Đọc truyện Trở Về Xã Hội Nguyên Thuỷ Đi Làm Ruộng – Chương 27: A Loan
Edit&Beta: Thiên Sa.
Cánh rừng bên này cũng đều là cây tùng cùng bụi cây hỗn hợp, bất quá địa hình có chút khác nhau, hoàn cảnh xung quanh có chút ẩm ướt, cây tùng lớn lên rất nhỏ, bụi cây cùng bụi gai cũng ít đi, thảm thực vật thấp bé có rất nhiều.
Hai người đi đến một chỗ tương đối ẩm ướt râm mát trong vùng núi hẻo lánh, thảm thực vật hoa cỏ trong vùng núi hẻo lánh sinh trưởng cực kỳ rậm rạp, một mảnh xanh đậm hỗn loạn đủ cùg những đóa hoa có đủ mọi màu sắc rất đẹp.
Cảnh sắc tuy đẹp nhưnh đáng tiếc lại không có bất luận thứ gì mà Mộc Tiểu Hoa muốn tìm, khi hai người đang định rời đi thì nghe được tiếng vài nữ tử đang cười nói, càng lúc càng gần.
“Ta nói a! Trực tiếp gả cho Dư Đồng cũng khá tốt.”
“Đúng vậy a! Dư Đồng lớn lên nhìn cũng rất được! Người uy phong nhất trong Sơn Khương bộ lạc chính là Dư Đồng, nếu như có thể, ta thật sự muốn gả cho hắn.”
“Có nhiều người muốn gả cho Đồng như vậy, ngay cả A Loan hắn còn chướng mắt thì càng không thể có chuyện coi trọng ngươi a! Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.”
“Ai nha! Ngươi muốn ăn đòn phải không? Ngươi ta cũng chưa nói chướng mắt A Loan đấy! Vì thích nên mới để A Loan trở về a! Vì thích nên mới muốn đường đường chính chính nghênh thú đó! A Loan ngươi nói có phải hay không?”
“Ai! A Loan, Tân Mạc cùng Dư Đồng ngươi thích người nào hơn?”
“Vậy mà cũng hỏi nữa, khẳng định là Dư Đồng a, có phải hay không, A Loan?”
“Ta cảm thấy A Loan từ Sơn Khương bộ lạc trở về lần này, thời gian phát ngốc cũng trở nên nhiều hơn, có phải là suy nghĩ đến Dư Đồng đúng không?”
“Các ngươi thật là, từng bước từng bước đều nói, vẫn chưa có nói đủ sao?”
“Chưa đủ, chúng ta rất muốn biết tâm ngươi có phải bị Dư Đồng trộm đi rồi hay không?”
“Nói hươu nói vượn cái gì đâu?!”
“Ai da ~ còn nói không có? Mặt cũng đều đỏ rồi.”
“Đừng cứ nói Dư Đồng mãi, hắn có nói hắn muốn cưới người sao?!”
“A? Thật sự sao?”
“Không biết.”
“Quản hắn có muốn cưới người hay không, cứ tính là không có đi! Dù nói là gả cho hắn hay là gả cho Tân Mạc, những cái này đều vô dụng, dù sao mặc kệ là ai thì Lão Mỗ cũng đều không đồng ý gả đi ra ngoài.”
Mộc Tiểu Hoa cùng Thừa nhìn nhau, nghe nội dung đoạn đối thoại này lại là từ các cô nương của Sơn Hoa bộ lạc, A Loan xinh đẹp nhất trong truyền thuyết cũng ở đây.
Rất nhanh các cô nương của Sơn Hoa bộ lạc xuất hiện trước mẳt hai người, tổng cộng có sáu người, có người cầm lưỡi hái có người cầm cuốc nhỏ, trên tay đều xách theo một bó thảo dược nhỏ, các cô nương đang nói nói cười cười khi nhìn thấy Thừa cùng Mộc Tiểu Hoa đều sửng sốt dừng lại bước chân.
Trong đó một nữ hài mặt tròn chĩnh, sau khi sửng sốt qua đi liền kinh hỉ nói: “Thừa, là ngươi a!”
