên trong lòng mới đầu có tia sợ hãi.
Cậu không thể tưởng tượng bộ dáng chết đi sống lại của Miên Miên là như thế nào.
Đây là lần đầu tiên cậu gần như vậy nhìn bé, cảm giác nhìn trong video hoàn toàn không giống nhau.

Bé nhỏ người mềm mại, hình như là bị cậu dọa rồi, bả vai nhỏ co rụt lại, giống như chim cút nhỏ.
Tần Tiêu Nhiên bỗng nhiên thả lỏng.
Đúng rồi, cho dù là ác quỷ, cũng cần phải có thời gian trưởng thành, bé mới ba tuổi rưỡi, chỉ là đứa trẻ tay trói gà không chặt, có cái gì đáng sợ.
Tay cậu chậm rãi rơi xuống bàn tay dán ở trên cổ Miên Miên.
Cổ bé thật ấm, nóng, cảm xúc vô cùng chân thật.
Chớp mắt cậu cảm thấy mình thật buồn cười, thế nhưng lại bị Tần Miên Miên chết đi sống lại làm cho bối rối.
Nếu như thế giới này là một cuốn tiểu thuyết, trọng sinh thì tính là cái gì? Hoang đường một chút, tựa như cũng chẳng có gì lạ đi.
Miên Miên bị cậu nhéo nhẹ cổ, cũng không biết anh ba muốn làm gì.
Bé chỉ cảm thấy tay anh ba thật lạnh.
Mặc dù ánh mắt anh làm bé có chút sợ hãi, nhưng bé vẫn run run hỏi cậu: “Anh trai, anh lạnh không, mẹ nấu canh nóng, anh cùng em về nhà ăn canh được không?”
Tần Tiêu Nhiên trong lòng cười lạnh.
Cậu rút tay về, dửng dưng quay đầu rời đi.
Mẹ đúng là nấu canh xương sườn cà rốt, mùi hương thơm ngọt từ trong bếp truyền tới.
Nhưng cậu biết bát canh này không nấu vì cậu.
Cậu không xứng ăn, trước nay đầu không xứng.
……
Tần Mục Dã phát hiện em gái đêm nay ăn kém hơn so với bình thường.
Bởi vì bé đặc biệt thích gặm xương sườn, Lê Tương không chỉ nấu canh xương sườn, còn lấy ra một ít sườn làm sườn xào chua ngọt.
Nhưng tiểu gia hỏa này mới gặm được hai miếng đã bỏ, cơm trong bát cũng mới ăn được mấy miếng.
Ánh mắt bé trống rỗng, ngây ngốc ngồi đó.
Tần Mục Dã cươi cười, quơ tay trước mặt bé: “Làm gì thế? Sao lại ăn ít như vậy, ăn vụng đồ ăn vặt sao?”
Miên Miên liếc anh một cái, mím môi không nói lời nào.
Anh ba không để ý đến bé, còn nhìn chằm chằm bé với ánh mắt xem người xấu, cũng không chịu cùng bé về nhà ăn cơm, bỏ mặc bé lạnh lùng rời đi.
Miên Miên có chút khổ sở, thịt không còn ngon nữa.
Cái đầu nhỏ của bé không biết mình đã làm sai cái gì.
Lúc Tần Hoài Dữ trở về, Tần Mục Dã còn đang nghĩ biện pháp cho bánh bao ăn cơm.
Đứa nhỏ không muốn ăn, anh ở một bên vừa ăn vừa kể chuyện cười.
Thấy Tần Hoài Dữ, Miên Miên dẹt miệng, than thở: “Hoài Dữ ca ca, em đã ăn no, anh hai còn ép em ăn.”
Tần Hoài Dữ cởi âu phục, cúi người hôn trán em gái, không có nguyên tắc đứng về phía bé, ghét bỏ mà phê bình em trai: “Bé đã ăn no, em còn ép sao?”
