Đọc truyện Trở Về! Anh Yêu Em – Chương 18
Quả thật, Trúc Tịnh Ca thật sự là đến không đúng lúc chút nào.
Nhìn ánh mắt lạnh lùng muốn giết người kia của Bạch Thiệu Huy, Trúc Tịnh Ca chỉ đành bày ra vẻ vô tội, thật sự là cậu không có cố ý.
Còn Hà Văn thì…!y lúc này đã ngượng chín cả mặt, thật sự là xấu hổ không biết tìm cái lỗ nào để chôn, thật muốn chết quá đi mà.
Hà Văn chỉ có thể cúi đầu không dám nhìn ai.
“Hai người cứ nói chuyện đi…!tớ đi trước vậy…!” Nếu tiếp tục ở đây có lẽ y phải đi khám tim mất, quá gay go đi, ánh mắt của Thiệu Huy khi nổi giận thật là quá đáng sợ đó.
“Đi đâu đó, mau ngồi xuống!” Y muốn đi nhưng anh cho sao.
Với bộ dạng mê người này của tiểu ngốc nghếch, đi lung tung lỡ đâu có người nhắm tới thì sao.
Tuy xác xuất rất thấp nhưng cũng phải thật đề phòng.
Vì vậy giữ y ở bên người vẫn là tốt nhất.
“Hả?? Sao?! À…!ừ!” Nếu người khác nói thì y sẽ không đồng ý nhưng với anh thì không cưỡng lại được.
Y đành phải ngoan ngoãn ngồi lại vị trí vừa rồi.
“Vậy người đi là tớ à?!” Trúc Tịnh Ca cười khổ nói.
“Cậu bị tam thần à?! Cậu rời đi rồi tớ phải đi tìm lại cậu hay sao hả?!” Bạch Thiệu Huy lạnh lùng trừng mắt, sát khí văng tứ tung.
“Không, tất nhiên không phải rồi! Tớ chỉ sợ là làm phiền hai người nói chuyện thôi!” Trúc Tịnh Ca vô cùng thâm ý nói.
Ôi trời, cảnh vừa rồi thật rất đặc sắc nha.
Hai người nổi tiếng là kẻ thù của nhau lại thiếu chút nữa lại hôn nhau?! Bọn họ đang chơi trò tình thú gì vậy?!
“Hừ! Cậu còn biết là như vậy sao?” Bạch Thiệu Huy hừ lạnh nói.
“Ha…!ha…!ha.” Trúc Tịnh Ca cười mếu, cái tên này thật là thù dai như đỉa.
“Thế nào, đã đồng ý với lão cha của cậu chưa?” Bạch Thiệu Huy là người không thích dài dòng, liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Vẫn chưa.
Thật muốn chuồn đi mà.
Bảo tớ xách súng đi chiến đấu hay tập luyện trong quân doanh còn được, bảo tôi điều hành quân đội thì xong, còn có hắc đạo nữa, một chút tớ đây còn không biết lấy đâu mà điều hành.
Thế mà lão cha ông ấy….!Haizz bỏ đi, bỏ đi!!” Nhắc đến chuyện này thì Trúc Tịnh Ca liền than vãn.
Cậu thật muốn than trời than đất, tại sao con cháu thứ gia lại khổ thế này chứ?!!
“Làm như chỉ có một mình cậu?!! Tuần sau tớ đây cũng phải đến Bạch thị đây, Bạch thị đều giao hết cho tớ rồi đấy.” Bạch Thiệu Huy không nặng không nhẹ nói.
“Ôi, vậy thì cùng số phận với tớ rồi, nhưng cậu nhận lời rồi hả? Không đúng nha, người cà lơ phất phơ như cậu, hôm nay ăn trúng gì mà lại nghiêm túc như vậy?!” Trúc Tịnh Ca ngạc nhiên nhìn Bạch Thiệu Huy.
Tên công tử ca này rốt cuộc chịu đi làm rồi à? Có thật không thế, là trời sập hả, hay sắp có biến?!
“Đồng ý rồi, vậy cậu cũng đồng ý luôn đi.”
“Nhưng mà tôi thật sự không biết làm mấy cái đó.” Trúc Tịnh Ca thật ra cũng suy nghĩ thật nhiều về vấn đề này.
