Đọc truyện Trở Về Lúc Bắt Đầu FULL – Chương 36
Lại là một đêm ngủ ngon.
Ngụy Anh cơ hồ là gấp không chờ nổi mà tiến vào mộng đẹp, quả nhiên, một hồi thần, hắn vẫn là tỉnh dậy trong ngực một người.
Mộng này vẫn là rất nhân tính.
Ngụy Anh thầm nghĩ, Lam Trạm ôm ấp, thật tốt~
Bên này Lam Trạm lại yên lặng cảm thụ được xúc cảm trong tay, vành tai ửng đỏ, nhấp môi, liền phải nhẹ nhàng mà đem Ngụy Anh buông xuống.
Ngụy Anh lại trở tay ôm một cái, lẩm bẩm “Không xuống không xuống, lại ôm một lát đi.” Liền lặng lẽ lại ôm trở về.
Ngụy Anh còn không có kịp mở miệng trêu Lam Trạm vài câu, liền nghe thấy bên cạnh đại Ngụy Anh xúi giục đại Lam Trạm uống rượu.
Ngụy Anh: .
Lam Trạm “Ta không uống rượu” lời còn chưa dứt, bên cạnh liền truyền đến tiếng đại Lam Trạm như chém đinh chặt sắt “Uống!”
Lam Trạm: .
Ngụy Anh còn chưa nói cái gì, đại ma đầu Ngụy Vô Tiện này lại tấm tắc nói: “Hàm Quang Quân, ngươi là thật sự thay đổi.
Lúc trước làm trò muốn uống một vò rượu trước mặt ngươi, ngươi mắng ta muốn thảm, muốn đem ta ném qua tường.
Hiện giờ ngươi còn ở trong phòng giấu Thiên Tử tiếu trộm uống.”
Đại Lam Trạm chỉnh một chút vạt áo, đạm thanh nói: “Thiên Tử tiếu ta một vò cũng không chạm vào.”
Đại Ngụy Anh nói: “Không uống vậy ngươi cất giấu làm gì, lưu trữ đưa ta a.
Hảo hảo, không đụng liền tính không đụng, tin ngươi còn không được sao.
Ta không đề cập tới, đến đây đi.
Ta nhất định phải nhìn xem, con cháu Cô Tô Lam thị không uống rượu, đến tột cùng mấy chén say!”
Hắn đổ một chén cho đại Lam Trạm, đại Lam Trạm không chút nghĩ ngợi, tiếp nhận, rót vào miệng.
Mấy câu nói đó lượng tin tức thật lớn a.
Ngụy Anh cũng không ở trong lòng ngực Lam Trạm đợi, hưng phấn từ trong lòng ngực hắn trượt xuống dưới, ôm cánh tay rất có hứng thú mà nhìn.
Hắn cùng đại Ngụy Anh giống nhau hưng phấn mạc danh, nhìn chằm chằm mặt đại Lam Trạm, xem hắn khi nào mặt đỏ.
Ai ngờ, nhìn chằm chằm một hồi lâu, đại Lam Trạm sắc mặt cùng thần sắc đều nửa điểm bất biến, con ngươi nhạt màu rất bình tĩnh mà nhìn chăm chú vào Đại Ngụy anh — hoàn toàn không có biến hóa!
Ngụy Anh cảm thấy thất vọng, oán giận nói: “Lam Trạm, ngươi uống rượu cư nhiên một chút biến hóa đều không có.”
Lam Trạm: “Ta, chưa bao giờ uống qua.” Cho nên hắn cũng không biết chính mình uống rượu sau sẽ là cái dạng gì phản ứng.
Bỗng nhiên, đại Lam Trạm nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng xoa xoa giữa mày, một bàn tay đỡ trán, nhắm hai mắt lại.
* * * Ngủ rồi?
* * * Ngủ rồi!
Người bình thường khi uống nhiều rượu thường sẽ say trước rồi mới ngủ, hẳn là trước say, sau đó ngủ tiếp.
Lam Trạm như thế nào có thể nhảy vọt qua một bước say này, trực tiếp liền ngủ?
Ngụy Anh trợn mắt há hốc mồm, hắn dùng khuỷu tay đẩy đẩy Lam Trạm: “Lam Trạm, nguyên lai ngươi uống rượu say là cái dạng này.”
Lam Trạm yên lặng mà nhìn đại Ngụy Anh phất phất tay với bộ dạng lúc ngủ cũng là gương mặt chính trực của mình, ở bên tai hắn vỗ vỗ chưởng.
Không phản ứng.
Cư nhiên một chén liền gục.
Đại Ngụy Anh tấm tắc nói: “Lam Trạm a Lam Trạm, ta đã thấy rất nhiều bộ dáng người uống say, nhưng một chén liền ngã như ngươi thế này thật sự là chưa thấy qua.”