Tần Mục Dã vẻ mặt vô tội: “Bé ăn gì? Lúc ăn cơm tối toàn ngẩn người, không tin anh hỏi mẹ.”
Lê Tương không thể giữ con trai út ở lại cùng ăn, tâm tình có chút mất mát, cũng không có tiếp lời.
Tần Hoài Dữ rửa tay ngồi xuống chơi cùng với Miên Miên trong chốc lát, nghĩ đến tuần sau họ phải xuất phát tham gia chương trình thực tế đầu tiên, dặn dò Tần Mục Dã: “Mấy ngày nay em rảnh cùng mẹ học xuống bếp, bằng không tuần sau em tính toán cho Miên Miên ăn cái gì?”
Tần Mục Dã cũng không biết lấy tự tin ở đâu ra, dõng dạc tuyên bố: “Anh yên tâm đi, em có thể nấu ăn.”
“Em chắc chắn?”
“Đương nhiên!”
Tần Hoài Dữ cũng không cho em trai mặt mũi, trực tiếp mở Weibo của anh ấy click mở giao diện bình luận ném ở trước mặt: “Anh thấy fans của em so với em còn hiểu hơn nhiều.”
Tần Mục Dã sao có thể không biết mình bị fans chê trách, đám nữ nhân đó mỗi ngày đều nói anh không có năng lực sinh hoạt.
Miên Miên tò mò rướn cổ, muốn xem bình luận: “Các fans tỷ tỷ nói gì thế?”
Tần Mục Dã che mắt bé lại, giả vờ đứng đắn: “Đừng nhìn, đều là anti-fan nói hươu nói vượn, trẻ con không nên xem!”
***
Hàng Khải thấy Tẩn Mục Dã có khả năng tẩy trắng, có tật giật mình, ngày càng cảm thấy bất an mãnh liệt.
Anh ta rốt cuộc không nhịn được, chủ động nhắn tin Wechat cho Tần Mục Dã, giả bộ nói chuyện phiếm như bình thường.
[ Tớ đã thấy poster tuyên truyền của chương trình thực tế, thật đẹp! Nhưng mà A Dã, cậu không coi trọng bạn bè quá, quen biết lâu như vậy, cậu cũng chưa bao giờ nói trong nhà có em gái đáng yêu như vậy đâu?” ]
Hàng Khải gửi đi một lúc lâu vẫn luôn sợ hãi chờ đợi.
Anh ta hi vọng Tần Mục Dã sẽ nhanh chóng trả lời, nhưng cũng sợ hãi anh trả lời.
Hơn một giờ trôi qua.
Tần Mục Dã hờ hững trả lời:
[ Làm bạn cùng phòng ba năm, tôi cũng không biết cậu có anh họ lợi hại như vậy. ]
Một câu nhẹ nhàng như vậy, đã khiến hy vọng của Hàng Khải sụp đổ.
Anh ta hoàn toàn rối loạn, hiện tại cũng đã chắn chắn 100%, Tần Mục Dã bắt đầu điều tra anh ta, hơn nữa đã tra quan hệ của anh ta và Tỉnh Triết.
Hàng Khải lo âu liền mất ngủ cả đêm, không ngừng liên lạc với Tỉnh Triết, muốn anh ta nhanh chóng có phương án giải quyết.
Tỉnh Triết gần đây tâm tình cũng không kém anh ta.
Anh ta nghĩ đến mình của trước đây gần như thất nghiệp, liền cảm thấy tức sôi máu.
Dựa vào cái gì Tần Mục Dã luôn may mắn như vậy.
Vốn dĩ muốn lợi dụng tin đồn sinh con ngoài giã thú, làm anh mất đi phần lớn fans bạn gái.
Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới đứa nhỏ này có thể di dời sự chú ý của toàn thể cư dân mạng.
Tần Mục Dã không chỉ thoát khỏi, mà còn cùng em gái tham gia chương trình thực tế!