“Ân, A Anh!” Thừa cười tủm tỉm gật đầu: “Các ngươi đây là tới hái thảo dược?”
Bởi vì thường xuyên ở ngày tập hội nhìn thấy, lại đều là người trẻ tuổi thường xuyên qua lại nên bọn họ cũng nhận thức nhau.
“Đúng vậy!” A Anh cười đến vui sướng gật đầu: “Ngày mai tập hội, hái chút thảo dược để đổi đồ vật!”
Thừa hiểu rõ gật đầu nhìn về nữ tử phía đứng ở chính giữa hỏi: “A Loan trở về khi nào?”
Sáu nữ hài vừa xuất hiện, Mộc Tiểu Hoa liếc mắt một cái liền chú ý tới nữ hài kia cũng đoán ra được nàng ấy khẳng định là A Loan, không thể không nói cái từ “Xinh đẹp nhất” này thật sự không phải thổi phồng. Muốn dáng người có dáng người, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, toàn bộ khí chất cũng vô cùng tốt, đứng cùng năm nữ hài diện mạo bình thường khác so ra quả thực là tương đương xuất chúng.
Mặt trái xoan tiêu chuẩn, mắt to, hàng mi dài, mũi cùng môi kết hợp hoàn mỹ, thân cao cũng phải một mét bảy, trước cong sau đầy, không mập không gầy, tóc dài dùng chỉ thêu màu sắc rực rỡ tùy ý cột lấy, trên cổ mang vòng cổ lông chim màu sắc rực rỡ rũ xuống ngực, trang phục trên người là lá cây đơn giản vây lại ngực cùng váy ngắn bằng lá cây, dáng người lung linh nhìn vào không sót gì, da thịt màu mật ong lộ ra nồng đậm hương vị gợi cảm, có lực hấp dẫn rất mãnh liệt.
A Loan hơi hơi mỉm cười: “Ngày hôm qua.” Ánh mắt đảo qua Mộc Tiểu Hoa, mang theo tò mò rõ ràng, nữ hài khác cũng đều tò mò nhìn Mộc Tiểu Hoa. Nữ hài gọi là A Anh hỏi: “Thừa, vị này không phải là nương tử do ngươi từ bên ngoài mang về chứ?”
Thừa liếc mắt nhìn Mộc Tiểu Hoa một cái chỉ cười không nói, Mộc Tiểu Hoa liếc mắt hắn một cái, đang muốn giải thích, Thừa liền nói: “Tiểu Hoa cũng không phải là do ta từ bên ngoài mang về, nàng chính là người của bộ lạc chúng ta.”
“Người trong bộ lạc các ngươi? Không có khả năng đi?” A Anh vẻ mặt hoài nghi, nữ hài khác cũng là vẻ mặt tràn đầy không tin: “Vì sao chưa từng gặp qua? Hơn nữa nàng lớn lên trắng như vậy, căn bản là không giống người bên này của chúng ta, quần áo cũng không giống nhau, váy da thú khâu vá rất đẹp a! Trên chân kia là cái gì?”
Bởi vì vào núi nên Mộc Tiểu Hoa mang giày của mình, hơn nữa nàng đã để người khác cầm giày rơm của mình đưa cho Lão Mỗ, sau đó cũng không lấy về nên không có giày rơm để mang, tất nhiên nàng không có khả năng sẽ đi chân trần càng không nghĩ tới ở trong núi sẽ gặp phải người của bộ lạc khác.
A Anh hỏi ra vấn đề đều đem ánh mắt mọi người dẫn tới trên chân Mộc Tiểu Hoa, Thừa nhìn thoáng qua bình tĩnh giải thích: “Đây là giày, thời điểm ta đi bên ngoài ngẫu nhiên nhặt được, mấy năm nay Tiểu Hoa bởi vì thân thể có bệnh nên không ra khỏi cửa, tự nhiên các ngươi đều chưa thấy qua được, đừng nói là nàng trắng không giống người bên này chúng ta, Lam không phải lớn lên cũng rất trắng sao?”
