Bạn đang đọc Trở Về Năm 1981 Oº° – Chương 32
Trước khi trời tối, cha mẹ tôi cùng với các chú thím và mấy người anh họ choai choai đã quay về. Lúc này cha mẹ tôi đều còn rất trẻ, trông cũng chẳng lớn hơn tôi bây giờ, ăn mặc rất giản dị. Có lẽ vì hôm nay đã bị một phen hoảng hốt, nên trên mặt hai người vẫn còn thấp thoáng nét bất an v loạn.
Mẹ tôi vừa bước vào nhà liền ôm chầm lấy nhóc béo mà kêu gào hôn hít, cha tôi bình tĩnh hơn một chút, đưa tay lau mồ hôi trán rồi bước tới cảm ơn tôi và Minh Viễn. Vừa nhìn thấy khuôn mặt tôi, cha tôi lập tức ngây ra, rồi quay sang hỏi ông: “Bố này, chắc đây không phải là người nhà chúng ta đi lạc bên ngoài đấy chứ?”
“Mày nói linh tinh cái gì đấy?” Ông nội vốn đã tức giận vì cha không trông nom nhóc béo cẩn thận, lần này rốt cuộc đã tìm được cơ hội để mắng, lập tức gầm lên một tiếng vang trời, khiến các chú thím vốn đang đứng nói chuyện trong sân đều chạy cả tới. Vừa nhìn thấy tôi, mọi người lập tức xôn xao cả lên: “Ấy, cô em này trông quả thực là… Nếu không biết trước, có khi người khác còn tưởng đây là em út nhà mình ấy chứ.”
Mấy ông anh họ nghịch ngợm kia của tôi thấy vậy, lập tức đều gào ầm lên, gọi tôi là “cô út”, khiến Minh Viễn đứng cạnh đó có chút không vui.
Ông nội không nói gì, mà xoay người lại nhìn tôi chăm chú, rồi cũng bật cười hà hà, vừa vuốt bộ râu ngắn dưới cằm vừa gật gù nói: “Đúng thế thật, cô bé này trông giống hệt người nhà họ Chung chúng ta. Đặc biệt là cái cằm này, giống quá đi mất!” Có thể không giống được sao, cái cằm đó là đặc tính di truyền, chỉ cần là con cháu nhà họ Chung, thì ai cũng như vậy cả.
Thế là mọi người vội vàng ghé mắt xem, xem xong còn gật đầu lia lịa, rồi sau đó thím Ba tôi vốn tính tò mò còn lớn tiếng hỏi: “Không biết phải xưng hô với cô em thế nào nhỉ? Chắc không phải thật sự là con cháu nhà họ Chung đấy chứ?”
Tôi cũng không biết phải trả lời thế nào, ấp úng hồi lâu rồi mới lí nhí đáp: “Em… Em tên là Chung Tuệ Tuệ.”
Căn phòng lập tức sôi sục cả lên, mấy bà thím của tôi vội vàng nhào ngay tới.
“Tôi đã nói rồi mà…”
“Ấy, đúng là người nhà họ Chung chúng ta thật.”
“Nếu không sao lại giống như vậy chứ…”
“…”
Lần này ngay đến ông nội tôi cũng không bình tĩnh được nữa, móc từ trong túi ra một điếu thuốc gõ lên bàn mấy cái, suy nghĩ một chút rồi lại cất trở về, do dự hỏi: “Cháu là người ở đâu vậy?
Tôi còn chưa kịp trả lời, Minh Viễn đứng bên cạnh đã giành nói trước: “Cô cháu là người Bắc Kinh, mọi người chắc chắn đã nhầm rồi.” Thằng bé xưa nay đều rất lễ phép, chưa từng nói leo khi người lớn nói chuyện bao giờ, hôm nay biểu hiện như vậy hình như có vẻ không bình thường cho lắm.
Có lẽ là vì tôi tỏ ra quá quan tâm đến tất cả mọi thứ ở nơi đây, cho nên Minh Viễn đã cảm giác được chăng?
Ông nội nghe nói tôi từ Bắc Kinh tới, liền khẽ cười hà hà mấy tiếng, rồi ngoảnh đầu sang nói với mấy chú thím bên cạnh: “Cô bé này từ thủ đô tới, không phải người nhà chúng ta đâu.”
