Trở về năm tháng bố tôi là hotboy

Chương 49


Đọc truyện Trở về năm tháng bố tôi là hotboy – Chương 49

Sắp tới thi đại học, thời gian mấy ngày cuối cùng nghỉ ngơi ở nhà, Lục Yên cả ngày canh giữ ở cửa phòng Lục Trăn, giống như con mèo quan sát trong bóng tối, nhìn chằm chằm anh ôn tập.
 
Đổi thành bất cứ học sinh nào khác thi đại học, ba ngày này đều có thể nghỉ ngơi thật tốt, nhưng Lục Yên hiểu rất rõ ông bố nhà mình, nếu như thật sự để cậu mấy ngày này bỏ qua học hành, buông thả bản thân, có lẽ anh có thể lập tức chìm vào trạng thái nghỉ hè, hoàn toàn quên đi ba ngày sau anh còn có một kỳ thi đại học phải tham gia.
 
“Bố, bố cứ việc nói thẳng đi, bây giờ thành tích này của bố có thể thi đỗ đại học không?”

 
Lục Trăn dựa vào ghế máy tính mềm, duỗi cái lưng mỏi thật dài, thong dong nói: “Câu hỏi này của con… Đại học chắc chắn có thể thi đỗ, vận may tốt thì còn có thể thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại.”
 
“Bố thôi đi, còn Thanh Hoa Bắc Đại, bố có thể sờ đến đại học loại một, con liền lên chùa dâng hương tạ lễ.”
 
Lục Trăn vỗ nhẹ ót của Lục Yên, bất mãn nói: “Lần thi thử thứ hai của ông đây chen lên được top 50 của khối con nói thế nào!”
 
Lục Yên uể oải nói: “Cũng chỉ có một lần đó…”
 
Lúc Lục Trăn thi thử lần thứ hai, lần đầu tiên thi được top 50 của khối, tất cả mọi người cảm thấy không thể tin được.
 
Mặc dù từ khi lên lớp 12 đến nay quả thật tuôn ra không ít bạn học hắc mã*, vượt tới xếp hạng hàng đầu, thế nhưng ở hạng cuối như Lục Trăn lại cũng có thể vọt lên, chuyện này có chút quá thần kỳ rồi. (*: lường được thực lực với người cạnh tranh.)
 
Trong lúc tất cả mọi người cho rằng Lục Trăn muốn hoàn toàn xoay người vùng lên thì thi thử lần thứ ba, anh lại lần nữa bị đánh về nguyên hình, quay lại top 100 cuối khối.
 

Rồi sau đó mấy lần thi mô phỏng dày đặc, thành tích của Lục Trăn vẫn luôn ở trạng thái “nhảy cầu”, lúc cao lúc thấp, phát huy trình độ nhấp nhô không ngừng.
 
Lục Trăn quy kết loại hiện tượng này cho: Vận may.
 
Cho nên Lục Trăn có thể thi đỗ đại học trọng điểm hay không thì thật đúng là phải đi bái lạy Bồ Tát Văn Thù. (*: Là vị Bồ Tát tiêu biểu cho trí tuệ.)
 
“Bốn ngày này bố lại cố gắng ôn tập một chút đi.” Lục Yên vỗ vỗ vai cậu: “Thành tích của mẹ Giản Dao vẫn luôn không tệ, luôn có thể duy trì ở top 30 khối, bố cũng không thể rớt lại phía sau mẹ con.”
 
Nhắc đến Giản Dao, Lục Trăn lập tức tỉnh táo tinh thần, tự tin nói: “Hoàn toàn không có vấn đề, lần gần đây nhất bố cũng chỉ kém cô ấy… hai mươi hạng.”
 
Lục Yên ỉu xìu nói: “Lần xa nhất mà bố kém mẹ, là hai trăm hạng.”
 
Lục Trăn duỗi cánh tay tráng kiện ra, ôm lấy cổ Lục Yên một cái, kéo cô rồi cùm cô lại dưới nách, uy hiếp nói: “Con nhóc, có một số việc, nhìn rõ thôi đừng nói rõ, biết chưa.”
 
“Thả con ra!”
 