Lam Trạm im lặng không nói.
Hai người bọn họ liền như vậy nhìn đại Ngụy Anh Vỗ vỗ chân, suy tư một lát, đem đại Lam Trạm tay phải choàng lên cổ mình, dây dưa đỡ hắn rời tiệm rượu.
Sau đó thấy hắn ngựa quen đường cũ mà lấy ra túi tiền đại Lam Trạm, tìm một khách điếm muốn hai gian phòng, đem hắn đưa vào một gian trong đó, cởi giày hắn, đắp lên chăn, liền thừa dịp bóng đêm chuồn êm đi ra ngoài.
Thấy mình động tác thành thạo như vậy, Ngụy Anh cũng là phục chính mình, đây là sờ soạng túi tiền nhiều ít a.
Bọn họ theo đại Ngụy Anh, thấy hắn triệu ra Ôn Ninh, rút ra cái đinh trên đầu Ôn Ninh, sau đó thấy đại Lam Trạm liền như vậy lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện ở sau lưng đại Ngụy Anh.
Ngụy Anh: .
Đai Ngụy Anh hiển nhiên cũng khiếp sợ, đại Lam Trạm liền như vậy ôm tay, ôm Tị trần ở trong ngực, thần sắc phi thường lãnh đạm mà nhìn hắn.
Sau đó nhìn đại Ngụy Anh cùng đại Lam Trạm giải thích, “Hàm Quang Quân, ngươi nghe ta..” Chưa xong, “Bang” một tiếng, đại Lam Trạm đánh Ôn Ninh một chưởng.
Một chưởng này tuy rằng nghe vang dội thật sự, thực tế lại không có lực sát thương gì.
Ôn Ninh ăn một chút, chỉ là thất tha thất thểu lùi lại vài bước, quơ quơ, ổn định thân hình, tiếp tục đứng vững, trên mặt một mảnh mờ mịt.
Lúc này, đại Lam Trạm tựa hồ còn ngại một chưởng này không đủ biểu đạt phẫn nộ của hắn, lại đẩy Ôn Ninh một chưởng, thẳng đem hắn đẩy ra mấy trượng ở ngoài.
Hắn thực không cao hứng mà hướng Ôn Ninh nói: “Tránh ra.”
Đem Ôn Ninh đẩy ra cũng đủ khoảng cách, đại Lam Trạm như là rốt cuộc vừa lòng, xoay người, quay trở về, đứng ở bên người đại Ngụy Anh.
Ngụy Anh tỉ mỉ mà nhìn chằm chằm xem hắn.
Đại Lam Trạm sắc mặt cùng biểu tình không có bất luận cái gì khác thường.
Thậm chí so ngày thường càng nghiêm túc, càng nghiêm trang, càng không thể bắt bẻ.
Đai buộc trán đeo đến cực đoan chính, mặt không đỏ, khí không suyễn, đi đường như mang gió, lòng bàn chân ổn định vững chắc.
Nhìn qua, vẫn là nghiêm chỉnh đoan chính, bình tĩnh tự giữ thân tiên môn danh sĩ Hàm Quang Quân.
Nhưng là hắn cúi đầu một cái, phát hiện, giày đại Lam Trạm..
bị mang ngược.
Sau đó Lam Trạm liền thấy chính mình nghiêm nghị như vậy mà vươn đôi tay, một trái một phải, nghiêm túc mà cầm hai ngón tay đại Ngụy Anh nghiêm túc mà tính tính.
“Bang”, danh kiếm Tị Trần bị chủ nhân thả rơi xuống trên mặt đất.
Mặc cho đại Ngụy Anh cố rút tay về, đại Lam Trạm vẫn duy trì tư thế nắm chặt tay hắn, chuyên chú mà hư nhéo hai cái nắm tay.
Người khác là say rồi mới ngủ, Lam Trạm lại là ngủ rồi mới say.
Hơn nữa lúc hắn say thoạt nhìn cùng bình thường không có bất luận cái gì khác nhau, thế cho nên làm người ta khó có thể phán đoán.
Lúc Lam Trạm thấy chính mình không vui mà đánh bay Ôn Ninh, giống như tiểu hài tử mà uy hiếp hắn tránh ra, còn sống chết không để đại Ngụy Anh thổi sáo cho hắn nghe.
Lam Trạm: .
Ngụy Anh ôm bụng cười to.
Lam Trạm lại yên lặng đỏ vành tai.
Còn chưa có cười xong, lại đột nhiên thấy đại Lam Trạm duỗi tay, ôm lấy bả vai đại Ngụy Anh, hướng trong lòng ngực mà túm đến, liền như vậy bị túm đầu đập vào lồng ngực hắn.
“Nghe tim đập.”
“Cái gì?”
“Mặt nhìn không ra, nghe tim đập.”
