Bạn đang đọc Trở Về Thập Niên 60 Cuộc Sống Phấn Đấu Của Kiều Thê – Chương 47
Miêu Phượng Cầm cười lạnh nói: “Thế đạo hiện giờ, tôi không thấy gả cho nhà họ Lục có gì tốt.
”Quay đầu, bà nắm lấy tay Phong Khinh Tuyết, nghiêm túc nói: “Tuyết, cậu cả cháu hồ đồ, cháu cũng không thể hồ đồ, chuyện chung thân đại sự của cháu, cháu đừng nghe lời ông ta, lần sau mợ sẽ giới thiệu cho cháu gia đình thành phần tốt.
”Bất kể là thời đại nào, đàn ông đều thích người đẹp.
Phong Khinh Tuyết xinh đẹp như vậy, rất dễ dàng có một cuộc hôn nhân tốt đẹp, ai trong đại đội Vương Lâu không muốn cưới cháu gái ngoại của đại đội trưởng chứ? Chấm công tính điểm chia lương thực đều phụ thuộc đại đội trưởng!“Mợ cả, cháu biết mợ tốt với cháu, cháu cũng biết cậu sẽ không hại cháu.
Chuyện này là cháu cân nhắc rất lâu mới đưa ra quyết định, dù sao cháu cũng phải mang theo Tiểu Vân cùng chung sống.
Hiện tại cha mẹ không có, anh trai chị dâu lại là người như vậy, để Tiểu Vân ở nhà một mình chắc chắn sẽ bị đói chết.
Cũng chỉ có Lục gia mới không thèm để ý đến chuyện cháu mang theo Tiểu Vân.
”Nghe Phong Khinh Tuyết nói như vậy, Miêu Phượng Cầm không lên tiếng.
Nhà mình cũng có vài đứa cháu trai cháu gái cần chăm sóc, không có khả năng nhận nuôi Phong Khinh Vân, cho dù vợ chồng bà có đồng ý, con trai và con dâu cũng sẽ không vui khi đột nhiên có thêm đứa con, không thể làm việc còn phải há mồm ăn cơm.
Vương Chính Quốc sợ vợ nói sẽ khiến cháu gái ngoại thay đổi chủ ý, nhanh chóng kéo cô đi ra ngoài.
“Cậu dẫn cháu đi dạo một vòng đại đội.
” Ông nói là nói như vậy, nhưng thật ra là muốn cho Phong Khinh Tuyết xem tình huống của Lục gia.
Phong Khinh Tuyết ngầm hiểu.
Vương Chính Quốc vừa đi vừa thấp giọng nói: “Tuyết, cậu thật sự sẽ không hại cháu đâu, cháu đừng nghe mợ cháu nói bừa, Lục gia cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài, cháu gả qua đó sẽ không chịu khổ.
Tuy rằng hiện tại cậu có thể nuôi nổi cháu và Tiểu Vân, nhưng rốt cuộc có cả đại gia đình con cháu, không thể khiến cho tất cả mọi người đều vui vẻ, để tránh sau này bởi vì bọn họ không vui mà gặp phải phong ba, không bằng hiện tại an bài thật tốt cho cháu.
”“Cậu cả, cháu đã hiểu.
”Nghe thế, Vương Chính Quốc vô cùng vui vẻ, cả khuôn mặt mang theo tươi cười, hắn dẫn Phong Khinh Tuyết đi dạo khắp nơi, đứng một lúc trước chuồng bò cách xa nơi hầu hết mọi người cư trú.
Ngồi trên tảng đá trước chuồng bò là một ông già mảnh khảnh, hơn năm mươi, thái dương bạc phơ, mặc một chiếc áo khoác quân phục cũ kỹ vá víu.
Nhìn thấy Vương Chính Quốc, ông lập tức đứng lên.
Ông không lên tiếng, Vương Chính Quốc gật đầu với ông, cười nói: “Cháu gái ngoại của tôi rất lâu không tới đây, tôi dẫn con bé đi dạo.
”Nghe thế, ánh mắt ông lão sáng lên, cẩn thận nhìn kỹ Phong Khinh Tuyết, trên mặt lộ ra một vẻ vui mừng.
Phong Khinh Tuyết biết ông lão này chính là Lục Chí Viễn, cô xưa nay không phải tính cách õng ẹo làm dáng, cũng không biết nên bày ra thái độ gì cho thích hợp, cuối cùng bèn tự nhiên lịch sự chào hỏi.
“Tốt tốt tốt!” Lục Chí Viễn nói một tràng tốt, biểu thị bản thân cực kỳ hài lòng.
Chờ Vương Chính Quốc và Phong Khinh Tuyết rời đi, nụ cười trên khuôn mặt Lục Chí Viễn vẫn không thể dừng lại, qua một hồi lâu, mới tự nhủ nói: “Không ngờ thằng bé lại có vận khí tốt như vậy.
”Lục Chí Viễn là người già thành tinh, sao có thể không nhìn ra Phong Khinh Tuyết là một người ưu tú.
Khí chất là điều không thể gạt được người, không có nội hàm nhất định, không thể xuất hiện khí độ tu dưỡng.
Cháu gái ngoại của Vương Chính Quốc nhìn đẹp hơn con gái ruột của ông rất nhiều, Lục Chí Viễn trước đây vốn không thích Vương Kiều, cho nên thấy Vương Kiều không muốn ông liền thuận nước đẩy thuyền, bảo Vương Chính Quốc lại tìm những người khác, hiện tại lại phát sinh chuyện khác, ngay đêm hôm đó đi tìm Vương Chính Quốc, nói thẳng vào vấn đề: “Chính Quốc, sáng sớm ngày mai, phiền ông phát điện báo cho Lục Giang, bảo nó trở về để hai đứa gặp mặt.
”.