Trở Về Bên Em

Chương 52


Bạn đang đọc Trở Về Bên Em – Chương 52

– Làm thế nào mỹ nhân tìm được con bé ngốc nghếch này? – hắn hỏi mỹ nhân đầy cảm kích.
– Ôi dào ~ Ta là ai hả? Đã tìm là phải tìm thấy – Xử Nữ cười khúc khích lại tự tay rót thêm thêm cốc nước lạnh – Quan trọng là sau khi mất tích trở về, tại sao Doãn Hạ Diệp là thành ra thế kia.
Xử Nữ và Hồ Hiên đưa mắt nhìn Diệp vừa tò mò vừa…cố che giấu sự tò mò. Diệp ngồi xuống chiếc bàn nhỏ, trước hai đôi mắt hau háu sáng ngời và bắt đầu nhớ lại câu chuyện.
– Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, điều tôi nhớ được đó là tôi bị thương nặng tới chết. Tôi đã chết, nhưng khi tỉnh lại tôi lại thấy mình đang nằm trong chiếc quan tài kính trong suốt nằm dưới đáy biển Hạnh Quan. Tôi cố hết sức và tôi cũng không biết tôi đã làm cách nào để có thể thoát ra. Và cuối cùng, tôi gặp Xử Nữ cưỡi Thần Điểu bay tới, hiện tại tôi đang yên vị ngồi trước mặt hai người đây.
– Ngươi làm sao lại bị thương nặng tới chết? – giọng nói của Hồ Hiên run lên, mặt hắn đã tái mét khi nghe Diệp kể tới đó.
“Mỗi lần muốn nhớ lại chuyện bị Tự Nhân giết ở căn nhà gỗ, đầu mình lại đau dữ dội. Không thể nào nhớ được cụ thể mọi chuyện đã xảy ra…”
– Cô bị đau ở đâu?
Xử Nữ tinh mắt nhận ra đôi chân mày Diệp khẽ nhíu lại, mỹ nhân đặt nhanh cốc nước xuống bàn tỏ ra lo lắng. Diệp cúi gằm mặt suy tư không trả lời, Xử Nữ hiểu ý không hỏi thêm mà chỉ ngồi vuốt nhẹ thành cốc nước, những giọt nước trong suốt bị hơi lạnh từ Xử Nữ tỏa ra khiến chúng đóng băng lách tách, lạnh buốt da thịt.
– Cô thật sự không biết vì sao cô lại mang hình dáng kì quặc sao? – Xử Nữ đổi chủ đề.
– Ừ. Tôi không biết một chút gì, tôi nói thật.
– Ừm… – Đôi mắt tinh anh của Xử Nữ ánh lên một tia sáng, cốc nước lạnh đưa lên miệng mỹ nhân nhưng đôi mắt sắc bén kia vẫn không ngừng đánh giá Diệp.
Từ lúc thoát ra từ chiếc quan tài, Diệp thấy mọi thứ đều mơ hồ một cách khó tả. Cô cũng không rõ cô nên như thế nào trong trường hợp không bao giờ ngờ tới này. Từ lúc nào cô cũng trở thành nhân vật liên hệ tới những sự việc hiện tượng thần kì vậy?
Cơ thể hiện tại vẫn còn rất gượng gạo, tầm tay hoạt động có xa hơn một chút, tầm nhìn cũng cao hơn, Diệp đoán cơ thể này cao hơn cơ thể của cô, có lẽ tầm 1m65. Làn da trắng nõn như tuyết, trắng tới yếu ớt xanh xao. Mái tóc đen nhánh dài như thác đổ, từ nhỏ tới giờ cô chưa bao giờ nuôi tóc dài qua thắt lưng, bộ tóc “thác đổ” khiến Diệp vướng víu, đầu cô nặng như mới đeo một vật gì đằng sau lưng vậy.

– Bộ dạng của tôi kì quặc lắm à? – Diệp gặn hỏi.
– Ngược lại, nó khá là hoàn mĩ đấy – Hồ Hiên cười toe toét tán thưởng, Xử Nữ cũng gật đầu khẽ đồng tình.
– Được khen thật là thoải mái. Nhưng đáng tiếc đây không phải là cơ thể của tôi, chủ nhân của nó chắc chắn sẽ sớm tìm tới và giúp tôi trở về với cơ thể cũ. Dù thế nào tôi cũng hợp với cơ thể cũ hơn, nó là của tôi mà.
Xử Nữ muốn làm rõ câu chuyện kì lạ của Doãn Hạ Diệp, có điều cô chẳng thể nói rõ ràng được gì cả. Xử Nữ nén thất vọng, uống nhanh ngụm nước rồi đứng dậy bỏ đi.
– Khoan đã Xử Nữ, cô định bỏ đi đấy à? – Diệp kéo tay áo Xử Nữ kịp giữ mỹ nhân lại.
– Ừ? Cũng đâu còn việc gì nữa, tôi phải về trấn giữ phong ấn Cửa Động Quỷ – Xử Nữ hơi ngạc nhiên.
– Còn việc tôi muốn về ở cùng cô?
Lần này tới lượt Hồ Hiên ngạc nhiên.
– Ngươi muốn tới sống chỗ mỹ nhân thật sao? Ngươi sống ở đây, ta vẫn có thể tới thăm và giúp đỡ ngươi mà.
– Tôi biết, tôi cảm ơn anh còn không hết. Nhưng tôi cũng có lý do cá nhân nên muốn được thay đổi môi trường sống.
Diệp đang lấy lý do chăng? Ngoài vấn đề muốn hồi phục tinh thần thì cô còn có lý do gì khác? Chỉ là cô không muốn Hồ Hiên biết chuyện cô bị Tự Nhân đâm, cô không muốn Hồ Hiên phải bận tâm thêm về chuyện riêng của mình.
– Cô ấy ở với ta thì ngươi vẫn có thể tới thăm và giúp đỡ – Xử Nữ liếc mắt cảnh cáo Hồ Hiên – Ngươi nói như thể ta sẽ ngăn cấm ngươi tới gần cô ấy vậy?!
– Ta không có ý đó, mỹ nhân – Hồ Hiên hốt hoảng rối rít xua tay.

