Trở Về Đời Thanh

Chương 20: Săn bắn (5)


Đọc truyện Trở Về Đời Thanh – Chương 20: Săn bắn (5)

Toàn trường lặng ngắt như tờ, săn bắt còn chưa bắt đầu đã xảy ra tình cảnh đáng xấu hổ như thế thật khiến người mất hứng, huống chi, Thái tử với Đại hoàng tử đều đã bị trách cứ, lúc này nếu còn lắm miệng thì chính là kẻ không thức thời nhất đấy. Những người tùy giá phần lớn đều là những nhân vật lăn lộn trong chốn quan trường bao nhiêu năm rồi, tất nhiên hiểu rõ đạo lý “im lặng là vàng” này.

Một lát sau, vẫn là Cao Sĩ Kỳ nhanh trí, nói: “Muốn kế thừa hào khí bậc đế vương thì tất phải xem vùng Nam Sơn này như chiến trường, các vị hoàng tử, mau rong ngựa tiến lên, chúng ta cùng nhau đi chiêm ngưỡng “Điểm Tướng Đài” – nơi mà năm xưa Đồ Hải tướng quân chỉ huy hùng binh bát kì của chúng ta, sau đó được thành thượng sắc phong cho.” Vừa dứt lời, quả nhiên bầu không khí lập tức nóng lên!

Khang Hi hơi gật đầu, tất cả một loạt ra roi thúc ngựa, phi nước đại về phía Điểm Tướng Đài. Vừa chạy được vài dặm thì đã thấy giữa khoảng đất bằng phẳng bao la có một mỏm đá lớn, cao hơn mười trượng sừng sững cao lớn, chính là Điểm Tướng Đài.

Mọi người leo lên Điểm Tướng Đài nhìn ra bốn phía, chỉ thấy tiếng gió thổi qua rặng thông vi vút, phảng phất như tiếng vạn binh hò hét, tiếng trống trận rền vang nơi chiến trường năm xưa.

Đột nhiên con ngựa của Tam hoàng tử hí dài một tiếng, hai vó câu nhảy lên, dọa cho Tam hoàng tử giật mình chân run lên, suýt nữa thì ngã xuống. Dưới con mắt của bao người, mặt mũi Tam hoàng tử xấu hỏ đến đỏ gay, thị vệ bên cạnh hắn giơ roi lên định đánh ngựa thì lại bị một tiếng gầm của Khang Hi chặn lại. Khang Hi nheo mắt lại, nghiêng tai lắng nghe, sau đó nói: “Ngựa này chắc là bị mãnh thú làm kinh sợ, mau xuống đài, cùng trẫm đi săn một mẻ lớn đi!”

Quả nhiên, mọi người vừa xuống dưới chân Điểm Tướng Đài thì đã có tiếng hổ gầm truyền đến, mọi người không khỏi khẩn trương hơn rất nhiều. Sách Ngạch Đồ tiến lên bẩm tấu: “Xin mời Hoàng Thượng về nghỉ, để nô tài dẫn thị vệ đi săn hổ!” Khang Hi khoát khoát tay nói: “Không, tất cả các ngươi ở tại chỗ chờ lệnh, các hoàng tử theo ta đi!”


Dứt lời liền thúc ngựa về phía trước, bốn vị hoàng tử lập tức vội vã thúc ngựa đuổi theo. Nặc Mẫn lặng lẽ nhìn Dận Chân, Dận Chân đã bị kích động đến mặt mũi đỏ bừng, nắm chặt cung tên mạ vàng trong tay, Năm Mẫn không dám lơ là, vội nắm chặt khẩu súng bên hông, thúc ngựa đuổi theo.

Chỉ chốc lát, mặt nam của rừng rậm đã có một con mãnh hổ lông vằn nhảy bổ ra, nhe răng nhếch miệng, nhào thẳng về phía trước. Dận Chân kiếp trước còn chưa có cơ hội nhìn thấy hổ sống ngoài môi trường hoang dã thế này bao giờ nên không khỏi có chút hồi hộp căng thẳng. Đám thị vệ vội rút tên, giương cung, còn có Lam Linh thị vệ rút ra súng đạn, Thái Tử cùng Đại hoàng tử cũng giương cung bạt kiếm, nhắm thẳng vào con mãnh hổ còn cách đó cả trăm trượng. Khang Hi thấy thế quát lớn: “Buông súng với cung tên xuống hết ngay, tiến về phía trước nữa đi! Làm gì có ai bắn hổ từ khoảng cách trăm trượng bao giờ? Đó là việc làm của kẻ hèn nhát(1)!” Dứt lời liền thúc ngựa về phía trước. Con mãnh hổ thấy thế, dừng lại một chút rồi nhào bổ tới, chỉ trong chốc lát đã tiến lại càng lúc càng gần, chỉ còn khoảng cách hơn ba mươi trượng.

