Đọc truyện Trở Về Tuổi Mười Bảy – Chương 4
Lúc Cố Cảnh Ngôn cho là anh đã nhìn ra điều gì, anh đã quay người nhanh chân rời đi.
Tiết sáng sớm rất yên tĩnh, chuyện Lâm Hành đạt điểm tối đa môn tiếng Anh tất cả mọi người đều muốn thảo luận, nhưng cũng không dám lớn tiếng. Làm gì có chuyện trùng hợp như thế? Học sinh dở ngồi cạnh một học sinh giỏi, trong một đêm thành học sinh xuất sắc luôn à? Không khoa học.
Mà nắm đấm Lâm Hành rất dữ dằn, không ai dám nói anh gian lận.
Lâm Hành dù sao cũng có linh hồn ba mươi tuổi, chẳng thèm để ý mấy chuyện này. Chuyện anh cần làm bây giờ rất nhiều, năm 2000, kinh tế Trung Quốc có biến chuyển, anh phải đi tìm cơ hội kiếm tiền.
Anh có tiền, ba mẹ mới không thể chết vì tiền nữa.
Nhưng Lâm Hành không có vốn, anh lấy cái gì lập nghiệp đây?
Cách kiếm tiền nhanh nhất là gì? Chơi cổ phiếu? Từ trước đến giờ đều là cổ phiếu chơi người, rất ít người có thể chơi cổ phiếu. Nhưng bên cạnh anh có một người tài, Lâm Hành quay đầu nhìn Cố Cảnh Ngôn, Cố Cảnh Ngôn một trận thành danh chính là bắt đầu từ cổ phiếu.
Sinh viên ưu tú của Cambridge, chuyên gia kinh tế học, nhà đầu tư thiên tài. Vị thiếu gia này mới đúng là kỳ tích của thương mại.
“Cậu ở cùng với gia đình à?”
Cố Cảnh Ngôn đang gọt bút chì, lưỡi dao bị trượt liền quẹt qua ngón trỏ, máu chảy ồ ạt. Lâm Hành bắt lấy tay Cố Cảnh Ngôn, nhíu mày, “Não cậu thối à? Cái này mà cũng gọt vào tay được?”
Cố Cảnh Ngôn ngơ ngác nhìn Lâm Hành, Lâm Hành đạp lên ghế Bạch Kỳ Kỳ trước mặt, “Có băng cá nhân không?”
Bạch Kỳ Kỳ giật mình, quay đầu lại, “Hả?”
“Có băng cá nhân không?” Vẻ mặt Lâm Hành như hung thần ác sát —— nắm tay Cố Cảnh Ngôn.
Tình huống gì đây? Bạch Kỳ Kỳ vội vã lấy băng cá nhân từ trong cặp ra đưa cho Lâm Hành, Lâm Hành cẩn thận buông tay cậu ra. Lớp da thịt lại tách làm đôi, máu chảy ra. Lâm Hành cắn mở lớp bao băng cá nhân, quấn chặt lên vết thương, ngẩng đầu nhìn Cố Cảnh Ngôn. Não lại “ong” một tiếng, Bây giờ Cố Cảnh Ngôn có liên quan mẹ gì với mình đâu chứ? Điên thật.
“Làm sao vậy?” Bạch Kỳ Kỳ hỏi.
“Không có gì.” Lâm Hành mặt không hề cảm xúc lấy giấy lau tay, nghi ngờ mình bị điên rồi.
Cố Cảnh Ngôn cúi thấp đầu không nói lời nào, tóc mái hơi dài hạ xuống, che nửa bên mặt. Lâm Hành rối rắm, cả người đều khó chịu, chỉ có thể không nhìn Cố Cảnh Ngôn. Chờ phòng học yên tĩnh lại, Lâm Hành lại không nhịn được nhìn tay Cố Cảnh Ngôn.
“Không sao đâu, không chảy máu.” Cố Cảnh Ngôn mở miệng, nói rất nhẹ, “Cảm ơn.”
Ha ha, ai cần cậu cảm ơn.
Lâm Hành đang định bảo cậu xuống phòng y tế thì lại không nói nữa, Cố Cảnh Ngôn cho dù có chết thì cũng có liên quan gì đến mình đâu?
