Đọc truyện Trở Về! Anh Yêu Em – Chương 73
Tại Bạch thị, Bạch Thiệu Huy thẳng người chăm chú nhìn vào tài liệu trước mặt, khác với bình thường, khi anh làm việc thì khuôn mặt lúc nào cũng vô cùng nghiêm cẩn cộng thêm khí chất của anh, nhìn lại anh như một người đàn ông trưởng thành chững chạc thành thục vô cùng có sức hút.
Bạch Thiệu Huy là một người có chút ám ảnh về sự hoàn mĩ cho nên dù bất kể những tài liệu lớn nhỏ anh đều xem xét vô cùng kĩ lưỡng, anh biết rõ không có gì là hoàn toàn hoàn mỹ cả, kể cả anh cũng vậy nhưng chúng có quyền được trở nên hoàn hảo hơn.
Không có tốt nhất chỉ có tốt hơn!
Đăng Kiến Minh cách đó không xa cũng vô cùng bận rộn, người này thực chất còn bận rộn hơn cả ông chủ của mình là Bạch Thiệu Huy.
Từ khi có lệnh làm việc tại Bạch thị, Đặng Kiến Minh phải tìm hiểu tất cả mọi thứ của Bạch thị vì kiếp trước khi hắn làm việc cho Bạch tổng thì Bạch thị đã không còn nữa.
Để làm việc hiệu quả và thuận lợi, người trợ lí của chủ công ty thì phải hiểu rõ mọi cơ chế hoạt động, cách làm việc của tập đoàn, công ty và cả con người trong đó nữa, Đặng Kiến Minh thân là một trợ lí có kinh nghiệm lâu năm hiển nhiên biết rõ điều này.
Mà biết rõ điều này thì càng khổ cực hơn khi có một ông chủ có tính ám ảnh về sự hoàn mĩ như Bạch Thiệu Huy.
Hơn nữa lại có một nhiệm vụ chỉ bảo cho trợ lí tương lai của ông chủ – Tư An.
Bản thân phải chạy qua chạy lại đã đủ mệt, dắt theo cục nợ còn mệt hơn, cũng may Tư An tư chất cũng được xem là có thiên phú, nói đâu hiểu đó, nói một hiểu ba nên cũng đỡ nhọc nhằn cho hắn.
Cũng may người đó là Đặng Kiến Minh nếu là một người khác thì với khối lượng và áp lực công việc như thế này đã chịu không nổi mà muốn bỏ mạng luôn rồi.
Trên dưới Bạch thị vì sự thay đổi người điều hành cũng như sự thay đổi về chính sách cũng như cách làm việc mà vô cùng bận rộn, tuy nhiên đều là sự thay đổi theo hướng tích cực, làm mọi người vô cùng hài lòng cùng vui mừng mà năng suất làm việc được tăng cao lên nhiều lần.
Những thành viên kì cựu nhìn hiện trạng hiện tại mà vô cùng vui mừng, luôn âm thầm nghĩ Bạch thị sắp trở mình mà phát triển vượt bật rồi! Cựu chủ tịch có đứa con tốt. Bạch gia ở nhà nhận được tin thì như nở hoa, vô cùng tự hào vui mừng chỉ thiếu cái là đi rêu rao khắp nơi về Bạch Thiệu Huy thôi.
Đêm đã về khuya, các nhân viên đều đã ra về trừ những bộ phận bắt buộc phải tăng ca, trên tầng 80 vẫn còn sáng đèn, Bạch Thiệu Huy vẫn còn giữ thần sắc mà chăm chú làm việc.
Anh bình thường không làm việc thì thôi một khi làm việc liền quên mất thời gian, thậm chí ly nước trên bàn Đặng Kiến Minh rót cho anh anh cũng chưa từng uống, làm Đặng Kiến Minh bất đắc dĩ không thôi.
Không biết qua bao lâu, Thiệu Huy ngưng bút trên tay của mình, thả tài liệu xuống rồi nhìn ra cửa sổ.
Đặng Kiến Minh chú ý liền thấy được động tác của anh, sau đó bỏ công việc của mình Kiến Minh đi đến mở cửa sổ ra rồi đứng qua một bên.
Cửa sổ mở ra, một thân hình nhẹ nhàng đáp xuống, Đặng Kiến Minh thuận tay đóng của sổ.
Vì sao không mở cửa sổ cho thoáng ư? Thứ nhất vì phòng có điều hòa cửa sổ giống như một vật trang trí, thứ hai buổi tối gió hơi lớn và có chút lạnh hơn nữa tầng 80 với độ cao như vậy gió thổi rất mạnh.