“Ông đây đang dạy con đạo lý làm người.”
 
“Ông nội, Lục Trăn lại bắt nạt người ta!” Lục Yên kêu to lên.
 
Lục Giản cuồng ma bảo vệ con gái khí thế hùng hổ xông vào phòng, nhặt chiếc dép lê trên chân nện lên lưng Lục Trăn: “Ngoại trừ bắt nạt em gái con thì con còn biết làm chuyện gì nữa!”
 
Lục Trăn kêu “Oái” lên một tiếng, buông Lục Yên ra, Lục Yên vội vàng chạy đến trốn sau lưng Lục Giản, cười trên nỗi đau của người khác mà thè lưỡi với Lục Trăn.
 
Lục Trăn không cam tâm, cúi đầu lẩm bẩm, con gái khó nuôi vậy.
 
Được… bố đại nhân đại lượng, không so đo với con.
 
Đêm hôm đó, Lục Yên trốn trong tấm thảm lông cừu mềm mại, do dự thật lâu, cuối cùng gửi một tin nhắn cho Thẩm Quát hỏi thăm tình hình của anh.
 
Cô vẫn luôn không dám liên lạc với anh, sợ quấy rầy anh ôn tập.
 

Bình thường, nếu Lục Yên vẫn luôn không gửi tin nhắn cho anh, anh chắc chắn cũng sẽ gửi tin nhắn hoặc gọi điện thoại tới.
 
Cũng đã hơn một ngày rồi, Thẩm Quát vẫn không có tin tức, Lục Yên khó tránh khỏi trong lòng bất ổn.
 
Chờ tin nhắn đến đêm khuya, anh chưa trả lời, gọi điện thoại cho anh, giọng nói nhắc nhở đối phương tắt máy.
 
Lục Yên nhảy vọt một cái xoay người dậy từ trên giường, trong đầu lập tức hiện lên nhiều loại tình tiết, tình huống ngoài ý muốn trong tiểu thuyết phim truyền hình phổ biến ví dụ như tan nạn xe cộ, hoặc là không từ mà biệt…
 
Cô ngồi xếp bằng trên giường, run rẩy nắm chặt điện thoại, ép mình tỉnh táo lại.
 
Cô tự an ủi mình, bây giờ đã là mười một giờ đêm rồi, tắt máy đi ngủ là rất bình thường.
 
Không, cũng không tốt, xưa nay Thẩm Quát đi ngủ sẽ không tắt máy, đây là thói quen của anh.
 
Sau khi ở bên nhau, Thẩm Quát chưa từng tắt máy, anh sẽ luôn để cho Lục Yên liên hệ được với anh đầu tiên, thậm chí ngay cả tin nhắn cũng thế, ngoại trừ lúc tắm thì thời gian còn lại đều sẽ trả lời lại bằng giây.
 
Chuyện này quá bất thường rồi.
 
Trong lòng Lục Yên giống như bị giội một chậu nước lạnh như băng, cũng bắt đầu sợ hãi. Còn hai ngày nữa là thi tốt nghiệp trung học rồi, lúc này Thẩm Quát tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì!
 
Cô đứng lên, đi qua đi lại trong phòng, lo nghĩ đi một vòng lại một vòng, rốt cuộc vẫn không yên lòng, quyết định đi đến nhà Thẩm Quát xem tình hình trong đêm.
 
Lục Yên lén lút mở cửa, giống như làm trộm, ló đầu thăm dò bên ngoài.
 
Bởi vì ngày mai Lục Giản phải tham gia một hội nghị diễn đàn quan trọng nên đã đi ngủ sớm rồi, đèn ngoài phòng cũng tắt toàn bộ, chỉ có khe cửa phòng Lục Trăn còn lộ ra ánh sáng.
 
Cậu còn đang đọc sách.
 
Thật ra muốn nói đến cố gắng, trong một năm qua, Lục Trăn quả thật đủ cố gắng, mặc dù ngoài miệng lải nhải phàn nàn chuyện này chuyện kia, nhưng thật sự hạ quyết tâm muốn thi được thành tích tốt.
 
Không chỉ có chứng minh bản thân với Lục Giản, cũng vì trở nên ưu tú hơn để Giản Dao để ý đến mình.
 