“Xem mặt nhìn không ra được, phải nghe tim đập mới phán đoán ra được?”
“Ừm.”
Ngụy Anh rốt cuộc nhịn không được cười to ra tiếng: “Lam Trạm a Lam Trạm, ngươi uống say quả thật là quá thú vị, sao lại có người say như ngươi, ha ha ha ha ha.” Xem ra về sau muốn ta xem tim Lam Trạm đập.
Nghẹn đã lâu, Lam Trạm mới nghẹn ra một câu, “Ngươi, đừng cười.”
Ngụy Anh thở hổn hển mấy hơi thở, có lệ nói: “Hảo hảo hảo, ta không cười, không cười.”
Sau đó đại Ngụy Anh liền như vậy đem đại Lam Trạm mang về khách điếm, thấy đại Lam Trạm không có bất luận cái gì phản kháng, ngoan ngoãn mặc hắn xoa tròn xoa méo rửa mặt.
Trừ bỏ khi khăn vải sát đến đôi mắt mới hơi nheo lại mắt, còn lại đều nhìn chằm chằm vào hắn, mí mắt không chớp một cái.
Như phát hiện thế giới mới, Ngụy Anh ngạc nhiên nói, “Lam Trạm Lam Trạm, ngươi uống rượu say thực ngoan.”
Sau đó liền thấy đại Ngụy Anh hỏi đại Lam Trạm muốn uống nước không, đại Lam Trạm liền như vậy nhìn chậu nước, đem mặt chôn vào.
Ngụy Vô Tiện đại kinh thất sắc, vội cướp chậu nước rửa tay kia về: “Không phải bảo ngươi uống nước trong này!”
Đại Lam Trạm bình tĩnh đạm định mà ngẩng đầu, nước từ cằm nhỏ xuống làm ướt vạt áo trước.
“Ha ha ha, Lam Trạm, ngươi say rượu xong không những rất ngoan mà còn rất ngốc nữa.” Ngụy Anh lửa đã cháy còn đổ thêm dầu.
Lam Trạm cúi thấp đầu xuống.
Trong lòng yên lặng nghĩ, về sau, tuyệt đối không thể uống rượu.
Sau đó đại Ngụy Anh dùng tay áo giúp hắn lau bọt nước dưới cằm, nói: “Hàm Quang Quân, ta nói cái gì ngươi liền làm cái đó sao?”
Đại Lam Trạm nói: “Ân.”
Đại Ngụy anh: “Ta hỏi cái gì ngươi đáp cái gì?”
Đại Lam Trạm: “Ân.”
Đại Ngụy anh đem một con đầu gối áp lên giường, gợi lên một bên khóe miệng, nói: “Kia hảo.
Ta hỏi ngươi, ngươi — có trộm uống Thiên Tử tiếu ngươi cất trong phòng?”
Đại Lam Trạm: “Không.”
Đại Ngụy anh: “Có thích thỏ hay không?”
Đại Lam Trạm: “Có.”
Đại Ngụy anh: “Có phạm mấy điều cấm hay không?”
Đại Lam Trạm: “Có.”
Đại Ngụy anh: “Có thích qua người nào không?”
Đại Lam Trạm: “Có.”
Hắn tiếp tục hỏi: “Giang Trừng như thế nào?”
Nhíu mày: “Hừ.”
Đại Ngụy anh: “Ôn Ninh như thế nào.”
Lãnh đạm: “…”
Đại Ngụy anh cười tủm tỉm chỉ chỉ chính mình: “Cái này như thế nào?”
Đại Lam Trạm: “Của ta.”
“…”
Đại Lam Trạm nhìn chằm chằm hắn, gằn từng chữ một, rõ ràng vô cùng nói: “Của ta.”
Đại Ngụy Anh nghĩ đến Tị Trần, đi xuống giường, cầm Tị Trần ở trong phòng đi từ trái sang phải, từ đông đi đến tây.
Hắn đi đến nơi nào, đại Lam Trạm ánh mắt cũng gắt gao đuổi theo hắn chuyển tới nơi ấy.
Thẳng thắn thành khẩn vô cùng, bằng phẳng vô cùng, lộ liễu vô cùng, trung thực vô cùng.
Đại Ngụy Anh cơ hồ là bị nhiệt tình như lửa trong mắt hắn bức đến đứng không được, đem Tị Trần giơ lên Lam Vong cơ trước mắt: “Muốn sao?”
Đại Lam Trạm nói: “Muốn.”
Tựa hồ cảm thấy như vậy không đủ chứng minh khát cầu của mình, đại Lam Trạm bắt lấy cái tay cầm Tị Trần, con ngươi lưu ly nhàn nhạt kia nhìn thẳng hắn, nhẹ nhàng thở hổn hển một hơi, gắng sức mà dằn từng chữ nói: “..
