Bạn đang đọc Trở Về Bên Em – Chương 46
Tự Nhân đáp lời cô bằng một cái lắc đầu, hắn cười nhẹ.
-Là một kẻ sở hữu linh lực bí ẩn. Tối nay phải đi “thăm hỏi” nguồn gốc của kẻ này một chuyến mới xong.
-Ừ – Hồ Hiên và Diệp gật gù hưởng ứng.
Buổi tối, các nguồn sức mạnh thường rõ ràng hơn, nếu là tiêu diệt tốt nhất nên đi ban ngày, nếu là tìm kiếm nguồn gốc tốt nhất đi lúc trời đã tối. Tự Nhân muốn Diệp ở nhà đợi hắn, xong việc sẽ trở về ngay. Nhưng nếu ở nhà một mình sẽ buồn chết mất.
-Em ở nhà nhé, ngoan, nghe lời ta – Tự Nhân vỗ nhẹ lên đầu cô.
-Không – cô bướng bỉnh.
-Ngươi ở nhà – Hồ Hiên ra lệnh.
-Không ! – cô chống đối.
Và thế là cô vẫn đi cùng với họ, khá lâu rồi Tự Nhân và Hồ Hiên chưa biến trở lại hình dáng cổ đại kỳ quái. Ừm, lâu rồi chưa thấy mái tóc dài đen nháy với bộ trang phục trắng tinh của Tự Nhân.
Tự Nhân không muốn Diệp đi chuyến này là có lý do, hắn nghĩ nguồn gốc của những vong hồn búp bê là xuất phát ở Trần gian, không ngờ tới buổi tối khi sức mạnh rõ ràng, hắn mới phát giác thì ra nguồn gốc ấy ở ngay vùng biên giới. Hắn tự hỏi không biết “thứ gì” đã đặt chân nên vùng đất hắn dày công tốn sức dọn dẹp?
-Lưu ý Dĩnh Nghi cho ta, ta không muốn sơ suất – Tự Nhân rủ hàng mi dài, tạo thành cái bóng mờ che đi đôi mắt sâu thẳm của mình.
-Không cần ngươi nhắc. Nhưng lý do gì để ngươi quan tâm nhiều như thế tới nguồn gốc linh lực này? Có gì đặc biệt không? Ta biết ngươi không phải kẻ “buồn chán sinh nông nổi”.
-Ta không biết. Ta có linh cảm…
-Linh cảm, linh cảm ! Ngươi đúng là kẻ làm việc tùy tiện. Hừ.
-Ta cảm thấy lo.
Tự Nhân rủ mắt buồn bực, từ lúc hắn phát giác được nguồn linh lực bí ẩn kia, tâm trạng hắn cứ phập phồng không yên, rất khóc chịu. Tự Nhân lén đưa mắt nhìn Diệp đang đi ngay đằng sau, cô đang cắm cúi nghịch điện thoại.
-Lo ư?! Ngươi mà cũng biết lo?
Hồ Hiên đang giương nụ cười chế nhạo Tự Nhân, bất chợt một luồng linh khí tinh khiết bay tới. Có vẻ nguồn linh khí này đang di chuyển tránh xa khỏi vị trí của ba bọn họ. Hồ Hiên ý thức mình phải bảo vệ Diệp nên hắn đứng lại, túm tay cô kéo đi. Còn Tự Nhân phóng lên trước tìm cách bắt cho được nguồn linh khí.
-Tự Nhân, từ từ đợi tôi với.
-Kệ hắn, hắn đang “lo” nên mới sốt ruột đến thế. Ngươi ở yên đây cho ta – Hồ Hiên túm chặt tay Diệp.
Diệp miễn cưỡng nghe lời Hồ Hiên, cô nhăn mày nhìn theo bóng dáng Tự Nhân đã sớm biến mất. Tự Nhân rất giỏi, cô tin vào điều ấy. Nhất định hắn sẽ không thể xảy ra chuyện gì đâu. Diệp lặng lẽ đứng giữa đồng cỏ mênh mông cùng Hồ Hiên, ánh trăng bạc phủ lên hai bóng người, thỉnh thoảng cơn gió nhẹ lay động.
– Dĩnh Nghi…
Yên lặng.
– Ê ta gọi ngươi đó ! – Hồ Hiên hét.
– Ghừ. Đừng làm loạn nữa !
– Cái gì? Ta còn chưa có làm gì nhá !
Đồ con gái đáng ghét – hắn nghĩ thầm và bĩu môi quay đi. Nghĩ tới hàng trăm lời khuyên của Xử Nữ, hắn cũng muốn làm một vài điều để cải thiện mối quan hệ với Diệp, nhưng hình như cô chưa bao giờ để hắn vào mắt. Chẳng lẽ hắn là kẻ phiền phức vậy à?
Hồ Hiên trùng xuống, trong lòng trống trải một khoảng.
– Lâu như vậy sao chưa thấy về? – Diệp bắt đầu sốt ruột.
– Hắn thì xảy ra chuyện gì được, ngươi lo cái gì.
– Tất nhiên là hắn sẽ không xảy ra chuyện rồi !
Thời gian trôi qua thật chậm chạp, Diệp không thể đứng yên, cô đi qua đi lại.
– Ngươi dừng lại cho ta ! Chóng mặt lắm ! A….
Nghe tiếng kêu của Hồ Hiên, Diệp vội hướng mắt theo hắn. Xa xa có một bóng người áo trắng đang tiến về, là Tự Nhân. Diệp thở phào yên tâm, nhưng khi thấy một bóng người khác đang đi đằng sau hắn, cô không cười nổi. Còn hắn, tại sao khuôn mặt lại khó coi quá vậy? Một cảm giác vừa đau khổ, vừa khó xử, lại có phần thê lương.
– Cô bé là…?
Hồ Hiên búng tay làm phép hiện lên ngọn lửa nhỏ, soi rõ khuôn mặt cô bé kia. Diệp vẫn đứng như pho tượng gỗ, đôi mắt dán vào Tự Nhân. Cô bé ấy chừng mười tuổi, xinh xắn đáng yêu, đôi mắt lanh lợi nở nụ cười với Diệp. Cô bé này…trông khá quen, nhưng Diệp vẫn chưa nhớ ra là ai.
– Tự Nhân, đây là? Sao anh lại dẫn về một cô bé? Tôi tưởng anh sẽ bắt một con yêu quái hay gì đó tượng tự chứ?
Tự Nhân hơi cúi mặt, không hề nhìn Diệp lấy một lần. Hắn không trả lời cô, hai chân mày nhíu chặt tới nỗi sắp giao nhau.
– Tự Nhân? Sao… vậy? – Diệp gượng cười yếu ớt, giọng nói đã lạc đi mà cô không biết.
– Đây là… DĨNH NGHI.
Đất trời quanh Diệp như vang rền một tiếng sấm, đinh tai nhức óc. Mấy chữ hắn thốt ra làm cô có cảm giác bị bóp ngẹt trái tim. Sét đánh ngang tai.