Nói chuyện với chúng tôi được một lúc, ông nội chợt nhớ ra điều gì đó, bèn ngoảnh đầu sang nói với cha tôi: “Con mau đi nói với ông nội một tiếng, chuyện Bé Cưng đi lạc tuy chúng ta chưa nói với ông, nhưng nói không chừng ông đã đoán được lâu rồi, bây giờ có khi còn đang lo lắng đấy. À, bế theo Bé Cưng đi nữa, kẻo ông lại không tin.”
Nghe tới đây tôi lập tức đứng dậy, kích động thốt lên: “Cháu cũng đi nữa!”
Nhất thời, tất cả mọi người đều liếc mắt nhìn tôi, kinh ngạc, nghi hoặc, và cả căng thẳng. Lời vừa ra khỏi miệng, tôi lập tức ý thức được như vậy hình như không được hợp tình hợp lý cho lắm, gượng cười một tiếng, ngượng ngập giải thích: “Ý cháu là, cháu dù sao cũng là bề dưới, đã vào nhà này rồi, nên đi chào bề trên một tiếng cho phải phép.
Căn phòng yên tĩnh mấy giây, sau đó vẫn là ông nội lên tiếng phá vỡ không khí căng thẳng hiện giờ, vỗ tay cười nói: “Cháu đúng là khách sáo quá! Vợ thằng hai đâu, còn không mau dẫn… Tuệ Tuệ đúng không nhỉ, mau dẫn Tuệ Tuệ vào nhà thăm ông nội mấy đứa đi!”
Mẹ tôi “vâng” một tiếng, rồi bế theo nhóc béo bước tới, khuôn mặt đầy vẻ cảm kích nhìn tôi. Mới đi được mấy bước, Minh Viễn cũng vội vàng đuổi theo.
Bây giờ đang là tháng Bảy, trời tối muộn, đã hơn sáu giờ rồi mà bên ngoài vẫn còn sáng rõ.
Căn phòng phía tây để mở cửa sổ, trong phòng cũng khá sáng, nhưng ngay từ ngoài cửa đã có thể ngửi thấy mùi thuốc rất nồng… Cụ nội tôi lúc này đã đổ bệnh được mấy tháng rồi, nếu không có gì thay đổi, đến cuối năm nay, cụ sẽ vĩnh viễn từ giã cõi đời. Tôi có thể thay đổi tương lai của Minh Viễn, nhưng lại không cách nào ngăn cản sự ra đi của người thân, đây quả đúng là một nỗi bi ai to lớn.
Cha mẹ tôi bước tới khẽ chào cụ một tiếng, sau đó bế nhóc béo tới trước mặt cụ. Nhóc béo kêu lên bằng giọng non nớt: “Cụ ơi, khi nào cụ mới dẫn Bé Cưng đi mua kẹo bông thế?”
Hồi nhỏ tôi háu ăn như vậy sao? Trong đầu lúc nào cũng nghĩ tới chuyện ăn thì phải.
Cụ nội trìu mến xoa nhẹ mái tóc bù xù của nhóc béo, khẽ đáp: “Đợi mấy hôm nữa, mấy hôm nữa cụ khỏe lại rồi sẽ dẫn Bé Cưng đi.”
Nhóc béo gật đầu vẻ hài lòng, nhanh nhẹn trèo lên giường, bò tới ngồi bên cạnh cụ, bộ dạng đúng là rất ngoan ngoãn.
Tôi cố kìm nén sự kích động trong lòng, chậm rãi đi về phía trước, nghẹn ngào gọi: “Cụ…” Vừa mở miệng, tôi lập tức cảm thấy không ổn, liền vội vã kéo Minh Viễn lên, nói: “Mau chào cụ đi nào
Minh Viễn rất nghe lời, ngoan ngoãn chào một tiếng. Cụ mỉm cười gật đầu, ánh mắt lại liếc sang phía tôi, trong đôi mắt mờ đục tràn ngập vẻ hiền từ, rồi cười vui nói: “Bé Cưng tới rồi.” Đôi mắt tôi lại bắt đầu cay cay.
“Đây là khách trong nhà chúng ta, tên là Tuệ Tuệ.” Mẹ tôi ở bên cạnh lên tiếng giải thích giúp.
Cụ nội hình như không nghe thấy lời của mẹ tôi, chậm rãi đưa tay về phía tôi. Tôi vội vàng bước tới nắm lấy tay cụ, ngồi trước giường, nhưng cổ họng lại như tắc nghẹn, chẳng nói được câu nào.
“Bé Cưng… đã lớn rồi…” Cụ nội lẩm bẩm nói, nụ cười trên khuôn mặt tràn đầy vẻ trìu mến và hiền từ, một lúc sau, cụ mới chậm rãi nhắm đôi mắt lại.