Muốn.”
Nếu nói Ngụy Anh vừa mới còn bị thái độ say rượu Lam Trạm làm cho buồn cười, lúc này đã bị hai chữ này tạp đến một trận làm cánh tay chân cẳng nhũn ra, cười không nổi.
“Lam Trạm, ngươi thật đúng là.” Đại Ngụy Anh trì độn, hắn nhưng không trì độn, tự hắn muốn gì, hắn biết rõ.
Lam Trạm ngón tay hơi cuộn, vành tai đỏ thắm, lại không giống Ngụy Anh tưởng như vậy ngượng ngùng không thôi, ngược lại tới gần hắn, dùng đồng dạng ngữ khí, ở bên tai hắn lại lặp lại một lần: “..
Muốn.”
Hơi thở ấm áp đánh vào bên tai, hơn nữa bên tai còn có lời nói không giải thích được của Lam Trạm, chưa đã thèm, mang theo nhè nhẹ lưu luyến, làm Ngụy Anh thiếu chút nữa trực tiếp mềm nhũn thân thể, ngã vào trên người hắn.
Ngụy Anh bình tĩnh tâm tình, mới làm chính mình không ngã xuống.
Trong lòng thầm nói, Lam Trạm như vậy thật đúng là làm người khác chịu không nổi, như thế nào lại trêu ta như vậy.
Bên này đại Ngụy anh đang ở dò hỏi đại Lam Trạm như thế nào nhận ra hắn, bên kia đại Lam Trạm liền nhấc tay đẩy, đem Đại Ngụy anh đẩy ngã ở trên giường.
Ánh nến bị cánh tay vung lên mà dập tắt, Tị Trần lại bị chủ nhân ném lên trên mặt đất.
Không phải chứ? Say rượu loạn tính? Ngụy Anh trong lòng có nai con chạy loạn, hắn còn không có chuẩn bị sẵn sàng đâu, Lam Trạm hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt mơ hồ.
Nhưng mà cùng bọn họ nghĩ đến không giống nhau, đại Lam Trạm chỉ là điểm huyệt vị đại Ngụy Anh, thu hồi tay, ở bên cạnh hắn nằm xuống, đắp chăn cho hai người chăn đàng hoàng, nói: “Giờ Hợi đến.
Nghỉ ngơi.”
Nguyên lai là quy luật làm việc và nghỉ ngơi đáng sợ kia của Lam gia phát huy tác dụng.
Ngụy Anh cùng Lam Trạm đã có cảm giác thở ra nhẹ nhàng, lại có chút cảm giác tiếc nuối.
Mà Đại Ngụy anh hiển nhiên nhẹ nhàng thở ra, lại nói, “Chúng ta không thể một bên nghỉ ngơi một bên tâm sự đêm sao?”
Đại Lam Trạm nói: “Không thể.”
Đại Ngụy anh lại nói: “Lam Trạm, ngươi thả ta ra.
Ta thuê hai gian phòng, chúng ta không cần chen chúc trên một chiếc giường.”
Đại Lam Trạm bàn tay lại đây, ở trong chăn sờ soạng một trận, chậm rì rì mà bắt đầu giật đai lưng hắn.
Đại Ngụy anh quát: “Được rồi! Hảo! Không phải thả cái này! Ân! Tốt! Ta nằm, ta ngủ!”
“Lam Trạm, ngươi nói ta nghe xem, ngươi nghĩ đến cởi y phục ta đã bao lâu rồi?” Ngụy Anh trêu ghẹo nói.
“Có tà tâm nhưng lại không có gan của tặc, say rượu nhưng thật ra đều biểu hiện ra ngoài rồi!”
Lam Trạm không đáp đúng cũng chẵng bảo sai.
Không nói lời nào, trầm mặc mà chống đỡ.
Trong bóng đêm, một mảnh tĩnh mịch.
Trầm mặc sau một lúc lâu, Đại Ngụy anh lại nói: “Ta cuối cùng biết vì cái gì nhà các ngươi cấm rượu.
Một chén liền ngã, còn rượu phẩm kém.
Nếu là người Lam gia uống say đều giống ngươi như vậy quả thực nên cấm.
Ai đều uống thì đánh ai.”
Đại Lam Trạm nhắm mắt lại, nhấc tay bưng kín miệng hắn.
Hắn nói: “Im.”
Theo một tiếng “Im” này, Ngụy Anh cùng Lam Trạm cũng mất đi ý thức.
Một giây cuối cùng trước khi mất ý thức, Ngụy Anh trong đầu óc đều là muốn chuốc say Lam Trạm, thu hoạch một Lam Trạm nhuyễn manh ngoan ngoãn, mà Lam Trạm lại là nghĩ, tuyệt đối không thể dính một giọt rượu.
.