Trở Về! Anh Yêu Em

Chương 109


Đọc truyện Trở Về! Anh Yêu Em – Chương 109


“Không thích đối tượng có hôn ước với mình thì thay đổi thôi, điều này đâu có gì lạ lẫm đâu.

Cậu là đang bất bình cho chị của cậu đấy à?”.

Bạch Thiệu Huy cười cười.

Anh sẽ không nói là với Finn là từ đầu Dylan không hề đối đầu với cậu ấy.
“Biết là thế, nhưng mà…” Finn đang nói giữa chừng thì ngập ngừng.

Cậu không biết có nên nói toạc chuyện này ra hay không.

Chuyện mà cậu chuẩn bị nói thật sự là quá mức tưởng tượng, đối với cậu là thế.

Cậu còn cảm thấy thật giật mình chứ nói chi là Thiệu Huy, cậu ấy chắc sẽ không tin chuyện cậu nói đâu.
“Sao vậy? Nếu không nói thì tớ về nhé, còn rất nhiều việc còn đang chờ tớ giải quyết đấy!” Bạch Thiệu Huy dù biết chuyện gì xảy ra, nhưng biết thì sao? Anh không rảnh rỗi đến mức lo chuyện bao đồng.
“Tớ nói ra rồi cậu không được cười nhạo tớ đấy nhé!” Finn bất đắc dĩ nhìn lấy Bạch Thiệu Huy, trong mắt đầy sự cầu khẩn.

Biết sao giờ, năm đó khi Thiệu Huy đi du học rất ghét những cặp con trai yêu nhau nha.
“Là chuyện gì khiến tớ phải cười nhạo cơ? Yên tâm đi, Bạch Thiệu Huy này cười nhạo ai cũng được nhưng chắc chắn không cười như thế đối với bạn bè mình.” Lần này thì tới lượt Bạch thiếu cảm thấy thật bất đắc dĩ.

Chính Thiệu Huy cũng phải lắc đầu với cái tuổi thiếu niên đầy ngông nghênh và không biết điều của mình.

Bản thân tự vả mình cũng thật là nhiều đến không kể hết.
“Nhớ đó! Việc thay đổi hôn ước bất thình lình của Dylan cũng không có gì to tát, nhưng chuyện đáng nói là đối tượng làm vợ lại thay đổi từ chị mình sang mình.

Cậu nói xem, có phải là Dylan cố tình gây hấn với nhà tớ hay không? Đương không lại thay đổi bất chợt như vậy, lại còn thay đổi cuộc hôn nhân thành hôn nhân đồng tính cơ chứ?” Rõ ràng là đời cậu đang rất yên lành, nhưng cớ sao cái tên tân gia chủ nhà Joyce lại cứ nhắm vào cậu như thế chứ? Bộ đời trước cậu nợ tên này cái gì à?
“Sao cơ? Chẳng lẽ Dylan cậu ấy không được cưới người mình thích sao?” Nhìn bộ dáng ngàn vạn xa cách, không muốn đối phương dính vào cuộc đời mình này của nhị thiếu gia Wilfred, Bạch Thiệu Huy thật muốn đập cho tên này một trận.

Người ta là theo đuổi cậu còn cậu lại nghĩ người ta quấy phá, EQ thấp cũng thấp vừa thôi.

“Hả? Cậu nói gì cơ?” Nghe giọng điệu khó chịu của Thiệu Huy, cậu nhóc đang nghĩ bâng quơ kia cứ như bị nói trúng tim đen mà giật mình hoảng hồn.

Lấy người mà cậu ta thích? Cậu sao? Không thể nào đâu!
“Nghe không hiểu tiếng người sao?” Bạch tổng đỡ trán tỏ vẻ bất lực.

Anh cầu mong cái tên còn lại kia cũng đừng đến đây phiền anh.

Ông đây còn chưa rước được vợ về nhà không rảnh đi làm ông mai bà mối cho người người các cậu đâu.
Nghe hiểu chứ, cậu tất nhiên nghe hiểu, nhưng vì nghe hiểu cậu mới càng không tin đó là hiện thực.

