Bạn đang đọc Trời ban em gái ba tuổi rưỡi – Chương 107:
Quyết định ngày mai sẽ mang Miên Miên đi thăm ban, Tần Mục Dã trực tiếp nhờ Uông Xuyên giúp anh đặt vé máy bay.
Hiệu suất của Uông Xuyên rất cao, trong thời gian ngắn đã có thể hỏi thăm tất cả tin tức.
Uông Xuyên nói: “Bạch Tranh này ở phim trường cũng không làm gì xấu, nghe nói không những không có mâu thuẫn với mẹ mà còn rất hòa thuận, có người tiết lộ, Bạch Tranh vừa tiến tổ đã thổi phồng mẹ, mẹ là thần tượng từ nhỏ đến lớn của cô ta, lúc làm việc cũng đặc biệt phối hợp.”
Tần Mục Dã không hề ngạc nhiên khi nghe tin phản hồi này, anh kéo khóe môi: “Lá gan của cô ta cũng không lớn như vậy.”
Loại tình huống này Tần Mục Dã đoán trước không khác mấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ nổi tiếng như vậy, tài nguyên cũng tốt, mấy năm trước nhận giải đến mỏi tay, đồng nghiệp ghen tị là không thể tránh khỏi, loại như Bạch Tranh, quanh co lòng vòng đã là mạo hiểm, cô ta nhất định không dám biểu hiện trước mặt mọi người bất kỳ cái gì không phục, thậm chí bởi vì chột dạ, còn càng phải khiêm tốn và tôn trọng hơn.
Nhưng Tần Mục Dã vẫn muốn đích thân đi một chuyến, một là Miên Miên muốn đi, hai là……anh xuất đạo cũng 3-4 năm, bản thân cũng quay phim, lại chưa từng đi thăm ban mẹ.
Lần này Lê Tương ở ẩn một năm, mọi phương diện trạng thái cần phải thích ứng, anh bớt thời gian mang theo Miên Miên đi thăm, cũng coi như là cổ vũ cho mẹ.
Uông Xuyên nhìn tin tức mình thu được, đọc một hồi, trầm ngâm nói: “Nhưng mà……cô ta không làm gì cả, ở phim trường vẫn rất được lòng.”
Tần Mục Dã nhướng mày: “Là sao?”
Uông Xuyên thấp giọng nói: “Chúng ta đều biết, địa điểm quay bộ phim này chính là một quận nhỏ, tuy rằng phong cảnh rất đẹp, là thắng cảnh cấp 4A, nhưng dù sao cũng không có khu thương mại. Phim trường đều đặt cơm hộp, một ngày hai ba bữa đều là cơm hộp. Đừng nói diễn viên, đến nhân viên công tác cũng ăn không tiêu. Bạch Tranh rất biết làm việc, cô ta tự mình cấp bao lì xì cho sinh hoạt cuộc sống, mỗi ngày cho mọi người thêm đồ ăn đều đặt từ quán, tuy rằng là địa phương nhỏ, nhưng quán trong danh lam thắng cảnh giá cả cũng không thấp, còn gọi trà sữa cho mọi người, từ đạo diễn đến diễn viên, nhân viên công tác và diễn viên quần chúng, tiến tổ mới được một tuần, đều khen Bạch Tranh không dứt miệng, ăn ké chột dạ chứ sao.”
Mí mắt Tần Mục Dã giật giật.
“Má, còn có loại thao tác này?”
Uông Xuyên cười cười: “Thật ra thao tác này cũng không hiếm thấy, nhưng mà chuyện này đều do những người tên tuổi thực hiện, không thể tránh khỏi bị người ta mang vốn vào đoàn, dựa theo địa vị của Bạch Tranh, cô ta là diễn viên già, cô ta làm chuyện này, theo lý mà nói không có gì đáng trách. Nhưng vấn đề ở chỗ, bộ phim này mẹ mới là nữ chính, tam kim ảnh hậu còn ở đây, chỗ nào lại đến lượt nữ thứ hai nhảy nhót lung tung, mọi người ăn ké chột dạ, ngoài mặt khen ngợi, thật ra có ai không biết Bạch Tranh chính là trong tối ngoài sáng đoạt nổi bật của mẹ đâu?”
Tần Mục Dã sắc mặt càng đen.
Anh suy tư, nghiêm túc nói: “Không được, mẹ quá khiêm tốn, việc nổi bật thế này không làm được, em gọi điện cho anh cả, để anh ấy trợ giúp sắp xếp một chút.”
……….
Tần Mục Dã vốn dĩ muốn chụp xong tạp chí còn muốn ăn cơm với đồng nghiệp, lúc này cũng không có tâm trạng, trực tiếp về nhà cùng anh cả thương lượng chuyện ngày mai.
Tần Hoài Dữ tuy rằng không phải người giới giải trí, nhưng anh là trưởng tử, trách nhiệm, từ nhỏ đã cùng cha mẹ giao lưu tương đối nhiều, sau đó em trai lại xuất đạo, cũng tạm coi là người giám hộ, nói tóm lại quy tắc trong vòng cũng coi như hiểu biết.
