Bạn đang đọc Trở Về Từ Thế Giới Thần Ma – Chương 45
“Được thôi, nếu ông đã muốn thì cứ lên trước đi, nhưng chỉ được dùng hai cây châm thôi!”, Sở Hạo Vũ nghiêm túc nói.
Hoa Tam Đức nghe vậy, thiếu chút nữa đã tức đến mức trợn trừng mắt.
Châm pháp độc môn mười ba châm Thần Quỷ của cụ ta, ở Yến Kinh rất nhiều gia tộc giàu có cầu còn không được một châm!
Không ngờ sau khi đến Tân Hải, còn phải chịu nỗi uất ức này!
Hoa Tam Đức thầm đưa ra quyết định, sau khi trở về, nhất định phải tìm Vương Đức Thắng trút giận một trận, ít nhất cũng phải khiến ông ta trả giá mới được.
“Vậy thì tôi bắt đầu đây, cậu bạn trẻ hãy nhìn cho rõ, trong mười ba châm Thần Quỷ này của tôi, châm đầu tiên tôi được truyền lại từ tổ tiên Hoa Đà, sau đó cải tiến!”, Hoa Tam Đức hít một hơi thật sâu nói, hai ngón tay kẹp lại, miết tay lên kim bạc.
Kim bạc bay xuống, cắm vào cổ tay phải của Trương Trung Hán.
Nếu nhìn từ hành động thì đây chỉ là phương pháp châm cứu thông thường.
Nhưng khi ngón tay của Hoa Tam Đức rời đi, điều thần kỳ đã xảy ra.
Không có bất kỳ ngoại lực nào, nhưng cây châm bạc lại khẽ rung chuyển.
Bởi vì tần số quá nhanh nên phát ra tiếng vù vù.
“Mười ba châm Thần Quỷ quả nhiên là thần bí khó lường.
Lẽ nào đây chính là dùng khí để điều khiển kim châm trong truyền thuyết?”
Những người đang có mặt ở đây hầu như là người có kiến thức hạn hẹp, chỉ có Tôn Thị Phi mới có thể nhìn ra được chút phương pháp.
Núi Long Hổ là đạo môn chính thống, đồng thời ở Hoa Hạ cũng tồn tại rất nhiều môn thuật kỳ bí, trong đó dùng khí điều khiển kim châm là một kỹ thuật y học cực kỳ cao.
Dùng khí do chính mình tu luyện để điều khiển châm bạc, từ đó điều chỉnh kinh mạch bị tổn thương của bệnh nhân.
“Quả nhiên là thần y, kỹ thuật điều khiển châm bạc này e là trong vòng trăm năm cũng không có ai có thể sánh bằng!”
Tôn Thị Phi khen ngợi, những vị bác sĩ xung quanh không am hiểu về Đông y lắm cũng phụ họa theo.
Một lần nữa điều chỉnh lại hô hấp.
Mặc dù chỉ châm một cây, nhưng lại tiêu tốn rất nhiều sức lực của Hoa Tam Đức, cần phải lấy lại sức rồi mới châm cứu tiếp được.
“Châm thứ hai này là do tôi tạo ra sau khi nghiên cứu mười hai kinh mạch!”
Sau khi hô hấp ổn định lại, Hoa Tam Đức lại châm cây kim bạc tiếp theo.
Cây kim bạc này cắm vào lòng bàn tay của Trương Trung Hán, hình thành cộng hưởng với cây kim bạc đầu tiên.
Sẽ xảy ra điều gì đây?
Tuy mới chỉ có hai cây kim bạc, vẫn chưa nhìn ra được thành quả gì, nhưng dù sao người châm cứu cũng là Hoa Tam Đức, cho nên mọi người đều nhìn chằm chằm vào Trương Trung Hán.
“Cử động rồi, ngón tay của ông ấy cử động rồi!”, bác sĩ điều trị chính cho Trương Trung Hán là Tiểu Trần thốt lên.
Cây kim bạc thứ hai của Trương Trung Hán cắm xuống chưa được bao lâu, ngón tay của Trương Trung Hán đã cử động vài lần.
Sau đó dừng lại, qua nửa phút lại cử động.
Thần kỳ quá!
Các bác sĩ vô cùng kinh ngạc vì bệnh nhân này vốn đã bị liệt và hôn mê sâu, vậy mà chỉ với hai cây kim bạc đã có thể phục hồi dây thần kinh phản xạ ở tay của bệnh nhân.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì bọn họ nhất định sẽ không tin!
Ngay cả dùng Tây y thì cũng phải thông qua một loạt các thao tác phức tạp để phục hồi các dây thần kinh não của bệnh nhân rồi mới đạt được điều này!
“Đông y đúng là uyên thâm thật, khác xa những gì tôi có thể tưởng tượng.
Chỉ là một cây châm giống vậy thôi cũng đủ để nghiên cứu hơn cả đời người”.
Trong số những người có mặt, có một vị bác sĩ Đông y già ở Tân Hải bùi ngùi nói.
Đương nhiên cùng là bác sĩ Đông y thì phải nhìn người.
Ông ta cũng là một vị bác sĩ Đông y chuyên về châm cứu, nhưng tự biết rằng bản thân không bằng một nửa của Hoa Tam Đức.
À không, thậm chí có lẽ còn không bằng ba mươi phần trăm.
“Đây mới chỉ là dùng hai cây châm thôi.
Nếu dùng cả mười ba châm Thần Quỷ trong truyền thuyết thì không biết sẽ tạo ra cảnh tượng gì!”
Có người lẩm bẩm nói.
Nói không chừng trong vòng vài ngày, bệnh nhân bị thương nặng toàn thân này sẽ hồi phục ý thức như Hoa Tam Đức đã nói.
“Thế nào, có cần tôi tiếp tục không? Nhìn rõ chưa, ai bảo là Đông y hiệu quả chậm!”
Sau khi châm cứu xong hai mũi, Hoa Tam Đức quay người sang nói với Sở Hạo Vũ, nếu Sở Hạo Vũ đồng ý thì ông ta sẽ dùng hết mười một châm còn lại, để Sở Hạo Vũ nhìn cho kỹ.
Thế nào gọi là bác sĩ Đông y thật sự!
“Không cần nữa, tiếp theo cứ giao cho tôi”, Sở Hạo Vũ bình tĩnh nói.
Những người xung quanh nghe thấy vậy liền lắc đầu ngán ngẩm…!Chàng trai trẻ này đúng là bướng bỉnh thật, bác sĩ Hoa đã dùng đến mười ba châm Thần Quỷ rồi mà vẫn không chịu nhận thua.
“Chẳng lẽ, cậu còn có thể khiến ông cụ Trương mở mắt ngay lập tức sao?”, mấy bác sĩ bên cạnh chế nhạo.
Sở Hạo Vũ không trả lời, mà lặng lẽ nhìn xem chỗ Hoa Tam Đức vừa châm kim có gây ra ảnh hưởng gì không.
“Ừ, vẫn ổn, không gây ra ảnh hưởng gì quá lớn”.
Sở Hạo Vũ thì thào tự nhủ, may là chỉ để Hoa Tam Đức châm cứu hai mũi, nếu không anh sẽ phải tốn thêm rất nhiều công sức.
“À phải rồi, nếu là Vương Đức Thắng gọi ông đến đây thì ông hãy về nơi ông ở đi”, cuối cùng, Sở Hạo Vũ không quên nói thêm.