Trở Về Từ Thế Giới Thần Ma

Chương 12: Anh Sở Xin Lỗi Nhé


Bạn đang đọc Trở Về Từ Thế Giới Thần Ma – Chương 12: Anh Sở Xin Lỗi Nhé


Sau khi thang máy dừng lại, Sở Hạo Vũ và Hoàng Mộng Đình đã tới tầng năm, ngoài cửa thang máy cũng có nhân viên dẫn đường, tiết kiệm được thời gian tìm địa điểm của Sở Hạo Vũ.

“Mình nghe nói lần họp lớp này là do Lý Lương kêu gọi tổ chức nên mới có thể đặt được chỗ ở khách sạn Tân Hải này”.

Hoàng Mộng Đình giải thích với Sở Hạo Vũ, giống như đang nhắc nhở anh điều gì đó.

Lý Lương?
Sở Hạo Vũ không cảm thấy quá xa lạ với cái tên này.

Dù sao năm đó Lý Lương cũng được coi là nhân vật có máu mặt ở đại học Tân Hải, bố của hắn là giám đốc sở, hơn nữa còn có cậu là chủ tịch Hội nghị Hiệp thương chính trị thành phố, mẹ cũng là lãnh đạo cấp cao ở một doanh nghiệp nào đó, bản thân Lý Lương là chủ tịch Hội sinh viên mấy nhiệm kỳ liên tiếp.

Nhưng điều quan trọng hơn, Lý Lương từng là một trong nhiều người từng theo đuổi Lý Mộc Uyển.

Đáng tiếc cuối cùng Lý Mộc Uyển lại chọn Sở Hạo Vũ nên anh tự nhiên cũng bị Lý Lương ghi hận trong lòng, hắn không ít lần ngáng chân Sở Hạo Vũ, nhẹ thì có xử lý học bổng dành cho sinh viên xuất sắc của trường, nặng thì thậm chí là đến cả tên của Sở Hạo Vũ vốn có trong danh sách du học cũng bị gạch đi một cách ngang ngược.

Nhưng những chuyện này đều đã qua rồi, bây giờ trong mắt Sở Hạo Vũ đã không còn đáng nhắc tới.

“Sở Hạo Vũ, chuyện của Lý Mộc Uyển cậu đừng để trong lòng”, Hoàng Mộng Đình an ủi Sở Hạo Vũ.

Cô ta cho rằng từ ban nãy Sở Hạo không lên tiếng là vì bản thân lúc trong thang máy có nhắc tới tên của Lý Mộc Uyển, đâm vào vết thương lòng của Sở Hạo Vũ.


Không lâu trước đây, Hoàng Mộng Đình nghe các bạn học khác nói mới biết được tin Lý Mộc Uyển đã đính hôn.

Đương nhiên, đối tượng không phải Sở Hạo Vũ.

Nghe nói là con cháu của một gia tộc vô cùng lớn ở Tân Hải, về phần là gia tộc nào thì người thường như cô ta cũng không thể biết được.

Năm đó Sở Hạo Vũ cùng xem như là dốc hết tình cảm với Lý Mộc Uyển, điều này Hoàng Mộng Đình nhìn thấy được.

Mỗi ngày anh đều dậy sớm đưa bữa sáng cho Lý Mộc Uyển, vừa học vừa làm, dùng tiền học phí để mua quà cho cô ta, thậm chí hôm sinh nhật Lý Mộc Uyển còn xếp nến dưới tầng ký túc của cô ta…!
Mà bây giờ, Hoàng Mộng Đình biết được Lý Mộc Uyển đã đính hôn, hơn nữa còn được gặp lại Sở Hạo Vũ, trong lòng Hoàng Mộng Đình bắt đầu mừng thầm.

“Quả nhiên là cậu, sinh viên xuất sắc họ Sở, tôi còn tưởng rằng Lý Mộc Uyển nói đùa chứ, cậu ấy nói trong nhóm rằng đã gặp Sở Hạo Vũ trên đường, mọi người chẳng ai tin”, hai người vừa vào tới cửa sảnh tiệc thì có người chú ý tới Sở Hạo Vũ, đi ra tiếp đón.

