Đọc truyện Trở Về Đời Thanh – Chương 67: Biết đi đường nào (6)
Dịch: Tiểu Băng
Biên: Vivian Nhinhi
***
Đông Quốc Duy thấy lời phê, biết đây chính là thời cơ tốt nhất để trình lên bản tấu vạch tội đầu tiên của Quách Tú, bản tấu của Quách Tú lúc này tất sẽ làm Khang Hi càng thêm giận dữ. Thế là ngày hôm sau, lão nộp ngay tấu chương Quách Tú vạch tội Tứ a ca, quả nhiên Khang Hi không nén giận được nữa, ra lệnh cho Lý Đức Toàn gọi Quách Tú tới nhưng không gặp hắn, chỉ truyền khẩu dụ bảo Quách Tú quỳ bên ngoài Nam thư phòng mà hối lỗi, không có thánh dụ không được đứng dậy. Theo kinh nghiệm của Đông Quốc Duy, kết cục của Quách Tú nhẹ nhất cũng sẽ bị cách chức, bãi quan.
Cùng ngày, Dận Chân được lệnh Khang Hi cho đòi gấp làm trong lòng hắn thấp thỏm không yên. Dù Đông Quốc Duy đã hứa là sẽ giúp, nhưng mấy ngày nay chẳng nghe thấy tin tức gì. Thực ra là mấy ngày nay, hôm nào hắn cũng túc trực bên linh cữu của Đông hoàng hậu, nên mới không biết tin tức, không biết Khang Hi định xử lý mình như thế nào, cũng không biết làm sao biện giải cho bản thân. Tuy nhiên, hắn đã quyết định rồi, dù thế nào cũng nhất định phải nghĩ cách giữ lại nhân tài Đới Tử này cho triều Đại Thanh.
Còn cách Nam thư phòng rất xa, Dận Chân đã nhìn thấy có một người đang quỳ thẳng tắp, mũ để ngay ngắn một bên dưới đất, nhất định là một triều thần không may xúc phạm thánh nhan. Nếu Khang Hi không thịnh nộ, nhất định không phạt quỳ đại thần ngay giữa thanh thiên bạch nhật, vì làm như thế dù có xử phạt không nặng cũng làm mất hết mặt mũi của người ta. Đến khi tới gần, nhìn rõ màu sắc và hình thêu tiên hạc (1) trên triều phục, hắn càng kinh hãi không thôi.
Nhìn thấy Dận Chân đi tới, Lý Đức Toàn vội chạy ra đón, cười niềm nở thỉnh an. Dận Chân hỏi nhỏ: “Lý công công, cho hỏi vị đại thần ở phía sau kia là?” Dận Chân tuy biết đại thần kia là đang bị phạt, nhưng cũng không chỉ rõ, chỉ hàm hồ hỏi thế mà thôi.
Lý Đức Toàn đáp nhỏ: “Tứ gia, ngài nói chuyện thực phúc hậu, vị kia chính là Tả đô ngự sử Quách Tú Quách đại nhân. Hôm nay hoàng thượng đọc tấu chương của ngài ấy thì mặt rồng giận dữ, bảo nô tài gọi ngài ấy tới, quỳ ở đó suy nghĩ. Thứ cho nô tài lắm miệng, Tứ gia đi vào cũng cẩn thận một chút, hoàng thượng hiện tâm tình không tốt lắm.”
Dận Chân mỉm cười: “Dận Chân xin cảm ơn, đây là chút lòng thành, Lý công công nhận lấy uống trà.” Móc trong tay áo một tờ ngân phiếu, đưa tới. Lý Đức Toàn vui vẻ, luôn miệng cảm ơn: “Đa tạ Tứ gia thưởng cho.” Khẽ liếc nhìn xem, thấy đấy là một tờ ngân phiếu một trăm lượng, thì trong lòng không khỏi yêu thích Dận Chân thêm vài phần.
Dận Chân chẳng bận tâm chút bạc này, sau khi được nhận tước vị, được nhận hai phần bổng lộc, lại được Đông hoàng hậu cho chỗ bạc mà bà tích cóp, bảo hắn một a ca không thể không có bạc trong người, lúc ban thưởng cho nô tài phải có dáng vẻ của một a ca, nên Dận Chân luôn rất hào phóng với những hạ nhân hầu hạ hắn trong cung. Đới Đạc là người nhìn xa trông rộng, dùng danh nghĩa của mình gây dựng chút sản nghiệp cho Dận Chân ở ngoại ô kinh thành, hàng năm thu vào chừng năm vạn lạng bạc. Hiện giờ Dận Chân đã hiểu rõ một đạo lý, chính là muốn người ta một lòng một dạ làm việc cho mình thì chỉ nói tình nghĩa bằng miệng là không đủ, mà phải có tiền vật thật sự, cụ thể ở cái thời đại này công dụng của bạc là không thể khinh thường.