Sau khi thân hình kia đáp xuống Đặng Kiến Minh liền nhận ra đó là Lê Trực là một trong những trợ thủ đắc lực của Bạch tổng, kiếp trước gặp mặt và làm việc với nhau rất nhiều tuy nhiên hiện tại thì đây là lần đầu tiên Đặng Kiến Minh và Lê Trực gặp nhau.
Theo Đặng Kiến Minh thấy người này giống như một phần bản sao của Bạch tổng, lạnh lùng vô cảm và cũng vô cùng lãnh khốc.
Tuy nhiên đó là hình ảnh của kiếp trước khi trọng sinh, bây giờ thứ anh thấy là hình ảnh một cậu thanh niên mang vẻ mặt tiếu phi tiếu cũng có chút thanh lãnh.
Nhưng hiển nhiên nhờ kinh nghiệm nhìn người mà hắn biết được người thanh niên này chỉ là ngoài mặt như thế thôi, thực chất con người mà mình gặp trước kia mới chân chính là hắn.
Còn vì sao Đặng Kiến Minh không ngạc nhiên khi có người đi vào phòng qua cửa sổ của tàng 80, đương nhiên nhìn thấy hoài mới không thấy ngạc nhiên.
Thậm chí bản thân hắn ở kiếp trước cố gắng luyện tập, cũng đã thành công trèo lên được tầng 63, bản thân còn làm được thì có gì phải ngạc nhiên.
Lê Trực đáp xuống sàn chào hỏi Bạch Thiệu Huy xong liền có chút ngạc nhiên khi trong phòng có người khác và người này cũng không có gì ngạc nhiên khi chứng kiến một người đi vào phòng qua một cửa sổ tầng 80 như hắn.
Thắc mắc, Lê Trực đành quay mắt qua ý hỏi Bạch Thiệu Huy, người được anh tin tưởng hiển nhiên không phải người ngoài hay kẻ thù rồi.
“Là Đặng Kiến Minh.” Bạch Thiệu Huy thấy ánh mắt của hắn liền nói.
Cũng chẳng phải xa lạ gì, đều là người nhà.
“À! Đã từng nghe qua, là một trong những trợ lí mà lão đại nhờ Tịnh Ca luyện tập giùm sao?!” Lê Trực nghe tên liền nhớ ra.
Có điều là Lê Trực có chút nghi vấn, vì sao không đưa người này cho ai khác rèn luyện mà lại đưa cho Trúc Tịnh Ca? Tuy cách rèn luyện trong quân đội không phải tệ nhưng áp suất luyện tập không bằng trong tổ chức, trừ phi huấn luyện binh lính đặc chủng cấp quốc tế thì còn may ra có thể so sánh với nhau.
Chuyện này hẳn có mờ ám, mà thôi hắn không dám nghi ngờ quyết định của chủ tử nhà mình đâu.
Bạch Thiệu Huy phát hiện Lê Trực như hiểu ra vấn đề nào đó nhưng không lên tiếng.
Còn người nào đó nghe thấy tên của Trúc Tịnh Ca thì liền sắc mặt không được tốt cho lắm, chủ tử làm vậy thật ra là muốn gây khó khăn cho đường truy thê của hắn thôi.
Trong lòng âm thầm thề không được đắc tội chủ tử, một khi đắc tội hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Chuyện gì ra chuyện đó, chuyện về việc Trúc Tịnh Ca bỏ qua một bên.
Đặng Kiến Minh dù sao cũng phải nên chào hỏi Lê Trực vài câu, vì sự nghiệp sống còn của bản thân cũng như việc có thêm một người đồng đội hợp tác, như thế nào cũng không thể làm lơ mà im lặng cho qua.
“Xin chào, tôi là Đặng Kiến Minh, hiện tại là trợ lí của Bạch tổng, sau này hợp tác làm việc tốt đẹp.” Đặng Kiến Minh cũng không ỷ mình lớn vài tuổi hay có nhiều kinh nghiệm cũng như sự tin tưởng của Bạch Thiệu Huy mà kiêu ngạo.
Những người đi theo Bạch Thiệu Huy có ai là kẻ vô danh tiểu tốt sao? Huống chi là những người được xem là cánh tay đắc lực của anh.
Với lại đã từng hợp tác làm việc với Lê Trực, tuy là không biết rõ thân phận của người này thì cũng biết rõ có những cái hắn cũng không thể so sánh với những người này, có thể nói là tuổi trẻ tài cao.
“Chào! Lê Trực! Sau này còn phải làm việc chung nhiều, hợp tác vui vẻ.” Lê Trực nở một nụ cười thiên chân vô tà làm Kiến Minh không được tự nhiên.
Tên ác ma ngươi đừng cười vẻ thuần khiết đó được hay không, ta không muốn nổi da gà da vịt gì đâu .