Lục Yên nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, cầm tay vịn bước xuống cầu thang, đi đến cửa trước.
 
Cô mò trong bóng tối, rất có suy tính từ trong ngăn tủ tìm ra một đôi giày rất lâu rồi không đi để thay, đồng thời giấu dép lê của mình vào trong tủ giày, ngụy trang thành cục diện cô đang ở nhà.
 
Bản lĩnh thuần thục này, ở kiếp trước cô đã biết, khi đó Lục Yên thường xuyên lén lút chuồn ra ngoài chơi vào buổi tối, high đến rạng sáng mới về nhà, chưa từng bị ông bố ngốc nghếch của cô bắt được lần nào.
 
Lục Yên nhẹ nhàng đóng cửa lại, chạy đến sân sau dắt xe đạp của cô, sau khi ra khỏi cửa thì vô cùng lo lắng chạy về phía nhà Thẩm Quát.
 
Lúc này phố xá hầu như đều đóng cửa, nhưng mà người đi trên đường không ít, quán hàng ở chợ đêm bên đường vẫn náo nhiệt như cũ.
 
Lục Yên đạp xe, bảy lần ngoặt tám lần rẽ, cua vào ngõ nhỏ nhà Thẩm Quát.
 
Bánh xe đạp ma sát trên đường lát đá gập ghềnh, phát ra tiếng vang lộc cộc rõ ràng bên trong con hẻm nhỏ tĩnh mịch.
 
Trong hẻm nhỏ đèn đuốc mỗi nhà sáng lên, duy chỉ có đèn nhà Thẩm Quát là tắt, cửa sổ đen kịt.
 
Lục Yên nhanh chóng bóp thắng, nhảy xuống dựng xe ở góc tường, đi đến bên cửa sổ quan sát bên trong.
 
Trong nhà hình như không có người.
 
Lúc này, một cánh cửa gỗ cũ nát ở đối diện mở ra, có một người phụ nữ ôm con đi ra ngoài đổ nước, trông thấy Lục Yên lén lút đứng bên tường nhà người ta thì hỏi: “Này, cô tìm ai?”
 

Lục Yên vội vàng trả lời: “Tôi tìm Thẩm Quát, anh ấy không có ở đây sao?”
 
Người phụ nữ vừa dỗ đứa trẻ trong ngực vừa nói: “Đêm hôm qua bố cậu ta không thở được, đưa đến bệnh viện rồi, bây giờ chắc là còn ở trong bệnh viện, cả ngày hôm nay cũng không thấy ai về.”
 
“A, vậy chú Thẩm có nghiêm trọng không?”
 
Người phụ nữ buông tiếng thở dài: “Nhìn thấy Thẩm Quát cõng bố cậu ta ra đều là người bị tiểu quỷ câu mất nửa cái mạng rồi, bây giờ, nói không chừng….”
 
Trái tim Lục Yên đã nguội một nửa, đứng tại chỗ sững sờ thật lâu, tay chân đều chết lặng không còn cảm giác.
 
Sau khi người phụ nữ đó nói xong thì quay người vào nhà, trong miệng lải nhải: “Bệnh nhiều năm như vậy rồi, bây giờ thật sự muốn đi rồi, cũng là chuyện tốt, liên lụy đến đứa trẻ kia… thật là tội nghiệp.”
 
Lục Yên đạp xe, vòng vo trong cái hẻm nhỏ, đi ra đầu đường.
 
Nhiệt độ mấy hôm thi đại học này luôn hạ xuống, mấy hạt mưa nhỏ rơi xuống tí tách từ bầu trời, đường phố ướt dầm dề, ảnh phản chiếu của ánh đèn đường toát ra ánh sáng nhạt.
 
Lục Yên ép buộc mình tỉnh táo lại, tự an ủi mình nhất định không có chuyện gì, bố Thẩm ở hiền gặp lành, sẽ không có chuyện gì.
 
Nghe Thẩm Quát nói, bố anh khá ngại ngùng trước mặt người lạ, hơi không thả lỏng, nhưng trên thực tế tính cách tương đối cởi mở lạc quan, thỉnh thoảng thích nói vài câu hài hước nhạt nhẽo.
 
