Trở Về! Anh Yêu Em

Chương 107


Đọc truyện Trở Về! Anh Yêu Em – Chương 107


Sau khi Hồng Thanh rời đi, trong phòng họp chỉ còn lại một mình Giang Hiển.

Giang Hiển ngồi đó, bóng lưng lại khiến cho người ta cảm thấy cậu đang có chút buồn.

Hẳn là buồn tình đi.
Giang Hiển khi nghe Hồng Thanh cả gan xen vào chuyện của mình thì đã rất nổi giận.

Tuy nhiên, chính cậu cũng phải thừa nhận rằng, Hồng Thanh nói trúng tim đen của cậu rồi.
Cậu không nhớ Lê Trực đã bắt đầu bám cậu từ khi nào, cũng đã rất lâu rồi thì phải.

Là từ lúc cậu vô tình cứu lấy cậu ta sao?! Hẳn là không phải đâu, cậu ta tài giỏi như thế đáng lẽ sẽ để mắt đến kẻ mạnh chứ không phải một kẻ không mấy giỏi giang như cậu.

Nhưng Lê Trực thật sự để ý đến Giang Hiển cậu, thậm chí còn bám dính như sam.
Cũng không phải là bám mãi không buông, Lê Trực cũng có một thời gian dài không hiện hữu ở đây.

Thời gian đó kéo dài vẻn vẹn tròn ba năm.

Không biết khoảng thời gian đó người này đã đi đâu, đã trải qua những gì, chỉ là đột nhiên biến mất làm cậu bất ngờ và lúng túng mất một khoảng thời gian.

Lần đó còn liếm láp cho qua vì nghĩ rằng hẳn là do thói quen, nhưng giờ thì cậu không giữ nỗi cái suy nghĩ đó nữa.

Cậu có ngốc cũng sẽ không ngốc đến mức không nhận ra điều gì đâu.
“Bây giờ nên làm gì đây, mình làm lơ người ta một thời gian dài, người ta còn chịu được, bây giờ đổi ngược lại thì bản thân lại chịu không nổi! Lê Trực, cậu là đồ đáng ghét!!”.

Giang Hiển gục mặt xuống bàn, dù rằng trong phòng không có ai nhưng cậu vẫn cứ tỏ ra xấu hổ muốn che mặt đi.

Cũng còn may là Giang Hiển cậu đã nhận ra bản thân mình muốn cái gì rồi, EQ coi như tăng lên được vài nấc.
Dù rằng đã nhận ra điều nên nhìn nhận, nhưng Giang Hiển vẫn rối rắm không biết giải quyết chuyện hiện tại như thế nào.

Chuyện tình trường, ngây thơ như Giang thiếu sao có thể biết cách giải quyết cơ chứ!Loay hoay một hồi, Giang Hiển quyết định nhắn tin thăm dò ý kiến từ người bạn thân thiết của mình – Hà Văn.
Nghĩ đến liền làm, Giang Hiển nhanh chóng di chuyển cơ thể về phòng làm việc của mình.

Sau khi đặt mông lên ghế Tổng giám đốc, ngay lập tức cậu lấy điện thoại của mình ra soạn ngay một dòng tin nhắn:
“A Văn, cậu có đó không? Tớ muốn nhờ một việc, được chứ?!”.
“Sao vậy?!Cậu có chuyện gì à?”.
“Tớ nói ra cậu không được cười tớ đâu đấy!”.
“Chậc! Ai mà dám cười cậu chứ? Chuyện gì, nói đi nào, nếu giúp được tớ sẽ giúp.”.
“Lê Trực hôm nay đột nhiên làm lơ tớ rồi, tớ thật sự cảm thấy khó chịu, bây giờ không biết làm sao cả!!”.
“Hẳn là cậu ấy đang bận bịu chuyện gì đó đi, tối hôm qua Thiệu Huy cũng rất bận, bây giờ sắp đến trưa rồi, anh ấy còn chưa trả lời tin nhắn của tớ nữa! A Hiển à, cậu từng nghĩ rằng bản thân cậu có cảm cảm giác gì với Lê Trực cậu ấy chưa?”.
“Ừm…!hẳn là…!thích đi!”.

