Trở Về Bên Em

Chương 16


Bạn đang đọc Trở Về Bên Em – Chương 16

Hồ Hiên thản nhiên để mặc mọi chuyện diễn ra. Bực mình, Diệp túm tay Hồ Hiên và xực cho hắn một cái không thương tiếc.
“ Sao mình lại đi năn nỉ cái thằng Hồ Hiên nhỉ !”
Hồ Hiên nước mắt ngắn nước mắt dài thổi bàn tay có in vết răng “cùng một mẫu” với Tự Nhân. Diệp ngẩng đầu lên nhìn Tự Nhân cũng là lúc kẻ cuối cùng chịu tội ngã xuống, bất tỉnh nhân sự. Tự Nhân vui vẻ lau tay vào vạt áo đồng phục nhưng mồm không ngừng phàn nàn.
– Bọn các ngươi bẩn thật.
Diệp: “…..”
– Còn ai từng gây khó dễ cho em không Dĩnh Nghi?
Câu hỏi của Tự Nhân làm đám đông ít ỏi giật thót tim, kéo nhau chạy toán loạn như ong vỡ tổ.
– Tôi không cần anh trừng trị hay dạy họ một bài học. Làm ơn đừng tái diễn việc này ! Tôi không thích chứng kiến bạo lực, tôi nghĩ bọn họ cũng chưa làm gì đến mức phải lăn lê bò toài trên đất – Diệp cau mày nhìn những nạn nhân của Tự Nhân nằm dài quanh hắn.
– Vậy hả? Vậy thì từ sau chúng ta sẽ không giải quyết bằng bạo lực nữa nha.
Tự Nhân nghe lời cô quá nhanh khiến cô choáng voáng. Hắn đặt hai tai lên vai Diệp và cười rạng rỡ, tiếp lời chưa nói hết:
– Từ sau chúng ta sẽ một nhát chém đưa chúng xuống Địa phủ luôn. Em yên tâm, tuyệt đối tôi không đụng tay chân, hạn chế tối đa máu bắn ra ngoài.
– Anh….anh…. – Diệp run lật bật – Sao anh luôn làm theo ý anh và gạt bỏ cảm giác của tôi ! Tôi không cần anh làm những chuyện này ! Với tôi nó không phải điều quan trọng.

“Có rất nhiều cách để bù đắp lại những chuyện không vui trong quá khứ, một trong số đó là dùng cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc tương lai để làm lành những vết thương” – Diệp ướt nhòe hai mắt.
– Tôi không cần anh trừng trị những kẻ đã gây chuyện với tôi…
Tự Nhân sững người giây lát, hắn không nghĩ Diệp khóc chỉ vì hắn đánh những người từng bắt nạt cô.
– Các em đang làm trò gì thế này? Đã đọc nội quy trước khi vào trường chưa?
– Thầy Quang Anh.
Diệp không hề mong đợi sự xuất hiện của giáo viên. Trên hết là cô rất – rất sợ viễn cảnh giáo viên chọc tức Tự Nhân và bị hắn phanh thây.
– Thầy ơi ! Không phải như thầy nghĩ. Bọn em không đánh nhau, là vì…vì – Diệp không biết nên nói là vì cái gì – Không, khoan đã thầy ơi…. Thầy có thể coi như không thấy gì….
Một phút im lặng.
– Em đang nói gì thế Doãn Hạ Diệp? Hai học sinh côn đồ này là bạn của em? Sao tôi chưa thấy họ trong trường bao giờ? Em dẫn người ngoài vào để họ đánh học sinh trường ta sao?
Lời kết tội của thầy Quang Anh đến tai Diệp như một lời tuyên án “đưa băng đảnh trường khác vào Duệ Đức hoành hành”. Cơn gió nhẹ thổi qua, Diệp đứng chết lặng tại chỗ. Sáng sớm không được ăn trọn vẹn bữa sáng, thấp thỏm lo lắng, giờ thì cô bị hàng tá rắc rối đeo bám.
– Xin lỗi thầy. Bọn em là học sinh mới nhập học hôm nay, chuyện đánh nhau cũng là do em và Hồ Hiên tham gia, cô gái này không có liên quan gì.
Tự Nhân cúi người nhìn Hồ Hiên ra hiệu, Hồ Hiên đẩy Diệp lùi ra sau:
– Nói nhiều. Để ta một chưởng cho tên thầy giáo này….
– KHÔNG ĐƯỢC !!
Diệp thuận chân đạp Hồ Hiên ngã dụi xuống đất, quân tử gọi trường hợp này là tiểu nhân thừa cơ đánh lén.
– Đồ hồ ly chậm hiểu. Ý ta bảo ngươi nói đỡ vào, phủ nhận quen biết Dĩnh Nghi cơ mà?! – Tự Nhân vỗ nhẹ vào đầu chào thua Hồ Hiên.
– Thầy phạt hai tên này thì phạt luôn cả em đi.
– Em thích bị phạt thế à? – Quang Anh hỏi.
– Tất nhiên là không ! Nhưng bọn họ náo loạn cả trường cũng là lỗi của em – Diệp xị mặt.
– Tôi đang nghĩ xem, bạn của em biết hay không biết rằng xuất hiện ở trường sẽ thu hút quái vật tới? Mới thành tinh cũng chỉ là mới thành tinh, tài giỏi cỡ nào mà lộ liễu ra đường?
– Sao?