Tính tình Thẩm Quát trầm lắng, cũng thường bị bố anh chọc cho khóe miệng nhếch cười.
 
Nếu không phải là người sống vô tư thế này thì bệnh nhiều năm như vậy, cho dù là ai cũng rất khó kiên trì nổi.
 

 
Từ đôi câu vài lời miêu tả thường ngày của Thẩm Quát, Lục Yên cũng có thể nhìn ra được, tình cảm của Thẩm Quát đối với bố rất thắm thiết, anh thường sẽ không cười, nhưng lúc nói chuyện với bố, khóe môi mỏng của anh kiểu gì cũng sẽ hơi giương lên.
 
Lục Yên dừng ở đầu phố suy tư mấy phút, sau đó leo lên xe, chạy như bay về phía bệnh viện Nhân Dân thành phố.
 
Nói chung, bệnh nặng thế này đều sẽ mang đến bệnh viện công tốt nhất ở Bắc Thành —- bệnh viện Nhân Dân thành phố, chắc chắn anh cũng ở đó.
 
Lục Yên một mạch lao vùn vụt, chỉ dùng mười lăm phút để chạy tới bệnh viện Nhân Dân thành phố, hỏi thăm ở cửa phòng khám nửa ngày, nhưng cô không biết bố Thẩm tên gì, cho nên quầy thăm hỏi cũng không có cách nào cho số phòng bệnh cụ thể.
 
Lục Yên sốt ruột đến mức nước mắt cũng sắp rơi ra rồi, đúng lúc này, cô nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đi qua cửa thu tiền, chính là Thẩm Quát.
 
Anh cầm trong tay biên lai nộp phí, đang cúi đầu cẩn thận đối chiếu, mấy sợi tóc cắt ngang trán che đi tròng mắt đen nhánh của anh…
 
Dưới ánh đèn, sắt mặt anh hiện ra trạng thái trắng bệch và mệt mỏi.
 
“Thẩm Quát!”
 
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cơ thể Thẩm Quát hơi ngừng lại một chút, ngẩng đầu lên.
 
Ánh đèn trắng chiếu vào gương mặt trắng bệch của anh, xem ra tinh thần rất kém, dáng vẻ mệt mỏi, dưới cằm có râu màu xanh, trong mắt hiện lên vài sợi tơ máu.
 
Trong chớp mắt nhìn thấy Lục Yên ấy, đáy mắt anh mới xẹt qua một tia sáng.
 
Lục Yên vội vàng chạy tới, vài lần muốn nói lại thôi, muốn hỏi thăm tình hình của bố Thẩm, nhưng lại không dám hỏi.
 
Thẩm Quát nhìn ra sự lo lắng của cô, nói thẳng ra: “Đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, tạm thời vẫn chưa qua khỏi nguy hiểm.”
 

Mặc dù vẫn chưa qua khỏi nguy hiểm nhưng Lục Yên lại thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi trên đường cô tới đây, gió kèm với mưa nhỏ thổi vào mắt, nhiều lần không nhịn được mà lau nước mắt.
 
Cô rất sợ bố Thẩm xảy ra chuyện ngoài ý muốn…
 
Thẩm Quát ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ treo phía trên đại sảnh của phòng khám, bây giờ đã sắp mười hai giờ rồi.
 
“Quá muộn rồi.” Giọng nói anh hơi khàn: “Em tới đây…”
 
Lục Yên vội vàng giải thích: “Gọi điện thoại cho anh nhưng anh không bắt máy, cũng sắp thi tốt nghiệp trung học rồi, em có chút không yên lòng…”
 
Thẩm Quát lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn một cái, giải thích nói: “Sáng nay đã hết pin rồi.”
 
Tối hôm qua anh trông ở đây cả một đêm.
 
“Em có thể đi xem chú một chút không?” Lục Yên hỏi.
 
Thẩm Quát im lặng, gật gật đầu, dẫn cô đi đến tòa nhà khu nội trú.
 
Lục Yên dựa bên người Thẩm Quát, chốc chốc ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh, đưa tay ra thăm dò, dùng sức nắm chặt đầu ngón tay anh.
 