Đó chính là chương trình của đạo diễn Thi Định Thành, mấy năm nay ông ấy tổ chức bao nhiêu chương trình thực tế luôn giành được rất nhiều sự yêu thích.
Người giống như anh ta vừa tẻ nhạt, vừa không nổi tiếng, muốn có mặt trong chương trình của Thi Định Thành cũng chỉ là giấc mơ.

Anh ta không có cơ hội.
Những cơ hội anh ta vất vả tìm kiếm, đều không qua được Tần Mục Dã, dễ như trở bàn tay có được tài nguyên.
Rõ ràng thực lực của anh ta cũng không thua gì Tần Mục Dã, lúc tuyển chọn nhân khí còn cao hơn cậu ta.
Tỉnh Triết không cam lòng, càng nghĩ càng không cam lòng.
Hàng Khải bên kia vẫn luôn làm phiền anh ta, chọc cho anh ta tức giận đem Hàng Khải ra trút giận.
“Đừng có suốt ngày không có việc gì làm liền gọi điện cho tôi! Tôi còn làm việc! Cậu cho rằng tôi giống với cậu chỉ là diễn viên quần chúng rảnh rỗi sao? Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu còn làm phiền tôi, tôi sẽ mặc kệ cậu nữa, cậu tự nghĩ kỹ đi.”
Hàng Khải càng nóng giận: “Mặc kệ tôi? Anh đang nói cái gì thế? Mọi việc đều là tôi thay anh làm, anh cho rằng anh có thể không liên quan sao?”
Tỉnh Triết chế nhạo anh ta: “Từ đầu tới cuối đều là cậu làm! Là cậu dùng điện thoại của Tần Mục Dã để thông đồng với nữ nhân điên kia, cũng là cậu ngủ với cô ta, có liên quan gì đến tôi?”
Hàng Khải hít sâu, thiếu chút nữa ném vỡ điện thoại.
Anh ta nên sớm đoán được Tỉnh Triết sẽ như vậy, nếu không phải cha thiếu nợ quá nhiều, lúc ấy không trả nợ tính mạng cả nhà đều khó giữ, thì anh ta sẽ không bao giờ trở thành quân cờ của Tỉnh Triết.
*
Hai ngày sau, lo lắng của Hàng Khải đã được xác nhận.
Tần Hoài Dữ tìm được người nhà của Từ An Hảo, kiện ra pháp luật, cuối cùng ba ngày sau bọn họ cũng nói ra sự thật.
Hơn nữa trong thời gian thống nhất, đã phát sóng trực tiếp trên Weibo để làm rõ.
Chị gái của Từ An Hảo thay mặt bản thân Từ An Hảo phát sóng trên Weibo, thay mặt cả nhà lên tiếng: “Hôm nay tôi thay mặt cho em gái phát sóng trực tiếp, làm sáng tỏ một số sự việc trước công chúng. Đầu tiên, tôi muốn thay em gái mình xin lỗi Tần Mục Dã tiên sinh, bởi vì em gái tôi đã gây ra rắc rối cho Tần Mục Dã tiên sinh, thực sự xin lỗi.”
Khoảng thời gian trước hot search chuyển hướng, tự nhiên có một số lượng lớn cư dân mạng đổ xô vào hóng dưa.
Bình luận nhanh chóng lướt qua.
[ Vì sao lại để chị gái thay mặt làm rõ? Rất kỳ lạ, chẳng là đoàn đội của Tần Mục Dã mời diễn viên đến? ]
[ Tra nam lừa ngủ còn muốn tẩy trắng? Thật sự cho rằng cư dân mạng là đồ ngu sao? ]
[ Mọi người có thể bình tĩnh nghe người ta nói xong không? ]
[ Tôi đến muộn, dưa này còn có thể lật ngược sao? ]
Hình ảnh phát sóng trực tiếp, chị gái của Từ An Hảo khóc nức nở nói: “ Em gái tôi Từ An Hảo có bệnh tâm thần phân liệt, từ lúc dậy thì liền phát hiện ra bệnh, đến nay đã mười năm. Năm nó thi đại học, Tần Mục Dã tiên sinh tham gia show tuyển chọn, em gái được anh ấy truyền cảm hứng, chăm chỉ học hành, và thi đỗ vào Học viện điện ảnh luôn mơ ước.”
