Trở Về Năm Cấp 3

Chương 33


Đọc truyện Trở Về Năm Cấp 3 – Chương 33

“Tơ hồng se duyên, đôi người sánh bước.”

“Sinh cũng như tử, cùng tử cùng sinh.

“Tơ hồng se duyên, đôi người sánh bước.”

“Sinh cũng như tử…”

Mộng Dao loáng thoáng nghe được giọng nữ vang vọng từ nơi xa truyền đến, cô chậm rãi mở mắt.

Cô ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng, không cần nghĩ cũng biết cô lại bị đưa đến truyền nước biển, bởi vì cô cảm nhận được một dòng chất lỏng đang truyền đi bên trong cơ thể mình.

“Cậu tỉnh rồi?”

Cảm giác có người đang nói chuyện với cô, cô cũng cố  gắng nhìn rõ xem người đó là ai nhưng hình ảnh lại càng ngày càng mơ hồ.

Sau đó, cô lại ngủ thiếp đi một lần nữa.

Lục Tiểu Xuyên nhìn cô yếu ớt như thế thì không kiềm được siết chặt nắm đấm.

Cuối cùng là người nào đã đưa bọn họ quay về đây. Vì sao anh hoàn toàn không bị gì hết mà Trương Mộng Dao lại gặp nhiều sự cố như thế.

Đã ngất hai lần rồi, có vẻ như cơ thể cô đang càng ngày càng suy nhược.

Nếu còn tiếp diễn như thế nữa thì hậu quả ra sao, anh cũng không dám tưởng tượng.

“Tơ hồng se duyên, đôi người sánh bước. Sinh cũng như tử, cùng tử cùng sinh.”

Giọng nói hư vô mờ ảo kia lại lần nữa truyền đến. Có điều là lần này người nghe được giọng nói đó là Lục Tiểu Xuyên.


Hắn đứng lên nhìn trái nhìn phải nhưng vẫn không nhìn thấy ai.

Đúng là gặp ma.

Người đó từng nói 16 chữ này mày là manh mối giúp bọn họ được trở về. Giờ đây anh càng chắc chắn hơn từ se duyên ấy là đang nói giữa cô và anh…

Hay là chỉ khi bọn họ ở bên nhau mới có thể trở về, còn nếu không sẽ phải rơi vào tình trạng như Trương Mộng Dao bây giờ.

Nếu cô không thích anh thì có phải cô sẽ chết đi hay không?

Anh đang nghĩ cái gì đây, chuyện này hoàn toàn phi logic.

Nhưng nếu không phải vậy thì cô đang bị cái gì chứ?

Thôi Triết và Tống Tư Đình đi mua thức ăn mới về, cả hai lấy ghế ngồi xuống bên trái và bên phải của Lục Tiểu Xuyên.

“Cậu ấy vẫn chưa tỉnh à?” Thôi Triết hỏi một cách lo lắng.

Có tỉnh rồi nhưng lại thiếp đi tiếp

“Chúng ta có nên nói cho người nhà Mộng Dao không?” Tống Tư Đình nắm lấy tay Mộng Dao, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô đôi mắt cô ấy lại nhoè đi.

“Chúng ta không hề có số điện thoại hay cách thức liên lạc nào thì làm sao mà thông báo được đây.” Lục Tiểu Xuyên nói.

Nói thế cũng không sai nhưng dù anh có biết cách liên lạc với ba mẹ Mộng Dao thì anh cũng sẽ không liên lạc. Bởi sớm hay muộn gì vì bọn họ cũng phải quay trở về, thế thì cần gì phải khiến cho ba mẹ của cô thêm lo lắng.