Thẩm Quát có thể cảm nhận được sức lực mà lòng bàn tay mềm mại của cô nhóc truyền đến.
 
Ấm áp lại thân mật.
 
Phòng chăm sóc đặc biệt ở tầng ba của khu nội trú, bệnh nhân ở tầng này tương đối ít, bởi vậy rất yên tĩnh. Đèn trần ở hành lang không quá sáng, phủ lên toàn bộ lối đi nhỏ một tầng ánh sáng buồn bã.
 
Xuyên qua cửa sổ phòng bệnh có thể nhìn thấy trên mũi bố Thẩm có đeo máy hô hấp, Lục Yên nhìn không hiểu máy nhịp tim, nhưng phía trên biểu thị tần suất nhịp tim, rất yếu ớt, chỉ số thấp hơn người bình thường.
 
“Hôn mê sâu.” Thẩm Quát dựa vào bên tường, mệt mỏi giải thích: “Tối hôm qua đưa tới cấp cứu, còn sử dụng máy sốc tim, thật vất vả mới nhặt về một cái mạng, nhưng chưa thoát khỏi nguy hiểm.”
 
Lục Yên biết, chỉ có vào thời khắc sắp chết, nhịp tim dừng lại bác sĩ mới sử dụng máy sốc tim.
 
Nghe vài câu tự thuật lác đác của Thẩm Quát, Lục Yên cũng có thể tưởng tượng được tình huống lúc đó nguy hiểm cỡ nào.

 
Trên hành lang có người nhà nằm ngủ trên băng ghế dài, cho nên bọn họ không nói thêm gì, đi đến bên cạnh sân thượng cuối hành lang.
 
Mưa tạnh, gió mát thổi nhẹ nhàng, lá cây vang lên tiếng xào xạc.
 
Ngày hè oi bức bị xua tan đi không ít, đối với học sinh thi đại học mà nói thì thật sự là vô cùng may mắn.
 
Thẩm Quát dựa vào một bên hàng rào, lấy ra thuốc lá và bật lửa từ trong túi áo trước ngực, bật lửa là Lục Yên tặng cho anh, anh vẫn dùng, rất thích.
 
Đối với đồ mình thích, Thẩm Quát sẽ không gác xó, anh sẽ mang theo trên người, thường xuyên sử dụng.
 
Tay châm thuốc vẫn luôn run rẩy, mấy lần cũng không châm được, cái bật lửa rơi xuống đất vang lên một tiếng “bang”.
 
Vẻ mặt anh rất bình tĩnh, nhưng Lục Yên nhìn ra được, trong lòng anh đã sớm rối như tơ vò rồi.
 
Đêm qua, suýt chút nữa anh đã mất đi bố.
 
Trên thế giới này, con người có thể không có gì cả, nhưng không thể không có cha mẹ.
 
Lục Yên ngồi xổm người xuống, nhặt cái bật lửa dưới đất lên, vô ý dùng vạt áo lau mắt, sau đó đứng dậy, nhón chân châm lửa cho anh.
 
Thẩm Quát do dự một lúc, đưa người tới gần châm điếu thuốc này.
 
Trước kia anh sẽ không hút thuốc trước mặt cô, bởi vì Lục Yên nói không thích ngửi thấy hai tay có mùi thuốc lá, không cho anh hút.
 
Lần này cô chủ động châm thuốc cho anh.
 
Thẩm Quát quay lưng lại, đi ra xa một chút. Chỉ hút hai cái rồi tắt tàn thuốc.

 
“Anh đưa em về.”
 
Lục Yên nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Thẩm Quát hiện lên vẻ ảm đạm, đoán rằng tối hôm qua anh cả đêm không ngủ, đêm nay muốn trông bố Thẩm thoát khỏi nguy hiểm, tất nhiên cũng sẽ không ngủ.
 
“Thẩm Quát, đêm nay em ở lại giúp anh trông coi, anh đi ngủ một lúc đi.”
 
“Không cần.”
 
Thẩm Quát quả quyết từ chối lời đề nghị của Lục Yên, xách cổ áo cô lên, không nói gì ôm lấy cô đi xuống tầng.
 