Tôi đưa tay lên lau mắt, nhẹ nhàng đặt tay cụ vào trong chăn, chậm rãi đứng dậy. Nhóc béo đang ngồi trên giường nhìn tôi chăm chú, hàng lông mày cau lại, hình như nó đang suy tư chuyện gì đó.
“Chuyện này… Chắc cụ ngủ lâu quá nên hơi lẫn…” Cha tôi khẽ xoa tay vẻ ngượng ngập, hiển nhiên là có chút xấu hổ vì vừa rồi cụ kéo tay tôi và gọi tôi là Bé Cưng.
Thực ra, trong số mọi người ở đây, người tỉnh táo nhất chính là cụ. Tôi cũng không biết tại sao cụ lại có thể nhận ra được tôi, nhưng tôi hoàn toàn có thể khẳng định, ánh mắt của cụ khi nhìn tôi, rõ ràng đã coi tôi là chắt của mình.
Buổi tối hôm đó khi quay về nhà khách, cả tôi và Minh Viễn đều có chút thẫn thờ lơ đễnh. Trong lòng tôi tất nhiên toàn nghĩ về những người và việc trong nhà mình, còn Minh Viễn, lúc này tôi cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà suy nghĩ đến nó nữa.
Sau đó, tôi không còn tới ngôi nhà số 32 ở đường Tân Dân thêm lần nào nữa, nhưng mẹ tôi có bế nhóc béo tới tìm chúng tôi, còn mang theo không ít đặc sản.
Thế là hôm sau, tôi liền trả phòng, và dẫn Minh Viễn đến Hàng Châu.
Chúng tôi ở lại Hàng Châu tới mười ngày, Tây Hồ, chùa Linh Ẩn, chúng tôi đều đi thăm hết. Sau đó lại tới Tô Châu ngắm vườn rừng, tới Thượng Hải thăm quan khách sạn Hòa Bình, nói chung, toàn bộ hành trình được tôi sắp xếp hết sức thú vị và đặc sắc, chỉ mong thằng bé có thể quên đi mọi chuyện ở thành phố C.
Năm Minh Viễn học lớp tám, tôi có quen một cụ già họ Cung chuyên vẽ tranh chân dung ở trường đại học dành cho người già. Trước đây, cụ từng nhiều lần giúp cục Cảnh sát vẽ chân dung của những kẻ bị tình nghi, có thể dựa vào lời miêu tả của nhân chứng để vẽ khuôn mặt của đối tượng, bản lĩnh ấy khiến tôi vô cùng ngưỡng mộ.
Nhờ có sự giới thiệu của ông cụ giáo sư hàng xóm, tôi đã bái được cụ Cung làm thầy một cách thuận lợi, đi theo cụ học nghề vẽ tranh chân dung. Đương nhiên, cái nghề này không thể học thành trong một, hai tháng, may mà tôi cũng không nóng vội, thêm vào đó thời gian rảnh rỗi cũng nhiều, nên mỗi ngày đều có thể đến nhà cụ học vẽ, do học tập chăm chỉ, tôi còn được cụ khen ngợi rất nhiều lần.
Đến năm Minh Viễn học lớp chín, tôi đã có được một chút thành tựu nhỏ, tuy chưa thể dựa vào lời miêu tả mà vẽ được chân dung người ta như cụ Cung, nhưng muốn mở quầy vẽ tranh chân dung tại mấy khu du lịch để kiếm chút tiền ăn cơm thì dư sức.
Cũng năm đó, dưới sự thôi thúc của các bề trên, Lưu Giang rốt cuộc đã xây dựng quan hệ yêu đương với một cô giáo tiểu học trong thành phố, ngày vui có lẽ cũng chẳng còn cách bao xa. Đến cuối năm, Cổ Diễm Hồng chẳng được điều trở lại đội cảnh sát hình sự, tâm trạng tốt hẳn lên, suốt ngày đến nhà tôi chơi, lúc rảnh rỗi còn bàn bạc tôi về một số vụ án.
Tôi cũng khá hứng thú với việc này, dù sao trước đây cũng từng làm ở tòa án nên chẳng lạ gì mấy thứ này. Nhưng Minh Viễn lại có vẻ không vui, mỗi lần Cổ Diễm Hồng rời đi, nó đều bảo tôi tránh xa những chuyện này ra một chút, những chuyện này nghe nhiều rồi dễ khiến tâm lý tôi lệch lạc…