Đọc truyện Trở Về Năm Ba Tôi Còn Đi Học – Chương 13
Sau khi tan học, Lục Yên đeo cặp chạy đến lớp Lục Trăn, đưa tờ hai trăm tệ mới tinh vào trong tay của cậu: “Cầm đi, mang đi trả tiền còn thiếu!”
“Tiền đâu ra đây?”
Lục Trăn biết, Lục Yên đã đưa hết tiền cho cậu để trả nợ, hiện tại trong túi cô không còn đồng nào, lấy đâu ra tiền mà đưa cho cậu vậy.
Lục Trăn nhìn bãi đỗ xe, không thấy xe đạp Lục Yên đâu, trầm mặt hỏi: “Tiền em đưa anh là tiền bán xe?”
“Nhà chúng ta cách trường học rất gần.” Lục Yên chột dạ nhìn cậu: “Em cảm thấy đi xe đạp là hoàn toàn không cần thiết.”
Lục Trăn không biết từ đâu tới một ngọn lửa, đem tiền đẩy về trong lòng ngực Lục Yên, xoay người đi, đi được vài bước, lại bại hoại mà vòng trở về, đoạt lại mấy tờ tiền giấy.
“Ba, làm gì vậy.”
“Xe bán cho ai?” Cậu trầm mặt nói: “Mua lại đi!”
“Không mua lại được, chủ quán nói đã qua tay người khác rồi.”
Lục Trăn xoay người đá lên thân cây, tức hộc máu: “Ai cho em tự chủ trương! Lão tử vẫn chưa nghèo túng đến mức muốn tiền bán xe của tiểu nha đầu em đâu!”
Lục Yên chớp chớp đôi mắt, vành mắt đỏ lên, ướt đẫm nhìn rất tủi thân.
Lương Đình nhìn không được, đi tới kéo Lục Yên về phía sau, trách cứ Lục Trăn: “Mày tức giận với một cô bé làm gì, em ấy cũng vì muốn giúp mày thôi.”
“Mày cũng giống Thư Mộng Phi, coi tao là đồ vô tích sự đúng không!”
“Không phải, tao không có.”
Tất cả mọi người đều nói Lục Trăn là con nhà giàu không có tiền đồ, bị nuông chiều thành thứ vô dụng, nhưng Lục Yên chưa bao giờ nghĩ như vậy.
Cô đã chứng kiến cảnh ba mình gây dựng sự nghiệp gian nan, cô hiểu hơn hết bất kì người nào rằng người đàn ông này có thể làm đến mức nào.
Lương Đình đi tới, kéo Lục Trăn: “Dù mày có thất tình thì cũng không nên trút giận lên em gái mày.”
“Anh ấy luôn như vậy.” Lục Yên hít sâu, viền mắt đỏ ửng, trầm giọng nói: “Anh ấy luôn như vậy, đem mặt tệ hại nhất cho người thân thiết nhất xem.”
Nếu không phải Lục Trăn xấu tính làm ông nội buồn lòng thì dù Thi Tuyết Nhàn tâm cơ thủ đoạn đến thế nào cũng sẽ không làm đến mức cha con đoạn tuyệt, không quan hệ gì với nhau.
Nhưng ông nội chỉ có một người con trai là ông thôi.
Lục Trăn bình tĩnh lại, nhìn tiểu nha đầu bộ dáng tủi thân, tim lập tức mềm nhũn, cái tính tình gì cũng biến mất.
Cậu nhìn đồng tiền 200 trong tay, vừa đau lòng vừa sốt ruột.
Ai kêu cô bán xe đạp đưa tiền cho cậu trả nợ, cậu mặc dù không có tiền nhưng cũng không đến mức làm tiểu nha đầu này đập nồi bán sắt để đưa cho cậu.
“Bán được hai trăm?”
Lục Trăn tức giận mà vỗ đầu Lục Yên: “Cái xe đó lão tử mua với giá một ngàn, em liền bán hai trăm, quá lỗ rồi.”
