Đọc truyện Trở Về Xã Hội Nguyên Thuỷ Đi Làm Ruộng – Chương 5: Tìm cỏ
Edit+Beta: Thiên Sa.
Ở nhà Liệt ăn xong cơm trưa, ước chừng buổi chiều liền cùng nhau ra cửa, Mộc Tiểu Hoa mang ba lô lên cùng Xán, Thế trở về nhà. Nghỉ ngơi một chút liền chuẩn bị ra ngoài, bên ngoài mặt trời rất lớn, Mộc Tiểu Hoa rửa mặt, bôi kem chống nắng. Bởi vì cùng đoàn đi khảo cổ vào lúc nghỉ hè, mang theo kem chống nắng là rất cần thiết.
Thế ở một bên vẻ mặt hiếm lạ, Mộc Tiểu Hoa bôi kem chống nắng lên người xong, lại bóp chút ra lòng bàn tay, bôi lên mặt một chút kem, Thế hoảng sợ, trừng lớn mắt nhìn Mộc Tiểu Hoa.
Mộc Tiểu Hoa cười, đưa cho hắn tờ hướng dẫn kem chống nắng, nói: “Cái này là chống nắng, bôi lên sẽ không bị ánh nắng mặt trời làm cho bị thương, thơm hay không?”
Thế ngạc nhiên gật đầu, ngượng ngùng cười: “Thơm.” Thanh âm mềm mềm mại mại rất êm tai.
Mộc Tiểu Hoa bôi lên mặt hắn xong lại bôi lên trên người hắn, Thế lắc mình trốn, dùng giọng nói mềm mại cự tuyệt: “Không cần, tỷ tỷ!”
“Sao lại không cần?” Mộc Tiểu Hoa giải thích hướng dẫn, nói: “Không có quần áo che đậy đều phải bôi lên da.”
“Không cần, bôi đệ nhiều như vậy rất phí, tỷ tỷ giữ lại cho mình dùng đi.” Mộc Tiểu Hoa ngừng lại, trong lòng ấm áp, nhịn không được ôm ôm tiểu nam hài đáng yêu: “Thế thật ấm áp.”
Xán đi ra ngoài đổ nước trở về thấy một màn như vậy, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ. Thế thật hạnh phúc, hắn nhìn ra được Tiểu Hoa thích Thế nhất.
Cuối cùng Mộc Tiểu Hoa vẫn bôi kem chống nắng lên toàn thân Thế, sau đó hỏi Xán muốn bôi hay không, Xán liên tục xua tay nói: “Chúng ta đều phơi nắng thành thói quen, không cần thiết phải bôi, ngươi giữ lại cho bản thân dùng đi.” Bọn họ đều biết, mấy thứ này dùng một chút liền ít đi một chút, dùng xong liền không có nữa.
Nghe Xán nói cũng có đạo lý, Mộc Tiểu Hoa cũng không kiên trì bôi lên người hắn, chuẩn bị xong tốt ba người liền ra cửa, đi lên kêu Vũ cùng Liệt, năm người bắt đầu hành trình đi tìm cỏ.
Từ nơi cư trú trên núi đi xuống, một con đường nhỏ uốn lượn kéo dài hai bên trái phải ven sông, sông lớn rộng ước chừng năm sáu mét, nước sông trong suốt thoạt nhìn cũng không sâu lắm. Một đám tiểu hài tử ở trong sông vui sướng chơi đùa, nhìn thấy Mộc Tiểu Hoa đều kỳ lạ nhìn nàng.
“Hi!” Mộc Tiểu Hoa thân thiện cùng nhóm tiểu hài tử phất tay chào hỏi, nhóm tiểu gia hỏa sửng sốt nhìn Mộc Tiểu Hoa nhiệt tình cười đến mức ngượng ngùng lặn xuống trong nước.
Mộc Tiểu Hoa nhịn không được buồn cười, hướng bốn phía nhìn xem: “Bốn phía đều là núi, chúng ta phải đi đâu đây?”
“Tiểu Hoa muốn tìm loại cỏ nào vậy?” Vũ hỏi.
Mộc Tiểu Hoa nghĩ nghĩ nói: “Loại cỏ dài một chút, mềm một chút, có độ dai tốt một chút.”
“Ta biết có một loại cỏ phù hợp yêu cầu của ngươi.” Mộc Tiểu Hoa vừa nói xong Liệt liền tích cực nói.
“Sao? Ở nơi nào?” Ánh mắt Mộc Tiểu Hoa sáng lên, có mục tiêu liền tốt rồi.
“Ở hướng đối diện trong rừng cây chúng ta vẫn hay đi có một cái hồ, bên bờ hồ có rất nhiều cỏ dài, rất dài lại mềm còn thật dai.”