Dylan thích cậu, chị của cậu – đại tỷ thế lực Wolfs của gia tộc Wilfred – cũng đoán được như vậy, cậu lúc đó không tin và cho qua vì chị ấy cũng không biết gì nhiều về Dylan cả.

Nhưng Thiệu Huy lại khác, cậu ấy so với cậu sợ rằng còn hiểu Dylan hơn, hai người này và một số bạn học khác cùng nhau tung hoành ngang dọc khắp nước M, cậu ở bên cạnh dù không tham gia vào cũng biết được một hai.

Vì thế khi Bạch Thiệu Huy đưa ra câu nói đó thì Finn Wilfred cậu mới cảm thấy ngỡ ngàng như vậy.
Dylan thích cậu từ khi nào chứ? Một người bình bình như cậu có gì nổi bật để một người ưu tú như Dylan – người đứng đầu một gia tộc hùng mạnh Joyce – để ý đến và trở nên yêu thích cơ chứ?
Mà khoan! Thiệu Huy hình như biết rất rõ chuyện này, với lại cậu ấy không còn kỳ thị tình yêu đồng tính nữa sao?
“Cậu làm gì nhìn tớ chằm chằm thế? Bộ mặt tớ giống Dylan lắm hả?” Bạch tổng khó chịu vô cùng khi nhìn thấy ánh mắt nhìn anh như một người lạ lẫm của Finn.

Tôi mới là người nên nhìn cậu bằng ánh mắt đó mới đúng đó, hiểu không?
“Tớ nhớ là cậu rất ghét nhìn hai thằng con trai yêu nhau cơ mà, nhưng mà cậu lúc nãy hình như rất quen thuộc với việc này thì phải? Cậu đổi tính hồi nào vậy?” Trông cậu ấm này thật là đáng khinh lắm nha!!!
“Cậu cảm thấy thế nào? Qua đây rồi cậu cũng không điều tra một chút về tình hình của tớ hiện tại sao?”
“Không, cậu cũng biết tính tớ, tớ khác đám người con cháu gia tộc kia.

Bạch Thiệu Huy mà tớ quen và thân là sinh viên du học Bạch Thiệu Huy không phải là Bạch tổng hay Bạch gia chủ Bạch gia của hiện tại.” Finn ngắt lời của Thiệu Huy, cậu làm bạn không phải vì lợi ích cho nên việc điều tra bạn mình không phải là rất không tôn trọng người ta sao?
“Được rồi, cậu tính ra cũng là một người bạn không tệ.

Người tớ yêu hiện tại là nam nên việc kỳ thị gì đó không thể xảy ra được rồi.” Bạch Thiệu Huy nói vô cùng dịu dàng cùng ôn nhu.


Tình hình hiện tại không được an toàn nếu không anh đã rước bảo bối về nhà rồi.
“Hả? Thế nào mà…?” Nhị thiếu gia Wilfred cảm thấy nhân sinh thật là dễ đảo loạn.

Hết việc Dylan thích cậu thì lại đến Bạch Thiệu Huy yêu đàn ông.

Chẳng lẽ bạn của cậu đều gay dần theo thời gian hết à?
“Làm sao? Tớ thích con trai thì trời sẽ sập hay gì?” Vẻ mặt ngạc nhiên đến không tưởng của Finn làm anh muốn đập cho cậu vài trận.

Nhưng nghĩ đến việc đối đầu với Dylan thì anh liền nhịn xuống.
“Cũng gần như thế rồi đó.

Là ai vậy? Tớ rất muốn xem rốt cuộc là người nào có thể khiến cậu động tâm nha!” Finn lại một trận hiếu kỳ hướng đến Bạch Thiệu Huy nói.

Mấy năm không gặp, người bạn này của cậu có rất nhiều điểm khiến cậu cảm thấy vô cùng ngạc nhiên nha!
“Cậu lo chuyện của cậu trước đi.

Tốt nhất là đồng ý và cưới liền ngay lập tức!” Bạch Thiệu Huy như cười trên nỗi đau của người khác mà nói.

Đúng vậy, cưới liền đi cho ông đây đỡ phiền phức!
“Tớ là đến đây nhờ cậu giúp đó có được hay không hả? Đồng ý cái quần ý, tớ có thích cậu ta đâu.” Nghe Bạch Thiệu Huy nói Finn nhị thiếu gia liền trở nên tức giận.
Gì thế không biết! Đây rõ ràng là Dylan tự ý làm mọi việc chứ có liên quan gì đến cậu đâu.