“Nga!” Các nữ hài hiểu rõ gật đầu, A Anh nhìn về phía Mộc Tiểu Hoa, ánh mắt mang theo đồng tình: “Nguyên lai là như thế này a! Hiện tại có thể ra cửa thân thể khá hơn nhiều rồi chứ?”
Mộc Tiểu Hoa cười cười, đành phải diễn theo Thừa nói dối, dùng giọng điệu suy yếu nói: “Là khá hơn nhiều.”
“Vậy là tốt rồi.” A Anh cười đến thân thiết, gật đầu: “Váy da thú trên người của ngươi cũng là do Thừa từ bên ngoài mang về sao?”
“Không phải.” Mộc Tiểu Hoa lắc đầu: “Đây là ta tự may, mấy năm nay ở nhà không có chuyện gì để làm nên suy nghĩ ra rất nhiều đồ vật, bảy nghĩ tám nghĩ liền nghĩ đến việc lấy da thú ra may thành váy.”
“A!” A Anh hiểu rõ gật gật đầu không chút bủn xỉn khích lệ: “Ngươi nghĩ ra thật tốt, thật là lợi hại, bất quá trời nóng như vậy đem da thú bao thân mình nhiều như vậy, không nóng sao?”
Mộc Tiểu Hoa ngây người một chút, xấu hổ cười cười, “Ta thể hư, sợ lạnh không sợ nóng.” Thực tế là rất nóng a! Đặc biệt còn ở trong núi đi lâu như vậy, nàng đều quyết định trở về đem váy cắt ra, chia làm hai đoạn làm thành áo ngực ngắn cùng với váy ngắn.
Còn có một cái khuyết điểm khi mặc váy da thú này chính là cỏ dại trên đường núi quá nhiều, mặc váy da thú cũng lộ da thịt ra bên ngoài quá nhiều, tuy nói đã phun dược phòng muỗi nhưng nàng vẫn cảm giác được trên người có chỗ phát ngứa. Trước kia lúc nàng lên núi đều mặc quần áo tay dài. Đột nhiên, nàng rất bội phục những người không mang giày này, trên người cũng chỉ đơn giản vây một chút lá hoặc da thú.
A Loan các nàng vội vàng hái thảo dược, hai bên lại đơn giản nói vài câu sau đó liền tách ra. Mộc Tiểu Hoa cùng Thừa ở vùng núi hẻo lánh dạo qua một vòng, không thấy gì khác để thu hoạch nên cũng dẹp đường hồi phủ, Nặc ở trong rừng trúc chờ bọn họ, vừa nhìn thấy bọn họ liền nhịn không được oán giận: “Các ngươi như thế nào lại đi lâu như vậy a? Ta ngủ hai giấc rồi mà giờ các ngươi mới về.” Chú ý tới đồ vật trên tay Thừa, nghi hoặc hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
“Ăn.” Thừa cười tủm tỉm đem đồ vật đưa cho Mộc Tiểu Hoa, còn mình thì khiêng lên một cây trúc nói với Nặc: “Đem cây trúc khiêng lên, chúng ta trở về.”
“Được!” Nặc nhẹ nhàng đáp lời đem cây trúc đã chặt được khiêng lên vai.
“Đi thôi!” Vừa rồi Thừa trả lời cũng không thể thỏa mãn lòng hiếu học của Nặc, đi được vài bước hắn lại bắt đầu dò hỏi, Thừa đem vấn đề trả lời này giao cho Mộc Tiểu Hoa. Mộc Tiểu Hoa vô cùng tốt bụng và kiên nhẫn giải thích cùng hắn, ba người vừa nói vừa đi trở về, nói xong vấn đề cây sắn cùng quả bách hợp lại nói đến cách chế tác giỏ tre, bất tri bất giác liền về tới bộ lạc, khi đi ra khỏi quảng trường tế đàn quẹo vào liền đụng phải A Nhiễm vội vàng đang đi tới.
(Sa: Mấy ngày tới Sa bận chuyện nhà sẽ ngưng vài bữa nha. Mọi người thông cảm. Sa bù chương sau nhé!)