“A, đúng vậy!” Xán liên tục gật đầu: “Đúng đúng, ta nhớ ra rồi, cỏ cạnh hồ kia xác thật là như vậy.”
“Vậy tốt rồi.” Mộc Tiểu Hoa vỗ tay một cái: “Chúng ta xuất phát!”
⭐Diendan⭐
⭐Edit+Beta: Thiên Sa⭐
⭐⭐⭐⭐⭐
Đoàn người hướng chiếc cầu thông sang bên bờ đối diện đi đến, đó là một cái cầu độc mộc*(*cầu chỉ có duy nhất một cây gỗ tròn bắt qua sông. Tựa như cầu khỉ ở VN mình ấy). Đứng trước cầu, Mộc Tiểu Hoa nhịn không được cảm thán: “Cầu độc mộc thật đúng là cầu độc mộc a, tròn vo như vậy thì đi như thế nào đây? Vì sao không đem mặt trên cầu san bằng lại?”
“Rất dễ đi!” Liệt nhảy lên trên cầu, nhẹ nhàng tự nhiên đi tới tới lui lui. Mộc Tiểu Hoa nhìn bọn họ đi chân trần lại nhìn chân mình đang mang giày. Loại đế giày này dễ dàng leo núi nhưng lại không thể khống chế đi trên cầu độc mộc dáng tròn này.
Mộc Tiểu Hoa thử đứng trên cầu, đậu má!*(*Nguyên tác từ bản convert, không phải Sa edit nói tục nha) Căn bản đứng không vững chứ đừng nói là đi được. Bình thường đi qua một cái cầu đơn giản như vậy, đến đây liền biến thành khó khăn, ngươi nghĩ thử xem? Mộc Tiểu Hoa hết lời gì để nói.
“Chúng ta nắm tay ngươi đi qua.” Xán đề nghị.
“Được, đi thôi!” Mộc Tiểu Hoa gật đầu nắm tay Liệt cùng Xán, một trước một sau chậm rãi qua cầu, không phải là đi mà phải là dịch mới đúng, nhiều lần Liệt nghĩ đẩy nhanh tốc độ hơn đều bị Mộc Tiểu Hoa dùng sức giữ chặt lại, ba người thiếu chút nữa bởi vì Mộc Tiểu Hoa mất cân bằng mà rớt xuống sông, bất quá chỉ có năm sáu mét cầu mà cảm giác như vượt qua 50, 60 mét.
Xuống cầu, Mộc Tiểu Hoa hung hăng thở ra một hơi, quay đầu lại liếc mắt nhìn cầu độc mộc, lòng nàng vẫn còn sợ hãi không thôi, không khỏi lo lắng nói: “Hiện tại trời nắng còn tốt, ngày mưa, không phải sẽ rất trơn trượt sao? Vậy làm sao qua cầu đây?” Trời mưa làm sao mà qua cầu độc mộc tròn vo này, Mộc Tiểu Hoa vừa đưa ra nghi hoặc như vậy, còn muốn khi trở về nàng phải trải nghiệm một phen thật tốt.
Đi qua cầu là một cánh đồng ruộng lớn, đất đai xanh mượt một mảnh, theo Xán giới thiệu đây là cây kê.
“Ruộng của tất cả mọi người đều ở chỗ này, của chúng ta là một khối kia, nhóm Liệt là khối bên cạnh.” Xán chỉ vào hai khối tiểu điền phía bên phải san sát nhau nói.
“Tất cả đều ở đây?” Mộc Tiểu Hoa kinh ngạc, dựa vào diện tích ruộng đất nơi này chia làm rất nhiều khối, nhưng chỉnh thể diện tích này cũng không phải rất lớn, Sơn Trà bộ lạc có một trăm linh năm người, nếu ruộng sở hữu đều tại đây thì diện tích ruộng cũng quá nhỏ rồi.
“Ruộng này ấn theo số người mà phân phối sao?” Mộc Tiểu Hoa hỏi.
“Đúng vậy.” Xán gật đầu.
“Ruộng nhà mình trồng, tất cả thu hoạch ra đều là của mình?”
“Ruộng nhà mình trồng, khi thu hoạch thì phải nộp lên một vại cho Lão Mỗ.” Lão Mỗ sao! Mộc Tiểu Hoa chậm rãi gật đầu, chính là lão bà bà muốn thiêu nàng đúng không? Ngẫm lại liền nổi cơn tức giận.
“Lão Mỗ” là người lãnh đạo tối cao trong bộ lạc, là thân phận duy nhất có quyền uy trong bộ lạc, Sơn Trà bộ lạc từ trước đến nay người lãnh đạo tối cao đều là phụ nữ, gọi chung là Lão Mỗ.