– Vậy….tôi có thể chuyển đến chỗ cô ngay bây giờ không?
– Gấp vậy à? – Hồ Hiên và Xử Nữ đồng thanh.
Diệp gật đầu lia lịa, Xử Nữ đang suy tính điều gì rồi cũng mỉm cười tươi tỉnh.
– Được thôi, thế thì chuẩn bị đồ đạc đi !
Diệp bị giọng điệu hào hứng của Xử Nữ ảnh hưởng, cô cũng thấy vui trong lòng, nhanh nhẹn dọn dẹp một ít đồ đạc của mình bỏ vào túi. Hồ Hiên chạy loăng quăng, hắn nhiệt tình biến hóa ra rất nhiều đồ dùng và nhồi nhét thêm vào túi của Diệp.
Xử Nữ đứng ở cửa nhà khoanh tay nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong nhà, mỹ nhân thở dài một tiếng, nụ cười luôn thường trực trên môi. Một luồng khí mạnh mẽ xoẹt ngang qua người mỹ nhân khiến nụ cười của cô vơi dần. Xử Nữ lại thêm một lần thở dài. Cô cầm điện thoại lên và nhắn tin ột người bạn của mình.
Ủy thác vậy là xong xuôi, có thể yên tâm chào đón “người quen” đang tìm tới.
– Hai người ở trong nhà cho tôi, dù có chuyện gì xảy ra bên ngoài cũng không được tham dự. Nhớ không?
– Có chuyện gì thế mỹ nhân? – Hồ Hiên đứng bật dậy.
– Chuyện nội bộ của Người Niêm Phong. Đừng tham dự.
Xử Nữ đóng cửa lại, khóa trái từ bên ngoài. Hồ Hiên lại gần cửa sổ ghé mắt nhìn ra ngoài, Diệp cũng lại gần và làm theo hắn. Mọi chuyện thật bất ngờ.
Một con Thần Điểu màu đen với bộ lông óng ả oai phong đập gió hạ xuống trước mắt Xử Nữ. Con Thần Điểu đen này có đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt xếch cao rất hung dữ, chưa kể phong thái và kích thước của nó còn oai phong hơn Thần Điểu vàng của Xử Nữ tới vài lần.
Chủ nhân của Thần Điểu đen đứng dậy, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Xử Nữ, dáng người cao lớn toát lên sự uy quyền hiếm có. Cả hai nhìn nhau một cách dè chừng.