“Phải ha. Vậy đợi lát nữa đưa cậu ấy về nhà rồi mình sẽ nói với ba mẹ cậu ấy chăm sóc cho cậu ấy kĩ hơn.” Tống Tư Đình thở dài một hơi: “Mấy cậu nói coi sao Mộng Dao lại xui xẻo như thế? Chuyện Ngô Nghệ Hinh mới xảy ra có mấy ngày là lại ngất tiếp. Mình có cảm giác là gần đây cậu ấy không được vui vẻ lắm ấy. Nếu mình mà bị chính bạn tốt đối xử như vậy thì mình chắc chắn sẽ khóc đến xỉu luôn.”


Vừa nhắc tới Ngô Nghệ Hinh là Tống Tư Đình lại hận đến ngứa cả răng ngay: “Nhỏ Ngô Nghệ Hinh đó làm ra chuyện sai trái xong thì cứ xin nghỉ bệnh mãi không chịu đi học. Nếu để mình gặp lại cô ta, mình mà không đánh cô ta chết mới sợ.

Nhắc đến chuyện này Lục Tiểu Xuyên lập tức cảm thấy áy náy. Nếu lúc trước anh chọn tin tưởng cô, không có làm lơ đi những lúc Ngô Nghệ Hinh bắt nạt cô thì cô đã không phải chịu nhiều ấm ức như vậy.

Vừa nghĩ lại anh đã thấy hối hận. Bằng sức của anh, anh hoàn toàn có thể làm Ngô Nghệ Hinh không còn mặt mũi nào để tiếp tục đến trường nữa.

Cuối cùng thì lúc trước anh đã làm cái gì thế này!

“Được rồi, em đừng có giận nữa mà.” Thôi Triết đem ra mấy thùng mì gói: “Để anh ra ngoài xin nước nóng.”

Tiếp đó Mộng Dao bị mùi thơm đánh thức. Mùi thơm đó rất quen thuộc khiến cô cầm lòng không được phải hít vào thêm hai cái.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Lần thứ hai tỉnh dậy cô không còn cảm thấy rã rời như trước đó. Nhưng kỳ lạ là mới nãy còn thấy cả người không có chút sức lực nào vậy mà bây giờ lại cảm thấy sức sống tràn trề.

Đợi cô hoàn toàn thấy rõ được mọi thứ thì cũng nhìn thấy ba người kia đang ngồi ở chiếc bàn nhỏ cạnh giường bệnh của cô mà ăn mì gói hết đũa này đến đũa khác.

Bỗng nhiên cô cảm thấy thật đói bụng.

“È hèm…” Cô kêu họ một tiếng.

Không có ai để ý tới cô.

“Nè.” Cô hô to: “Mấy cậu còn chút lòng thương xót nào không vậy? Tôi thì ở đây truyền nước biển còn các cậu thì ăn mì.”


“Mộng Dao, cậu tỉnh rồi.” Tống Tư Đình bỏ đũa xuống vui mừng chạy bước nhỏ qua, ngồi xuống bên mép giường của Mộng Dao: “Cậu làm MÌNH sợ muốn chết luôn. Sao thế? Cậu tỉnh dậy thấy đói bụng à. Nhưng bây giờ cậu không thể ăn mì gói được, cái đó không có dinh dưỡng. Mình có mua cơm hộp cho cậu nè, bây giờ chắc vẫn còn nóng đó.”

“Anh nói thiệt nha Tư Đình, sao đó giờ anh chưa từng thấy em đối xử tốt với anh như vậy.” Thôi Triết nói với giọng điệu chua lòm.

Lục Tiểu Xuyên đánh cậu ta một cái, cánh môi hơi động đậy nhưng không phát ra tiếng.

Nhìn theo khẩu ngữ thì anh đang nói là đáng đời.

Thôi Triết như cô vợ nhỏ bị bỏ rơi ai oán nhìn cô gái mình yêu thương đang dịu dàng đút cơm cho một cô gái khác ăn.

Khung cảnh này sao lại chướng mắt như thế.

“Đừng nhìn nữa, cậu lo ăn của cậu đi.” Đến con gái mà cậu ta cũng ghen, Lục Tiểu Xuyên cười gian trá.