Biết Quách Tú bị phạt, sự lo sợ trong lòng Dận Chân giảm xuống, biết đây hẳn là do Đông Quốc Duy ra tay. Thế là hắn chỉnh sửa lại quần áo cho ngay ngắn, khom người quỳ xuống, cao giọng nói: “Nhi thần Dận Chân phụng chỉ tới gặp.”
Giọng Khang Hi từ bên trong đáp: “Vào đi.” Giọng rất bình tĩnh, không chút dấu hiệu có mưa giông.
Trái tim vừa mới bình tĩnh lại của Dận Chân lại đột nhiên lại đập thình thịch, theo tính cách Khang Hi, càng gặp chuyện lớn thì càng bình tĩnh. Sau khi đi vào trong Nam thư phòng, thấy Khang Hi chắp tay sau lưng, đứng bên bàn sách không nói một lời. Dận Chận giũ tay áo, quỳ xuống thỉnh an mà lòng lo nơm nớp. Khang Hi không hề đáp lời cho đứng dậy, Dận Chân cũng không dám đứng, trong lòng càng thêm lo lắng và bối rối.
Một lát sau, Khang Hi mới thở dài: “Dận Chân, biết người quỳ ở cửa là ai rồi phải không?”
Dận Chân đáp: “Bẩm hoàng a mã, nhi thần không biết.”
Khang Hi quay người lại, nhìn Dận Chân chăm chú: “Đó là Tả đô ngự sử Quách Tú. Có biết vì sao trẫm phạt hắn không?”
Dận Chân bị Khang Hi nhìn chăm chú thì hết hồn, cố gắng kềm chế bản thân bình tĩnh trở lại, trả lời: “Nhi thần không biết.”
Khang Hi lạnh lùng: “Giỏi cho hai chữ không biết. Nhà ngươi đã làm chuyện gì, nhà ngươi thật sự không biết?”
Dận Chân không dám nói hai chữ không biết nữa, nếu không bị áp cho cái tội khi quân thì thảm. Nhưng hắn thực sự không biết tình huống cụ thể, thì làm sao dám nhận, chưa kể hắn cho rằng chuyện kia hắn làm chẳng có gì sai, thế nên vội cúi đầu: “Nhi thần ngu dốt, hẳn là có chuyện gì không hợp ý hoàng a mã, thỉnh hoàng a mã giáo huấn.”
Khang Hi cầm bản tấu chương lên, ném xuống đất: “Tự xem đi.”
Dận Chân cầm lên xem, chính là tấu sớ vạch tội của Quách Tú, trong lòng giật thót, vội xem qua nhanh, rồi nói: “Nhi thần hổi bẩm hoàng a mã. Nhi thần quả thực có cứu mạng Đới Tử, cũng quả thực có cho hắn ít ngân lượng và tìm khách sạn cho hắn có chỗ nghỉ ngơi. Nhưng nhi thần không hề nói một lời nào với Hình bộ, càng không làm gì vi phạm quốc pháp. Nhi thần cho rằng, nhi thần cứu người, về tình về lý đều là đúng đắn. Nếu Hình bộ vì việc này mà lần chần, không xử lý kịp thời, vậy kính xin hoàng a mã truy cứu trách nhiệm của Hình bộ. Nhưng nhi thần cho rằng, việc này có điểm cần phải xem xét. Tội mà Đới Tử bị xét, đều là từ tin đồn nghe phong thanh, không có chứng minh thực tế. Việc này lại có liên quan tới người Oa, nhi thần nghe các sư phụ giảng lịch sử, biết trước đây người Oa từng quấy rối vùng biển Chiết Giang, giết người cướp của, không việc ác nào không làm, nên nhi thần rất nghi ngờ, liệu đây có phải là trò ly gián của người Oa hay không? Đới Tử từng lập nhiều công lao cho triều đình, là một nhân tài khó mà có được, nhi thần khẩn cầu hoàng a mã nghĩ lại.”
Khang Hi biến sắc, mắng: “Làm càn! Nhà ngươi mới bao nhiêu tuổi, dám nói bừa chuyện triều chính? Nhà ngươi lại đọc được bao nhiêu sách? Biết được bao nhiêu lịch sử? Đới Tử là người thế nào, nên xử lý như thế nào, chẳng lẽ trẫm không biết?”