[ wow? Tinh thần phân liệt? ]
[ Kinh ngạc… Vậy Tần Mục Dã thực sự bị vu oan? ]
[ Không phải chứ, bị tinh thần phân liệt mà còn học ở học viện điện ảnh, có thể gây nguy hiểm đối với người xung quanh không? ]
[ Tôi thấy dưa này đủ kinh ngạc rồi không ngờ phản kích còn kích thích hơn! ]
“ Thật ra trong giai đoạn đó, bệnh tình của An Hảo đã chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều, cơ hồ không có phát bệnh, bác sĩ cho rằng nó có thể đi học bình thường, cho nên chúng tôi mới che giấu bệnh tình. Nhưng sau đó không biết xảy ra cái gì, bệnh tình của An Hảo lại nặng thêm, bắt đầu sinh ra ảo giác nghiêm trọng, việc nó vu khống Tần Mục Dã tiên sinh, hoàn toàn là chính nó sinh ra ảo giác, Tần Mục Dã tiên sinh cũng không quen biết nó, cũng chưa từng liên hệ cá nhân bao giờ.”
“ Thật xin lỗi, tôi thay mặt cho cả nhà chúng tôi một lần nữa trịnh trọng xin lỗi Tần Mục Dã tiên sinh! Hiện tại An Hảo đã xin nghỉ học, nằm viện trị liệu dài ngày, chúng tôi cũng vô cùng xin lỗi vì đã ảnh hưởng đến quý nhà trường.”
[ ??? Thật đáng sợ người nhà này làm cái gì vậy? Biết rõ em gái tinh thần phân liệt còn không quản lí tốt, làm ra nhiều chuyện như vậy, thật sự không biết đánh giá như thế nào. ]
[ Tôi thật sự khiếp sợ người nhà đấy! Tần Mục Dã thật thảm, cũng quá xui xẻo rồi, náo loạn một thời gian mới biết anh ấy và nữ sinh này không có quan hệ gì cả. ]
[ Tuyệt, Tần đỉnh lưu thật thảm, tôi trước đây đã mắng giờ liền xin lỗi, Tần đỉnh lưu. ]
[ Hóa ra người bị bệnh ảo giác thật đáng sợ, tạo cho mình một người bạn trai đỉnh lưu, mang thai còn phá. ]
[ Về sau có phải chỉ cần nói mình bị tinh thần phân liệt, người bệnh liền có thể tùy tiện bịa đặt mình cùng đỉnh lưu yêu đương chăng? ]
Phát sóng vừa mới kết thúc, hot search cũng bùng nổ.
# Tần Mục Dã là trong sạch #
# Tần đỉnh lưu thật thảm #
# Nữ sinh Yến Điện cắt cổ tay bị tinh thần phân liệt #
Mấy cái đề tải nổi lên, Tần Mục Dã rốt cuộc cũng được tẩy trắng.
Tần Mục Dã cũng khá hài lòng với kết quả này, nhưng cuộc điều tra vẫn chưa dừng lại.
Người Từ gia sợ hãi gánh vác trách nhiệm pháp luật, đứng ra làm sáng tỏ sự thật, nhưng chắc chắn còn che giấu một phần sự thật.
Bởi vì anh cả đã sớm điều tra hồ sơ bệnh án của Từ An Hảo, cô ta bị bệnh tinh thần phân liệt là thật, đúng là có xuất hiện ảo giác, nhưng hồ sơ khám thai cũng là thật, cái này không phải ảo giác của cô ta.
