Trở Về 1960 Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử

Chương 99


Đọc truyện Trở Về 1960 Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử – Chương 99


Cô ôm đứa bé út, Chu Khải và Chu Toàn muốn ăn cháo thịt, đều không muốn đi, nhưng Lâm Thanh Hòa lại giao nhiệm vụ cho cả hai: “Đi kêu bà nội lại đây”.

“Kêu bà nội đến ăn cháo trứng thịt sao?” Chu Toàn hỏi.

“Bà nội ngày thường đối với các ngươi không tệ, cũng nên kêu bà đến ăn chén cháo, chữ hiếu đi trước, muốn hiếu thuận trưởng bối có biết không?” Lâm Thanh Hòa nói.

“Ngày thường mẹ cũng không hiếu thuận bà nội mà” Đứa trẻ thứ hai Chu Toàn chớp mắt nói.

Lâm Thanh Hòa nghẹn nghẹn, giả vờ tức giận nói: “Có đi hay không? Không đi thì để ta đi, lúc đó đừng nghĩ đến việc ăn!”

“Ta đi gọi bà nội liền đây!” Chu Khải nói.

Nói xong liền mở cửa chạy đi, Lâm Thanh Hòa nhìn đứa trẻ thứ hai, đứa trẻ thứ hai nói: “Anh cả đi rồi”.

Ý tứ chính là một người đi đủ rồi, không cần hắn.

Lâm Thanh Hòa mặc kệ hắn, Chu Toàn nói: “Mẹ, cho ta ăn trước đi, ta thật sự rất đói bụng”.

“Nếu không sợ anh trai trở về đánh ngươi, thì ngươi có thể không đợi hắn.
Lúc hắn đánh ngươi ta nhất định sẽ không ngăn cản” Lâm Thanh Hòa cười tủm tỉm, nói.

Đứa trẻ thứ hai biết anh cả rất lợi hại nên không nói nữa, thành thật ngồi chờ.

Tuy là nói sống ở nhà riêng, nhưng khoảng cách từ nhà cha mẹ chồng đến bên đây không quá xa.
Tính theo bước chân của Chu Khải, tới nơi sẽ chưa đầy hai phút.

Nhưng ngay cả ở gần như vậy, nguyên chủ trước nay đều không qua lại.

Không đem cha mẹ Chu và mọi người để trong mắt.

Cho nên Chu Khải nói rằng mẹ hắn tìm bà nội có việc, mẹ Chu nhất định sẽ rất kinh ngạc.

Bởi vì bà ấy biết tính tình của con dâu lão tứ này, ngày thường hận không thể cách xa xa bọn họ, sao có thể chủ động qua tìm bà.

Đối với việc Lâm Thanh Hòa kêu Chu Khải qua tìm bà mà không phải chính cô đi, bà không thèm để ý.
Bởi vì cô còn quá phận hơn thế nữa, giống như lúc trước, muốn ra ngoài ở riêng, bằng bất cứ giá nào.
Không cho cô ra ở riêng, liền mang cái thai ra uy hiếp, đòi sống đòi chết.

“Mẹ, người qua nhìn xem đi, có lẽ chẳng có gì đâu” Chị dâu thứ ba mang cái bụng bầu, nói.

“Mẹ ba, khi nào em trai ra đời ạ” Vừa thấy bụng to của cô liền hỏi.

Nghe được lời này, trên mặt của của chị dâu thứ ba bất giác nở nụ cười, chân thành nói: “Chỉ còn hai tháng, đến lúc đó ngươi mang em trai cùng tới chơi nha?”

Người ta nói rằng đôi mắt của trẻ em rất sáng, Chu Khải lại nhìn bụng cô mà nhắc mãi đến em trai.
Đối với mẹ của Chu Khải tình cảm đều không tốt, nhưng đối với đứa trẻ Chu Khải này có thể cho hắn một chút mặt mũi.

“Được, chờ em trai ra đời, ta liền dẫn hắn đi chơi khắp nơi” Chu Khải vui vẻ đồng ý.

Sau đó gấp gáp, không chờ nổi nữa liền kéo bà nội đi.

Trên thực tế, mẹ Chu cũng không phải hiền lành.
Bà là vì yêu thích cháu trai nên mới đi theo.
Cũng biết mẹ hắn sẽ không làm gì, nếu không sẽ không dám như vậy mà kêu bà tới.

“Vội cái gì mà vội” Bà nội Chu ngoài miệng nói.

Trong lòng bắt đầu nghĩ xem con dâu thứ tư này lại giở trò gì, có phải hay không không còn lương thực? Thừa dịp lần thu hoạch vụ mùa này để mua thức ăn và lương thực?

Chắc là không phải, trước giờ con dâu lão từ này đều ra ngoài đi chợ, khinh thường nhà họ Chu này, không muốn có một chút gì liên quan tới.

Nhà bên cô gần chợ, ở nông thôn mua bán lương thực đều không cần phiếu gạo, có tiền là được.

Lão tứ mỗi tháng đều gửi tiền về, không thiếu ăn thiếu uống, chỉ cần nhìn bộ dạng của cô là biết.