— —— BỔ SUNG THÊM — ——
Chương 26: A Loan
Edit&Beta: Thiên Sa.
Cánh rừng bên này cũng đều là cây tùng cùng bụi cây hỗn hợp, bất quá địa hình có chút khác nhau, hoàn cảnh xung quanh có chút ẩm ướt, cây tùng lớn lên rất nhỏ, bụi cây cùng bụi gai cũng ít đi, thảm thực vật thấp bé có rất nhiều.
Hai người đi đến một chỗ tương đối ẩm ướt râm mát trong vùng núi hẻo lánh, thảm thực vật hoa cỏ trong vùng núi hẻo lánh sinh trưởng cực kỳ rậm rạp, một mảnh xanh đậm hỗn loạn đủ cùg những đóa hoa có đủ mọi màu sắc rất đẹp.
Cảnh sắc tuy đẹp nhưnh đáng tiếc lại không có bất luận thứ gì mà Mộc Tiểu Hoa muốn tìm, khi hai người đang định rời đi thì nghe được tiếng vài nữ tử đang cười nói, càng lúc càng gần.
“Ta nói a! Trực tiếp gả cho Dư Đồng cũng khá tốt.”
“Đúng vậy a! Dư Đồng lớn lên nhìn cũng rất được! Người uy phong nhất trong Sơn Khương bộ lạc chính là Dư Đồng, nếu như có thể, ta thật sự muốn gả cho hắn.”
“Có nhiều người muốn gả cho Đồng như vậy, ngay cả A Loan hắn còn chướng mắt thì càng không thể có chuyện coi trọng ngươi a! Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.”
“Ai nha! Ngươi muốn ăn đòn phải không? Ngươi ta cũng chưa nói chướng mắt A Loan đấy! Vì thích nên mới để A Loan trở về a! Vì thích nên mới muốn đường đường chính chính nghênh thú đó! A Loan ngươi nói có phải hay không?”
“Ai! A Loan, Tân Mạc cùng Dư Đồng ngươi thích người nào hơn?”
“Vậy mà cũng hỏi nữa, khẳng định là Dư Đồng a, có phải hay không, A Loan?”
“Ta cảm thấy A Loan từ Sơn Khương bộ lạc trở về lần này, thời gian phát ngốc cũng trở nên nhiều hơn, có phải là suy nghĩ đến Dư Đồng đúng không?”
“Các ngươi thật là, từng bước từng bước đều nói, vẫn chưa có nói đủ sao?”
“Chưa đủ, chúng ta rất muốn biết tâm ngươi có phải bị Dư Đồng trộm đi rồi hay không?”
“Nói hươu nói vượn cái gì đâu?!”
“Ai da ~ còn nói không có? Mặt cũng đều đỏ rồi.”
“Đừng cứ nói Dư Đồng mãi, hắn có nói hắn muốn cưới người sao?!”
“A? Thật sự sao?”
“Không biết.”
“Quản hắn có muốn cưới người hay không, cứ tính là không có đi! Dù nói là gả cho hắn hay là gả cho Tân Mạc, những cái này đều vô dụng, dù sao mặc kệ là ai thì Lão Mỗ cũng đều không đồng ý gả đi ra ngoài.”
Mộc Tiểu Hoa cùng Thừa nhìn nhau, nghe nội dung đoạn đối thoại này lại là từ các cô nương của Sơn Hoa bộ lạc, A Loan xinh đẹp nhất trong truyền thuyết cũng ở đây.
Rất nhanh các cô nương của Sơn Hoa bộ lạc xuất hiện trước mẳt hai người, tổng cộng có sáu người, có người cầm lưỡi hái có người cầm cuốc nhỏ, trên tay đều xách theo một bó thảo dược nhỏ, các cô nương đang nói nói cười cười khi nhìn thấy Thừa cùng Mộc Tiểu Hoa đều sửng sốt dừng lại bước chân.
Trong đó một nữ hài mặt tròn chĩnh, sau khi sửng sốt qua đi liền kinh hỉ nói: “Thừa, là ngươi a!”