Đợi truyền nước biển xong trời cũng chập tối, bốn người cùng đi ra khỏi bệnh viện. Tống Tư Đình đỡ Mộng Dao còn Lục Tiểu Xuyên mà Thôi Triết đang đứng cô đơn hai bên thì cũng nhìn thoáng qua nhau, trong mắt mỗi người đều ngập tràn sự đồng cảm của mình với người kia.

“Thôi Triết cậu đưa Tư Đình về nhà đi. Tôi sẽ lo cho Mộng Dao, ok?”

“Ok!” Thôi Triết thiếu điều muốn cúi người tỏ lòng biết ơn Lục Tiểu Xuyên.

“Không được. Mình muốn đưa Mộng Dao về nhà.” Tống Tư Đình phản đối.

“Trời cũng sắp tới rồi, làm vậy thì hai người các cậu có thể để về nhà sớm hơn. Chứ chẳng lẽ đưa Mộng Dao về nhà xong Thôi Triết còn phải tự mình đưa cậu về nữa, làm như vậy chẳng phải rất phiền phức à?”

Nghe Lục Tiểu Xuyên nói xong, Tư Đình có hơi nghĩ ngợi nhưng cuối cùng vẫn chọn giao Mộng Dao cho anh. Có điều cô ấy vẫn hơi không yên tâm lắm nên nói thêm: “Cậu chắc chắn phải đưa cậu ấy về nhà an toàn đó nha.”

“Ừ.” Lục Tiểu Xuyên ôm lấy bả vai Mộng Dao kéo cô qua bên người mình.

“Buông tôi ra đi.” Dù sớm biết rằng có giãy giụa cũng vô dụng với anh thôi nên cô chẳng thèm giãy dụa làm chi.

“Không buông.”

Cô sớm biết là như thế.


“Nếu cậu không buông ra thì tôi sẽ ghét cậu suốt đời.”

Y như rằng vừa nghe câu này xong là Lục Tiểu Xuyên ngoan ngoãn thả lỏng tay ngay.

“Đi thôi.” Anh đút tay vào túi quần, cool ngầu đi về phía trước, chỉ để lại cho cô một bóng lưng đầy phóng khoáng.

“Lại đi nhanh như vậy nữa. Đúng là không sợ bị ngã chết mà.” Cô nhỏ tiếng rủa thầm nhưng một lần nữa vẫn bị Lục Tiểu Xuyên nghe không sót một chữ.

Lòng dạ đàn bà đúng là khó đoán. Xum xoe cô quá thì cô không thích, mà lạnh lùng với cô thì cô cũng không chịu.

Anh cười một cách vui vẻ.

Lạc mềm buộc chặt quả là có tác dụng.

Trên đường đưa cô về nhà anh không nói một lời nào. Mãi cho đến khi đi đến trước cổng nhà cô, anh mới nhìn cô một cái đầy ẩn ý, sau đó như không nói gì cả mà chỉ xoay người bỏ đi.

Mộng Dao không hiểu được được ý của anh là gì. Cô nhìn bóng anh sắp đi xa bèn gọi anh lại.

“Ừ thì… Cảm ơn nha.”

Khi nghe được giọng nói nói nho nhỏ truyền đến từ phía sau lưng, Lục Tiểu Xuyên bĩu môi.

Lời cảm ơn mà nói không có chút chân thành vậy đó. Nhưng đúng thật là anh không có cách nào nổi giận với cô nổi.

Anh dần dần cảm thấy lúc nào cô cũng đáng yêu như thế.

Khi cô vui vẻ, khi cô tức giận khi cô có tâm sự và cả khi cô ngại ngùng nói lời cảm ơn với anh.

Tiêu rồi anh tiêu thật rồi. Anh đã hoàn toàn rơi vào bẫy của Trương Mộng Dao.

Không biết từ lúc nào mà cô đã đào sẵn một cái bẫy rập. Nó sâu đến nổi cả anh cũng không tài nào thoát ra được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.