Giang Hiển khựng lại một hồi mới trả lời lại tin nhắn.
“Thích thôi á?Lê Trực hẳn sẽ buồn lắm đây! Bà đây nói cho cậu biết, Lê Trực là yêu cậu đó, có biết không hả?! Là yêu đó, cũng đâu phải một hai năm, mà là gần mười năm rồi!”.

Đầu dây bên kia sau khi nhận tin nhắn của Giang Hiển thì đáp nhanh một cách thần tốc.
“Bà? Cậu là San San à?!”.

Bị nạt đến rối rắm, cái đó cậu biết rồi mà, chỉ là cậu không thể nói thẳng có hiểu hay không?! Điều quan trọng là cậu cũng đã biết người rep tin nhắn của mình là San San chứ không phải Hà Văn.

Ngượng chết cậu, Hà Văn thì còn giữ bí mật cho cậu, gặp phải Linh San San thì xong rồi, đường nào thông tin cũng sẽ truyền đến tay người nào đó, lúc đó cậu muốn trang cũng sẽ bị người đó chọc đến lộ cảm xúc.
“Đúng vậy.

Thôi kệ vậy, dù sao, sao bao nhiêu năm, công sức của Lê Trực anh ấy bỏ ra cũng không bị bỏ xuống biển.

Còn cậu khó chịu, muốn người ta chú ý thì đi dẫn dụ người ta đi, chủ động một chút chết cậu à? Lê Trực trong thời gian này khá bận, nhưng cậu yên tâm, dù bận anh ấy vẫn gián tiếp chăm sóc Giang Hiển cậu.

Còn chuyện gì không, tớ đi ăn cơm.”.
“Ừm! Không còn chuyện gì nữa, cảm ơn cậu.”.
“Nhớ đấy, Lê Trực đầu tư công sức cho cậu rồi, cậu trèo lên giường người ta câu dẫn chút thì Lê Trực có bận cũng không dám làm lơ cậu đâu.

Bye!!”.

Linh San San gửi đến một tin nhắn trước khi kết thúc cuộc hội thoại, cô nàng cật lực vẽ đường cho Giang Hiển, chỉ là cách này của cô thật đúng là thú vị.
Sau khi nhận được cái tin nhắn này của San San, Giang Hiển câm nín.

Cách này bạo quá rồi đó, cậu làm sao làm được mấy cái vụ câu dẫn này chứ? Lê Trực đáng ghét, cậu hại tôi mặt lúc nào cũng đỏ và nóng như thế này!
Không còn biện pháp nào sao? Dùng cách của San San…!chắc cũng không khó lắm đâu nhỉ? A, quyết tâm lên nào, phải giả vờ mình không quan tâm, không quan tâm, không quan tâm!
Cốc cốc!.

Đang chìm trong suy nghĩ vu vơ của mình, tiếng gõ cửa làm Giang Hiển giật thót mình.
“Vào đi!”.

Nhanh chóng ổn định cảm xúc, sau khi ổn định được xong, Giang Hiển lạnh nhạt kêu người vào.
“Giang tổng, đến giờ ăn trưa rồi, tôi đem cơm đến cho ngài.”.

Người vào là Trần Linh, vốn chuyện nhắc tổng tài ăn cơm trưa và nghỉ ngơi là việc của cô nhưng bình thường cô chỉ thông báo chứ không có đem cơm lên tận phòng như thế này.

Cả tuần nay cô cũng xém quên là bản thân còn có nhiệm vụ này, nếu như không phải Lê Trực dặn dò thì cô giờ này đang ăn cơm trưa cùng Hồng Thanh rồi.
“Để trên bàn đi.”.

Giang Hiển vừa nói, vừa di chuyển đến bàn tiếp khách trong phòng.
Trần Linh để phần cơm người đàn ông kia dặn dò cô chuẩn bị cho Giang tổng lên bàn, sắp xếp ngăn nếp, cúi người chào Giang tổng một cái rồi nhẹ lui ra khỏi phòng.
“Khoan đã, cơm này cô chuẩn bị à?”.

Trần Linh chưa kịp đi đến của đã bị gọi trở lại.
“Vâng ạ! Là chuẩn bị theo những gì Lê trợ lý dặn dò đấy ạ!”.

