Bạn đang đọc Trở Về Từ Thế Giới Thần Ma – Chương 29: Không Rõ Nguồn Gốc
Sở Hạo Vũ thở mạnh một hơi, trên người đã nhễ nhại mồ hôi.
Có điều, anh lại không để ý đến việc này.
Ánh mắt anh nhìn chăm chú vào trong cái vạc hình vuông, khoảng hai mươi viên đan dược màu tím đen đang trôi nổi phía trên cái vạc luyện đan, còn có từng luồng khói xanh chưa tản đi hết.
Luyện thành đan rồi!
Những viên đan dược này được luyện theo dựa theo công thức của một loại đan dược nào đó của Tử Dương Tông, vì có một vài loại dược liệu không tồn tại ở thế giới này nên Sở Hạo Vũ cũng đơn giản hóa một vài thành phần.
“Gọi là Sinh Sinh Tạo Hóa Đan đi”.
Sở Hạo Vũ ngẫm nghĩ một lát, muốn đặt cho loại đan dược mình tiện tay luyện chế ra một cái tên.
Nhân lúc vừa mới luyện xong, hương thơm của viên đan còn chưa thu hết vào bên trong, Sở Hạo Vũ thuận tay ném hai viên vào trong miệng.
Anh điều động tu vi, hóa giải toàn bộ dược kình của hai viên đan dược…!Mặc dù tu vi còn chưa có sự tiến bộ rõ rệt, nhưng Sở Hạo Vũ vẫn cảm thấy có một dòng nước ấm nhè nhẹ dội rửa trong đan điền.
“Tiếp theo phải tìm cơ hội xây dựng trận pháp tích tụ linh khí ở đây”, trong lòng Sở Hạo Vũ thầm tính toán, suy cho cùng chỉ mỗi đan dược thì còn thiếu nhiều.
Có điều, cũng coi như đã xử lý xong chuyện cái vạc, theo sự gia tăng của tu vi, Sở Hạo Vũ cũng dần thử luyện các loại đan dược cao cấp hơn.
Sau đó, anh lấy điện thoại ra gọi cho Trương Trung Hán.
Không lâu sau, Trương Trung Hán đã cử một binh lính giải ngũ thường đi theo bên mình tên là Tiểu Lý tới lấy Sinh Sinh Tạo Hóa Đan mà Sở Hạo Vũ vừa luyện xong.
Thấy người tới không phải là Trương Khả, Sở Hạo Vũ thấy hơi bất ngờ.
Xem ra cô nhóc này quả thật đã bị lời nói khi trước của anh kích động, nhưng Sở Hạo Vũ không hề thấy áy náy, dù sao anh cũng không thể ở nhà họ Trương mãi được.
“Lão thủ trưởng đang mở tiệc chiêu đãi đạo trưởng Tôn ở khách sạn Tân Hải, xin hỏi anh Sở có thời gian rảnh không?”, Tiểu Lý cung kính hỏi Sở Hạo Vũ, mặc dù chỉ mới gặp Sở Hạo Vũ hai ba lần nhưng cậu ta không dám thất lễ.
“Thôi khỏi, bảo ông ấy dùng nước nóng để uống đan dược này, một viên là đủ rồi!”, Sở Hạo Vũ dặn dò vài câu, sau đó liền đi vào sâu trong trang viên.
Một tờ giấy trắng bình thường dùng để bọc mười viên thuốc màu đen.
Cậu lính giải ngũ Tiểu Lý không dám coi thường, vô cùng cẩn thận ôm thuốc vào trong lòng, chuẩn bị tự tay giao cho Trương Trung Hán.
“Mười viên đan dược, nếu Trương Trung Hán sử dụng hợp lý, cũng đủ để nhà bọn họ có thêm mấy vị tông sư Hóa Kình, coi như mình tặng cho bọn họ một vận may đi!”, trong trang viên, Sở Hạo Vũ nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng thầm nhủ.
…!
Trong khách sạn Tân Hải, hôm nay là ngày Trương Trung Hán mở tiệc đón tiếp Tôn Thị Phi.