……
Nhà sản xuất của chương trình thực tế thấy dưa lớn trên mạng đã được phản kích, vô cùng hưng phấn gọi điện thoại chúc mừng Tần Mục Dã.
Nhà sản xuất nói : «  Mục Dã, cậu lần này thật xui xẻo, gặp phải bệnh nhân tâm thần, nhưng hiện tại kết quả đã tốt, sắp tới cư dân mạng đối với cậu ấn tượng chính là thảm ! Độ đồng tình rất cao, anti-fan đều không đành lòng bôi đen cậu ! Đề tài cũng có, tôi có thể dự đoán chương trình sẽ có bao nhiên nổi tiếng. »
Tần Mục Dã nửa đùa nửa thật nói: “Tôi vội vàng tẩy trắng trước khi ghi hình, rủi ro của các ông nháy mắt nhỏ đi không ít, phải không ? »
Nhà sản xuất cũng thẳng tính : « Rủi ro ? Rủi ro chúng tôi dự đoán luôn rất thấp, dù sao cũng là phát sóng trực tiếp, lúc ấy nhà đầu tư nói, nếu cậu thật sự là tra nam, cùng lắm là thay người cũng được, dù sao nội dung phát sóng trước cũng không chịu ảnh hưởng. »
Tần Mục Dã: ???
“ …. Đạo diễn Thi không nói với tôi là phát sóng trực tiếp, chương trình thực tế phát sóng trực tiếp ? Các người nghiêm túc sao ? »
Nhà sản xuất bị phản ứng của anh chọc cười : « Không phải đâu Tần đỉnh lưu, anh không làm việc cẩn thận sau khi bắt đầu ghi hình sao ? Những quy tắc này đã được giới thiệu chi tiết đã sớm gửi cho cậu rồi, hahaha, sao chúng tôi lại không dám phát trực tiếp ? Lần trước cậu bị toàn bộ cư dân mạng bôi đen, vô số cư dân mạng mỗi ngày đều spam cậu nhanh chóng rời khỏi giới. »
Tần Mục Dã cạn ngôn.
Anh còn cho rằng đạo diễn Thi là một ông già đơn giản.
Không nghĩ tới lại có nhiều chiêu như vậy.
Nói chương trình này vô cùng thích hợp với anh mới mong muốn mời.
Làm hồi lâu chính là vì đề tài của anh, thậm chí còn nghĩ nếu anh thật sự như vậy lập tức thay đổi người.
Tần Mục Dã: Thật là, một đám gian thương.
……
Đêm trước khi xuất phát.
Lê Tương và Tần Hoài Dữ đều rất lo lắng Tần Mục Dã không chăm sóc tốt cho Miên Miên.
Tần Hoài Dữ đưa ra yêu cầu kiểm tra trình độ của Tần Mục Dã, anh cũng yêu cầu không cao, không chờ đợi nó làm được món ngon gì, ít nhất có thể ăn được. Bằng không em gái sẽ ăn gì ?
Tần Mục Dã vỗ ngực chính mình, kiêu ngạo nói: “ Anh không cần lải nhải như mẹ già được không ? Mặc dù em không có nhiều kinh nghiệm nấu nướng, nhưng em thông minh, em đã lưu một số món ăn ở ipad, hướng dẫn đầy đủ, đơn giản thiết thực, chỉ cần nhìn theo làm là được ! »
Lê Tương đối với con trai thứ hai cũng không yên tâm, nhưng bà yên tâm với chương trình, nếu Tần Mục Dã thật sự không đáng tin cậy, nhóm chương trình cũng không thể để trẻ con đói được.
Lê Tương ngược lại dặn dò sang chuyện khác : « Mục Dã, con đừng cho Miên Miên ăn quá nhiều đồ ăn vặt, đứa bé dạ dày nhỏ, ăn nhiều tối sẽ không ăn được. »
« Con đã biết, mẹ yên tâm, con nhất định chăm sóc em gái tốt, đem bé nuôi trắng trẻo, mập mạp rồi mang về. »
Miên Miên thật ra đối với tài nấu ăn của anh hai vô cùng nghi ngờ.
