Bạn đang đọc Trở Về Bên Em – Chương 9
Tim Diệp đập nhanh như trống dồn, cô nghe thấy âm thanh thình thịch mạnh mẽ ấy, khuôn mặt nóng ran, hồi hộp khó tả.
Diệp chỉ hồi hộp chưa tới 30s, cô sựng nhớ ra bàn tay của hắn…vừa mới cầm thanh kiếm sáng quắc và chém giết không ghê tay, giờ thì bàn tay “thần chết” ấy đang ân cần lau máu dính trên mặt cô.
Diệp dạt nhanh ra khỏi bán kính 1m quanh Tự Nhân, có lẽ bằng tốc độ của ánh sáng và sức mạnh của sự tưởng tượng. Tự Nhân và Hồ Hiên ngơ ngác nhìn phản ứng của Diệp.
“A” – Diệp hốt hoảng, cô phản ứng có phần hơi thái quá. Tự Nhân dù gì cũng rất tử tế đối xử với cô, cô lại phản ứng kịch liệt với hắn khác nào xem hắn là quái vật cần tránh xa.
“Nói gì đây? Làm hắn giận hắn có giết mình không? Kiếm…kiếm đề tài để nói ngay…”
Tự Nhân cười xòa, hắn giả vờ như chưa từng nhìn thấy những hành động làm hắn tổn thương của Diệp, đó là cách tốt nhất để cô và hắn có thể thoải mái trong lòng. Cảm xúc của cô không thể xuôi theo những gì hắn muốn, cô cũng có quan điểm và suy nghĩ của riêng mình. Còn hắn sẽ là người quyết định điều gì thực sự cần để tâm và điều nào nên bỏ qua.
Ngực Tự Nhân sít chặt lại đau đớn, có cái gì đó đang thắt chặt trái tim trong lồng ngực hình dạng con người của hắn, đau đớn và khó chịu hơn rất nhiều so với hàng trăm vết đâm chém bằng đao kiếm. Hắn túm chặt lấy ngực áo, che giấu tất cả bằng nụ cười mỉm khó dò.
Hồ Hiên chỉ đứng khoanh tay bên cạnh Tự Nhân, Hồ Hiên theo Tự Nhân và kết bạn với hắn ít cũng hơn 1000 năm, còn ai hiểu Tự Nhân hơn Hồ Hiên? Nhưng đây là chuyện riêng của Tự Nhân, gút mắc và mặc cảm tội lỗi ám ảnh Tự Nhân nhiều năm tháng phải được chính tay Tự Nhân gỡ bỏ mới có thể chấm dứt hoàn toàn.
– Ta sẽ chỉ tham gia khi ta thấy nó hợp lý và cần cho ngươi !!
– Ừm.
Tự Nhân cười hài lòng với lời thông báo của Hồ Hiên, chính xác là lời hứa giữa hai người bọn họ.
“Bọn chúng lẩm bẩm gì với nhau thế nhỉ? Không lẽ tính toán xem ai sẽ giết mình T.T” – Diệp co ro ngồi ôm gối và chờ đợi.
– Em có muốn đi xem nơi ở mới của em không?
Giọng nói của Tự Nhân dịu dàng như thế nên cũng chỉ đủ để làm Diệp thoáng giây lát ngạc nhiên vì sự xuất hiện bất thình lình của hắn. Hắn đưa tay ra với Diệp, tỏ ý muốn đỡ cô dậy và dẫn đi.
“Hắn vẫn cười mỉm, mình không hiểu. Hắn là người rộng lượng có thể bỏ qua mọi chuyện sao?” – Diệp vừa mừng vừa thắc mắc.
Về khoản “rộng lượng” thì Diệp đã đánh giá hắn cao quá rồi. Bộ trang phục trắng tinh điểm xuýt hoa văn bằng máu tươi mà hắn khoác trên người đã là minh chứng rõ ràng cho khả năng “vị tha” của Ngô công tử !
Ánh hào quang thiên thần của Tự Nhân đã làm lu mờ những khoảng tối của bản chất thật trong hắn. Hắn chưa từng quan tâm hình dạng khi thành tinh của mình sẽ trông như thế nào, nhưng từ lúc hắn hiểu ra nhờ hình dạng ấy mà hắn thấy được Dĩnh Nghi của hắn đỏ mặt, lúng túng, lại trấn an được tinh thần cô những lúc hiểm nguy, hắn bắt đầu tận dụng triệt để.
Một chút thủ đoạn cũng vì muốn tốt cho Dĩnh Nghi của hắn mà thôi.
– Tôi có thể hỏi anh vài câu, à, một câu được không?
Diệp rụt rè, bàn tay cô định nắm lấy bàn tay của Tự Nhân nhưng cô không muốn hắn chạm vào vết thương bị gai đâm của cô.
– Được. Em hỏi bao nhiêu tôi cũng cố gắng trả lời em.