Ngựa của bốn vị hoàng tử cả kinh tung móng trước nhảy lên hí dài, ngựa của đám thị vệ cũng không khá hơn chút nào, có một vài con ngựa bắt đầu nổi tính ngựa, nhất quyết không chịu đi tiếp, chủ nhân của chúng mặc dù có kĩ thuật cưỡi ngựa không tệ thì lúc này cũng không chế trụ nổi, lộ vẻ luống cuống. Chỉ có Hoàng đế Khang Hi là còn như dán chặt trên mình ngựa, lao nhanh về phía trước như một mũi tên.

Tứ hoàng tử Dận Chân thấy thế mà cả kinh, chỉ có một mình Khang Hi đi săn hổ, lành dữ khó đoán! Mặc dù thân là người đời sau, hắn vô cùng khâm phục dũng khí của Khang Hi, thế nhưng thẳng thắn mà nói, nghĩ đi nghĩ lại ông ta cũng quá khinh suất rồi, dùng thân thể ngàn vàng đi xả thân chốn nguy hiểm, có đáng giá hay không? Nhưng nếu ngay cả Hoàng đế lão tử đều đã không chùn bước mà xông lên rồi, thì hắn tự nhiên cũng không thể tiếp tục ở lại phía sau, đám thị vệ phía sau kia sẽ không để Hoàng Thượng cũng với các hoàng tử bị mãnh hổ tấn công đi, hắn cũng phải gắng bằng bất cứ giá nào! Nghiến răng một cái, hắn ra roi quất ngựa xông tới. Phía sau còn có mấy vị hoàng tử nữa. Dận Chân đoán chừng bọn chúng cũng bị sợ hãi không ít, nhưng trong đầu cũng cùng ý nghĩ với mình, bốn chữ thôi, không còn cách nào!

Đã tiếp cận khoảng cách hai mươi trượng, những người theo kịp Khang Hi ngoài mấy vị hoàng tử cũng chỉ có hai người Mục Tử Húc cùng Nặc Mẫn, còn đám thị vệ thì vẫn đang ở phía sau chiến đấu với ngựa của chính mình. Mục Tử Húc cùng Nặc Mẫn đứng yên trên mình ngựa, một mặt trấn định lại tâm thần, mặt khác giương cung cài tên, nhắm về phía mãnh hổ mà bắn. Bốn vị hoàng tử cũng đã giương cung bắn tên. Chỉ có điều, khoảng cách này quá xa, tất cả mọi người có bắn trúng thì cũng không trúng được chỗ hiểm, mà tên có trúng chỗ hiểm của con mãnh hổ thì cũng không sâu.


Con hổ lớn này cũng có chút dũng mãnh, bị thương rồi lại càng thêm hung ác, hét lớn một tiếng, làm toàn bộ lá cây ở hai bên rung bần bật rồi rơi xuống.

Đang chạy ở phía trước, Khang Hi vừa quay đầu lại thì đã thấy đại đa số ngựa của các thị vệ đi theo đều đã bị dọa co quắp trên mặt đất. Thái Tử Dận Nhưng cùng Đại hoàng tử, Tam hoàng tử đều sợ đến mặt cắt không còn chút máu, la lớn: “Hoàng A Mã, quay ngựa chạy về đi!” Chỉ còn Dận Chân vẫn còn gắng gượng chèo chống mà thôi. Kì thực Dận Chân cũng sợ đến mức bắp chân đang run rẩy không ngừng. Có điều hắn đang toan tính đánh bạc với vận mệnh một ván, có được hay không được cũng phải xem lần này đã!