Lại nói, cậu chính là thấy hắn thích gây hấn với cậu chứ không hề thấy hắn thích cậu ở đâu hết nhé! Và hơn hết, Finn Wilfred cậu không thích Dylan Joyce!
“Tuyên bố hùng hồn ghê cơ, lúc đó cậu ta không muốn cưới rồi lại khóc.” Bạch Thiệu Huy hơi trề môi nói.

Kết cục của hai người này anh tất nhiên là biết, hơn nữa kiếp trước anh còn là người giảng hòa cho hai người.
Phải nói sao đây, EQ của Finn thấp đến đáng thương lại tưởng nhầm Dylan có ý muốn hạ bệ gia tộc Wilfred xuống.


Anh lúc đó bận bịu vô cùng nên cũng không đi khuyên được mấy câu, thật tiếc cho Finn khi mà IQ của cậu ta rất cao nhưng EQ lại thấp đến không muốn nhìn.

Rốt cuộc đến khi anh để ý thì hai người họ đã đấu đến mức không còn đường lui.

Nhưng cũng may, kết quả cuối cùng cũng là viên mãn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh đúng là ngại phiền phức nhưng chuyện bạn bè thì anh không thể không lo.

Đời trước anh chỉ lo chuyện trả thù tất nhiên là mặc kệ xung quanh, nhưng cái xung quanh này nếu biết tận dụng tất nhiên sẽ trở thành sự trợ giúp lớn.
Bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện bình thường, đời trước hay đời này Dylan luôn giúp anh vậy chẳng lẽ Bạch Thiệu Huy anh keo kiệt đến nỗi không giúp được bạn mình sao? Tất nhiên là phải giúp bạn mình rồi, anh cũng không muốn nhìn thấy một người thanh thuần như Finn phải dính máu, một người cẩn trọng như Dylan phải phát điên.

Vậy cứ như thế đi, giúp hai người bọn họ coi như cũng là giúp cho mình.
“Này cậu lại xem bạn cậu ra cái gì thế hả? Tớ tất nhiên sẽ không yêu cái tên mặt thối đó….

Được rồi, thì còn phải coi biểu hiện của cậu ta.” Finn nhị thiếu còn đang cố hùng hồn để khẳng định bản thân mình thì nhìn thấy ánh mắt như đang hỏi “Chắc không?” của Bạch thiếu mà im lặng tìm đường lui cho mình.

Đúng là hiện tại cậu có thể khẳng định cậu không yêu Dylan, nhưng nói đến tương lai nếu cậu mạnh mồm chỉ sợ đến lúc đó yêu thật thì cậu cũng không biết nên rúc đầu vào đâu nữa.
“Câu ca nhẹ giăng đời ta, âm thanh nào trôi vụt xa~~” Bạch Thiệu Huy đang định nói gì đó với Finn thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên làm anh hơi nhướng mày một chút.

Nhìn đến cái tên người gọi đến, biết là ai, anh nhanh chóng nở một nụ cười trông vô cùng thân thiết với Finn.
“Cái nụ cười quái quỷ gì thế? Cậu cười thế khiến tớ nổi hết da gà đây nè!” Nhìn nụ cười vô cùng bất bình thường kia của Bạch Thiệu Huy, Finn cảm giác rằng có chuyện chẳng hay chuẩn bị ập đến.

Chỉ là chuyện có liên quan đến cậu hay sao mà tên bạn thân này lại cười với cậu trông bỉ ổi đến thế?
“Cậu muốn gặp chồng tương lai của mình không?” Thiệu Huy cười vô cùng đáng khinh mà đưa màn hình điện thoại của mình đến trước mặt của cậu.

Trên chiếc điện thoại ấy, dưới chữ “Cuộc gọi đến” chính là cái tên “Dylan Joyce”.
“Khụ khụ!!! Tớ…tớ…nói xong rồi, tớ về nghỉ ngơi trước nha! Tớ còn ở lại lâu nên lần sau sẽ gọi cậu…tớ đi đây!” Chẳng biết vì cái gì khi nhìn thấy cái tên này cậu lại cảm giác vô cùng chột dạ.

