Đọc truyện Trở Về Năm Cấp 3 – Chương 38
“Khi ai đó trở nên nổi tiếng thì dù người nào có liên quan đến họ đều sẽ được lợi. Vậy nên lấy được danh hiệu bạn gái của họ sẽ là phương pháp tốt nhất để hái được lợi ích.”
“Các người rất nổi tiếng mà cậu nói có phải là cậu không…”
“Đúng vậy.”
“Cậu đúng là không biết xấu hổ.”
“Vì sao một người mẫu mới khi ra mắt như cô ta có thể nổi tiếng nhanh chóng trong một đêm được đây? Còn gì khác ngoài việc nhờ tôi phối hợp với cô ta để diễn một vở kịch. Nói thật là bây giờ đến việc cô ta trông như thế nào tôi cũng không nhớ rõ. Cô cũng biết đó, con gái bây giờ phẫu thuật thẩm mỹ sắp nát cả mặt rồi.” Khi nói đến đây, anh còn giả bộ như cố nhớ lại thứ gì đó.
Mộng Dao dùng tay đánh một cái thật mạnh lên ngực anh: “Lần trước lúc nhắc đến cô ta sao cậu không nói gì chứ? Thật là…” Làm hại cô phí công xoắn suýt lâu vậy.
Nhưng mà sự vui sướng rộn ràng trong lòng lúc này là sao ấy nhỉ, cảm giác cứ như vừa được sống lại trong hiểm cảnh vậy.
“Hả?” Lục Tiểu Xuyên vẫn chưa hiểu vấn đề đành hỏi lại: “Cô có từng nhắc tới cô ta sao?”
“Thì lần trước ở quán mì đó!”
“Có sao?”
“Đầu óc cậu bị làm sao vậy?” Mộng Dao sắp bị anh làm cho tức chết rồi, đúng là tên ngốc mà.
Lục Tiểu Xuyên vừa nhớ lại cách xử sự của cô mấy ngày nay thì khóe miệng đã không thể kiềm được mà nở nụ cười. Vậy ra là…
“Đừng nói là vì cô ta nên cô mới từ chối tôi đó nha.” Anh thử hỏi lại cô.
“Câu nói thử đi!” Mộng Dao nạt lại anh: “Cậu không biết mấy ngày nay tôi đã rối rắm như thế nào nào đâu.”
“Vậy có nghĩa là cô thích tôi từ lâu rồi.”
“Ừm.” Mộng Dao thì thầm bằng giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Lục Tiểu Xuyên chợt cảm thấy tê rần cả người, đây là lần đầu tiên trong đời anh có loại cảm giác này.
Cảm giác bay bổng như tiên.
Người bình thường miệng lưỡi sắc bén như anh thế mà lúc này lại chẳng biết nói cái gì cho phải.
“Lục Tiểu Xuyên, tôi hỏi cậu một cách nghiêm túc. Cậu có thực lòng thích tôi không?” Lúc này bàn tay đang dấu ở phía sau lưng của Mộng Dao đã hồi hộp đến mức xoay vòng.
“Thật lòng, thật lòng, rất thật lòng.”
Mộng Dao đắm chìm vào đôi mắt thâm thúy kia của anh, bị say bởi giọng nói kia của anh, cô cảm thấy rằng mình cũng đã sa lầy vào rồi.
Mùi hương ngọt ngào không thể tả thành lời cứ thế mà tràn ra khắp mọi ngóc ngách.
Chàng trai chậm rãi bước đến gần cô gái, từng ngón tay luồn vào mái tóc đang bay trong gió của cô. Cô gái khẽ nhón mũi chân, hồi hộp nhắm mắt.
Giây phút môi kề môi ấy như có một dòng điện chạy xuyên khắp người của hai người.
Sau chiếc hôn chỉ kéo dài trong vài giây đó, cả hai đều không dám nhìn thẳng vào người kia. (Beta: Nhanh kinh hồn:)))
Một lát lâu sau, Lục Tiểu Xuyên nắm lấy tay Mộng Dao: “Anh đưa em về nhà.”
“Ừm.”
Đến trước cửa nhà Mộng Dao, Lục Tiểu Xuyên vẫn dùng dằng không chịu rời đi. Anh cứ thế mà nhìn cô khiến cô có ảo giác như anh đang muốn nuốt chửng mình.
“Sao anh còn chưa đi?” Anh vẫn nắm lấy tay cô khiến cô không có cách nào để vào nhà. Bọn họ đã đứng đấy được vài phút rồi.
“Anh chỉ muốn kiểm tra xem đây có phải là nằm mơ hay không?” Anh cười như một thằng khờ.
“Không phải đâu mà.” Mộng Dao nghịch ngợm nhéo mặt anh: “Có đau không? Nếu đau thì không phải mơ rồi.”