“Thầy Quang Anh biết về Tự Nhân và Hồ Hiên?”
– Tôi biết “thầy” không phải nhân vật tầm thường mà.
Tự Nhân không ngạc nhiên, ngay khi Quang Anh xuất hiện hắn đã cảm nhận một luồng khí bất thường. Diệp bị Tự Nhân tách xa khỏi Quang Anh, hắn rút thanh kiếm từ trong tay áo ra chĩa thẳng vào đối phương. Tự Nhân lần này rất nghiêm túc.
– Hồ Hiên, bảo vệ Dĩnh Nghi.
– Được.
– Thầy ấy không phải người xấu. ĐỪNG ĐÁNH, ĐỪNG CHÉM, ĐỪNG GIẾT THẦY ẤY !
– A. Cảm ơn em, hoàn cảnh này vẫn lo ột thầy giáo như tôi – Quang Anh ung dung ngay cả khi bị một lưỡi kiếm sắc nhọn chĩa vào mặt.
“Không tin được, ông thầy giáo bốn mắt trông rất bình thường kia lại không phải người bình thường” – Diệp nín thở dõi theo Tự Nhân và Quang Anh.
– Tôi nghĩ giờ cậu không nên dành thời gian cho tôi.
– Phải. Tôi biết còn có những kẻ khác. Nhưng trước khi chúng tới đây, chúng ta sẽ làm rõ. Ngươi là ai?
Tự Nhân vung kiếm một đường, Quang Anh dùng chiếc cặp đựng sách để đỡ. Nhát kiếm của Tự Nhân chém chiếc cặp đứt làm hai, giấy tờ bị cắt bay lật phật khắp sân. Quanh Anh đã lùi vào trong đầu cầu thang, hắn sờ cổ áo sơ-mi của mình mới bị lưỡi kiếm của Tự Nhân chém rách. Ra tay rất độc địa, nếu hắn sơ suất chậm chân một tích tắc hẳn là đã đầu lìa khỏi cổ.
– Chúng ta sẽ nói chuyện vào dịp khác vậy, cậu sẽ bận bịu không có thời gian để thở đấy.
Tự Nhân lại gần Diệp, đứng ngay bên cạnh cô cùng Hồ Hiên. Hắn cười tươi như không có chuyện gì đặc biệt sắp xảy đến.
– Anh với ông thầy bốn mắt nói gì với nhau? – Diệp háo hức.
– Trao đổi kiếm thuật.

– Anh tưởng tôi bị thiểu năng à? Ông thầy bốn mắt có phải yêu quái không? Ông ta từng giúp tôi, tôi tin ông ta tốt tính, chắc không có ý thù địch hay muốn ăn thịt hai anh đâu. Nếu không có gì nguy hiểm thì cũng đừng mạnh tay với ông ta, đánh bất tỉnh rồi trói tạm vào đâu dọa một trận là được.
– Ta chưa rõ ông thầy bốn em của em là tiên hay yêu ma. Khí trên người ông ta hơi lạ.
– Vậy sao? Thế nghĩa là tôi cũng nên đề phòng ông ta nhỉ?
Tự Nhân và Hồ Hiên dường như không còn để ý tới cuộc đối thoại với Diệp, Tự Nhân siết chặt kiếm trên tay, nhìn vào không gian phía các lớp học.
– Ngươi không cần làm gì, chỉ cần ở bên Dĩnh Nghi và bảo vệ cô ấy. Ta sẽ lo mọi việc.
– Cô ta là của ngươi, ngươi lo đi. Lâu rồi chưa có trận nào ra hồn, ta đang ngứa ngáy chân tay.
– Ê hai anh đang nói chuyện gì thế hả?
“Cái gì mà “của ngươi” với chẳng “của ta” hả?!” – Diệp đỏ mặt.
Hồ Hiên hít vào một hơi, hai mắt nhắm hờ yên lặng.
“Trông giống chó đánh hơi ghê…”
– Ồ. Vui đây. Đông Tây Nam Bắc đều có.
Diệp không hiểu rõ chuyện nhưng cô linh cảm có chuyện xấu đang đến. Hai người mặt ai nấy cũng nghiêm nghị, đáng sợ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.