Đọc truyện Trở Về Năm 1981 – Chương 13
Sáng sớm hôm sau, tôi
thay cho Tiểu Minh Viễn một bộ quần áo dày nhất có thể, trong cùng là áo lót
giữ ấm, kế đến là áo len giữ nhiệt, tiếp nữa là áo lông, rồi cuối cùng là chiếc
áo khoác bự tướng bên ng
oài… Mãi cho đến khi
thằng bé đã trở nên tròn xoe tôi mới chịu dừng tay. Thằng bé cũng rất thông
minh, vừa thấy như vậy liền biết ngay là tôi đã đồng ý cho nó lên núi rồi, vui
mừng nhảy cẫng lên bên giường lò, rồi bổ nh vào lòng thơm lên má tôi một cái rõ
kêu, lúc này trông nó mới giống như một đứa bé ba tuổi.
Tất nhiên, tôi chắc chắn
không thể dễ dàng để nó đi với Lưu Giang như vậy được. Mặc quần áo cho nó xong
xuôi, tôi mở hòm tìm bộ quần áo dày nhất của mình, mặc lên người. Tiểu Minh
Viễn nhìn đến ngây người ra.
“Cô sẽ đi cùng với
cháu.” Tôi nói, cười híp mắt. Lời này thực ra không cần tôi phải nói, nhìn
vẻ mặt của Tiểu Minh Viễn là biết nó sớm đã đoán được rồi.
Sau khi sắp xếp đồ đạc
xong xuôi, tôi một tay xách túi hành lý, một tay dắt Tiểu Minh Viễn, chuẩn bị
đi ra ngoài.
Nhưng vừa mới mở cửa,
tôi đột nhiên phát hiện cổng nhà mình đang mở toang.
Lạ thật, chẳng lẽ tối
qua lúc đi, Lưu Giang quên đóng cửa sao? Thật vô lý quá, lúc đó tôi còn dặn đi
dặn lại cậu ta cơ mà.
Đang lúc nghi hoặc, bàn
tay tôi chợt bị tay Tiểu Minh Viễn nắm chặt, sức lực của thằng bé hình như lớn
đến khác thường. Tôi hơi ngẩn người ra, đang định cúi đầu xuống hỏi nó xem có
chuyện gì, chợt phát hiện nó đang nhìn chằm chằm vào hàng rào phía bên trái
cánh cổng. Tôi nhìn theo hướng ánh mắt nó, lập tức sợ đến nỗi hai chân mềm
nhũn, không thể động đậy.
Ối mẹ ơi, không ngờ trong
sân nhà tôi lại có một con lợn rừng to tướng. Toàn thân con vật đều đen trũi,
từ trong miệng mọc ra hai cái răng nanh rõ dài, cặp mắt nhỏ xíu nhìn hai cô
cháu tôi vẻ rất hằn học, còn đang phát ra những tiếng hừ hừ, bốn chân không
ngừng cào mạnh xuống mặt đất, như thể đang chuẩn bị xông tới bất cứ lúc nà
lang=”VI”>Hai cô cháu tôi đứng im không nhúc nhích một lúc lâu,
cho đến khi con thú kia hằm hè mấy tiếng, lắc lư thân thể như chuẩn bị lao tới
tấn công. Hai chúng tôi – một phụ nữ, một trẻ em, lấy đâu ra sức mà đánh lại
con súc sinh này chứ, tôi vội thấp giọng nói với Tiểu Minh Viễn: “Cháu cứ
đi chầm chậm vào nhà trước đi, đừng làm cho nó giật mình!”
Tôi vừa nói vừa hết sức
cẩn thận đẩy Tiểu Minh Viễn vào trong nhà, còn mình thì di chuyển thật chậm,
dần bước tới phía trước thằng bé.
“Nhưng, nếu như vậy
thì cô phải làm sao chứ?” Tiểu Minh Viễn hình như đã sắp khóc đến nơi. Đến
nơi này lâu rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy thằng bé như vậy.