Bé là tiên nữ, giỏi quan sát chi tiết sinh hoạt.
Anh hai rửa bát không sạch, máy giặt cũng không dùng được.
Ngớ ngẩn như vậy… sẽ biết nấu ăn sao ?
Ôm sự nghi ngờ này, lúc Miên Miên đánh răng rửa mặt trong lòng vẫn luôn lo lắng.
Nhưng bé vẫn đúng giờ lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Tần Hoài Dữ đi vào, ngồi ở mép giường, xoa mái tóc mềm mại của em gái.
« Miên Miên, anh dậy em, nếu cảm thấy đói bụng, anh hai chưa chuẩn bị đồ ăn, em có thể đi xem các chú khách mời ở đó một chút, nhà ai có cơm liền ăn, biết chưa ? »
Tần Hoài Dữ ngay lập tực giải quyết được băn khoăn của bánh bao nhỏ.

Hóa ra còn có thể ăn chực nha ! Sao bé lại không nghĩ tới nhỉ ?
Bánh bao nhỏ mắt to sáng ngời, hâm mộ nhìn anh : « Hoài Dữ ca ca quả nhiên là thông minh nhất nhà ! Miên Miên không sợ bị đói nữa ! »
Tần Hoài Dữ cười mỉm, còn muốn dặn dò em gái vài câu.
Tần Mục Dã không biết đứng ngoài cửa từ bao giờ đi vào, vẻ mặt bất mãn tức hộc máu : « Anh cả, anh đang khinh thường ai vậy ? Em làm sao có thể để Miên Miên đói bụng ! »
Tần Mục Dã đối với các công thức đã lưu vô cùng hài lòng, tin rằng có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Tần Hoài Dữ cũng lười đả kích nhiệt huyết của anh, giọng nói bình thản : « Anh không coi thường em, ra ngoài khó có thể tránh khỏi tình huống đột phát, anh chỉ dạy Miên Miên một ít phương pháp giải quyết vấn đề ngoài ý muốn mà thôi. »
Tần Mục Dã tràn đầy tự tin : « Có em ở đây, có thể xảy ra tình huống đột phát sao ? Miên Miên, em hãy tin anh, đến đó muốn ăn cái gì liền nói với anh, anh đảm bảo em sẽ hài lòng ! »
Bánh bao nhỏ không bày tỏ ý kiến nhìn anh, đôi mắt nhàn nhạt sự khinh thường không thể qua được ánh mắt của Tần Mục Dã.
Tần Mục Dã nhéo mũi nhỏ của bé : « Ánh mắt của em là gì đây ? Ngủ nhanh, ngày mai còn phải dậy sớm. »
Anh hiện tại còn cảm thấy chương trình thực tế phát sóng trực tiếp là ý tưởng không tồi, không cần chờ hậu kỳ chế tác, cắt ghép, ngày mai anh liền có thể vả mặt của mấy người nghi ngờ anh trước đó.
À, không có khả năng ăn chực, em gái bảo bối làm sao có thể để ăn chực nhà người khác ?
***
Điểm dừng chân đầu tiên của « Sinh hoạt cuộc sống của nam nhân » là trên một hòn đảo nhỏ ở Đông Nam Á.
Từ Yến Kinh bay tới phải mất bốn tiếng.
Bởi vì năm nhóm gia đình đến từ các thành phố khác nhau, cho nên gặp gỡ trên hòn đảo, ngay từ khoảnh khắc xuất phát, quay phim của các gia đình đã bắt đầu công việc.
Hôm nay nhiệt độ tại Yến Kinh không tính là thấp, Lê Tương cho Miên Miên mặc chiếc váy len màu khoai môn, phối với giày da, dây buộc tóc và balo vỏ sò đều màu tím.