Tần Hoài Dữ nói: “Chuyện này anh và em đồng quan điểm, tâm tư Bạch Tranh đều hiện rõ lên mặt, mẹ vẫn luôn khiêm tốn, chuyện này để cho em làm đi, em không phải diễn viên đoàn phim, là thăm người nhà, làm ra động tĩnh lớn, cũng không có hậu quả gì, cứ làm như vậy đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì thế, theo sự sắp xếp của Tần Hoài Dữ, Tần Mục Dã và Miên Miên lên máy bay, còn mang theo một đoàn người.
Nói đúng ra, là đoàn đầu bếp, bốn nền ẩm thực chính, món Tây, món Trung, món Nhật và cả món tráng miệng, đều có đủ.
Chuyến bay kéo dài ba giờ, sau khi hạ cánh phải ngồi ô tô thêm hai giờ nữa.
Miên Miên đã ngủ nhiều giấc trên đường.
Trước khi xuống xe, Tần Mục Dã giúp bé sửa sang lại bím tóc, hiện tại những kiểu tóc khác anh không làm được, chứ kiểu tóc kinh điển của em gái đã rất quen thuộc.
Miên Miên vẫn còn mơ hồ, đầu nhỏ gật lên gật xuống.
Tần Mục Dã bưng mặt bé, nhẹ giọng nói: “Có phải quá mệt hay không? Hành trình đúng là phiền phức, nếu em buồn ngủ quá, anh đưa em tới khách sạn ngủ một giấc, tỉnh ngủ lại đến phim trường.”
Miên Miên vừa nghe đã tỉnh ngủ, bé uống một ngụm nước, lắc đầu giúp xua đi cơn buồn ngủ.
Bé gắt gao nắm chặt tay, kiên định nói: “Không buồn ngủ, Miên Miên một chút cũng không buồn ngủ, Miên Miên muốn chạy nhanh đi gặp mẹ!”
Tần Mục Dã và Miên Miên hoàn toàn không cho Lê Tương biết, trực tiếp đến khiến bà bất ngờ.
Con trai đỉnh lưu đẹp trai, một tay ôm em gái mặc váy màu khoai môn xuất hiện trên phim trường.
Tròng mắt Lê Tương như muốn rơi xuống ——
“A Dã, Miên Miên! Sao các con lại tới? Sao không nói với mẹ một tiếng…….”
Lê Tương đang trong phòng nghỉ đọc kịch bản.
“Mẹ!” Bánh bao nhỏ nhìn thấy Lê Tương liền kích động, giẫy chân muốn xuống đắt.
Tần Mục Dã khom lựng đặt bé xuống, bé lập tức bước chân ngắn chạy tới.
Quả bóng nhỏ mềm mại trực tiếp nhào vào lòng Lê Tương.
Hốc mắt Lê Tương nông, thiếu chút nữa rơi lệ.
Không phải là bà nói dối, mà là một màn này năm trước, bà nằm mơ cũng không dám nghĩ.
Tinh thần chán nản và khép kín, thế mà còn có thể quay lại phim trường, được Miên Miên mất đi trở lại ôm ấp bà, thậm chí còn tới phim trường thăm bà.
“Mẹ, Miên Miên nhớ mẹ muốn chết.”
Cảm xúc Miên Miên là kích động lại chân thật.
Mặc dù mới tách ra một tuần, nhưng mấy ngày nay bé luôn bất an trong lòng, luôn lo lắng mẹ làm việc gặp phải rắc rối.
Lê Tương bế bé lên, cố nén nước mắt, nhẹ nhàng nói: “Miên Miên cho mẹ một bất ngờ lớn, mẹ cũng rất nhớ con, Miên Miên là lần đầu tiên đến phim trường sao?”
Tần Mục Dã nói: “Đừng nói bé là lần đầu tiên, con cũng là lần đầu tiên tới thăm mẹ.”
Trong lòng Lê Tương tràn đầy suy nghĩ.
Bà là diễn viên, đương nhiên là hy vọng có một ngày có thể mang con gái đến xem nơi làm việc của mình.
Nhưng trước đây Miên Miên quá nhỏ, bà luôn nghĩ tương lai có cơ hội, chờ bé lớn lên một chút rồi mang bé tới cũng không muộn.
Chỉ là thế nào cũng không tưởng tượng được…….suýt chút nữa là không có cơ hội.
Lê Tương siết tay ôm Miên Miên thật chặt, cúi đầu hôn gương mặt nhỏ ấm áp của bé.
Miên Miên nói: “Mẹ làm việc có suôn sẻ không, có người bắt nạt mẹ hay không?”
Lê Tương cười cười: “Làm gì có, rất thuận lợi, mẹ đã lâu không làm việc, trạng thái không được tốt lắm, đang cố gắng tìm cảm giác.”
Miên Miên nghiêm túc nhìn bà nói: “Nhất định có thể, mẹ là tuyệt nhất!”
Vừa lúc tới thời gian ăn trưa, đoàn phim muốn dùng cơm.
Bên sinh hoạt bắt đầu phát cơm hộp và trà sữa.