Từ lúc đó, cả ngày Lâm Hành cũng không nói chuyện với Cố Cảnh Ngôn. Tiết tự học buổi tối, Lâm Hành vừa đạp xe đạp ra khỏi cổng trường thì bị đám Tam trung chặn lại. Lâm Hành một tay chống xe đạp, chân dài hạ xuống giẫm trên đất, liếc mắt nhìn mấy thằng choai choai trước mặt, “Tìm bố làm gì?”
Thằng Ngụy và Lâm Hành vài ngày lại kiếm ra được thù hận mới, mới nhất là em gái kết nghĩa của hắn đi tỏ tình với Lâm Hành bị từ chối, hắn muốn thay em gái kết nghĩa đòi lại công bằng.
“Mày muốn ăn đòn đúng không?” Thằng Ngụy chỉ vào Lâm Hành, “Nói chuyện cho đàng hoàng đi.”
Lâm Hành liếm khóe miệng, híp mắt tỏ vẻ nguy hiểm, “Cái gì? Gió lớn quá, tao không nghe rõ.”
“Đánh mày một trận là rõ ngay.”
Lâm Hành đẩy xe đạp ra, né được một đấm của thằng Ngụy, xoay người lại khuỷu tay đâm thẳng vào cổ thằng Ngụy, đá văng thằng Ngụy ra sau. Những đứa khác cùng lúc xông tới, bỗng nhiên bên cạnh có một thiếu niên gầy gò lao ra.
Động tác Lâm Hành ngừng lại, bị một thằng ma cà bông tóc vàng đá vào chân, anh nhấc chân đạp nó ra ngoài. Sắc mặt chìm xuống, không có tâm trạng vui đùa nữa, Lâm Hành lập nghiệp thế nào chứ? Là dùng nắm đấm đó. Từ nhỏ đã chạy xe tải rồi, dưới xe đạp lúc nào cũng kẹp một con dao, Lâm Hành dựa vào tâm lý không muốn sống để kiếm đường sống.
Lâm Hành ra tay vô cùng ác độc, tẩn hết mấy đứa xung quanh, nhanh chân đi tới đỡ Cố Cảnh Ngôn đang đánh hăng say ra chỗ an toàn, ném cặp sách cho cậu, “Cầm giúp anh trai đi.”
Cố Cảnh Ngôn: “…”
Lâm Hành thành thạo giải quyết hết đám thằng Ngụy, đá thằng Ngụy ngã lăn, nhấc chân đạp lên cổ nó. Cúi người, từ trên cao nhìn xuống hắn, “Đánh nhau không có tiền đồ đâu người anh em, mau quay về chính đạo đi.”
“Phì!” Lúc mày nói chuyện có thể bỏ chân ra không hả, đôi mắt thằng Ngụy đỏ lên.
Lâm Hành nhướng mày, thu chân, đi tới trước mặt Cố Cảnh Ngôn giơ tay ra.
Cố Cảnh Ngôn ngẩn ra, vội vã đưa cặp cho Lâm Hành.
Lâm Hành nhìn kỹ Cố Cảnh Ngôn, trầm thấp nói, “Đừng bắt chước người ta ra tay, tay cậu không phải để đánh nhau.”
Cố Cảnh Ngôn đứng cứng ngắc.
“Đi đây.”
Lâm Hành trèo lên xe, chạy như bay ra ngoài.
Cố Cảnh Ngôn mím môi, nắm chặt tay, ánh mắt lập tức hung dữ hơn.
Buổi tối Lâm Hành nằm mơ, là cảnh tượng kiếp trước. Nhà nghỉ cũ nát, ván giường kêu kẽo kẹt, anh đè Cố Cảnh Ngôn.
Lâm Hành đột nhiên mở mắt ra, đèn trong phòng sáng rực, trong tay còn đang cầm bài tập chưa làm xong. Anh ngủ quên trên bàn học, Lâm Hành bỏ tập ra, ngả người ra sau dựa vào ghế, thở ra một hơi. Nhà nghỉ thì từng tồn tại, nhưng anh không đè Cố Cảnh Ngôn. Lớp 12 anh bỏ học đi chạy xe tải, Cố Cảnh Ngôn từng đến tìm anh một lần.
Ở một thị trấn ở Cát Lâm, bọn họ gặp nhau.
Lâm Hành đốt một điếu thuốc mạnh mẽ hút một hơi, lúc đó anh vẫn còn rất nghèo. Không ở nổi khách sạn xa hoa, trong căn phòng nhỏ hẹp còn có mùi mốc, hô hấp ở phòng bên cạnh cũng nghe được rất rõ ràng.