Tần Mục Dã mặc cái áo khoác gió màu khoai môn, màu tóc xám trà sữa cũng được làm đậm hơn theo gợi ý của ekip chương trình.
Phát sóng trực tiếp bắt đầu, cư dân mạng và fans đã chờ đợi rất lâu.
Hai anh em vừa xuất hiện, mọi người ngay lập tức khởi xướng bình luận.
[ Tới tới ! Tôi là người đầu tiên. ]
[ Lần đầu tiên xem chương trình thực tế phát sóng trực tiếp, cảm giác cũng không tệ ? ]
[ Anh, em tới xem anh, aaaaa, màu tóc mới của anh thật đẹp, siêu soái ! Màu áo gió cũng thật đặc biệt, hình là lần đầu tiên thấy anh mặc loại màu áo này, anh trai mạnh mẽ, xông lên ! ]
[ Đứa nhỏ cũng thật dễ thương, giống như bánh bao khoai môn vậy, làm chị muốn cắn một miếng đó, ôi ~~~ ]
[ Nghệ sĩ đầy vết nhơ được tẩy trắng nhanh vậy sao ? Đều đã bị cư dân mạng ghét bỏ còn có mặt mũi tham gia chương trình thực tế ? ]
[ Lầu trên trong thôn không có mạng à ? Đã sớm làm sáng tỏ được chưa ! ]
[ Mọi người nhìn xem, có cái bình luận trước đó, Tần Mục Dã là bị người tinh thần phân liệt vu oan, đã đủ xui xẻo rồi. ]
[ Mọi người nghiêm túc xem show được không, em gái đáng yêu. Có ai muốn tổ chức thành đoàn cướp lấy em gái không ? ]
Trên màn hình, Tần Mục Dã và em gái từ xe thương vụ bước xuống, đang chuẩn bị vào sân bay.
Anh một tay ôm em gái, để em gái ngồi trên cánh tay mình, một tay khác kéo rương hành lý lớn, một lớn một nhỏ ăn mặc giống nhau như cha con, hình ảnh quá bắt mắt.
[ Một thân màu tím, tôi cũng muốn ảo tưởng có anh trai cao lớn đẹp trai như Tần đỉnh lưu nha. ]
[ Tôi cũng muốn có anh trai như Tần Mục Dã, nhưng càng muốn có em gái đáng yêu như bé Miên Miên nha, cầu xin ông trời hãy để ước mơ của tôi thành thật ở kiếp sau. ]
[ hahaha, chị gái lầu trên có muốn tắm rửa đi ngủ không ? Trong mơ cái gì cũng có nha hmm.]
[ Tần Mục Dã một tay ôm đứa nhỏ cũng quá dịu dàng, đỉnh lưu nóng nảy nói ghét trẻ con đâu ? Hóa ra là chỉ thích em gái thôi. ]
Miên Miên lần đầu tiên tới sân bay, bé tò mò nhìn người qua đường đi lại, mọi người đều không hẹn mà kéo rương hành lý, có rất nhiều người bị hai anh em giá trị nhan sắc cao thu hút, liên tục quay lại nhìn.
Có một bé gái đi qua dừng lại ở bên cạnh bọn họ, bước chân cũng không chịu động, ngây ngốc nhìn Tần Mục Dã.
Miên Miên nhìn cô ấy cười, hỏi Tần Mục Dã : « Anh, cô ấy đang nhìn em sao ? »
Tần Mục Dã không biết xấu hổ : « Đương nhiên là nhìn anh, trên thế giới này có ai lại không hâm mộ em có anh trai đẹp trai như anh ? »
Cô gái nhỏ không muốn đi nữa, cuối cùng cha cô bé không còn cách nào, trực tiếp bế nhà ngồi trên vali rồi đẩy đi.
Miên Miên mở to mắt, nhận ra đứa trẻ có thể ngồi ở trên hành lý !
Valy có bánh xe, trông rất muốn chơi.