“Ơ…”
Tuy rằng cậu ghét bỏ, nhưng vẫn nhận lấy, đỉnh đạc ôm lấy bả vai cô: “Bao nhiêu đều đi ra ngoài, thật là lỗ quá mà.”
“Còn không phải là vì gấp quá à.”
“Lão tử tương lai có tiền, sẽ mua cho em một chiếc mới.”
Lục Yên thuận thế dựa vào người cậu, thân mật mà dựa cánh tay cậu: “Ba, bất luận gặp phải điều gì khó khăn cũng đừng từ bỏ, coi như tất cả mọi người đều không hiểu ba, nhưng Yên Yên mãi sẽ luôn ở bên cạnh ba.”
Trước kia vào lúc Lục Yên gặp khó khăn không kiên trì nổi, Lục Trăn đã nói như vậy với cô—-
Không cần từ bỏ, dù cả toàn thế giới đều không thích con thì ba vẫn luôn ở bên cạnh con.
Lục Trăn dịch cánh tay ra, ghét bỏ nói: “Quá buồn nôn.”
Lục Yên cười cười, vớt tay cậu ôm lấy bả vai của mình. Lục Trăn một mình nuôi cô lớn lên, là ba, cũng là mẹ, cho nên Lục Yên từ nhỏ đã dính ông.
Lương Đình cười nói với Lục Trăn: “Thẩm Quát có thể kiếm tiền, chúng ta cũng có thể kiếm tiền, so với nó còn phải nhiều hơn!”
Lục Trăn nhìn hoàng hôn xa xăm, bỗng nhiên giống như được tiêm máu gà, đứng lên, vung quyền hô lớn: “Lão tử muốn kiếm một trăm vạn!”
Tần Hạo cũng bị cậu nhiễm, cùng cậu đón hoàng hôn hô to: “Kiếm một ngàn vạn!”
“Lão tử muốn trái ôm phải ấp! Làm Thư Mộng Phi khóc lóc hối hận!”
“Tao muốn cưới mười người vợ!”
Lục Yên cùng Lương Đình nhìn nhau, cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, quá mất mặt!
Lục Yên biết, thời niên thiếu ba cô ngông cuồng, phạm không ít sai lầm, là cái người bị bệnh thiếu niên.
Trước kia Lục Yên chỉ có thể thông qua miệng của các chú để tưởng tượng, nhưng mà hiện tại lại có thể tự mình trải qua, Lục Yên cảm thấy rất thú vị.
*
Buổi tối hôm đó, Lục Yên tan học đi về nhà, nhìn thấy bên cạnh cửa nhà là một chiếc xe đạp màu hồng nhạt.
Cô bước nhanh về phía trước, phát hiện chiếc xe kia với chiếc xe cô bán giống nhau như đúc!
Lục Yên tò mò nhìn xung quanh, xung quanh ngoài tiểu khu ra thì không có người nào khác.
Má ơi! Nó làm sao… mà trở về?
Lục Yên chạy nhanh leo lên xe đạp, đạp vài vòng trên cỏ, xác định đây là chiếc xe cô đã bán đi kia. Cô rất thích chiếc xe đạp này, mất mà tìm lại được là niềm vui ngoài ý muốn.
Cô trực tiếp đạp xe, chạy tới quán bán xe, hỏi chủ tiệm đã xảy ra chuyện gì.
Chủ tiệm rất quen thuộc chiếc xe, nói: “Lúc nãy có một cậu bé đẹp trai mua lại xe, sao lại đến tay cháu rồi?”
“Là ai mua ạ?”
“Tôi chỉ phụ trách bán xe, sao có thể biết người mua là ai, nhìn thì có lẽ ngang tuổi cháu.”
“Nhìn ngang tuổi cháu à.”
Lục Yên đẩy xe về nhà, trong lòng toàn nghi hoặc.