Trần Linh bị gọi giật lại, cung kính giải đáp nghi vấn của Giang tổng.
“Khụ! Cậu ấy đã ăn chưa?”.

Giang Hiển sau khi biết được đáp án liền ho khụ một cái, sẵn tiện hỏi thăm tình hình cái người đã lơ mình kia.
“Lê trợ lý có vẻ vẫn còn bận bịu, anh ấy có nói khi nào đói sẽ ăn ạ!”.

Haha, Giang tổng rõ ràng cũng lo lắng cho Lê trợ lý mà, thật mong hai người này về chung một nhà quá đi.
“Gọi cậu ấy qua đây.”.

Giang Hiển cảm thấy bản thân càng thêm khó chịu, cuối cùng cũng buộc miệng nói ra điều bản thân đang nghĩ.

“Hả?!”.
“Kêu cậu ta qua đây, nghe không rõ sao?”.

Cậu đang khó ở lại muốn chọc cậu tức điên à?
“Vâng, chờ tôi một chút!”.

Trần Linh nào dám chậm trễ, ngay lập tức như tên lửa, chạy về phòng trợ lý thông báo cho Lê Trực.

Khoảng hai ba phút sau đó, Lê Trực khoan thai bước vào phòng làm việc của Giang Hiển.

Trên tay cũng không quên cầm theo cái laptop.
“Hiển, có chuyện gì sao?”.

Lê Trực khá ngạc nhiên khi Giang Hiển chủ động gọi mình.

Chỉ là không biết có chuyện gì nữa, là chuyện vui hay chuyện buồn đây?
Nếu không phải Lê Trực bận đến tối mặt tối mày, không có thời gian mở điện thoại ra xem, nếu không cũng nhìn thấy tin nhắn mà Linh San San mới gửi qua rồi.

Khi Lê Trực nhìn thấy tin nhắn đó chắc hẳn vui mừng đến nhảy cẫng lên mất.
“Ăn cơm.

Nghe Trần Linh nói, đến giờ cậu chưa ăn gì, đang giờ nghỉ trưa cậu không ăn thì đến chừng nào cậu ăn chứ hả? Tối à?”.

Giang Hiển thấy Lê Trực vào, còn hỏi ngốc như vậy liền xổ ra một tràng chữ, chỉ là cậu không biết giọng điệu khi cậu nói có bao nhiêu sự dỗi hờn và nũng nịu.
“Cậu lo cho tớ đấy à? Thật vinh dự nha!”.

Lê Trực nghe được thanh điệu này của Giang Hiển liền ngay lập tức gấp cái laptop trước mặt mình lại, chăm chú nhìn Giang Hiển, cười với cậu một cái.
“Ai thèm quan tâm cái tên như cậu, chỉ qua là…!là…”.

A Hiển của chúng ta đang cố thanh minh cho hành động và lời nói của mình, nhưng chính cậu vẫn chưa tìm được lý do khác để biện minh cho mình.
“Là như thế nào? Hiển à, mỗi lần cậu xấu hổ hai tai đều đỏ, không biết cậu xấu hổ về điều gì vậy?”.
Hiển của hắn hôm nay thật khác với mọi khi, biểu cảm cũng dần hiện lên trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp rồi, thậm chí còn tỏ ra ngượng ngùng xấu hổ.

Có phải do việc lo lắng cho mình nhưng lại muốn chối, hay là còn nguyên nhân nào khác.
“Đáng ghét, lưu manh, không chọc tôi cậu không chịu được sao?”.

Giang thiếu hình như ngại quá thành ra nói chuyện không trúng trật vào đâu luôn.
“Từ nãy giờ tớ có trêu chọc cậu gì đâu?”.

Hắn nghe cậu nói mà chẳng hiểu gì cả, hắn mới bước vào và cũng chưa trêu chọc gì cậu hết mà?!
“Trực…!à!”.

A Hiển im lặng một hồi, sau đó mới chịu lên tiếng.
“Cậu vừa gọi tớ là gì cơ?!”.

Lê Trực lần đầu nghe Giang Hiển gọi mình như thế.