“Ân, A Anh!” Thừa cười tủm tỉm gật đầu: “Các ngươi đây là tới hái thảo dược?”
Bởi vì thường xuyên ở ngày tập hội nhìn thấy, lại đều là người trẻ tuổi thường xuyên qua lại nên bọn họ cũng nhận thức nhau.
“Đúng vậy!” A Anh cười đến vui sướng gật đầu: “Ngày mai tập hội, hái chút thảo dược để đổi đồ vật!”
Thừa hiểu rõ gật đầu nhìn về nữ tử phía đứng ở chính giữa hỏi: “A Loan trở về khi nào?”
Sáu nữ hài vừa xuất hiện, Mộc Tiểu Hoa liếc mắt một cái liền chú ý tới nữ hài kia cũng đoán ra được nàng ấy khẳng định là A Loan, không thể không nói cái từ “Xinh đẹp nhất” này thật sự không phải thổi phồng. Muốn dáng người có dáng người, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, toàn bộ khí chất cũng vô cùng tốt, đứng cùng năm nữ hài diện mạo bình thường khác so ra quả thực là tương đương xuất chúng.
Mặt trái xoan tiêu chuẩn, mắt to, hàng mi dài, mũi cùng môi kết hợp hoàn mỹ, thân cao cũng phải một mét bảy, trước cong sau đầy, không mập không gầy, tóc dài dùng chỉ thêu màu sắc rực rỡ tùy ý cột lấy, trên cổ mang vòng cổ lông chim màu sắc rực rỡ rũ xuống ngực, trang phục trên người là lá cây đơn giản vây lại ngực cùng váy ngắn bằng lá cây, dáng người lung linh nhìn vào không sót gì, da thịt màu mật ong lộ ra nồng đậm hương vị gợi cảm, có lực hấp dẫn rất mãnh liệt.
A Loan hơi hơi mỉm cười: “Ngày hôm qua.” Ánh mắt đảo qua Mộc Tiểu Hoa, mang theo tò mò rõ ràng, nữ hài khác cũng đều tò mò nhìn Mộc Tiểu Hoa. Nữ hài gọi là A Anh hỏi: “Thừa, vị này không phải là nương tử do ngươi từ bên ngoài mang về chứ?”
Thừa liếc mắt nhìn Mộc Tiểu Hoa một cái chỉ cười không nói, Mộc Tiểu Hoa liếc mắt hắn một cái, đang muốn giải thích, Thừa liền nói: “Tiểu Hoa cũng không phải là do ta từ bên ngoài mang về, nàng chính là người của bộ lạc chúng ta.”
“Người trong bộ lạc các ngươi? Không có khả năng đi?” A Anh vẻ mặt hoài nghi, nữ hài khác cũng là vẻ mặt tràn đầy không tin: “Vì sao chưa từng gặp qua? Hơn nữa nàng lớn lên trắng như vậy, căn bản là không giống người bên này của chúng ta, quần áo cũng không giống nhau, váy da thú khâu vá rất đẹp a! Trên chân kia là cái gì?”
Bởi vì vào núi nên Mộc Tiểu Hoa mang giày của mình, hơn nữa nàng đã để người khác cầm giày rơm của mình đưa cho Lão Mỗ, sau đó cũng không lấy về nên không có giày rơm để mang, tất nhiên nàng không có khả năng sẽ đi chân trần càng không nghĩ tới ở trong núi sẽ gặp phải người của bộ lạc khác.
A Anh hỏi ra vấn đề đều đem ánh mắt mọi người dẫn tới trên chân Mộc Tiểu Hoa, Thừa nhìn thoáng qua bình tĩnh giải thích: “Đây là giày, thời điểm ta đi bên ngoài ngẫu nhiên nhặt được, mấy năm nay Tiểu Hoa bởi vì thân thể có bệnh nên không ra khỏi cửa, tự nhiên các ngươi đều chưa thấy qua được, đừng nói là nàng trắng không giống người bên này chúng ta, Lam không phải lớn lên cũng rất trắng sao?”