Không có khả năng là Lục Trăn, Lục Trăn trong khoảng thời gian này nghèo đến mức ở nhà ăn miễn phí ăn cơm chan canh, cậu tự nuôi mình còn khó huống chi có tiền chuộc xe.
Thiếu niên cao gầy đứng trước cửa tiệm thực phẩm, cúi đầu châm điếu thuốc, xa xa nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Lục Yên.
Thẩm Quát tuyệt đối không phải là Lôi Phong làm việc tốt không lưu danh, mà hoàn toàn tương phản… Anh lõi đời và khéo đưa đẩy, làm việc gì nhất định phải cho người khác biết, để người khác nhờ ơn.
*Lôi Phong: là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc, được miêu tả như nhân dân kiểu mẫu, là tấm gương cho mọi người noi theo.
Trên thế giới này, đường cho người nghèo rất hẹp, anh muốn có đường rộng, nhất định phải tích góp quan hệ và ân tình.
Nhưng lần này không giống.
Nhớ lại lúc khai giảng, trên bàn anh không hiểu sao lại có một quyển toán luyện tập, là quyển anh vẫn luôn ở hiệu sách chép lại, nhưng lại thấy tiếc không nỡ mua.
Lục Yên giúp anh mua, lén lút đặt trên bàn của anh.
Thẩm Quát không rõ Lục Yên vì sao lại muốn làm như vậy, có lẽ… Chỉ là tiểu thư nhà giàu, giàu lòng cảm thông mà thôi, tựa như trên đường giúp đỡ một chú chó bị lạc, thậm chí có khả năng cô cũng đã quên mình đã từng giúp anh.
Thẩm Quát cũng biết, mình không nên nghĩ quá nhiều, không nên không biết tự lượng sức mình mà vui vẻ, lại càng không nên cho rằng trên thế giới này có lẽ sẽ có một cô gái để ý anh thậm chí là… Thích anh.
Thẩm Quát chưa bao giờ thiếu ai cái gì, lần này coi như… đáp lại sự thiện lương của cô.
Anh đem tàn thuốc dụi trên thân cây, xoay người rời đi.
*
Chiều hôm đó, Lục Yên cầm một xấp đơn tuyên truyền, hứng khởi bừng bừng chạy đến cửa lớp Lục Trăn, có tin quan trọng muốn nói cho cậu.
Không may mắn, cô vừa đi qua ngã rẽ của cầu thang, liền đụng phải một người con trai.
Ngực người này rất cứng, hơn nữa còn có cơ bắp cứng rắn, làm Lục Yên đau hết cả trán.
Cô che trán lại, mơ hồ mà ngẩng đầu lên, đón nhận đôi mắt hẹp dài thâm sâu của Thẩm Quát.
Lúc anh không cười, ngũ quan mang theo khí chất lãnh đạm, luôn làm cho người ta cảm thấy người sống chớ gần.
“Ai nha, đau đau đau đau!”
Vừa thấy Thẩm Quát, Lục Yên lập tức tiến vào trạng thái ảnh hậu, ôm đầu kêu to: “Đau quá đi!”
Thẩm Quát hình như vừa mới học thể dục xong, tóc mái trên trán hơi ướt, Lục Yên có thể cảm nhận được nhiệt lực nam tính thoát ra từ người anh, không ngừng xâm chiếm cảm quan của cô.
“Lão tử không đụng em, tự mình nhào lên, diễn cái gì mà diễn.” Thẩm Quát không lưu tình mà vạch trần cô.
Lục Yên không diễn nữa, cúi đầu nhấp miệng cười cười.
Dù sao ở trước mặt Thẩm Quát, cô cần “Ăn vạ” nhiều hơn, ăn vạ anh, về sau có thể kêu anh đại nhân đại lượng, giơ cao đánh khẽ.
Thẩm Quát không rõ nha đầu này rốt cuộc có ý xấu gì, không để ý hỏi: “Em chạy cái gì.”