Tự Nhân vươn tay hắn đỡ lấy cổ tay của Diệp, hạn chế không chạm vào bàn tay bị thương tích của cô, hắn dùng lực và ngửa tay Diệp nên quan sát.
– Á Á Đau !! – Diệp giãy nảy lên.
– Lần sau ta đã nói tránh xa ta ra là phải làm ngay ! Hiểu chưa ! – Hồ Hiên ngó đầu nhìn thấy vết thương của Diệp khi tìm cách giúp hắn, Hồ hiên bỗng bực mình rất nhiều.
– ĐỪNG CÓ LẦN SAU THÌ HAY HƠN.
Đợt băng tuyết lạnh giá dày cả mấy chục phân ào ạt phủ kín người Diệp và Hồ Hiên.
Cười. Lại cười. Tự Nhân chẳng có giây phút nào hắn không cười. Ngay cả khi nói những lời cảnh cáo, đe dọa hắn cũng cười. Có phải hắn đang luyện một món tuyệt đỉnh công phu là “giết người bằng nụ cười” không?
– Em hãy hứa với tôi là phải tự giữ gìn bản thân đi. Không vì người khác mà rước nguy hiểm vào mình !
Hai má Diệp lại hồng lên, thà rằng hắn cứ mang bộ mặt lạnh như tiền và nói năng cộc lốc còn đỡ tra tấn Diệp, hắn ân cần dịu dàng lại quan tâm cô hết mực thì cô làm sao mà đối xử tồi tệ vô tâm với hắn đây?
– Ê anh làm gì vậy?
– Chữa thương cho em.
Tự Nhân cắn nhẹ đầu ngón tay hắn để máu chảy thành giọt rỏ xuống lòng bàn tay lem dem máu và vết gai đâm của Diệp. Giọt máu vừa chạm vào da tay Diệp, cơn lạnh buốt tê tái lan truyền khắp bàn tay tới hết cánh tay, miệng các vết thương đều khép lại, như thể trên bàn tay Diệp chưa từng có vết thương nào.
– Phép thuật gì thế??????? – Diệp há hốc mồm, dụi dụi con mắt – Thần kỳ quá, chữa lành vết thương luôn hả?
– Tay kia.
– Hử?
Hắn bảo và Diệp ngoan ngoãn đưa bàn tay bên kia cho hắn chữa thương. Cô lại trầm trồ trước phép thuật của Tự Nhân.
Chữa thương cho Diệp xong Tự Nhân mới lừ mắt quay lại nhìn Hồ Hiên đang ung dung đứng sau hắn.
– Ngươi nữa – Tự Nhân điểm mặt.
– Nhảm ! Ta không cần ! – Hồ Hiên hét toáng lên.
Hồ Hiên nói ngoài miệng nhưng thực tế hắn phải đi cà nhắc một chân, bộ trang phục của hắn cũng thấm đỏ máu một bên ống quần. Diệp rùng mình ngăn không cho hình ảnh con quái vật gớm ghiếc ăn thịt Hồ Hiên hiện về. Cô phải làm một công cuộc tẩy não ngay hôm nay nếu không sẽ trở thành cơn ác mộng đêm dài của cô mất.
– Hắn bị thương nặng lắm, hắn bị con quái vật cắn hai nhát vào chân…. – Diệp kéo tay áo Tự Nhân vội kể lại sự việc cho hắn nghe, nom thật giống chị gái mách lẻo ba mẹ khi em trai làm sai và cố giấu giếm tội lỗi.
– Ta biết rồi – Tự Nhân không vui.
– Gì chứ. Hai các ngươi lại đang thông đồng gì thế? – Hồ Hiên nhếch mép.
Để Tự Nhân phải trừng mắt thì đúng là ăn phải gan hùm mới dám. Tự Nhân hơi nhích chân đã biến mất trong không gian, Diệp chớp mắt một cái đã thấy hắn xuất hiện ở ngay sau lưng Hồ Hiên. Tốc độ chóng mặt.
Hồ Hiên cũng nhanh nhạy cảm nhận có bất thường, giật mình quay lưng nhưng so với Tự Nhân vẫn chậm một bước. Tự Nhân đặt tay lên vai Hồ Hiên từ phía sau, đá cái chân lành lặn của Hồ Hiên để hắn khuỵu ngã xuống đất. Chắc Tự Nhân cũng muốn trừng phạt thái độ chống đối khó coi của Hồ Hiên với hắn nên cú đá có đôi chút lạnh lùng phũ phàng.
Hồ Hiên bị Tự Nhân ấn chặt xuống đất cho tới khi rỏ được ba giọt máu lên vết thương của Hồ Hiên thì Tự Nhân mới để Hồ Hiên tự vùng thoát ra.
Diệp chớp lấy khoảnh khắc hiếm thấy khi được vinh dự chứng kiến một loại phép thuật thần kỳ như loại thuốc tiên trong cổ tích. Diệp nhìn vết thương dưới lớp vải rách đang từ từ lành lại mà không thể kiềm chế thốt lên một câu:
– Tự Nhân, anh đúng là thần thánh rồi !