“Cô ơi, đừng bỏ
cháu, cháu không đi đâu.” Đôi mắt thằng bé đã đỏ lựng cả lên, tràn đầy hơi
nước mịt mờ. Rồi nó ngẩng đầu lên nhìn tôi, vừa chớp mắt một cái, nước mắt đã
chảy rào rào, khiến lòng tôi chua xót không thôi. Nhưng bây giờ không phải lúc
xót xa, cách chỗ này chưa đến mười mét còn có một con thú hoang đang nhìn chằm
chằm vào hai cô cháu tôi kia kìa. Tuy chưa đối mặt với lợn rừng bao giờ, nhưng
tôi cũng biết loài vật này xấu tính, nếu thật sự làm nó nổi giận, chắc tôi và
Tiểu Minh Viễn đều không chịu nổi một cú đạp của nó.
Có trời mời biết tại sao
con vật này lại có thể vào thôn như vậy.
Có trời mới biết tại sao
nó lại chạy vào sân nhà chúng tôi như thế.
Tôi ngược dòng thời gian
hai mươi chín năm trở về đây, đâu phải là để bị một con lợn rừng đạp chết chứ.
Trong nỗi buồn đau và
phẫn uất, tôi đột nhiên nhớ ra một món đồ, sau khi xảy ra vụ án ngày Hai mươi
ba tháng Năm mọi người đều rất sợ hãi, khi đó tôi còn mất công nhờ người bạn
mua cho một cái dùi cui điện công suất cực lớn, trước khi đi đến đây, hình như
tôi tiện tay vứt nó vào trong nhẫn không gian thì phải.
Vừa suy nghĩ như vậy,
tôi đột nhiên không cảm thấy sợ hãi nữa. Sau đó, tôi chậm rãi đút tay vào trong
túi, tập trung tinh thần lấy chiếc dùi cui điện tử trong nhẫn không gian ra,
làm bộ như thể mình vừa lấy đồ từ trong túi ra vậy. Tiểu Minh Viễn lúc này còn
đang căng thẳng, không có tâm trạng đâu để ý tới hành động của tôi.
Công tắc của chiếc dùi
cui điện vừa được bật, người tôi dường như sau nháy mắt đã tràn đầy sức mạnh.
Rồi tôi hét lớn một tiếng, đồng thời đẩy Tiểu Minh Viễn vào trong nhà. Con lợn
rừng đó cũng rống lớn một tiếng, đột ngột lao thẳng về phía tôi.
Con lợn rừng này so với
heo nhà thì khỏe mạnh và nóng tính hơn nhiều, cặp mắt nhỏ xíu tỏ ra vô cùng hằn
học, miệng không ngừng rống lên, phát ra những âm thanh khó nghe, bộ dạng đó cứ
như là muốn đạp tôi xuống dưới chân vậy.
Tuy tôi mặc nhiều quần
áo, nhưng cơ thể vẫn còn khá linh hoạt, con lợn rừng đó chỉ biết ra sức lao về
phía tôi. Thấy nó đã sắp lao tới nơi rồi, tôi liền nhanh nhẹn lách người sang
một bên, chiếc dùi cui điện trong tay đập mạnh một cái vào mũi nó. Con lợn rừng
lại rống lên một tiếng khó nghe, thân thể hơi lắc lư một chút, nhưng không ngờ
lại xoay người tiếp tục lao về phía tôi. Tôi đâu ngờ con súc sinh này đã trúng
một cú như thế mà vẫn có thể động đậy được, liền sợ đến nỗi ngây người ra đó.
Đến khi răng nanh của vật đã gần chạm đến đùi tôi, tôi mới giật mình tỉnh táo
trở lại, rồi nhắm chặt hai mắt, vung chiếc dùi cui điện đánh bừa về phía trước
một hồi.