Lưu Dũng, thời đại học kết nghĩa anh em với Lý Lương, nên quan hệ với Sở Hạo Vũ cũng chẳng có gì tốt đẹp.

Về phần tại sao lại gọi Sở Hạo Vũ là sinh viên xuất sắc, là vì lúc ấy Sở Hạo Vũ khá chịu khó học hành, tin tưởng vào câu nói lừa đảo rằng học tập có thể thay đổi số mệnh, nên mọi người mới bắt đầu trêu đùa gọi anh là sinh viên xuất sắc họ Sở.

Sự thật thì học tập là một chuyện, ra ngoài xã hội lại là một chuyện khác.


Mà sự niềm nở, lời nói khách sáo của Lưu Dũng lúc này cũng chỉ là đang ra vẻ lâu bạn bè ngày gặp lại mà thôi.

Sở Hạo Vũ gật đầu, cũng coi như là chào hỏi.

“Mộng Đình cũng tới sao, nghe nói bây giờ cậu đã là giáo viên dạy Hóa trong trường Trung học trọng điểm ở Tân Hải rồi”, Lưu Dũng châm chọc mà không đả động được tới Sở Hạo Vũ liền chú ý tới Hoàng Mộng Đình, Hoàng Mộng Đình cũng nói vài câu khách sáo với Lưu Dũng rồi lập tức đi vào phòng.

Sảnh tiệc rất rộng, hai bên trái phải đều được bao bọc bởi bức tường thủy tinh sát đất, có thể nhìn rõ bờ biển cách đó không xa, gió từ hai bên thổi tới, đèn đuốc sáng trưng, đây là cũng một trong những điểm đặc sắc của khách sạn này.

Nhưng tầng năm lại quá thấp, không thể ngắm phong cảnh ở xa hơn được.

Có điều cũng không tệ, phải biết rằng người bình thường muốn tổ chức tiệc ở đây, về cơ bản là không có khả năng,
Lý Lương cũng phải nhờ tới quan hệ của bố mình mới có thể tìm được một sảnh tiệc ở tầng năm này.

“Sở Hạo Vũ, cậu cũng tới rồi sao?”, thỉnh thoảng có người nhìn thấy Sở Hạo Vũ đều sẽ tới chào hỏi một tiếng.

Dù sao vì có Lý Mộc Uyển nên trước đây Sở Hạo Vũ cũng khá nổi tiếng ở trường đại học Tân Hải.

Một người nhan sắc bình thường mà có thể theo đuổi được Lý Mộc Uyển, hoa khôi top mười trong trường thì có thể không nổi tiếng sao?
“Hoàng Mộng Đình, sao nào, bây giờ Lý Mộc Uyển không cần Sở Hạo Vũ nữa, cơ hội của cậu đến rồi chứ?”, một nam và một nữ đứng bên cạnh trêu chọc tên là Khương Diễm Diễm và Trương Khôi.


Khương Diễm Diễm và Trương Khôi đã bắt đầu yêu nhau từ hồi đại học, trong mắt người ngoài họ cũng là một đôi tình nhân hạnh phúc ân ái, Khương Diễm Diễm và Hoàng Mộng Đình ở cùng ký túc xá, còn Trương Khôi là một trong những người bạn của Lý Lương.

Về phần Sở Hạo Vũ lúc bấy giờ, đại khái là vì bận rộn chăm sóc em gái Sở Giai Kỳ nên không ở nội trú.

Chắc cũng vì lý do này mà Sở Hạo Vũ không có quan hệ thân thiết với bạn học nào.

Nghe thấy hai người trêu đùa, Hoàng Mộng Đình nhất thời đỏ mặt, có điều ánh mắt lại cứ lướt qua lướt lại trên người Sở Hạo Vũ.

“Nhanh ngồi xuống đi, Mộng Đình lại đây ngồi chỗ mình này”, Khương Diễm Diễm vẫy tay gọi Hoàng Mộng Đình, ra hiệu chỗ cạnh mình còn trống, Hoàng Mộng Đình cũng đi tới đó ngồi xuống, sau đó muốn bắt chuyện với Sở Hạo Vũ.