Cậu cũng muốn thử trở về đảm nhận vai trò đó, dù sao cũng không thể để cha mình làm hoài như vậy được.
Nhưng nghiệt một nỗi, nếu Trúc gia rơi vào tay cậu có khi nào bị phá tan luôn hay không?!
“Trúc Tịnh Ca! Chúng ta là bạn bè mà đúng không?”
“Đúng a!”
“Vậy cậu có tin tôi không.”
“Tất nhiên là tin rồi.”
“Vậy chúng ta hợp tác được chứ?! Cậu nắm toàn bộ Trúc gia, tớ nắm Bạch gia, lúc tớ cần cậu đi đánh, thì cậu đi đánh là được rồi.”
“Cái này được đó nha.
Đánh nhau là sở trường của tớ mà.” Trúc Tịnh Ca gật đầu nói.
Một chút cũng không hay biết mình đã bị dính bẫy.
“Phụt…!ha ha…” Hà Văn ở một bên nghe hai người đối thoại mà không nhịn được cười.
“Này Hà Văn, cậu cười cái quái gì vậy?!” Trúc Tịnh Ca nghe Hà Văn cười liền nghi ngờ nhìn sang.
“Nói thật, từ trước giờ cậu vẫn thế, cậu chỉ đánh nhau thì được chứ nói chuyện với nhau thì không được rồi.” Hà Văn thành thật nói.
“Rốt cuộc là sao nha??” Trúc Tịnh Ca khó hiểu hỏi lại.
“Thiệt là, cậu là một tên chỉ được cái tứ chi phát triển, còn đầu óc thì khỉ tha đi đâu rồi!” Bạch Thiệu Huy thật bó tay với trí thông minh tuyệt vời của bạn mình.
Trúc Tịnh Ca nghe vậy liền im lặng.
Một chốc sau mới bừng tỉnh nhận ra.
“Trời, sao tôi lại dễ bị lừa thế này! Cậu giỏi lắm, Thiệu Huy, cứ vậy mà lừa tôi vào bẫy.” Trúc Tịnh Ca ảo não với bản thân, sau đó liền trừng mắt nhìn Bạch Thiệu Huy.
“Đâu có! Tớ đâu có giỏi, chỉ qua là…!Cậu quá ngốc thôi!!” Bạch Thiệu Huy ác ý đả kích.
“Thh, cậu nói chuyện luôn gợi đòn như vậy?! Nhưng mà hợp tác? Cậu định làm gì à?” Trúc Tịnh Ca biết mình đấu khẩu thì không lại con người này rồi, dùng vũ lực thì không được đành phải nhịn cho qua.
“Định làm gì sau này cậu sẽ biết thôi.
Còn bây giờ thì tớ chỉ cần một câu trả lờ của cậu thôi đó.” Thiệu Huy bây giờ sẽ không nói trước bất cứ điều gì, bố cục chưa rõ, anh sẽ không nói hay thảo luận quan điểm với bất kì ai.
“Tất nhiên rồi, tớ vẫn sẽ luôn ủng hộ cậu mà! Đúng không Hà Văn?!” Trúc Tịnh Ca không cần suy nghĩ liền gật đầu.
Thuận theo quán tính mà hỏi qua Hà Văn.
“Tất nhiên rồi!” Hà Văn cũng chả suy nghĩ gì, theo tiềm thức mà trả lời.
Nói xong thì liền rơi vào trạng thái lúng túng.
Không biết Thiệu Huy sẽ nghĩ gì về mình nữa, sẽ cho rằng mình là kẻ ấu trĩ sao?!
Nghe câu trả lời vô thức của Hà Văn, ở một góc khuất không ai nhìn thấy, khóe môi anh cong lên thật vui vẻ.
“Tốt! Đúng là hảo bạn bè!” Như vậy thì đã thành công một bước nhỏ rồi.
Trúc Tịnh Ca nắm giữ Trúc gia, thì tương đương với việc anh đã có thể mở rộng thế lực của mình rồi.
Hảo bạn bè? Đây là nói với Tịnh Ca hay là nói với mình vậy? Người nào đó lại tiếp tục não bổ.