“Cậu đang dọa người ta đó.” Bạch Thiệu Huy biết rõ Đặng Kiến Minh đã từng trải qua cái gì cho nên nhìn nụ cười kia của Lê Trực không thể không nhắc nhở hắn một chút.
Nụ cười đó quả thật không hợp với Lê Trực và bản thân Thiệu Huy cũng không thích những nụ cười giả tạo đó, nó gợi nhớ chuyện không vui làm anh nhíu mày.
“Haizz, vẫn là không nên bắt chước sư muội dùng biểu cảm này.
Nhưng mà tôi dọa người thế sao, tôi hiền lành như thế!” Lê Trực nghe Thiệu Huy nhắc nhở liền lẩm bẩm.
Nói xong liền nhìn thấy bốn con mắt nhìn chăm chú vào mình, ánh mắt đó như muốn nói lên Ngươi hiền vậy những người bình thường kia liền thành cục đất hết à!.
Lê Trực làm bộ lúng túng thu lại bộ dáng cợt nhả của mình thay vào đó là một khuôn mặt điển trai lạnh lùng, ánh mắt tỏa ra khí chất thông minh sắc bén.
Khí chất cũng chuyển biến thành một bộ dạng thu liễm, điềm tĩnh nhưng tia sắc bén như ẩn như hiện, có cảm giác như là một con dao được bọc trong vỏ tưởng như bình thường không có gì nhưng một khi đụng vào máu liền đổ.
Đặng Kiến Minh một bên âm thầm chật lưỡi, đúng là sát thủ top 5 thế giới, chỉ đi đứng bình thường thôi cũng làm cho người ta cảm giác là một cao thủ không đơn giản.
“Được rồi, tình hình thế nào rồi?” Bạch Thiệu Huy nhàn nhạt nói, ngả lưng dựa vào ghế dường như nghiền ngẫm cái gì đó.
“Báo cáo, mọi thứ diễn ra đều thuận lợi, nội gián của chúng ta cũng đã bố trí xong, tất cả đã sẵn sàng chỉ cần chờ hiệu lệnh.
Còn một chuyện nữa là Cố Ninh, người này không biết là thông minh hay ngốc nữa, bản thân muốn đi đường hắc đạo lại đi đút cho bọn tôm tép kia tiền để làm việc.
Hắn IQ âm sao?!” Lê Trực thanh âm nghiêm cẩn một chút báo cáo, nói về Cố Ninh thì hơi lãnh khốc một chút, Lê Trực hắn thích giết người hơn là đi trêu đùa, trêu đùa người khác cũng thú vị nhưng mà đùa một thằng ngốc thì đúng thật là cảm thấy bẩn tay.
Nhưng mà cục diện thì đúng là không thể ra tay nhanh lẹ được.
” Trong khi chờ người đó ra tay thì dùng tên ngu đó chơi một chút.
Một phần là chuyện của Bạch gia và các gia tộc có điều là một phần tử trong đó.
Thậm chí còn muốn biến tôi thành con cờ thì chơi lại một chút để tìm niềm vui thôi chẳng phải sao.
Vớ lại, Cố gia không phải là một gia tộc nhỏ, cũng chưa ra tay với chiêu thức nặng nề gì, muốn ra tay nhanh thì khó mà dẹp cục diện.”
Bạch Thiệu Huy lắc đầu, thứ anh lo không phải là Cố gia, thứ anh lo là anh không đủ thời gian để đố phó với một kẻ thù trong bóng tối.
Kẻ thù của đệ tử rất dễ đối phó nhưng từ kẻ thù của sư phụ thì hơi khó nhằn.
Bạch Thiệu Huy ngán ngẩm, vốn định đối phó Cố gia trả nợ cũ thôi nhưng mà cái giá phải trả để đổi lấy việc trọng sinh chính là tiếp nhận một ân oán đáng sợ hơn.
“Tuy có chút không không hợp ý nhưng mà chuyện đó cũng thuận lợi để làm những chuyện khác.” Kéo dài thời gian như vậy cũng không phải không tốt mà đối với bọn họ chính là khoảng thời gian để làm những việc khác quan trọng hơn.
Nhớ đến chuyện của mình, haizz hắn phải mau chóng đưa người nọ đến cạnh bên mình.
” Kiến Minh, công việc phía sau chuẩn bị thoáng một chút rồi nghỉ ngơi đi.
Trực, đi đánh với tớ một trận.” Bạch Thiệu Huy nhìn Lê Trực, gõ bàn suy tính một chút rồi ra lệnh.
Hai người Lê Trực liền đáp ứng, Thiệu Huy chuyển đổi xưng hô thân thiết hơn, hai người hiểu rõ đây là có chuyện riêng muốn nói với nhau.