Cách gọi này cũng giống như hắn gọi cậu với một chữ Hiển vậy.

Có phải cậu cũng chịu rung động với hắn rồi không?!
“Là Trực…!là Trực đó, em gọi như thế anh vui mà đúng không?!”.

Ngại ngùng gì đó giờ cậu không muốn quan tâm, Trực để ý cậu gần mười năm rồi, cậu bây giờ đáp lại thì cả hai người không dày vò nhau nữa.

Cậu cũng không phải là người thích bày ra bộ dáng xấu hổ đó.
“Nhéo xem cái đã, có phải mơ không? Đau, xem ra không phải mơ rồi! Hì hì!”.

Lê Trực nhận được câu khẳng định từ Giang Hiển, còn nghe em ấy đổi cách xưng hô thì vui mừng đến ngốc người.

Sau khi tự ngốc thì nhanh tay bế Hiển ngồi lên đùi của mình, còn như con nít vùi đầu vào hóm cổ của cậu dụi dụi.
“Thân…!thân mật quá rồi!”.

A Hiển thì bị những hành động này của Lê Trực làm cho khuôn mặt phát hồng.

Người này…!vui mừng đến nỗi nhìn cứ như con nít vậy.
“Không thích sao?”.

Lê Trực nghe cậu nói thế liền dừng ngay cái hành động không có miếng liêm sĩ nào của mình lại.

Hắn nhìn chăm chú vào mắt y rồi hỏi.
“Thích!…!Lần sau đừng có lơ em! Khó chịu…!” Cậu nhìn anh, hai đôi mắt đối diện nhau, cậu phát hiện hắn lại càng ngày càng soái hơn rồi.

Cuối cùng, cậu giơ tay mình lên, vòng hai tay ra sau cổ hắn, ôm lấy cổ hắn, cậu dựa đầu mình vào cổ hắn mà nói ra lời thật lòng.
“Được! Dù có bận cũng không bao giờ dám lơ em nữa.”.

Xin lỗi lão đại, người yêu của em nói vậy rồi, em nghe lời người yêu của em.
“Hứa!”.
“Ừm hứa!”.

Lê Trực nhẹ nâng cằm Giang Hiển lên, cười ôn nhu một cái, hắn áp môi mình lên môi cậu.

Giang Hiển cũng không quá ngại ngùng, khựng lại một chút liền đáp lại nụ hôn của Lê Trực.
…….
Tại phòng làm việc của Hà Văn thì San San đang ung dung thư thả ngồi thưởng thức chiếc bánh ngọt cô đã mua trước đó không lâu.

Tâm trạng của cô trông vô cùng vui vẻ, còn líu lo một giai điệu vui tươi nào đó.
” Có gì khiến cậu vui vẻ như thế, thật hiếm thấy cậu như vậy đấy!”.

Hà Văn vừa rồi mới đi ra ngoài một lúc, sau khi quay lại thì thấy cô bạn này của mình tâm trạng vui vẻ khác hẳn trước đó.
“Xong việc rồi à? Lần sau đi nhớ đem theo điện thoại nhé, Thiệu Huy đã rep lại tin nhắn rồi kìa!”.

Linh San San không trả lời câu hỏi của Hà Văn mà nói.
“Vậy à? Nhưng cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tớ đó.”.

Hà Văn cầm điện thoại lên, mở vào mục tin nhắn.

Cũng may San San không rep tin nhắn của Thiệu Huy giùm y.
“Lướt xuống một xíu đi, A Hiển vừa nhắn tin cho cậu đó, tớ đã trả lời tin nhắn giùm cậu.”.

Linh San San cười hì hì nói.
“Ôi, gì thế này, cậu giúp A Hiển như thế này đấy à?! Nhưng những chuyện câu dẫn gì đó cậu ấy có làm được không?”.


Hà Văn tò mò xem cuộc đối thoại này.

Y thật khâm phục cái cách này của San San, cách này y không biết A Hiển có làm được không chứ y thì không dám thực hiện rồi đó.
“A Hiển không giống cậu, cậu ấy làm việc dứt khoát hơn cậu nhiều, chỉ qua là EQ của cậu ấy hơi thấp, giờ chắc đã được cộng điểm rồi đấy, nhận ra rồi hẳn là đánh nhanh thắng nhanh thôi.”.