Bạch Tranh hôm nay tự bỏ tiền túi thêm thịt thăn chua ngọt và cá hấp, đồng thời thêm trà sữa.
Cô ta đang chuẩn bị nói vài lời khách sáo.
Miên Miên lại để Tần Mục Dã bế bé lên, ở độ cao hơn, nói rõ ràng: “Các chú dì, anh chị, các người làm việc thật vất vả, hôm nay Miên Miên mời khách, các chú dì anh chị ăn vui vẻ nha.”
Mới đầu Tần Mục Dã mang khẩu trang trực tiếp ôm Miên Miên vào phòng nghỉ Lê Tương, Lê Tương vừa mới kết thúc phân đoạn quay trở lại nghỉ ngơi, những người khác vẫn đang bận rộn, không có mấy người để ý họ tới thăm.
Lúc này Miên Miên đứng ở ngay trung tâm phim trường, đủ bắt mắt, mọi người đều nhìn thấy bé.
“Aaaaaa, là Miên Miên nha! Tiểu Miên Miên nhà Lê ảnh hậu ! »
« Miên Miên thật đáng yêu nha, so với video của chương trình còn dễ thương hơn, ô ô ô, tới thăm mẹ sao, thật tri kỷ nha, thật muốn sinh con gái ! »
« Tần đỉnh lưu cũng tới !!!! Ôi chao, thật kích động, cho em xin chữ ký được không ? »
« Oa, Lê Tương tỷ cũng quá hạnh phúc đi, tình yêu thần tiên gì mới có thể sinh ra con trai đẹp trai và tiểu khuê nữ đáng yêu như vậy chứ ? »
Tần Mục Dã mang theo đầu bếp đã chuẩn bị trước bữa ăn đầu tiên, đặt trong lồng ấp cao cấp vận chuyển bằng đường hàng không tới đây, mở ra vẫn còn nóng hổi.
Đầu bếp giới thiệu : « Có sườn xào chưa ngọt, bạch tuộc om, tôm xào Long Tĩnh, còn có súp lơ xanh tốt cho sức khỏe. Món chính là cơm bào ngư, tráng miệng là dương chi cam lộ, đủ số lượng, mọi người có thể tự lấy. »
« Wow, đây là bữa cơm thần tiên gì vậy, chỗ này được ăn miễn phí sao ??? »
« Lê Tương tỷ, cũng quá mắc rồi, chúng tôi sao lại không xấu hổ chứ. »
Lê Tương cười dịu dàng : « Mọi người không cần khách khí, đều là tâm ý của Miên Miên. »
Mặc dù mọi người đều biết Lê Tương là vợ người giàu nhất Tần Sùng Lễ, nhưng ở nơi làm việc chưa bao giờ khoe khoang, vẫn luôn tỏ ra khiêm tốn.
Giờ đây tuy là mang lại lợi ích cho toàn bộ phim trường, nhưng động tĩnh rất lớn, nếu là người lớn làm chuyện này, truyền ra dễ bị đồn thành ra oai, nói Lê Tương phô trương xa hoa cũng chưa biết chừng.
Nhưng hiện tại là Miên Miên mời khách, một bạn nhỏ 4 tuổi vỗ nhẹ vào túi mình, nói : « Đúng nha, không phải mẹ mời khách, là Miên Miên mời khách nha, Miên Miên ghi hình chương trình thực tế cũng có thù lao, Miên Miên tích cóp được nhiều tiền nha, có thể mỗi ngày mới mọi người ăn thịt. »
Bất luận là diễn viên hay nhân viên công tác, đều không nhịn được cười trêu chọc bé.
« Ô ô ô, Miên Miên thật ngọt, chị yêu em muốn chết. »
« Miên Miên chính là đỉnh lưu, đã có 30 triệu fans, tiểu phú bà nha, hâm mộ. »
« Túi Miên Miên chắc chắn là giấu rất nhiều tiền, cần phải che giấu, cẩn thận bị người xấu trộm đi. »
« Hư, Miên Miên là tiểu phú bà cần phải nhỏ giọng, đừng để người xấu nghe thấy. »
Không khí quanh Miên Miên rất ấm áp, hoặc là vậy quanh bánh bao nhỏ muốn ôm, hoặc là bụng đói kêu vang nhận bữa tiệc lớn.
Lúc đó Bạch Tranh sắc mặt tái nhợt đứng chỗ trống cách đó không xa.
Đầu bếp Michelin Tần gia đã xuất động, đồ ăn mang hương vị Michelin, dương cam chi lộ kia nếm một miếng liền biết là tiêu chuẩn năm sao.
Cô ta tự biết bỏ tiền thêm cơm và trà sữa……tự nhiên thấy thua kém.
EQ Bạch Tranh không thấp, như vậy thật mất mặt, nhưng vấn đề đột nhiên như vậy, cô ta còn chưa biết mở miệng như thế nào.
Miên Miên ngồi trên cánh tay của Tần Mục Dã, đã liếc mắt thấy dì đầu màu lục.
Bé nhỏ giọng lẩm bẩm : « Aiya, Miên Miên nói quá lớn, người xấu nghe thấy mất rồi. »