Bạn đang đọc Trở Về Từ Thế Giới Thần Ma – Chương 19: Cô Gái Cầm Kiếm Gỗ
Xe lái tới trước cổng trường đại học Tân Hải.
Đã gần bốn năm Sở Hạo Vũ chưa trở về ngôi trường này rồi, thật ra đối với thời đại học mà nói, Sở Hạo Vũ không có quá nhiều tình cảm, dù gì lúc đó anh cũng quá bận rộn, mỗi ngày đều vừa học vừa làm, còn phải chăm sóc cho em gái.
“Hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập trường cũng là ngày khai trường, nên mới cho phép người ngoài tới tham quan”, Trương Khả nói.
Vào đầu thập niên chín mươi, trường đại học Tân Hải và đại học bên phía Đảo Quốc tổ chức trao đổi du học sinh, lúc đó đối phương đã tặng một vài chậu cây hoa anh đào làm biểu tượng cho tình bạn xuyên biển, trường đại học Tân Hải đã trồng trên khoảng đất trống của trường.
Mười mấy năm trôi qua, những cây đó cũng phát triển thành từng gốc hoa anh đào cao lớn, trở thành một con đường có phong cảnh tuyệt đẹp.
Vì yếu tố khí hậu, vốn dĩ hoa anh đào thường nở vào tháng tư, sau khi tới Tân Hải thì lùi lại gần nửa năm, đến tháng chín mới dần nở rộ.
Như vậy thì cũng vừa kịp với khoảng thời gian sinh viên mới nhập học hàng năm, giúp tô điểm thêm không ít cho trường đại học Tân Hải.
Thời mà Sở Hạo Vũ còn học tại nơi này, thứ anh thích nhất cũng chính là con đường hoa anh đào kéo dài từ cổng trường vào.
Không ngờ rằng tới khi trở lại, đối với anh mà nói thì đã trải qua bốn trăm năm rồi.
Hoa vẫn là hoa của năm xưa, thế nhưng lòng người thì đã thay đổi quá nhiều.
“Sao thế, đại sư Sở của chúng ta cũng thích mấy cảnh hoa hoè này sao?”, Trương Khả tinh nghịch lè lưỡi cười nói.
“Những thứ đẹp đẽ đương nhiên sẽ khiến cho người ta nảy sinh thiện cảm”, Sở Hạo Vũ ngẩng đầu nhìn hàng hoa ở hai bên.
Suốt cả quãng đường, thi thoảng lại có vài nam nữ sinh đổ dồn ánh mắt về phía hai người Sở Hạo Vũ và Trương Khả.
Đương nhiên, trọng điểm mà bọn họ quan tâm không phải Sở Hạo Vũ mà là Trương Khả.
Từ trước tới nay, Trương Khả luôn là nhân vật trong lời đồn của trường đại học Tân Hải.
Xuất thân hiển hách, cộng thêm vẻ ngoài xinh đẹp như một con búp bê sứ, thân hình đầy đặn, dù vẫn còn chưa phát triển hoàn toàn thế nhưng cũng đã đủ để thu hút vô số ánh mắt của người khác.
Đặc biệt là mấy tên hám gái còn tự mình lập ra một bảng xếp hạng hoa khôi trường đại học Tân Hải.
Mà Trương Khả vừa mới lên năm hai đã mạnh mẽ vượt mặt hết các đàn chị khác, đứng đầu trong bảng xếp hạng hoa khôi của trường.
“Sở Hạo Vũ có một cô em gái tên là Sở Giai Kỳ, hai người từ nhỏ đã mồ côi bố mẹ, sống nương tựa vào nhau.
Bốn năm trước khi anh đang học năm hai lại mất tích trong trường đại học Tân Hải, mãi tới bốn năm sau… mới trở về trong tầm mắt của mọi người”, Trương Khả đột nhiên liên tiếng.
“Ồ?”, Sở Hạo Vũ nhíu mày.