“Thẩm Quát.” Cô kéo dài âm cuối, vội vàng nói: “Ngày mốt phải thi tốt nghiệp trung học rồi, Thẩm Quát, anh không thể cả ngày không ngủ được!”
 
“Chuyện này không quan trọng.” Anh bình tĩnh nói.
 
So với tính mạng của bố anh thì thi đại học gì đó thật sự không quan trọng.
 
“Mấy ngày nay em giúp anh trông coi, anh đi ngủ đi.” Lục Yên vội vàng nói: “Em vốn thích thức đêm, hoàn toàn không thành vấn đề, có được không, Thẩm Quát.”
 
Cuối cùng cô ôm cánh tay Thẩm Quát, gần như là mang theo tiếng nức nở cầu xin: “Mỗi ngày thức đêm học tập, chuẩn bị ba năm rồi, sao có thể không quan trọng chứ. Anh đi ngủ một lát có được không.”
 
Vừa rồi cô nhóc vẫn luôn trộm lau nước mắt, không muốn biểu hiện buồn bã trước mặt anh, lúc này rốt cuộc không giả bộ được nữa, mắt ướt sũng, giọng nói cũng run lên: “Em nhất định giúp anh trông coi bố Thẩm thật tốt, xin anh, được không.”
 
Trái tim Thẩm Quát bị nước mắt của cô thấm ướt, dây cung kéo căng lâu như vậy, rốt cuộc có chút không kìm được.
 
Anh dùng sức ôm cô gái vào lòng, một tay đè lấy xương bả vai của cô, ôm thật chặt, dường như muốn ấn cô vào trong cơ thể.
 
Cô nhẹ nhàng vỗ anh, giống như trấn an, dịu dàng nói: “Không sao, anh đi ngủ một lúc đi, dù chỉ trong giây lát thôi.”
 
Thẩm Quát rốt cuộc nặng nề đáp lời: “Được.”
 
Lục Yên kéo Thẩm Quát quay lại hành lang, Thẩm Quát không yên lòng, không đến giường nhỏ trong phòng nghỉ ngơi của người nhà để ngủ, chỉ dựa vào lối đi nhỏ hành lang, ngồi nhắm mắt một chút.
 
Lục Yên nhanh chóng ngồi xuống, vỗ vỗ chân mình, nói: “Vậy anh gối lên em.”
 
Anh cụp mắt nhìn đôi chân mặc quần jean của cô gái, thẳng tắp mà thon dài.
 
Anh dường như có chút ngại ngùng, trầm giọng nói: “Không cần.”
 
“Ngồi thì sao có thể ngủ ngon được.” Cô nhóc không phân bua mà kéo tay Thẩm Quát: “Nhanh nằm xuống.”
 
Vẻ mặt thiếu niên dường như có chút ngượng ngùng, do dự một lúc, rốt cuộc vẫn thuận theo cô, giữ áo nằm xuống, đầu gối lên chân cô.
 
Anh trợn tròn mắt, con ngươi đen nhánh ngắm nhìn khuôn mặt cô.
 
Cô có một đôi mắt hoa đào đẹp đến nỗi làm cho người ta khó mà hô hấp, rung động lòng người.
 
Chỉ là giờ phút này cô còn nhỏ, ánh mắt đơn thuần.
 
Nếu là tương lai sau khi trưởng thành, có được đôi mắt đẹp mê người thế này thì không biết là quang cảnh kiều diễm cỡ nào.
 
Lục Yên bị anh nhìn mà có chút thẹn thùng, đưa tay che mắt anh: “Nhanh ngủ đi.”
 
Anh nghe lời nhắm chặt mắt lại, lông mi dài lướt qua lòng bàn tay mềm mại của cô.
 
Sau khi nhắm mắt lại, sự mệt mỏi giống như thủy triều ùn ùn kéo đến, Thẩm Quát lập tức rơi vào giấc ngủ nặng nề.
 
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê dường như cảm giác được sự mềm mại mang theo một tia xúc cảm man mát rơi xuống khóe môi.
 
Đôi môi mỏng khô ráo của anh giật giật.
 
Không thể tỉnh dậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.