Nếu nhà này không có lão tứ, tính ham ăn lười làm này làm gì có ai chịu chấp nhận nổi.

Mà nguyên chủ lấy lí do là còn đứa bé út, Chu Khải là con trai sẽ không hiểu chuyện như con gái, vì thế nguyên chủ một chút cũng không muốn làm gì.
Đương nhiên cuối năm cũng không có lương thực ăn.

Trong khoảng nửa tháng nữa, đội sản xuất sẽ mổ heo khao đoàn người.
Bất quá nguyên chủ cũng không có thịt heo ăn.
Muốn ăn thịt heo, có thể lấy tiền để mua, nhưng chỉ là phần thịt thừa lại khi mọi người chọn dư ra.

Nhưng thịt thừa lại cũng tốt, trong thời đại này có thịt vẫn là tốt lắm rồi.


Nguyên chủ liền làm như vậy, một chút cũng không thèm để ý mọi người nghĩ mình là đàn bà lười biếng, chỉ khiến nhà phá sản.
Chu Thanh Bách là một người đàn ông tốt, cưới một cô vợ như vậy về nhà quả là bất hạnh.

Đương nhiên, cũng chỉ là suy nghĩ của nữ nhân.
Các nam nhân mỗi khi thấy nguyên chủ ra ngoài, cùng với gương mặt dáng người kia, đều không nhịn được liếc nhìn vài lần.
Sau đó trong lòng đều cảm thấy Chu Thanh Bách không có số hưởng, cưới được người vợ như thế này về nhà, nhưng một năm cũng chỉ về có hai ba lần.

Trong thôn cũng không phải không có cái suy nghĩ xằng bậy, chỉ là không ai dám bảo đảm tính mạng của mình.

Hơn nữa, còn không nhìn xem đó là ai.
Đây là nữ nhân của Chu Thanh Bách, là con dâu của nhà họ Chu.

Đừng nhìn cô đòi nhà riêng mà nhà họ Chu sẽ bất mãn với cô.
Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, hơn mười mấy con người trong nhà họ Chu nhất định sẽ không để yên.

Lúc này, người muốn có con trai nhiều đều có cái đạo lí đó.

Nói một câu hơi khó nghe, trong nhà không con trai, đi ra ngoài đều cùng người khác cãi nhau đều không có tự tin.

Nhưng điều quan trọng nhất trong số này, vẫn là nguyên chủ đã là người có chồng, căn bản liền coi thường những kẻ độc thân này.

Đừng nói là độc thân, dù có là những thanh niên tri thức về quê đi chăng nữa, cô cũng thấy chướng mắt.

Bất quá giấc mộng tan vỡ, sau đó mới hạ thấp tiêu chuẩn.

Vừa đến nơi mẹ Chu liền thấy nguyên chủ đem ra cháo trứng thịt bằm, ngây ra một lúc nói: “Thịt heo từ đâu mà ngươi có?”

“Thịt heo ta mua ở thành phố” Lâm Thanh Hòa ôm em út thuận miệng nói.

Thành phố mà Lâm Thanh Hòa nói là chợ đen, nhưng có mấy đứa trẻ ở đây nên không tiện nói ra.

Huyện thành bên kia có tồn tại một chợ đen, chính là ngầm giao dịch với địa phương.
Nguyên chủ đã đi qua, nhưng không phải mua thịt và lương thực mà là mua bông.


Mẹ Chu nghe cô giải thích, biết cô con dâu này có lá gan lớn.
Nhưng không ngờ lá gan cô lại lớn đến thế, còn dám đi chợ đen!

“Mẹ, người không cần nói ta.
Mấy đứa trẻ này đang tuổi lớn, quanh năm suốt tháng không có một miếng thịt làm sao chịu nổi chứ?” Lâm Thanh Hòa nói.

Mẹ Chu nói trước kia cũng không thấy ngươi đối tốt với con của mình.
Nếu có thủ đoạn gì cũng không cần phải làm thế.

Lâm Thanh Hòa nói: “Hôm nay nấu rất nhiều cháo, thu hoạch bội mùa cũng đã bận rộn, mẹ ăn một chút để bồi bổ”.

Lời này nếu là con dâu khác nói ra, mẹ Chu sẽ không quá kinh ngạc.
Nhưng lại từ miệng con dâu lão tứ, khiến bà hết sức thận trọng.

“Nói đi, có phải gặp phải chuyện gì không?” Mẹ Chu cũng không vòng vo với cô, trực tiếp hỏi.

“Ta từ chợ đen mua bông về, tính toán may cho ba đứa trẻ mỗi đứa một bộ đồ mới.
Nhưng tay nghề của ta không tốt nên chỉ làm cho chính mình.
Mẹ, người có muốn giúp hay không, nhờ tam tẩu lấy về làm giúp.
Miễn cho ta khiến bộ đồ thành thảm họa.
Tay nghề của tam tẩu rất tốt, trong số đó còn dư lại vải lẻ, tẩu ấy có thể tiết kiệm được một khoản” Lâm Thanh Hòa nói.

Lời này nghe có vẻ rất điếm, nhưng đây mới đúng là giọng điệu của nguyên chủ.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.