“Những điều này đều do tôi và ông nội điều tra ra”, giọng điệu của Trương Khả liền thay đổi.
Mấy ngày này thực ra Trương Trung Hán cũng rảnh rỗi, lúc giúp Sở Hạo Vũ điều tra nơi ở của Sở Giai Kỳ thì cũng thuận tiện tra rõ bối cảnh của Sở Hạo Vũ luôn.
Còn về Trương Khả thì cũng tiện thể biết được những điều này và …thế giới võ thuật mà trước kia một người như cô ấy chưa từng tìm hiểu tới.
Tông sư Hoá Kình!
Đương nhiên, bản thân Sở Hạo Vũ cũng không ngại việc Trương Trung Hán điều tra anh.
Có điều khiến cho Sở Hạo Vũ bận tâm là giờ Trương Khả lại nói tới những chuyện này… Xem ra cô gái này không hề đơn giản như trong tưởng tượng của anh.
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh một chút, chuyện của Lâm Thừa Chí lần trước là do ông nội tôi xử lý hết tất cả hậu quả, cũng sẽ có một ngày người nhà họ Lâm biết được thôi, e rằng anh…”, Trương Khả nói một nửa thì lắc đầu.
Suy cho cùng, vẫn là hiểu biết quá ít, trong mắt Trương Khả, tên gọi tông sư Hoá Kình này chỉ đơn thuần là mạnh, còn mạnh cỡ nào thì cô ấy vẫn không biết rõ cụ thể.
Sở Hạo Vũ lại cảm thấy buồn cười.
Cô gái này còn biết lo lắng cho mình nữa sao?
Mặc dù Sở Hạo Vũ làm chuyện gì cũng đều suy nghĩ kỹ rồi mới hành động, thế nhưng không đại diện cho việc chuyện nào cũng sẽ suy tính tới hậu quả.
Bởi vì có những chuyện nhỏ nhặt không đáng để anh bận tâm.
Giết thì cũng giết rồi, nhà họ Lâm biết được thì đã sao?
Nếu còn ở thời kỳ đỉnh cao, Sở Hạo Vũ chỉ cần thổi một hơi là có thể tiêu diệt hàng trăm hàng nghìn gia tộc tầm thường như thế!
Vào lúc hai người đang nói chuyện, bên cạnh đột nhiên xuất hiện vài sinh viên chặn lại trước mặt Trương Khả.
“Trương Khả, chuyện của chúng ta, em suy nghĩ như thế nào rồi?”, gã đàn ông dẫn đầu đứng trước mặt Trương Khả, vừa nói vừa dùng ánh mắt không thân thiện quét qua mấy lượt trên người Sở Hạo Vũ.
Đường Tinh Vũ – một trong những người theo đuổi Trương Khả, bố của hắn cũng là bá chủ một phương ở thành phố Tân Hải.
Mặc dù Trương Khả là hoa khôi của trường đại học Tân Hải, nhưng cũng chẳng có mấy người theo đuổi, bởi vì đều bị chùn bước trước gia thế của Trương Khả.
Tính khí của cô ấy cũng không được tốt lắm!
Bởi vì có Trương Trung Hán hun đúc nên Trương Khả gần như đắm chìm vào võ thuật, thời gian học đại học còn đảm đương chức chủ nhiệm của câu lạc bộ võ thuật, từng có chủ nhiệm của câu lạc bộ taekwondo muốn theo đuổi cô ấy, kết quả bị Trương Khả dùng một chân sút thẳng vào bệnh viện, ba tháng vẫn chưa thể xuống giường.
Vậy nên từ sau lúc đó, bất cứ ai có ý đồ gì với Trương Khả đều phải suy tính cẩn thận.
Có điều, vẫn có những kẻ không sợ chết cứ muốn tiến lại gần.
Ví dụ như Đường Tinh Vũ.