“Tìm anh trai em, có tin tức quan trọng muốn báo cáo với anh ấy.” Lục Yên giơ giơ giấy tuyên truyền trong tay, nhìn Thẩm Quát nhướng mày cười.
Đáy mắt Thẩm Quát dâng lên một gợn sóng, ngón tay thon dài bỗng nhiên chạm vào môi cô, Lục Yên lập tức giống như bị điểm huyệt, một cử động nhỏ cũng không dám, toàn bộ tinh thần đề phòng, khẩn trương không thôi.
Ánh mắt anh bình thản mà ôn nhu, nhẹ nhàng lau vết bánh khúc kỳ dính trên khóe miệng cô.
Lục Yên thậm chí có thể cảm nhận được lòng bàn tay thô ráp của anh sờ qua, trong lòng cô xẹt qua một dòng điện tê dại.
Nghĩ lại năm ấy, Thẩm Quát 40 tuổi rất ít khi dùng ánh mắt nhu hòa nóng bỏng như vậy nhìn cô, anh như bóng tối không được ánh mặt trời chiếu tới, bình tĩnh mà lạnh nhạt nhìn chăm chú vào cô.
Thời niên thiếu của Thẩm Quát, thiếu vài phần lõi đời cùng âm đức, thêm vài chút nhiệt tình.
“Ồ…”
Lục Yên lui lui về sau, hơi phòng bị.
“Nó ở sân thể dục, hình như tâm tình không tốt lắm.”
“Anh lại chọc gì anh ấy?”
Theo bản năng của Lục Yên, cô nghĩ Thẩm Quát lại chọc gì cậu, mỗi lần anh tùy ý một câu, đều có thể làm Lục Trăn nổi trận lôi đình.
Thẩm Quát cười nhạt một tiếng, không đáp lại, chỉnh chỉnh áo sơ mi, mơ hồ lộ ra một đoạn xương quai xanh trắng nõn.
Lục Yên nhẹ nhàng nói: “Anh đừng bắt nạt anh ấy nha.”
Anh hơi nghiêng mặt: “Nói vậy lại càng muốn đấy.”
“Nếu anh nhất định muốn khi dễ Lục Trăn thì em sẽ xử đẹp anh!”
Lục Yên giơ nắm tay trước mặt anh, nhưng mà nắm tay nhỏ trắng nõn, không hề có chút lực uy hiếp.
Ý cười nơi khóe mắt Thẩm Quát càng sâu, kéo dài giai điệu, gằn từng chữ một: “Ồ, xử đẹp anh.”
Lục Yên phát hiện mình có hơi ngốc, vì thế nhanh thu lại nắm tay, mềm như bông nói: “Chỉ, chỉ cần anh buông tha anh ấy, em sẽ báo đáp anh.”
Thẩm Quát phát hiện, tiểu nha đầu này thật sự sợ anh.
Anh tự cảm thấy hình như mình vẫn chưa làm điều gì đặc biệt đáng sợ với Lục Trăn mà, mặc dù có làm thì cũng không phải bây giờ.
Anh cúi đầu ghé sát vào cô, môi mỏng dừng ở bên tai, tiếng nói thấp thuần: “Em muốn báo đáp anh như thế nào?”
“Còn, còn chưa nghĩ ra, về sau lại nói tiếp!”
Lục Yên tránh khỏi anh, chạy xuống cầu thang, tránh để anh nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình.
Thẩm Quát quay đầu lại, ngóng nhìn bóng dáng mảnh khảnh của tiểu nha đầu, khóe miệng nhợt nhạt mà nhấp nhấp.
Vào hầu hết thời gian, nụ cười của anh đều không thật lòng.
Nhưng ít nhất, trước mặt cô, anh thật sự vui vẻ.
…
Lục Yên ở sân thể dục tìm được ba thiếu niên ủ rũ cụp đuôi.