Vị đại đệ tử thứ sáu mươi sáu của núi Long Hổ – Tôn Thị Phi trở thành khách quý của người nhà họ Trương, đây là dịp tốt ngàn năm có một.
Cho dù là các gia tộc lớn ở Yến Kinh, e là cũng khó có thể mời được người trên núi Long Hổ.
Không vì tiền tài, chỉ vì những người thật sự ưu tú đi tìm con đường chính đạo.
Đương nhiên Trương Trung Hán cũng biết, Tôn Thị Phi đồng ý ở lại Tân Hải, chủ yếu là vì Sở Hạo Vũ…!Còn đối với nhà họ Trương bọn họ mà nói, Sở Hạo Vũ mới thực sự là ngôi sao may mắn.
“Hôm nay ông cụ lại đột nhiên có việc gì vui vậy, lại nhớ tới việc mở tiệc gia đình”.
Ngồi vào vị trí, mọi người đều xôn xao bàn tán, nhìn ra xung quanh, trên cơ bản mấy chiếc bàn đã có người ngồi thì đều là người nhà họ Trương.
Bình thường chỉ có ăn Tết thì nội bộ nhà họ Trương mới tổ chức tiệc gia đình!
Không lâu sau, ba người con trai của Trương Trung Hán đều lần lượt xuất hiện tại buổi tiệc.
“Lão thủ trưởng đâu rồi ạ?”, Tiểu Lý được cử đi lấy đan dược cũng đã tới buổi tiệc, có điều tìm khắp nơi đều không thấy Trương Trung Hán đâu.
“Hả? Tìm bố tôi có việc gì?”, Trương Nghĩa Quốc hỏi ngược lại.
Ông ta là con trai thứ hai của Trương Trung Hán, cũng là bác của Trương Khả, có điều bình thường không mấy hòa hợp với hai bố con Trương Khả và Trương Nghĩa Quân.
“Đưa thuốc ạ, anh Sở đặc biệt luyện thuốc cho lão thủ trưởng”, Tiểu Lý thành thật trả lời.
Anh Sở, hai chữ này rõ ràng vô cùng chói tai với Trương Nghĩa Quốc!
Mỗi lần đều chỉ nghe thấy tên mà không thấy người.
Mặc dù chưa từng gặp Sở Hạo Vũ nhưng Trương Nghĩa Quốc lại rất hận Sở Hạo Vũ, không biết bố tìm đâu ra một tên giả thần giả quỷ, sau đó còn cho mượn cả Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Tiếp theo sẽ không phải là sẽ giao sản nghiệp của gia tộc cho cậu ta chứ?
Vì chuyện này, Trương Nghĩa Quốc và bố của mình đã cãi nhau nhiều lần, ngay cả Trương Nghĩa Quân cũng từng tranh cãi với bố.
Thậm chí Trương Nghĩa Quốc nghi ngờ tên Sở Hạo Vũ kia là do Trương Nghĩa Quân phái tới, để chuyển tài sản của Trương Trung Hán từ trong nội bộ ra ngoài.
“Đây là thứ quỷ quái gì vậy, ăn được sao?”, Trương Nghĩa Quốc bảo Tiểu Lý mở bọc giấy trắng trong tay ra, rồi bày ra vẻ mặt chán ghét.
Ông cụ thật sự là hồ đồ, luyện thuốc gì chứ, cái viên bi đất đen sì này sao có thể gọi là thuốc sao?
“Anh Sở nói, thuốc này gọi là Sinh Sinh Tạo Hóa Đan, lão thủ trưởng chỉ cần uống một viên là đủ.
Có thể chữa được căn bệnh ở lồng ngực”, Tiểu Lý nói lại với Trương Nghĩa Quốc y nguyên lời nói của Sở Hạo Vũ.
Nghe thấy Trương Nghĩa Quốc và Tiểu Lý nói chuyện, rất nhiều người nhà họ Trương cũng đã xúm lại.
“Nhanh vứt cái thứ không rõ nguồn gốc này đi, đừng để đến lúc ăn vào lại sinh bệnh”, vợ của Trương Nghĩa Quốc là Thẩm Xuân Mai nói chen vào, bà ta vào nhà họ Trương cũng đã mấy chục năm, lời nói cũng có chút trọng lượng.