Đương nhiên người lãnh đạo tối cao của bộ lạc xưng hô cũng phải bất đồng. Phụ cận Mạc Á rừng rậm có mười bộ lạc, trừ bỏ Sơn Trà bộ lạc còn lại chín, nơi này đa phần tồn tại theo hình thức mẫu tộc, người lãnh đạo tối cao xưng là Tộc trưởng. Còn những bộ lạc không theo hình thức mẫu tộc, họ lấy nam nhân làm người lãnh đạo tối cao xưng là Tù trưởng.
Nhân lúc giữa trưa, đồng ruộng không có người làm việc, năm người xuyên qua đồng ruộng tiến vào một rừng cây, hướng bên trong mà đi. Càng đi cây cối bên đường càng lúc càng cao, rậm rạp hơn. Ngược lại bụi gai càng ngày càng ít đi, dưới gốc cây, cỏ xanh dài mọc đầy hoa dại không biết tên. Thanh đằng*(*dây leo) quấn quanh thân cây hướng lên phía trên mà sinh trưởng, chính là cảnh tượng một mảnh bừng bừng sức sống. Ánh mặt trời xuyên qua lá cây từng tia sáng chiếu loang lổ xuống đất, đẹp như tranh vẽ.
Nhiều người cùng đi, trong rừng có một con đường nhỏ đi ra, năm người vừa đi vừa tán gẫu, Mộc Tiểu Hoa thưởng thức cảnh đẹp bên đường khó gặp được, nàng cũng từng thường xuyên đi khảo cổ trong núi, nhưng cảnh sắc núi rừng kia cũng không tính là đẹp mắt đáng để thưởng thức như hiện tại.
Đi đại khái hơn hai giờ, bọn họ mới đi đến cái hồ mà Liệt nói, xa xa nhìn thấy bên hồ cỏ tươi xanh mượt, Mộc Tiểu Hoa kinh hỉ nói: “Này không phải cành lá hương bồ sao?”
Bện giày rơm tài liệu cần dùng nhiều nhất chính là hai loại: Rơm rạ cùng cành lá hương bồ, nơi này không có rơm rạ lại có nhiều cành lá hương bồ như vậy. Mộc Tiểu Hoa thực vui vẻ, chỉ một lần đi tìm liền thấy thứ nàng muốn khiến nàng càng thêm sung sướng.
“Thứ này thật là thứ mà ngươi muốn tìm?” Liệt kinh hỉ hỏi.
“Đúng vậy!” Mộc Tiểu Hoa cười gật đầu, bước chân nhanh hơn đi qua. Tìm được nguyên vật liệu rồi, tâm Mộc Tiểu Hoa buông xuống hơn phân nửa.
Liệt, Xán cùng Vũ bắt đầu cắt cỏ, dao cắt là cục đá mài giũa thành đao. Đây là đao đá của xã hội nguyên thuỷ, Mộc Tiểu Hoa cảm thán, đây là đồ dùng nguyên thuỷ rất có giá trị trong nghành khảo cổ nha. Nhưng ngẫm nghĩ lại với tình cảnh sinh sống cùng với xã hội nguyên thuỷ mà nói những thứ này còn có ý nghĩa gì nữa đâu?
“Ai!” Mộc Tiểu Hoa thở dài lắc đầu, nhìn trong chốc lát bắt đầu ở đi đến bên hồ, nhìn trong hồ có rất nhiều cá, to dài cũng phải tám tấc*(*1tấc = 10cm), thầm ảo tưởng cá dưới kia đều biến thành cá nướng, nàng nhịn không được hưng phấn nói: “Các huynh đệ, tối nay chúng ta ăn cá đi!”
Đang cắt cỏ ở bên kia, nghe đến lời Mộc Tiểu Hoa nói ba người hai mặt nhìn nhau, Vũ nói: “Cá trong hồ rất khó bắt, hơn nữa nước rất sâu, mấy năm trước có mấy người đi xuống bắt cá bị ngập nước chết đuối, Lão Mỗ hạ lệnh không cho bất luận kẻ nào xuống hồ bắt cá.”
Nghe nói trong hồ có nhiều người chết đuối, Mộc Tiểu Hoa liền nhịn không được đánh rùng mình, bất quá đối với đồ tham ăn như nàng mà nói, tuyệt đối không thể từ bỏ cái ăn: “Chúng ta không cần đi xuống bắt, dùng cần câu đi!”
“Cần câu? Cần câu là gì?” Ba người vẻ mặt ngạc nhiên.
Vậy mà không biết câu cá? Được rồi, Mộc Tiểu Hoa nói: “Cái này phải trở về chuẩn bị kỹ lưỡng một chút, cỏ cắt nhiều rồi, cũng không sai biệt lắm.” Hướng chung quanh nhìn một vòng, hỏi: “Thế đâu?”
“A!” Mộc Tiểu Hoa vừa mới hỏi xong, từ trong bụi cỏ bên kia hồ liền truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Thế.