Khang Hi tức giận mắng to: “Lũ vô dụng!” Lấy cung tên bên trái mình ngựa lên, rút mũi tên gắn lông đuôi chim nhạn ra, bắn về phía con hổ. Lúc Khang Hi đi săn bắn đều tự cho mình kĩ thuật cao, rất ít khi sử dụng súng đạn, cho rằng dùng súng đi săn chẳng phải anh hùng. Lần này cũng không phải ngoại lệ.

Chỉ thấy mãnh hổ, gào thét một tiếng, phi lên, nhào tới. Khang Hi ổn định ngựa, kéo căng dây cung, “vút!” một tiếng, mũi tên xẹt qua như tia chớp, cắm phập vào ngực của con hổ. Chỉ nghe con mãnh hổ gầm thét một tiếng, ngã ngay xuống trước mặt con ngựa của Khang Hi, Khang Hi vô cùng hưng phấn, lập tức xoay người xuống ngựa, muốn đến gần cẩn thận quan sát chiến lợi phẩm này.


Không ngờ, vừa mới tới gần, mãnh hổ đột nhiên xoay người đứng dậy, lao nhanh về phía trước, có lẽ là vì vừa rồi, con mãnh hổ này nhào tới quá hung mãnh nên con ngựa của Khang Hi đã hơi nghiêng người để tránh nó, thế nên Khang Hi bắn hơi chệch, cộng thêm mũi tên bắn quá dùng sức, mũi tên kia đã bắn xuyên qua ngực trái của con hổ lại không trí mạng.

Khang Hi vội vã rút đao quắm bên người ra để tự vệ, đang định cùng chiến đấu một trận sinh tử với con hổ thì nghe “Đoàng!” một tiếng, trên đầu con hổ xuất hiện một lỗ máu, con hổ lập tức bị bắn ngược trở lại, run rẩy vài cái, miệng phun bọt máu mà chết!

Khang Hi vội vàng quay đầu nhìn lại, không khỏi lắp bắp kinh hãi. Dận Chân tuổi còn nhỏ đang nắm khẩu súng còn đang bốc khói trong tay, lo lắng nhìn về phía ông. Thấy con hổ đã ngã xuống, Dận Chân vội vàng xuống ngựa, chạy đến trước mặt Khang Hi quỳ xuống, nói: “Hoàng A Mã, người không sao chứ?” Khang Hi lắc đầu, lại khó hiểu nhìn Dận Chân: “Dận Chân, con lấy súng ở đâu ra?”

Dận Chân nhăn nhó một chút, nói: “Hoàng A Mã thứ tội, nhi thần lấy súng của Nặc Mẫn, vừa rồi tính thế cấp bách, nhi thần chỉ có thể bất chấp mọi thứ…”

Đến lúc này, Hoàng thái tử cùng Đại hoàng tử cũng chạy vội đến, trong lòng bọn chúng có thể nói là trăm vị ngổn ngang, Thái tử phát tác đầu tiên: “Dận Chân, ngươi thật to gan, chưa từng dùng súng mà cũng dám bắn bậy, nếu làm Hoàng A Mã bị thương thì ngươi sẽ chịu trách nhiệm thế nào?”

Đại hoàng tử cũng ở bên cạnh chen mồm: “Hoàng A Mã, tứ hoàng tử cả gan làm loạn như thế, không để ý an nguy của phụ hoàng, nhi thần xin Hoàng A Mã nghiêm phạt!”


Khang Hi cười lạnh một tiếng, hỏi lại: “Phạt Dận Chân? Vì sao? Vì nó cứu được Hoàng A Mã của nó à?”

Cao Sĩ Kỳ ở phía xa trông thấy rõ ràng, hắn nhanh trí hô to: “Chúc mừng Hoàng thượng, đây hẳn là trời cao mượn tay Tứ hoàng tử bảo hộ thánh chủ của Đại Thanh ta!”

Khang Hi nghe vậy cười cười, nâng Dận Chân đang quỳ trên mặt đất lên, sau đó dùng đao quắm cắt lấy hai tai của con hổ đã chết, giơ lên.

Tất cả những quan viên, thị vệ đi theo nhìn thấy vội đồng thanh kêu to: “Hoàng Thượng thần uy, không người bì kịp, trời giúp Đại Thanh, trời giúp Hoàng Thượng!”

=============

Chú thích: (1) Nguyên văn là Nọa phu chi xử: hành động, việc làm của kẻ nhu nhược.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.