Dận Chân không chút nao núng: “Hoàng a mã, mấy năm trước lúc đi săn người từng dạy chúng nhi thần phải đọc nhiều sách, học cách tham gia chính sự. Nhi thần không có được học thức uyên thâm hay suy nghĩ thấu đáo như mấy vị ca ca, nhưng cũng không dám không nghe lời dạy bảo của hoàng a mã. Còn chuyện xử lý Đới Tử, kính xin hoàng a mã xem xét, nhi thần vừa là con nhưng cũng là thần tử, nên nếu biết có chuyện, không thể không nói với hoàng a mã.”
Khang Hi không giận mà còn phì cười: “Nói như vậy, chính là trẫm đã cho phép con làm như thế?”
Dận Chân cảm thấy Khang Hi ý ở ngoài lời, vội dập đầu:”Nhi thần không dám ngỗ nghịch chống đối hoàng a mã.”
Khang Hi im lặng rất lâu, mới nói: “Trẫm cũng là người mến tài. Đới Tử đúng là có tài, nhưng lại đi theo con đường kỹ xảo hại người, không đi theo đường ngay. Việc này cũng chính vì liên lụy tới người Oa, nên trẫm mới không thể không thận trọng. Có một số việc, chỉ có thể tin là có. Về vụ của hắn, trẫm đã có ý chỉ, theo đúng luật pháp, hắn phải trở về Thịnh Kinh để cho quân đội Thịnh Kinh trông giữ, sau khi đại xá, sẽ bị cách chức xử lý. Trẫm sẽ giao hắn cho Dụ Thân Vương canh giữ, con tạm thời không nên lui tới với hắn nữa.”
Dận Chân mừng rỡ trong lòng, giao cho Dụ Thân Vương, có khác gì giao cho hắn, vội cúi đầu tạ ơn: “Nhi thần tạ hoàng a mã!”
Khang Hi trầm giọng: “Trẫm xử lý Quách Tú, không phải vì hắn vạch tội con, trẫm xử trí như vậy, là vì mặt mũi Hiếu Ý Nhân hoàng hậu, mà cũng vì một số chuyện khác của Quách Tú. Trẫm đã đồng ý với hoàng hậu chăm sóc con thật tốt. Nhưng trẫm không phải loại quân vương cho phép người qua mặt, không phải loại phụ thân có thể giấu giếm. Nếu con thật sự chưa bao giờ để ý đến việc này, sao lại quen thuộc với hồ sơ vụ án của Đới Tử như thế? Nếu không phải niệm tình con làm việc thiện cứu mạng người, giữ lại nhân tài cho xã tắc thì cho dù Hiếu Ý Nhân hoàng hậu đã phó thác, trẫm cũng nhất quyết không tha cho con. Nghe rõ chưa?”
Dận Chân thầm thè lưỡi, nghĩ: “Quả Khang Hi không phải chỉ để trưng cho đẹp, sau này phải cẩn thận hơn.”
Hắn dập dầu: “Lời hoàng a mã giáo huấn, nhi thần nhớ kĩ. Việc này nhi thần đã làm sai, đa tạ hoàng a mã đã tha cho nhi thần. Nhưng Quách Tú vốn nổi danh trung trực, nếu vì chuyện của nhi thần mà bị phạt, kính xin hoàng a mã tha cho. Kẻ đáng chịu phạt phải là nhi thần.”
Khang Hi đáp: “Tội của Quách Tú ở chỗ làm thần không tròn. Hắn không cần biết sự thật thế nào, cứ hễ là hậu duệ quý tộc hay trọng thần thì đều vạch tội. Đó gọi là cái gì? Dó chính là cầu danh tiếng. Kẻ cầu danh trung trực như vậy, lòng trẫm cực kì căm ghét. Vả lại, hắn còn có một bản án dám dùng việc công để trả thù riêng nên trẫm phải để cho hắn suy nghĩ hối cải một phen.”
Dận Chân do dự một lúc, nói: “Nhi thần còn có mấy câu, kính xin hoàng a mã cho nhi thần được nói hết.”
Chú thích:
(1) Tiên hạc: Như chương trước có đề cập đến trang phục chính thức của hoàng thất, quý tộc và quan lại, khác với hoàng thất và vương công quý tộc là hình tròn, các quan lại mặc quan phục có thêu hoa văn (Bổ phục) hình vuông, một trước ngực, một sau lưng. Và hoa văn hay hình vẽ thêu trên đó sẽ được phân chia theo phẩm cấp và sẽ khác nhau tùy theo quan Văn hay quan Võ.
Trong đó Tiên hạc là hình thêu đại diện cho quan Văn nhất phẩm. Đó là lí do Dận Chân nhìn thấy mà sợ bay màu.
Chi tiết hơn thì mình có tham khảo được và đăng ở phần bình luận bên dưới ↓nhé.