Bạn đang đọc Trở Về Bên Em – Chương 28
Nhóm bốn người đi suốt bốn tiếng không nghỉ ngơi, Xử Nữ sốt ruột nên không còn tâm trí để bản thân mệt mỏi, Diệp cảm nhận được sự khẩn trương và gấp gáp trong mỗi biểu hiện và lời nói của cô ấy. Tự Nhân và Hồ Hiên không mệt nên cũng không nghỉ lại, chặng đường dài ai nấy tập trung di chuyển, không nói với nhau câu nào.
Chín giờ tối, cả nhóm đặt chân tới tỉnh Hạnh Quan, theo Xử Nữ nói thì ở đây chính là nơi có Động quỷ bị phong ấn do em trai cô ấy đang trông nom.
– Động quỷ ở đâu?
Tự Nhân bế Diệp trên tay, luồng gió cuộn tròn giúp hắn dễ dàng đứng trên không. Hồ Hiên tiếp đất và gạt mồ hôi chảy dài bên trán, hắn thở phào vì cuối cùng cũng sắp được ăn tối, chín giờ mà bụng vẫn còn mốc meo.
– Động quỷ sâu trong rừng, bay lên cao và theo ta.
Xử Nữ thấm mồ hôi đầm đìa nhưng không tỏ ra mệt mỏi, cô điều khiển Thần Điểu bay vút lên trời, hướng về khu rừng phủ màn đêm âm u mà tiến.
Từ trên cao nhìn xuống khu rừng mênh mông, Diệp cảm thấy chóng mặt phải bám chặt vào áo Tự Nhân. Thần điểu bay vào khoảng trung tâm khu rừng, đột ngột phóng xuống, đôi cánh khổng lồ vỗ mạnh làm cỏ cây bạt sang hai bên. Xử Nữ nhảy xuống thu hồi Thần điểu vào lá bùa, cùng lúc Tự Nhân và Hồ Hiên cũng tới nơi.
Thì ra trung tâm khu rừng có một khoảng đất trống, có vẻ nó khá kì lạ giữa một vùng mênh mông các loài cây. Xử Nữ chạy về phía trước và nhanh chóng mất dạng.
– Là một dạng kết giới, yêu quái và người trần không thể đi qua.
– Vậy cô ta muốn cứu người kiểu gì đây?
Diệp vốn không nhìn thấy cái kết giới vô hình mà Tự Nhân và Hồ Hiên đang nói, cô bước quanh quẩn và lên tiếng gọi Xử Nữ. Không biết rằng mình đã vô tình lọt qua kết giới một cách khó tin.
– Dĩnh Nghi !
Tự Nhân hét to tên Diệp và lao tới giữ cô nhưng Diệp đã biến mất trong kết giới, hắn bị đẩy ngược ra ngoài. Hồ Hiên cũng bất ngờ trước sự việc vừa diễn ra, hắn nhìn Tự Nhân nghi hoặc. Tự Nhân thì kinh ngạc tới mức lo sợ, hắn ngã dạt trên đất và không ngừng lẩm bẩm.
– Tại sao cô ấy lại vào được kết giới?
Diệp ngoảnh đi ngoảnh lại không thấy Tự Nhân và Hồ Hiên, cô gọi cũng không thấy hai người đó đáp lại.
– Diệp, giúp tôi đưa Thiên Yết ra ngoài kết giới.
“Là tiếng Xử Nữ.”
Diệp theo tiếng Xử Nữ mà tiến sâu vào trong, sương mù dày đặc tan dần, hé mở một vách đá hùng vĩ. Mỗi khe nứt tỏa ra một làn khí đen, mùi hôi và cảm giác lạnh lẽo khiến Diệp nổi da gà. Khứu giác của cô thính hơn bình thường một chút, dạo này lại thường “được” ngửi mùi hương bạc hà thơm ngát dễ chịu của Tự Nhân, giờ gặp mùi hôi này cô như bị dị ứng, phải bịt mũi.
– Đằng này!
Xử Nữ lại gọi Diệp, cô vòng ra phía sau vách đá, có một cửa hang sâu hút với ánh sáng đỏ nhập nhòe ma quỷ, khí đen và mùi hôi càng nồng đậm.
“Đây là cửa Động quỷ à? Cánh cửa nối Ma giới và Trần gian?”
Ngay chính giữa cửa động là bóng dáng một chàng trai trẻ, tay nắm chặt cây giáo đâm xuống đất. Toàn thân cậu ta bị băng đá bao phủ, chỉ để hở cổ và đầu. Màu tóc và hàng lông mày thanh tú đỏ rực như lửa. Cậu ta đang bất tỉnh.
– Cô hãy đỡ nó khi tôi phá băng ở chân.
Xử Nữ dặn Diệp, bàn tay cô ta chạm vào lớp băng dày và khiến nó nứt gãy. Thiên Yết đổ ngã ra sau, vừa vòng tay của Diệp đỡ hắn. Cơ thể hắn so với chị gái Xử Nữ thì cao lớn gấp nhiều lần, trọng lượng cũng nặng hơn gấp nhiều lần. Diệp đỡ Thiên Yết suýt sảy chân mà ngã. Rất may điều đó chưa xảy ra.
– Sao cô lại đóng băng em trai mình?
– Ngăn nó cử động mạnh làm độc lan nhanh. Vết thương của nó cũng đứng không nổi nhưng vẫn cứng đầu đòi giữ chặt Niêm phong.
Xử Nữ chỉ phá băng ở chân của Thiên Yết, băng trên thân hắn vẫn nguyên vẹn, một mình cô ta có thể đỡ được Thiên Yết ra ngoài kết giới.
“Oa… Nhìn nhỏ con vậy mà khỏe dữ.”
Diệp định theo Xử Nữ ra ngoài, bỗng nghe thấy âm thanh ghê rợn phát ra từ cửa Động Quỷ, trong lòng cô dâng lên nỗi sợ hãi. Diệp cứ bị níu lại, đôi chân trùng gối không tự bước đi. Cửa Động quỷ truyền đến âm thanh giống như hơi thở của một con dã thú to lớn. Diệp chầm chậm quay đầu nhìn.
Trong một tích tắc đã hiện lên đôi mắt to với những tia máu đỏ và con ngươi sắc bén hòa lẫn cùng thứ ánh sáng nhập nhòe. Diệp hét lên, vận hết sức mà lao ra ngoài.
– Dĩnh Nghi !
Tự Nhân đứng chờ cô ngay ngoài kết giới, Diệp vừa chạy ra hắn liền ôm chặt cô vào lòng. Sau cơn thở dốc vì sợ, Diệp cũng dần bình tĩnh trở lại.
– Em làm sao thế? – Tự Nhân vén nhẹ tóc Diệp sang bên.
– Tôi…. Tôi vừa thấy… quỷ ở cửa động….
– Quỷ? Em thấy….quỷ đã bị phong ấn?