Miên Miên lập tức đá chân vào anh : « Để em xuống. »
Tần Mục Dã : « Làm gì ? Anh ôm em đi nhanh hơn, em chân ngắn đi đến bao giờ mới tới. »
Miên Miên đầy chấp niệm nhìn cô bé kia rời đi, lẩm bẩm : « Em cũng muốn được ngồi trên valy. »
« …. » Tần Mục Dã cạn ngôn : « Có thể ngồi trên tay của anh đẹp trai đây còn không hài lòng, muốn ngồi phá valy ??? »
Nhưng mà Tần Mục Dã chỉ đơn giản phàn nàn thế thôi.
Nhìn em gái dẩu miệng, anh làm sao dám cự tuyệt yêu cầu của em gái, lập tức phối hợp bế bé lên đặt trên valy, giơ tay kéo kéo bím tóc nhỏ, cầm bàn tay đầy thịt của bé để lên thanh chắn : « Giữ chặt, đừng ngã nha. »
Miên Miên mìm cười hài lòng, ngồi trên cái rương thong thả đung đưa hai cái chân nhỏ, biểu tình vô cùng hưởng thụ.
Tần Mục Dã đi được một đoạn nhíu mày dừng lại : « Cái rương hơi cứng, mông nhỏ của em có đau không ? »
Đứa nhỏ lắc đầu, hiển nhiên hài lòng với vị trí trên rương hành lý.
Sau đó Tần Mục Dã mới tiếp tục đẩy bé đến quầy vé.
Tràng cười như tràn ra khỏi màn hình —–
[ Kha kha kha kha, anh trai bị ghét bỏ, ngồi cánh tay thì có gì tốt, người ta muốn ngồi trên valy !]
[ Trăm triệu không nghĩ tới Tần đỉnh lưu ở bên ngoài hung dữ vậy mà là nô lệ của em gái, có thể nhìn ra được anh ấy rất chiều em gái.]
[ Tôi nói, nhất thời không biết nên hậm mộ Tần Mục Dã hay là hâm mộ bé Miên Miên….]
[ Mơ ước một lần nữa được đầu thai làm em gái của Tần Mục Dã ! Để tôi ngồi trên cánh tay đi, Miên Miên khả ái tiếp tục ngồi trên valy, chị gái sẽ không đoạt với bé ! ]
…..
Sau khi lên, đứa nhỏ lần đầu tiên ngồi máy bay có vẻ hưng phấn, hỏi ríu rít.
Tần Mục Dã có chút lo lắng bé còn quá nhỏ, cất cánh sẽ làm tai đứa nhỏ không thoải mái, sợ bé sẽ khóc, nên đã nói trước với bé.
« Máy bay sẽ sớm cất cánh, Miên Miên có sợ không ? »
Miên Miên đã lâu không được hưởng thụ cảm giác bay trên không trung, bé không những không sợ mà còn cực kỳ mong chờ.
Nhưng anh trai người thường vẫn luôn làm quá vấn đề lên.
Miên Miên vươn tay, học người lớn trấn an bé, xoa đầu Tần Mục Dã :
« Miên Miên đương nhiên không sợ rồi, nếu anh hai sợ hãi liền ôm chặt Miên Miên, Miên Miên sẽ bảo vệ anh ! »
Tần Mục Dã : « …… »
Bé nghĩ nghĩ lại bổ sung nói : « Nếu quá sợ hãi thì khóc nhỏ thôi, đừng làm phiền đến người khác. »
Tần Mục Dã : … Trong mắt em gái, anh chính là như vậy sao ?
Lại một loạt spam ha ha ha ha ha
[ Bạn tốt, tôi gọi bạn tốt. ]
[ Bánh bao không hề tổn thương, cực kỳ xúc phạm. ]
[ Qủa nhiên trẻ nhỏ là khắc tinh của Tần Mục Dã, em gái ruột cũng không ngoại lệ hhh ]
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.