Nghĩ rằng người kia là đến để gặp Thiệu Huy nên lập tức lấy lý do muốn về nghỉ ngơi để chuồn lẹ.
Bạch Thiệu Huy nhìn bộ dáng Finn như chú chuột chạy khỏi móng vuốt mèo mà buồn cười.

Anh cũng không ngăn cậu ta lại, chờ đến khi không còn bóng dáng của Finn nữa thì Thiệu Huy mới bắt máy.
“Cậu lại dọa chú chuột ấy chạy rồi!”
“Không sao, không chạy mới là có vấn đề.” Giọng nói trầm khàn vọng ra từ chiếc điện thoại của Thiệu Huy, tất nhiên đó là Dylan.
“Cậu định làm thế nào?”

“Không định làm gì cả, thuận theo tự nhiên đi.

Nếu được…thay tớ khuyên cậu ấy được chút.” Dylan tỏ vẻ hơi ngập ngừng.
“Hừm! Giúp cậu tớ được lợi gì đây nha!” Bạch tổng tuy rằng quyết định giúp nhưng vẫn muốn tính toán một phần thù lao.

Ai chà, đúng là dân thương nhân!
“Cậu! Được rồi, chẳng phải đồ của cậu còn đang nằm ở chỗ tớ sao?” Dylan ở đầu dây bên kia gằn giọng.

Cái tên Bạch Thiệu Huy giao cái đống kia cho hắn quản lý, cực cho hắn thế mà bây giờ còn mặt dày đòi thù lao.
“Mấy thứ vụn vặt đó đáng giá bằng hạnh phúc của đời cậu sao? Thế nào, gia chủ gia tộc Joyce hùng mạnh sẽ không keo kiệt như thế chứ!?” Bạch Thiệu Huy vô cùng vô lại nói.
“Vậy cậu muốn gì?”
“Mượn tâm can bảo bối của cậu làm một việc, việc này…!”
“Không được!” Bạch Thiệu Huy chưa kịp nói xong đã bị Dylan từ chối thẳng thừng.
“Yên tâm, chỉ là chuyện nhỏ thôi không hề nguy hiểm đến bảo bối của cậu.

Thế nào, có được hay không?” Dù có hấp tấp thế nào thì cũng đừng nhảy vào họng ông đây nói có được không!
“Cậu đảm bảo?” Biết mình vì quá vội mà cư xử thiếu chuẩn mực nên Dylan im lặng vài giây để lấy lại trạng thái.
“Lẽ đương nhiên! Chuyện này cũng có thể giúp cậu tiến triển tình cảm với cậu ấy hơn nữa nha! Dylan lần điều kiện này cậu lời hơn tớ rất nhiều đó.” Bạch tổng lại thả thêm mồi nhử.
“Được! Có thể nói rõ hơn kế hoạch của cậu không?” Chần chừ ít phút, cuối cùng Dylan cũng đồng ý.

Hắn không biết có thành công hay không nhưng đành đánh cược một lần.

Tuy không biết vì sao người bạn này của hắn lại chịu thay đổi mà bộc lộ tài năng và lên nắm giữ Bạch gia nhưng hiển nhiên hắn tin vào cách làm người của Thiệu Huy.

Thiệu Huy có thể ngông nghênh, có thể sa đọa ăn chơi nhưng tuyệt nhiên cậu ta không bao giờ lừa lọc bạn mình.
“Tối nay cùng nhau uống vài ly rượu đi.”
“Được.”
Sau đó cả hai cùng tắt máy.
Kế hoạch là gì ư? Là bắt đầu hành động tiêu diệt kẻ thù chứ làm gì! Kẻ thù của anh và Bạch gia có ba kẻ lớn mạnh, theo thứ tự từ thấp đến cao là Cố gia, Điệp gia và thế lực trong tối – Dark.

Nếu giết thì bắt đầu từ yếu đến mạnh không phải sẽ thích thú hơn sao.

Bộ phim kia đã khởi quay rồi, vậy chậm nhất là hơn hai tháng sau đó Cố gia liền biến mất khỏi thế giới này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.