Một giây, hai giây, ba
giây…
Đã mười mấy giây trôi
qua rồi, nhưng ngoài việc đè nặng trên người tôi khiến tôi không thể động đậy,
con lợn rừng đó không có thêm phản ứng nào khác Trong khi tôi đang ngẩn ngơ
đoán xem chuyện này rốt cuộc là như thế nào, Tiểu Minh Viễn đã từ trong nhà lao
ra, trong tay còn cầm theo một cây xẻng sắt cao hơn cả nguời nó mà chẳng biết
là nó kiếm từ đâu ra, cứ thế đánh mạnh về phía con lợn rừng, vừa đánh vùa khóc
tu tu, miệng hét lớn: “Tao đánh chết mày, đánh chết mày, hu hu, cô ơi, cô
đừng chết…”
Tôi cố gắng thò đầu ra
từ phía dưới cái đầu của con lọn rừng, yếu ớt nói: “Minh Viễn, cháu đừng
đánh nữa, mau đi tìm người đến đây, giúp cô khiêng con súc sinh này đi!”
Nếu không, dù tôi không bị nó cắn chết thì chắc cũng bị nó đè chết mất.
Tiểu Minh Viễn dường như
không ngờ tôi vẫn còn sống, cầm cây xẻng trong tay ngây người ra nhìn tôi một
hồi lâu sau đó vứt luôn xẻng đi, nhào cả ngườiphía tôi mà mếu máo khóc lớn:
“Cô ơi… Cô… Cháu… Cháu tưởng cô đã chết rồi…” Khuôn mặt thằng
bé ướt nhòe nước mắt, cả mắt và mũi đều đỏ lựng lên, khóc đến nỗi không thở
nổi.
Dù sao cũng chỉ là một
đứa bé ba tuổi, thường ngày dù có giả bộ già dặn thế nào, rốt cuộc vẫn chỉ là
một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà thôi. Tôi buông chiếc dùi cui điện ra, đưa
tay khẽ xoa đầu nó, gắng gượng nói: “Đừng khóc nữa, cô không sao mà, mau
đi gọi người tới đây đi, nhé!”
Tiểu Minh Viễn đưa tay
lên lau nước mắt, khẽ “vâng” một tiếng, rồi vội vã đứng dậy chạy ra
ngoài cổng.
Nằm trên tuyết, tôi ra
sức giãy giụa mấy cái, nhưng vẫn không thể bò dậy nổi. Bàn tay vẫn có thể động
đậy, tôi với lấy chiếc dùi cui điện giơ lên một cách khó khăn, rồi khẽ ấn vào
công tắc, nhưng lại chắc có chút phản ứng nào, chắc đây đúng là hàng
“dỏm” rồi, chẳng biết hết điện từ lúc nào nữa. Thế này thì gay thật
rồi, tuy bây giờ con lợn rừng không động đậy, nhưng ai mà biết lúc nào nó lại
đột nhiên bừng tỉnh chứ? Nếu Tiểu Minh Viễn còn chưa kịp tìm người đến giúp đỡ,
mà tôi đã bị con lợn rừng này giải quyết rồi, vậy thì đúng là oan cho tôi quá.
Đang lúc suy nghĩ lung
tung, bên ngoài chợt vang lên những tiếng bước chân dồn dập, còn có giọng nói
của chú Ba và Lưu Giang nữa.
“A, Tuệ Tuệ, cháu
không sao chứ?” Nghe thấy giọng nói quen thuộc của chú Ba, tôi không kìm
được mừng đến rơi nước mắt, tốt xấu gì thì cái mạng này của tôi cũng giữ được
rồi.
“Đúng là lợn rừng
thật!” Là giọng nói của Lưu Giang. Cậu ta nhanh chóng chạy đến bên cạnh
tôi, rồi cùng chú Ba cố gắng khiêng con lợn rừng đang đè lên người tôi ra.
Tôi xoay người trên mặt
đất một cái, gắng gượng bò dậy. Tiểu Minh Viễn vội vàng chạy đến đỡ tôi, cẩn
thận dìu tôi vào nhà. Lúc này nó đã không khóc nữa, nhưng đôi mắt vẫn đỏ lựng,
những giọt nước ầng ậng trong khóe mắt, chỉ chực rơi xuống bất cứ lúc nào.