– Gã thanh niên tóc ngắn màu đen kia cũng có Thần Điểu, có phải cũng là một trong mười hai Người Niêm Phong?
– Diệp lên tiếng.
– Chắc là vậy. Xem xét tình hình thì có vẻ căng thẳng.
Gã thanh niên kia – chủ nhân của Thần Điểu đen cầm trên tay một cuộn giấy, hắn mở cuộn giấy ra và giơ lên cho Xử Nữ nhìn. Xử Nữ cũng không biểu cảm gì, giống như đã lường trước được tất cả.
– Người Niêm Phong Xử Nữ, tôi đến đây để thi hành hình phạt dành cho cậu – giọng nói của hắn nghiêm nghị và trầm khàn – Các bậc trưởng lão không hài lòng với tác phong làm việc thời gian gần đây của cậu chút nào. Đây là giấy do chính trưởng lão viết, nói rõ những lỗi cậu đã phạm phải.
– Tôi biết rồi.
– Cậu biết rồi? Thế mà lần này cậu vẫn ngang nhiên rời khỏi vị trí trấn giữ Cửa Động Quỷ để rong chơi được à? Cậu quá coi thường tôi đấy.
Hồ Hiên và Diệp nhìn nhau á khẩu, chẳng lẽ việc Xử Nữ rời Cửa Động Quỷ tới thăm Diệp và giúp đỡ Hồ Hiên lại có thể khiến cô ấy phải chịu phạt?
– Xử Nữ, cậu không phải là người ý thức trách nhiệm kém, tôi tin cậu có lý do giải thích cho việc rời bỏ vị trí rất nhiều lần. Nào, tôi cho cậu ba mươi giây để nói ra cái lý do ấy, tôi sẽ cân nhắc xem nó có xứng đáng để tôi xin các trưởng lão thu hồi hình phạt dành cho cậu hay không.
– Chẳng có gì – Xử Nữ cười nhún vai – Tôi bỏ vị trí trấn giữ Cửa Động Quỷ thì tôi sẽ chấp nhận chịu phạt.
“Đợt trước Xử Nữ rời vị trí để đi tìm Tự Nhân cứu Thiên Yết, một lần là đến thăm mình, mình mất tích còn cất công tìm kiếm cùng Hồ Hiên, lần này lại đưa mình về nhà… Tự Nhân và Hồ Hiên vốn là yêu quái thành tinh, nếu Xử Nữ nói ra e là hai người họ sẽ gặp không ít rắc rối. Còn mình, đúng là chẳng đáng để cô ấy phải bỏ vị trí mà tới thăm. Xử Nữ, tôi làm phiền cô rồi.”
– Cậu giỏi thật nhỉ – Hắn nhếch mép – Rời bỏ vị trí trong thời điểm này sẽ mang tới rất nhiều hậu quả khó lường, hình phạt không đơn giản đâu.
Một tia chớp lóe sáng, sấm sét hướng thẳng vào Xử Nữ mà đánh xuống. Xử Nữ không hề phản kháng, nhận hết sấm sét lên người, cô ngã khụy xuống đất, cả người tê dại. Hắn lạnh lùng đứng bên cạnh, giọng nói trầm khàn lại lên tiếng.
– Hình phạt của cậu không chỉ là một đạo sấm sét mà có tới lăm đạo cơ đấy. Có lẽ phải nặng tay như thế thì cậu mới chừa được. Chưa hết, sau khi lãng đủ lăm đạo sấm sét, tôi sẽ lôi cậu về Làng Bình An, ở đó cậu sẽ tiếp tục hứng chịu hình phạt.
Một vùng trời trắng xóa bởi ánh sáng của sấm sét, những âm thanh rền rĩ khủng khiếp nối tiếp nhau giáng xuống. Khi mọi thứ kết thúc, chỉ còn làn khói đen mỏng manh bay lên, khoảng sân trước nhà Diệp đã sớm nứt nẻ. Xử Nữ bất tỉnh nằm trên sân, mái tóc vàng kim cùng vài nơi trên bàn tay đã bị cháy xém.

Hồ Hiên tức giận định phá cửa xông ra nhưng Diệp vội giữ hắn lại.
– Ngươi làm gì thế ! Nếu ta không ra cứu mỹ nhân thì cô ta sẽ bị tên điên kia giết chết đấy !
– Xử Nữ không chết đâu, đó chỉ là hình phạt thôi. Anh không hiểu sao, Xử Nữ đã giấu việc quen biết anh và tôi bởi vì anh là yêu quái đó ! Bây giờ anh xông ra, không chừng chẳng giải quyết được gì mà còn bị Người Niêm Phong kia bắt đi.
– Đùa. Một Người Niêm Phong thì bản lĩnh tới đâu mà đòi bắt ta?
– Tôi nhìn mắt thường cũng thấy hắn hơn hẳn Xử Nữ rồi ! Hắn nhất định là một Người Niêm Phong có sức mạnh rất lớn. Nhẫn nhịn chút đi, đừng làm mọi chuyện phức tạp hơn !
– Hừ !! Lăm đạo sấm sét, có khác nào giết người đâu chứ !
Hồ Hiên nghiến răng nhìn Xử Nữ bất tỉnh, Diệp cũng mím môi kín nén cảm xúc, cô cảm thấy mình thật tồi tệ khi đã để Xử Nữ phải rời vị trí đưa mình về đây. Không đưa cô về nhà, chắc chắn Xử Nữ sẽ không bị phạt nặng thế kia.
Gã thanh niên mặt lạnh ngoài kia cuộn tờ giấy lại và nhét sau lưng, hắn bước tới vòng tay qua bụng Xử Nữ và nhấc cô ném lên lưng Thần Điểu đen, hắn cùng Thần Điểu bỏ đi. Hai người ngồi im lặng trong nhà, mội người một suy nghĩ.
– Mỹ nhân bị bắt đi, sợ là không thể quay lại đây trong thời gian tới. Ngươi tính sao?
– Đến nước này làm sao còn mặt mũi tới chỗ Xử Nữ ở được nữa. Không nghĩ tới lại làm phiền cô ấy nhiều như thế. Haiz. Tôi sẽ tự lo.
– Nếu vậy ta sẽ thường xuyên tới thăm ngươi, ngươi không phải lo. Ta sẽ chăm sóc ngươi.
– Anh lảm nhảm gì thế? Tôi không cần ai chăm sóc cả. Tôi đâu phải con nít.
Hồ Hiên chỉ im lặng nhìn cô, cô ghét ánh mắt của hắn, bao nhiêu năm qua không ít lần cô đã bị người khác nhìn bằng loại ánh mắt tội nghiệp ấy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.