“Nga!” Các nữ hài hiểu rõ gật đầu, A Anh nhìn về phía Mộc Tiểu Hoa, ánh mắt mang theo đồng tình: “Nguyên lai là như thế này a! Hiện tại có thể ra cửa thân thể khá hơn nhiều rồi chứ?”
Mộc Tiểu Hoa cười cười, đành phải diễn theo Thừa nói dối, dùng giọng điệu suy yếu nói: “Là khá hơn nhiều.”
“Vậy là tốt rồi.” A Anh cười đến thân thiết, gật đầu: “Váy da thú trên người của ngươi cũng là do Thừa từ bên ngoài mang về sao?”
“Không phải.” Mộc Tiểu Hoa lắc đầu: “Đây là ta tự may, mấy năm nay ở nhà không có chuyện gì để làm nên suy nghĩ ra rất nhiều đồ vật, bảy nghĩ tám nghĩ liền nghĩ đến việc lấy da thú ra may thành váy.”
“A!” A Anh hiểu rõ gật gật đầu không chút bủn xỉn khích lệ: “Ngươi nghĩ ra thật tốt, thật là lợi hại, bất quá trời nóng như vậy đem da thú bao thân mình nhiều như vậy, không nóng sao?”
Mộc Tiểu Hoa ngây người một chút, xấu hổ cười cười, “Ta thể hư, sợ lạnh không sợ nóng.” Thực tế là rất nóng a! Đặc biệt còn ở trong núi đi lâu như vậy, nàng đều quyết định trở về đem váy cắt ra, chia làm hai đoạn làm thành áo ngực ngắn cùng với váy ngắn.
Còn có một cái khuyết điểm khi mặc váy da thú này chính là cỏ dại trên đường núi quá nhiều, mặc váy da thú cũng lộ da thịt ra bên ngoài quá nhiều, tuy nói đã phun dược phòng muỗi nhưng nàng vẫn cảm giác được trên người có chỗ phát ngứa. Trước kia lúc nàng lên núi đều mặc quần áo tay dài. Đột nhiên, nàng rất bội phục những người không mang giày này, trên người cũng chỉ đơn giản vây một chút lá hoặc da thú.
A Loan các nàng vội vàng hái thảo dược, hai bên lại đơn giản nói vài câu sau đó liền tách ra. Mộc Tiểu Hoa cùng Thừa ở vùng núi hẻo lánh dạo qua một vòng, không thấy gì khác để thu hoạch nên cũng dẹp đường hồi phủ, Nặc ở trong rừng trúc chờ bọn họ, vừa nhìn thấy bọn họ liền nhịn không được oán giận: “Các ngươi như thế nào lại đi lâu như vậy a? Ta ngủ hai giấc rồi mà giờ các ngươi mới về.” Chú ý tới đồ vật trên tay Thừa, nghi hoặc hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
“Ăn.” Thừa cười tủm tỉm đem đồ vật đưa cho Mộc Tiểu Hoa, còn mình thì khiêng lên một cây trúc nói với Nặc: “Đem cây trúc khiêng lên, chúng ta trở về.”
“Được!” Nặc nhẹ nhàng đáp lời đem cây trúc đã chặt được khiêng lên vai.
“Đi thôi!” Vừa rồi Thừa trả lời cũng không thể thỏa mãn lòng hiếu học của Nặc, đi được vài bước hắn lại bắt đầu dò hỏi, Thừa đem vấn đề trả lời này giao cho Mộc Tiểu Hoa. Mộc Tiểu Hoa vô cùng tốt bụng và kiên nhẫn giải thích cùng hắn, ba người vừa nói vừa đi trở về, nói xong vấn đề cây sắn cùng quả bách hợp lại nói đến cách chế tác giỏ tre, bất tri bất giác liền về tới bộ lạc, khi đi ra khỏi quảng trường tế đàn quẹo vào liền đụng phải A Nhiễm vội vàng đang đi tới.
(Sa: Mấy ngày tới Sa bận chuyện nhà sẽ ngưng vài bữa nha. Mọi người thông cảm. Sa bù chương sau nhé!)