Nếu đổi lại là tôi, gặp
phải chuyện như thế này có lẽ sớm đã trở nên đờ đẫn rồi. Suy nghĩ kỹ lại, hôm
nay tôi nhất định phải giảng giải cho Tiểu Minh Viễn một phen, nếu không có khi
nó lại vừa sợ hãi vừa tự trách bản thân, rồi cuối cùng trong lòng còn hình
thành nên nỗi ám ảnh cũng chưa biết chừng. Tôi đưa tay nắm chặt bàn tay nhỏ
nhắn cùa thằng bé, tay còn lại khẽ vuốt ve bờ má bầu bĩnh của nó một chút, dịu
dàng hỏi: “Tiểu Minh Viễn có sợ không?”
Tiểu Minh Viễn ngẩng đầu
lên nhìn tôi, giọng nói vẫn còn hơi run rẩy: “Dạ, cháu không sợ.” Còn
nói không sợ nữa, đã sắp khóc rồi kia kìa.
“Cô ơi, cháu xin
lỗi cô!” Mặt thằng bé xị xuống, nước mắt lại rào rào chảy ra, sau đó liền
cảm thấy có chút xấu hổ, liền cúi đầu rúc vào lòng tôi.
Chú Ba và Lưu Giang nghe
thấy tiếng khóc của Tiểu Minh Viễn thì đều ngoảnh đầu nhìn sang, Lưu Giang há
miệng, muốn nói gì đó, tôi liền vội vàng nháy mắt ra hiệu với cậu ta, rồi vừa
ôm thằng bé vừa vỗ nhẹ vào lưng nó, sau đó nói với Lưu Giang: “Trong nhà
tôi có cuộn dây thừng đấy, cậu mau lấy ra đây trói con lợn rừng này vào đi, nói
không chừng một lát nữa nó sẽ tỉnh dậy đấy.”
Lưu Giang khẽ “ừ
một tiếng, rồi, lập tức chạy vào nhà tìm dây thừng. Chú Ba ngồi trên bậu cửa
nhà tôi, vẻ mặt tỏ ra khó tin vô cùng, miệng còn lẩm bẩm nói: “Đúng là
chuyện lạ, toàn thân con lợn rừng này đều không thấy có vết thương nào, sao lại
ngã xuống được nhỉ?”
“Tuệ Tuệ, chắc chị
đã dùng dùi cui điện phải không?” Lưu Giang cầm một cuộn dây thừng ra, rồi
lớn tiếng hỏi: “Chắc anh họ tôi kiếm cho chị hả? Mà đâu có đúng, cái trong
tay anh ấy nhìn cũng không xịn bằng cái này.”
Tôi khẽ “hừ”
một tiếng, tức tối nói: “Nếu cậu thích thì đi mà đại chiến với con súc
sinh này ba trăm hiệp thử xem, đúng là cái đồ chỉ biết hay nói mồm!”
Chú Ba thấy hai chúng
tôi cãi nhau thì chỉ ngồi bên cạnh mà cười khà khà, rồi lại cất tiếng cảm thán:
“Hôm nay Tuệ Tuệ đúng là mạng lớn đấy, con lợn rừng này thật sự phải nặng
đến hai, ba trăm cân chứ chẳng chơi. Trước đây bọn chú lên núi sợ nhất là gặp
phải cái giống này, da dày, thịt thô, chẳng sợ gì hết, lớp da của nó cứ giống
như là áo giáp vậy, dùng liềm cũng không chém vào được.”
Tôi thấy Tiểu Minh Viễn
ngồi trong lòng mình đã không khóc nữa, bèn vỗ nhẹ lên bờ má nó, dịu dàng nói:
“Không khóc nữa nhé!”
Tiểu Minh Viễn sụt sịt
hít mạnh một cái, đôi mắt nhạt nhòa mở ra rất to, nhìn tôi bằng vẻ hết sức
nghiêm túc “Cô ơi, sau này cháu sẽ đi học lấy bản lĩnh thật giỏi, rồi quay
về bảo vệ cô.”
“Được, cô chờ
cháu.” Tôi cũng nghiêm túc nói.
Sau này thằng bé lớn
rồi, có lẽ sẽ có khả năng bảo vệ được bất cứ ai mà nó muốn, nhưng, khi đó tôi
đã không còn ở bên cạnh nó.
Nghĩ đến đây, tôi đột
nhiên cảm thấy có chút buồn bã.