Lục Trăn mặc áo bóng rổ màu đỏ, khó chịu ném bóng rổ văng ra, bóng rổ lăn vài vòng, rồi tới chân Lục Yên, bị cô dẫm lên.
Vừa nhìn là biết bọn họ vừa mới đánh thua.
“Lão tử không đánh bóng rổ nữa, cả đời này cũng không đánh.”
“Lục ca, đừng từ bỏ, tuy rằng chúng ta chơi bóng rổ không lại người ta, thành tích cũng không bằng người ta, đánh nhau cũng không thắng hắn…”
Lục Trăn phẫn nộ nói: “Chính là mọi thứ không bằng hắn đúng không!”
Tần Hạo vội vàng cứu vãn: “Nhưng mà sau này chúng ta sẽ trở thành ông chủ lớn! Nghiền ép tất cả mọi thứ của hắn!”
Lục Trăn xoa xoa cái mũi, không cam lòng kêu: “Chờ lão tử thành ông chủ lớn, sẽ xử đẹp cậu ta.”
Lục Yên thật ra rất muốn nói, trên thực tế, đến một ngày kia ông thành ông chủ lớn, một ngón tay của Thẩm Quát cũng bóp chết được ông, nhẹ nhàng tựa như bóp chết một con con kiến.
Lục Trăn nghiêng đầu hỏi Lục Yên: “Em tới làm gì?”
“À!” Lục Yên vội vàng lấy giấy tuyên truyền trong tay bị niết nhăn dúm ra: “Cuộc thi tài năng học đường!”
Lục Trăn nhận giấy tuyên truyền, không quan tâm lắm mà nhìn nhìn: “Cái thứ quái quỷ gì đây.”
“Chính là một cuộc thi ca hát, khiêu vũ biểu diễn tài nghệ, nghe nói trường học mỗi năm đều tổ chức, tiền thưởng lên đến 1000 tệ nha!”
“Em muốn hát?”
“Đúng rồi!” Lục Yên chờ mong mà nhìn cậu: “Em nhất định có thể lấy phần thưởng, đến lúc đó chúng ta sẽ có tiền trả nợ, ông nội sẽ rất vui.”
Lục Trăn và Lương Đình nhìn nhau, ôm bụng cười cười ha hả.
“Làm gì vậy!” Lục Yên nhíu mày: “Cười cái gì đấy.”
Lục Trăn vỗ vỗ bả vai Lục Yên: “Con gái, lúc học sơ trung, em lên sân khấu hát bài 《 liên minh trận tuyến thất tình》của Thảo Mãnh, hiện trường thảm thiết như nào em đã quên rồi sao?”
Link bài hát: https://m.youtube.com/watch?v=w2BYqAQPCtE
Lục Yên:…
Cô không phải cô nhỏ, sẽ không xảy ra điều đấy đâu! Cô thiếu chút nữa đã được debut rồi! Lúc trước có rất nhiều công ty quản lý muốn mang cô về đào tạo.
“Hừ, anh đừng xem thường em!”
Lương Đình cũng nói: “Không phải là Lục Trăn xem thường em, nhưng từ sơ trung cho đến bây giờ, bạn gái cũ của Lục Trăn – Thư Mộng Phi năm nào cũng tham gia, đã giành quán quân hai năm liên tục, năm nay có khi sẽ là ba năm liên tục, em muốn đánh bại cô ta, đó là mơ mộng hão huyền…”
“Nếu anh đã nói như vậy, thì em nhất định phải tham gia.” Lục Yên thoải mái kêu: “Năm nay em sẽ đánh bại cô ta, làm ba năm quán quân liên tiếp thất bại, báo thù cho ba em!”
Tuy rằng Lục Trăn cùng hai chú đều không xem trọng Lục Yên, nhưng Lục Yên vẫn báo danh, đến lúc đó khẳng định sẽ làm bọn họ mở rộng tầm mắt.