“Trương Khả, anh ta là ai?”, Đường Tinh Vũ vừa gặp Sở Hạo Vũ đã gươm súng sẵn sàng, cứ như con gà trống sắp phun lửa, bắp thịt cả người đều trở nên căng cứng.
Những vấn đề có thể dùng cơ bắp để giải quyết thì tuyệt đối không cần dùng đến đầu óc để suy nghĩ làm gì.
Dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ những gã đàn ông xuất hiện bên cạnh Trương Khả là được rồi, đây chính là quy tắc làm việc của Đường Tinh Vũ.
Sở Hạo Vũ cũng cảm thấy đau đầu.
Không dễ dàng gì mới có thể trở lại để ngắm nhìn khung cảnh hoa anh đào ở trường đại học Tân Hải, thật không ngờ… Sở Hạo Vũ hoài nghi liệu có phải Trương Khả cố ý gọi mình tới để làm cái cớ hay không.
“Em họ”, Trương Khả cũng cạn lời, chỉ có thể tuỳ tiện bịa ra một thân phận nào đó cho Sở Hạo Vũ.
Nếu như không vướng mắc chuyện bố của Đường Tinh Vũ là Đường Đại Bào có quan hệ làm ăn với nhà họ Trương thì Trương Khả sớm đã dạy cho tên Đường Tinh Vũ dai như đỉa đói này cách làm người lại từ đầu.
“Em họ ư?”, Đường Tinh Vũ đánh giá Sở Hạo Vũ hết lần này tới lần khác.
Mặc quần áo bình thường, thoạt nhìn cũng chỉ trên dưới hai mươi tuổi, Trương Khả cũng không có dáng vẻ thân mật đặc biệt nào với anh ta, hai người này đúng là cũng khá giống quan hệ chị em họ.
“Nếu đã là em họ của Trương Khả thì cũng là anh em của Đường Tinh Vũ tôi rồi”, Đường Tinh Vũ tỏ ra phóng khoáng.
Sở Hạo Vũ bất lực thở dài.
Cũng tốt, cái tên này ít ra không giống như Lâm Thừa Chí…
“Mau tới mà xem, câu lạc bộ võ thuật có người đánh nhau rồi kìa”, từ xa đột nhiên truyền lại những tiếng hô ầm ĩ.
Sắc mặt Trương Khả liền thay đổi, bước nhanh về phía trước, Sở Hạo Vũ cũng theo sát phía sau.
“Hàn Đông, cậu sao vậy?”, vừa bước qua cửa, Trương Khả đã nhìn thấy mấy người đang nằm trên mặt đất.
“Chị cả, chị phải báo thù cho bọn em! Người phụ nữ đó quá đáng ghét!”, thành viên câu lạc bộ đồng loạt cầu xin Trương Khả hỗ trợ.
Nhìn theo hướng chỉ tay của mọi người, Trương Khả nhìn thấy cô gái đang đứng ở phía chính giữa kia.
Cô gái trẻ đứng thẳng người, mái tóc dài đen nhánh xoã xuống ngang lưng trông giống như một dòng thác, trong tay đang cầm một thanh kiếm gỗ dài nửa mét.
Một tia sáng màu xanh giá lạnh loé lên trong ánh mắt điềm nhiên, giống như đang xem thường tất cả mọi thứ.
“Câu… câu lạc bộ này, từ giờ trở đi tôi… chính là…chủ nhiệm”, mặc dù khí thế bừng bừng đứng ở đó, nhưng vừa mới lên tiếng đã hơi lắp bắp, cô gái này nói chuyện không hề có dáng vẻ lưu loát, còn mang theo khẩu âm của Đảo Quốc.
“Người Đảo Quốc sao?”, Trương Khả sững sờ.
Còn Sở Hạo Vũ đang đứng bên cạnh lại không quá bất ngờ, vốn dĩ năm nào trường đại học Tân Hải cũng sắp xếp sinh viên trao đổi, ngẫu nhiên gặp phải người nước ngoài ở nơi này thì cũng là chuyện hết sức bình thường.