Chiếc giường một mét rưỡi, hai thằng con trai cao to chen chúc với nhau, da thịt tiếp xúc với nhau. Lâm Hành lúc đó rất muốn đè Cố Cảnh Ngôn, ông tài xế đi cùng nghĩ đối tượng của anh là con gái, dùng kinh nghiệm nông cạn của mình giáo dục Lâm Hành: “Kéo lên giường, làm cho cô ấy thoải mái, cô ấy nhất định sẽ hết lòng với cậu thôi.”
Lâm Hành cắn điếu thuốc, giơ tay che lên mắt.
May mà buổi tối đó nhịn được không làm gì cậu, nếu không có khi lúc đó cậu đã trở mặt rồi. Cố Cảnh Ngôn thích phụ nữ, đừng đùa.
Lâm Hành một đêm không ngủ, hôm sau mang theo đôi mắt gấu trúc như u linh bay vào phòng học. Tay dài vừa vung lên, anh liền nằm sấp xuống, anh lại bị kêu dậy lần nữa, mở đôi mắt âm u.
“Uống sữa chua ——?”
Cố Cảnh Ngôn nhìn anh với đôi mắt trong suốt trắng đen rõ ràng, cầm trong tay một hộp sữa chua nhập khẩu.
Mí mắt Lâm Hành xụ xuống, tiếp tục ngủ.
Anh ngủ một giấc đến giờ ăn trưa, có thể nói là cực kỳ hư hỏng. Lâm Hành kéo hai cái chân dài to đến căng tin, Đổng Hải theo ở phía sau, “Anh đại, hôm qua thằng Ngụy đến tìm anh à?”
“Ừm.”
Lâm Hành buồn ngủ hai mắt choáng váng, sau này làm cái gì chứ đừng mộng xuân nữa, còn mệt hơn là làm bài tập suốt đêm.
“Anh không có bị thương chứ?”
“Ờ.” Lâm Hành cười lạnh, thằng Ngụy mà có thể gây tổn thương cho nửa nhúm tóc gáy của anh thì coi như nó trâu bò. echkidieu2029.wordpress.com
“Hôm qua anh ngủ không ngon à?”
Lâm Hành một tay đút túi, ngẩng đầu nhìn mặt trời giữa trưa, thật chói mắt.
“Cuối tuần đi trượt patin đi?”
Thằng điên.
“Có mấy em gái nữa, ngực rất bự.” Nói xong Đổng Hải hèn mọn cười ra tiếng, “Em từng kể anh nghe rồi á, cái cơn sóng dập dìu nhấp nhô —— ”
Ánh mắt thâm trầm Lâm Hành nhìn lướt qua: “Cút.”
“Đừng thẹn thùng chi, đàn ông thích phụ nữ không phải chuyện dĩ nhiên à? Chúng ta đã đến tuổi động dục rồi.”
Ngu ngốc!
“Nói thật đó, nhỏ em kết nghĩa của thằng Ngụy nhìn cũng xinh lắm, sao anh không chộp lấy nó?”
Lâm Hành: “?”
“Là nhỏ mấy ngày trước tỏ tình với anh đó, thằng Ngụy thích nhỏ, nhưng con gái nhà người ta chỉ thích anh. Chà chà, hoa rơi cái gì tình tới?”
“Mù chữ, cút.” Mặt Lâm Hành không hề cảm xúc.”Hoa rơi hữu tình, nước chảy vô ý, môn Ngữ văn của mày học từ trong lỗ mũi à? Mày bỏ học về nhà kế thừa thảo nguyên của ba mày rồi chăn dê đi là vừa.”
Giọng anh chợt dừng lại, anh đối với Cố Cảnh Ngôn chẳng lẽ không phải là hoa rơi hữu tình nước chảy vô ý sao? Đệt!
Vô dụng.
“Hôm qua anh đánh nhau cũng có thằng gà ốm kia tới à?”
Lâm Hành hết cách, cực kỳ tức giận, Cố Cảnh Ngôn là để Đổng Hải mắng à? “Cút, không muốn chết thì cút cho xa.”
Mày mới là gà ốm, cả nhà mày đều là gà ốm.
Đổng Hải “hầy” một tiếng, nói: “Chắc cậu ta bị doạ tè ra quần luôn ha?”