Anh kéo cô vào lòng rồi ôm chặt lấy: “Ừ, không phải mơ.”
“Anh làm cái gì đó. Bình thường ba mẹ của em hay về nhà giờ này lắm, lỡ mà bị bắt gặp là tiêu luôn.” Tuy là nói như thế nhưng cô vẫn không nỡ đẩy anh ra.
Anh cười nhẹ: “Không ngờ người sắp 30 như anh, lúc còn sống còn có thể để trải nghiệm lại cảm giác yêu sớm một lần.”
“Vậy bây giờ anh có cảm giác gì?”
“Sợ bị ba của em nhìn thấy sau đó đến đánh anh một trận.”
“Vậy anh còn không chịu đi.” Mộng Dao lú cái đầu nho nhỏ ra từ trong lòng anh: “Em muốn đi ngủ, em buồn ngủ rồi.”
“Lại buồn ngủ à?”
“Ừ.”
“Vậy thôi…” Lục Tiểu Xuyên buông cô ra rồi đặt lên trán cô một nụ hôn: “Ngủ ngon nhé.”
“Ngủ ngon.”
Nhìn thấy cô đã đi lên lầu an toàn rồi anh mới yên tâm.
Xem ra anh không cần thiết phải nói chuyện se duyên kia với cô, dù sao bây giờ bọn họ cũng đã ở bên nhau.
Nhưng như vậy thì khi nào họ mới có thể trở về đây.
Chung cư dành cho người độc thân của anh chắc chắn không thể chứa được hai người bọn họ rồi. Vậy nên mua nhà mới ở đâu đây? Em ấy thích kiểu dáng nào nhỉ? Chắc là mình sẽ mua rộng rộng một chút như vậy sau này có sinh con cũng…
Anh đang suy nghĩ cái gì đây!
Thực ra việc mệt mỏi chỉ là cái cớ của Trương Mộng Dao mà thôi. Lúc này cô vẫn đang tràn đầy sức sống không ngừng lăn trái lăn phải trên giường, tiếp đó lại cầm lấy quạt, quạt liên hồi.
Sao mặt cô vẫn cứ nóng thế kia.
Nhịp tim đập vẫn cứ nhanh như vậy không hề có chút dấu hiệu chậm lại nào.
Cô thực sự là người yêu của anh rồi? Sao cứ có cảm giác không chân thật chút nào, mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ.
Cô cứ như là trúng vé số vậy, hơn nữa còn trúng ngay giải đặc biệt.
Sau khi lăn qua lộn lại trên giường hết cả buổi, cuối cùng Mộng Dao cũng mệt đến ngủ thiếp đi, vẫn chưa đánh răng rửa mặt, áo ngủ cũng chưa thay.
Tối hôm đó Mộng Dao ngủ không ngon, không biết có phải là do hưng phấn quá hay không mà sáng hôm sau cô tỉnh dậy từ rất sớm, cô vẫn thay quần áo sau đó đeo ba lô lên chuẩn bị đi học như bình thường, đến khi ra khỏi cửa nhà rồi mới chợt nhớ ra hôm nay là chủ nhật.
Có phải là đầu của cô bị úng rồi không?
Liên tưởng đến biểu hiện bị bệnh mấy ngày hôm nay của mình, cô bắt đầu hoài nghi rằng nếu còn tiếp tục như vậy thì liệu cô có trở thành một đứa ngốc hay không?
Trương Mộng Dao lắc đầu thật mạnh cố gắng ném những ý nghĩ nhảm nhí đó đi. Cô quăng ba lô sang một bên, sau đó đi rửa sạch một rổ nho chuẩn bị cho công cuộc vừa xem tivi vừa ăn.
Đột nhiên điện thoại bàn trong nhà vang lên, cô vốn nghĩ là ba mẹ gọi điện đến kêu cô ra tiệm phụ giúp nên vội chạy qua nhấc máy.
Cô còn chưa kịp nói alo là bên kia đã đã gấp gáp nói trước.
“Anh là Lục Tiểu Xuyên đây. Thời tiết hôm nay thật đẹp, chúng ta đi hẹn hò nha. Anh chờ em ở công viên gần nhà.”
“Hả?”
Cô còn chưa kịp nói gì hết là bên kia đã tắt máy.
Không cần nghĩ cũng biết là số điện thoại nhà cô chắc chắn do Tống Tư Đình nói cho Thôi Triết và sau đó Thôi Triết nói lại với anh.
Sau khi đến bên cửa sổ, cô kéo màn cửa ra nhìn thì thấy bên ngoài đang giăng đầy mây đen, trời lạnh đến run rẩy cả người.
Thời tiết như vậy mà nói là đẹp?