Bạn đang đọc Trở Về Bên Em – Diệp Vĩnh Khang – Chương 42: Cảm Thấy Như Mình Đang Nằm Mơ
“Hơn nữa, bạn thân của con gái tôi là một con bé đáng thương.
Đám cưới chắc chắn sẽ có mấy người không ra gì, tôi phải đến đó hỗ trợ”.
“Tôi nói ông chứ…!Haizz!”
Đường Văn Nguyên thở dài không nói tiếp nữa, ông ta biết tính cách của con lừa ngoan cố trước mặt.
“Nhất định phải thay đổi tính khí đi đấy.
Nếu không phải tính tình của ông mấy năm qua, nhà họ Lâm cũng đã không trở thành gia tộc hạng hai”.
Lâm Đại Long phản bác nói: “Gia tộc hạng hai thì sao? Tôi cũng muốn phát đạt chứ nhưng bộ dạng nịnh hót kia tôi không làm được, hơn nữa kể cả có ra đường xin ăn cũng không thể để mất chữ tín được!”
“Ài, ông đấy…”
Đường Văn Nguyên thở dài, nhưng không nói tiếp nữa.
Người bạn cũ này của ông ta thật ra là một người rất có năng lực, với đầu óc và lòng quyết đoán, cộng với sự tích lũy của nhà họ Lâm bao năm qua, hoàn toàn có thể xếp vào hàng gia tộc hạng nhất, thành tích thậm chí có thể vượt qua ông ta.
Nhưng bao năm qua, nhà họ Lâm luôn bị mắc kẹt trong gia tộc hạng hai.
Nguyên nhân lớn nhất chính là tính cách của Lâm Đại Long.
Về quan điểm sống, Lâm Đại Long là người hào sảng nghĩa khí, một lời hứa đáng giá ngàn vàng, đối với người bên cạnh thì khỏi phải nói rồi, nhân cách của ông ấy khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Nhưng ở góc độ kinh doanh, tính cách này của Lâm Đại Long lại là điểm yếu của ông ấy, những năm gần đây, vì tính cách của ông ấy, không biết đã bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội.
…!
Lúc này, bầu không khí ở biệt thự nhà họ Hạ vui như trẩy hội, mọi người đều có vẻ rất kích động và hào hứng.
“Không hổ là chủ tịch, thiệp mời này thật là quý giá!”
Hạ Chí Tài hai tay cầm một tấm thiệp mời màu vàng, khóe miệng nhếch lên đầy phấn khích nhìn Lý Bân bên cạnh: “Cậu Lý, lần này cảm ơn cậu rất nhiều.
Không ngờ cậu lại nhận được thiệp mời từ chủ tịch!”
Lý Bân đang ngồi trên ghế tựa, vắt chéo chân, thờ ơ nói: “Chỉ là cái thiệp mời thôi mà.
Bố cháu và chủ tịch là anh em.
Thiệp mời này là loại siêu VIP.
Đến lúc đó có thể ngồi cùng bàn với chủ tịch đấy”.
“Thật sao, tốt quá!”
Hạ Tuyết Cầm tức giận nói: “Đến lúc đó, cháu sẽ ở trước mặt chủ tịch làm rõ mọi chuyện.
Hạ Huyền Trúc, đồ khốn nạn, dám tham ô khoản vay trên danh nghĩa của cháu, đến lúc đó phải khiến nó phun ra cả gốc lẫn lãi!”
“Cháu chỉ nghĩ được ngắn thế thôi hả”
Hạ Chí Tài nói: “Chuyện làm rõ là chuyện nhỏ.
Khoản vay kia vốn dĩ là của chúng ta.
Một khi chúng ta đã bám được vào chủ tịch, nhà họ Hạ chúng ta sẽ giống như cá chép hóa rồng!”
“Cậu Lý, tôi sẽ cho người chuẩn bị yến tiệc.
Tối nay nhất định phải đãi cậu vài ly.
Cám ơn cậu nhiều!”
Lý Bân nói: “Rượu thì thôi đi, đổi hôm khác đi.
Lát nữa buổi chiều cháu phải đến Trung Đông để đàm phán với mấy người bạn về việc phát triển mỏ dầu”.
“Một khi chuyện này thành công, nó sẽ là một dự án hàng tỷ!”
Nhà họ Hạ nghe đến con số hàng tỷ, lập tức tròn xoe mắt.
Hạ Chí Tài không biết xấu hổ nói: “Cậu Lý, cậu xem bây giờ chúng ta đều là người một nhà rồi, hay là lát nữa cậu dẫn Tuyết Cầm đi theo đi?”
Câu nói này thật ra có mục đích cả, Hạ Chí Tài hy vọng Hạ Tuyết Cầm cũng sẽ kết giao được với những đại gia Trung Đông, ngay cả khi người ta chỉ nhổ cọng lông chân thôi, nhà họ Hạ cũng sẽ kiếm được một khoản lớn.
Lý Bân lộ ra vẻ khổ sở: “E rằng lần này không được.
Chúng cháu sẽ nói về mấy chuyện cơ mật, tạm thời không thể công khai ra ngoài”.
“Ko phải cháu kị húy gì, cháu với Tuyết Cầm là người một nhà rồi, nhưng dự án này không phải của một mình cháu, cháu phải có trách nhiệm với mấy đối tác kia”.
“Nhưng ông đừng lo, lần này qua đó cháu chủ yếu kiểm tra các dự án thôi.
Nếu thích hợp, cháu sẽ tìm cách để nhà họ Hạ cũng có cổ phần trong đó, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau phát triển mỏ dầu!”
“Cậu Lý, cậu nói thật chứ!”
Hạ Chí Tài bị kích động đến mức toàn thân run rẩy, cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Lý Bân xua tay nói: “Đương nhiên là thật.
Cháu lừa mọi người làm gì chứ? Đều là người một nhà cả.
Không quan tâm mọi người thì quan tâm ai được chứ?”.