Lâm Hành đá một cái vào kẽ chân Đổng Hải, Đổng Hải không kịp đề phòng, quỳ hẳn lên bậc thang.
Đổng Hải: “…”
Lâm Hành rút tay ra khói túi, ngẩng đầu nhìn trời, “Mùa hè đến rồi, còn có hai tháng là thi, vậy mà con mẹ mày còn có thời gian đi hóng chuyện người khác, sao không đi làm bài tập đi?”
Thi xong là nghỉ hè, qua nghỉ hè, lại khai giảng, thời gian đến lúc ba mẹ gặp chuyện ngày càng gần.
“Thi thì thi thôi, chúng ta học dốt mà cứ nằm đó thôi, cá khô mà còn muốn lật mặt à?” (*) Trần Phi Vũ chen lời, kéo Đổng Hải lên, “Em đã tính xong rồi, lớp 12 em bỏ, anh họ em đang làm công ở xưởng điện tử phía nam, còn kiếm được rất nhiều tiền, em sẽ đi tìm ổng.”
(*) cá khô lật mặt: cá còn sống thì còn tự giãy dụa được, cá khô thì không.
Lâm Hành liếc Trần Phi Vũ một cái, không nói gì, đi thẳng.
Trần Phi Vũ sờ sờ đầu, nhìn về phía Đổng Hải, “Mày có cảm thấy dạo này anh Lâm cứ quái quái không?”
“Tiếng Anh mà thi điểm tối đa còn không quái à?” Đổng Hải xoa xoa đầu gối bị đau, cau mày, “Chẳng lẽ ổng muốn học hành đàng hoàng, ngày ngày tiến lên?”
Trần Phi Vũ nhất thời nở nụ cười, “Những đứa như chúng ta à?”
Nụ cười dần dần nhạt xuống, hắn nhìn Đổng Hải, “Còn kịp không? Bây giờ lớp 11 rồi, sắp phải kết thúc rồi.”
Chỉ có một năm lớp 12, có thể cứu vãn cái gì?
“Chúng ta là đồ vô dụng, đám rác rưởi như chúng ta chẳng thể ôm hi vọng gì đâu, không biết anh đại nghĩ cái gì nữa!” Đổng Hải cảm thán giang sơn sắp diệt vong, thở dài một tiếng, nói: “Chắc là có liên quan đến thằng mọt sách kia rồi, mẹ nó, bây giờ rất muốn xử nó.”
“Vốn là tao với anh đại cùng bàn, nó vừa đến, tao liền bị đuổi đi.” Trần Phi Vũ tìm thấy đồng bọn, hoàn toàn quên lúc chưa có Cố Cảnh Ngôn, hắn đã bị Lâm Hành đuổi đi rồi, hắn chua xót nói, “Nó chiếm vị trí của tao.”
“Tẩn nó một trận thì sao?”
Hai người nhìn nhau, cười lộ ra răng nanh.
Lâm Hành ăn cơm được một nửa, Cố Cảnh Ngôn ngồi xuống đối diện, Lâm Hành nhìn băng cá nhân trên tay cậu, vẫn là cái băng hôm qua. Vệt máu cũng đen lại rồi, nhà họ Cố phá sản rồi à? Một miếng băng cá nhân cũng không mua nổi?
Cố Cảnh Ngôn là một người tự phụ và sạch sẽ, vậy mà có thể chịu đựng được đồ bẩn như thế kia ở trên tay mình.
“Cậu không đi bệnh viện à?”
“Cái gì?”
“Tay cậu đó.” Ánh mắt Lâm Hành đảo qua tay cậu, lạnh nhạt nói, “Không bôi thuốc?”
“Không sao cả.”
“Cậu tự cho là không sao à? Cậu là bác sĩ sao? Băng cá nhân dán hai ngày sinh ra bao nhiêu vi khuẩn có biết không?” Sắc mặt Lâm Hành vẫn lạnh nhạt, “Cậu có thường thức không vậy?”
Cố Cảnh Ngôn im lặng không nói.
Lâm Hành để đũa xuống, con ngươi đen hung dữ nhìn chăm chú vào Cố Cảnh Ngôn, một lát sau nói, “Câu hỏi hôm qua tôi hỏi cậu vẫn chưa trả lời, cậu ở một mình à?”
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Hành: Hôm nay lại động lòng rồi.