“Ôi, chỗ này có người rồi, là chỗ của Lưu Dũng đang tiếp khách bên kia…”, Trương Khôi nói với Sở Hạo Vũ, Sở Hạo Vũ hơi sững sờ, cũng biết điều tới mấy bàn bên cạnh tìm chỗ ngồi.

“Xin lỗi, chỗ này cũng có người rồi…”
“Anh Trần vừa đi vào phòng vệ sinh”.

“Chỗ này, Tiểu Thẩm…”
Nhiều lần như vậy, Sở Hạo Vĩ dường như đã đi một lượt mấy bàn xung quanh, rõ ràng là bàn nào cũng có chỗ trống nhưng lại không có vị trí của Sở Hạo Vũ.

Sở Hạo Vũ bật cười nghiền ngẫm, sao anh lại không hiểu được việc này chứ.

“Tôi còn tưởng rằng mình bị hoa mắt cơ, thế mà lại là anh Sở, đã lâu không gặp, dạo này đang làm lãnh đạo ở đâu rồi?”, ngay lúc anh không tìm thấy chỗ ngồi thì có một người đàn ông cao lớn đi tới, người đang tiến gần tới cũng phải cao mét chín, gần như là cao hơn Sở Hạo Vũ cả một cái đầu.

Hắn ta từ trên cao nhìn xuống Sở Hạo Vũ, khóe miệng bày ra nụ cười trào phúng, từ lúc mới đi tìm chỗ, người đàn ông này đã chú ý tới Sở Hạo Vũ.


Hắn mặc vest đeo cà vạt, đôi giày bóng loáng không một hạt bụi, ngực ưỡn lưng thẳng.

“Chuyện này là sao vậy, Sở Hạo Vũ không có chỗ ngồi hả? Lý Lương, cậu sắp xếp kiểu gì thế?”, giọng nữ trong trẻo êm tai vang lên, một người phụ nữ đi ra từ phía sau người đàn ông.

Là Lý Mộc Uyển, lần thứ hai gặp mặt sau khi Sở Hạo Vũ quay về.

Hôm nay Lý Mộc Uyển đổi cách ăn mặc khá thoải mái, có lẽ là họp lớp thì cũng chẳng phải là một dịp gì quá trang trọng, một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt phối với một chiếc quần jean màu cà phê, vô cùng nhẹ nhàng sạch sẽ.

“Không phải là Mộc Uyển cũng không nói rõ là rốt cuộc Sở Hạo Vũ có đến hay không sao? Tôi cũng chỉ có thể sắp xếp theo ý mình, anh Sở, chuyện ngày hôm nay thật xin lỗi, là do Lý Lương tôi không suy nghĩ chu đáo! Tôi tự phạt một ly rượu!”, Lý Lương ra vẻ xin lỗi một cách chân thành, nói rồi uống cạn một ly rượu.

“Thôi bỏ đi, nếu ở đây đã không có chỗ của tôi, vậy tôi cũng xin phép được ra về trước”, Sở Hạo Vũ nói xong chuẩn bị rời đi, có điều trong lời nói vẫn lờ mờ ẩn chứa sự tức giận.

“Ở đây có ghế nhựa, mình người nhỏ, Sở Hạo Vũ với mình ngồi chung cũng được”, Hoàng Mộng Đình đứng dậy nói với Sở Hạo Vũ.

“Đúng đấy, ngồi chung với nhau cũng được, dù sao Mộng Đình cũng đâu ngồi hết bao nhiêu chỗ”, mấy cô gái bên cạnh đều giúp Hoàng Mộng Đình nói thêm, đứng ra dàn xếp.

Tất cả mọi người ở sảnh tiệc đều tập trung chú ý vào Lý Lương và Sở Hạo Vũ.

Người có mắt đều thấy rõ được chuyện này…!Không ngờ Lý Mộc Uyển đã đính hôn rồi mà Lý Lương vẫn ghen ghét Sở Hạo Vũ như vậy, mãi không quên được chuyện năm đó.

Haizz, suy cho cùng đều là người đẹp gây họa!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.