San San không cho là đúng đáp trả sự nghi ngờ của của Hà Văn.
“A Hiển nhắn lại rồi nè! Thành công rồi?! Vậy hai người đó xác nhận mối quan hệ rồi đấy à? Nhanh thế?”.

Đang lướt lướt thì một tin nhắn gửi đến, A Văn đưa nội dung tin nhắn cho San San xem, xem xong y cũng không tin vào mắt mình.

Xong rồi à, cứ như vậy liền xong rồi?!
“Nhanh cái gì mà nhanh, hai người này dây dưa cũng gần mười năm rồi, phút cuối đánh nhanh thắng nhanh thì có gì không đúng? Nên chúc mừng, nên chúc mừng! Trời ơi, cẩu lương của một cặp chưa đủ, bà đây còn hưởng thêm của một một cặp nữa, ông trời thật quá bất công mà!”.

Linh San San lại một trận than thở.

Cô muốn xem trò hay mà trò hay diễn biến nhanh quá, cô theo không kịp, phận làm cẩu FA cô đây cảm thấy thật quá bất lực.
“Haha.

Đúng rồi, tớ có một việc này, cậu nhất định phải đồng ý với tớ.”.

Hà Văn cản thấy thật buồn cười với cái bộ dáng thích than trời than đất này của cô.

Tuy nhiên, y không thể quên được dự định của mình.
“Là việc gì? Có nghiêm trọng không, ngoài vùng năng lực của tớ chứ?”.

San San ngạc nhiên khi Hà Văn tỏ ra nghiêm túc khi định nói với cô một việc nào đó.
“Là việc nằm trong khả năng của cậu, thoải mái, dư sức.

Là thế này, tớ muốn học vài chiêu để phòng thân, cậu dạy tớ có được không?” Y khẩn thiết nhìn San San nói.
Khi đưa ra quyết định này y cũng đã suy nghĩ thật nhiều.

Y biết Thiệu Huy có khả năng bảo vệ chu toàn cho y khỏi sự nguy hiểm.

Tuy nhiên y cảm thấy rằng mọi thứ đều chưa dám chắc, nếu như có bất trắc hay lỗ hỏng nào đó, y liền trở thành đối tượng lợi dụng của kẻ thù.

Lúc đó cả hai đều nguy, bởi vù sau một thời gian ở cạnh nhau, y cũng hiểu rõ bản thân mình quan trọng thế nào đối với anh rồi.

Y không muốn bản thân trở thành điểm yếu của anh, tuy không thể trở thành một kẻ mạnh như anh thì ít nhất cũng không thể để bản thân thành vướng bận của anh và mọi người được.
“Cậu đã hỏi ý của lão đại chưa? Chưa có ý của lão đại, tớ không dám dạy cậu cái gì đâu nha.” San San càng ngạc nhiên hơn khi y nói đến điều này.

Người yêu của lão đại thật không làn người khác thất vọng mà.

Nhưng có điều, chuyện này không phải cô có thể tự ý quyết định.
“Vẫn chưa! Nếu tớ nói với anh ấy, sợ rằng anh ấy không chịu đâu! Giao ước của chúng ta thôi có được không?! Cậu dạy tớ một ít đi mà, hoặc ít nhất là mẹo thoát thân cũng được.”.

Hà Văn hơi khó xử, điều này y không dám chắc anh có đồng ý hay không, đành lén học trước vậy.
“Cũng được, nhưng sau đó phải về hỏi ý của Thiệu Huy đó.

Nếu cậu có trầy xước gì, lão đại lại xử phạt tớ thì khổ.”.

San San nhìn Hà Văn suy ngẫm một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu.

Cô nghĩ, theo tính tình lão đại của mình thì không để nhũng người mình yêu quý làm bình hoa di động đâu, nhị tiểu thư Bạch Uyển Nhược là một ví dụ điển hình.
“Cảm ơn cậu, San San!” May thật, San San cuối cùng cũng chịu dạy cho y rồi, như vậy tương lai y sẽ không còn là gánh nặng của mọi người nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.